Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 11



Khi làm việc, Tiểu Đường rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Thư Hân nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Tiểu Đường, đột nhiên nàng nhớ tới câu nói của một người bạn cũng là tác giả: Con người khi nghiêm túc làm việc rất đẹp, nàng nhìn một bên mặt của Tiểu Đường, nghĩ người bạn này nói thật có lý.

Thư Hân cúi đầu thương lượng quá trình hợp tác cơ bản với Tiểu Đường, nàng còn chưa hiểu rõ nội dung hợp tác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty nàng cũng không nhiều lời. Dường như Tiểu Đường cũng phát hiện ra sự thận trọng của Thư Hân, cô cũng lờ đi, khi hỏi luôn chú ý tránh một số vấn đề nhạy cảm.

Buổi trưa, Thư Hân ăn cơm cùng Tiểu Đường xong mới trở về công ty, nàng cầm hợp đồng đã ký kết tới phòng làm việc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát hiện chủ tịch cũng đang ở đây.

"Chào chủ tịch, chào tổng giám đốc." Nàng đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

"Thư Hân, mau vào đi." Yến Ni nở một nụ cười. "Bên Triệu Thị nói thế nào?"

"Họ không nói gì ạ." Thư Hân đi vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Yến Ni.

Nét mặt Yến Ni lộ vẻ tiếc nuối. "Tiểu Đường có đề xuất ý kiến gì không?" Nếu ngay cả một chút ý kiến cũng không có, lần hợp tác này thật sự khó khăn rồi.

"Ý kiến?" Thư Hân không hiểu rõ chuyện này nên cũng không tiện hỏi lung tung.

"Vị này chính là nhân viên mới mà Đới tổng khen ngợi?" Chân Hướng Vinh - chủ tịch của Windy đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.

"Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình Tiểu Đường này trước giờ đều như vậy, nếu không thể hợp tác thì quên đi vậy." Tính tình ông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, không nên cậy già lên mặt mà ép con cháu giúp đỡ mình chuyện không có lợi, nếu chuyện không thành cũng không trách bọn trẻ được.

"Vì sao không thể hợp tác?" Thư Hân mù mờ hỏi, "Hợp đồng có vấn đề gì ạ?"

"Hợp đồng đương nhiên không có vấn đề gì." Yến Ni có chút kinh ngạc nhìn Thư Hân, "Ý của em là gì?"

"Hợp đồng đã ký rồi ạ." Thư Hân thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và tổng giám đốc, nàng lại giải thích.

"Bởi vì em không thực sự hiểu rõ lần hợp tác này nên cũng không nói chi tiết với Triệu tổng, Triệu tổng hẹn em ba giờ chiều mai lại tới nói chuyện."

"Em nói Tiểu Đường đã ký hợp đồng rồi?" Yến Ni cầm hợp đồng trên bàn lên, bên trong quả thật có chữ ký của Tiểu Đường, thậm chí còn có con dấu của Triệu Thị, mà hiệp ước trong hợp đồng lại không hề sửa dù chỉ một mục. Khi cô lập bản hợp đồng này, lập trường rất công bằng, nhưng cũng không đến mức khiến đối phương không sửa đổi chút nào.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Thư Hân. "Ý của em là, người bàn chuyện hợp tác với em chính là Triệu Tiểu Đường mà không phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lý của cô ta?"

Đầu óc Thư Hân đã xoay tròn vài vòng, lời nói của Yến Ni ý rằng Tiểu Đường là người không dễ đối phó, nàng cười cười.

"Vâng, vừa khéo em lại có chút quen biết Triệu tổng, vì vậy có lẽ Triệu tổng cũng không làm khó em nhiều lắm."

"Vậy sao?" Chân Hướng Vinh cầm lấy bản hợp đồng trong tay Yến Ni, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên trên

"Tiểu Đường này đối xử với người quen cũng không tệ, haha." Nhớ tới mấy chú bác từng bị Tiểu Đường ra sức kiếm lời, ông nhìn Thư Hân đánh giá kỹ càng hơn.

"Lần hợp tác này giao cho Đới tổng và cô nhân viên mới này phụ trách đi, có chuyện gì có thể thông báo với tôi."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Thư Hân mới phản ứng lại, nàng vừa vào công ty chưa lâu đã phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này thật sự có chút không hợp với quy tắc, nàng cảm thấy bản thân có áp lực.

Nhìn vào quyển lịch để bàn, trên ngày thứ sáu tuần này có một vòng tròn màu đỏ, nàng thở dài, thứ sáu là ngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏ kia, không hiểu sao Thư Hân cảm thấy sầu muộn.

Buổi tối tan ca, nhớ ra trong tủ lạnh đã hết sữa, nàng tới siêu thị mua một ít về, nàng đau khổ phát hiện ra sữa đã đồng loạt tăng giá.

Về tới nhà, nàng mở hộp sữa ra, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại một hộp, cắm ống hút, ngồi vào sô pha, mở TV lên.

"Các nhà báo đưa tin, nhiều học sinh đã ngộ độc khi sử dụng sữa X, tuy nhiên, giả thuyết này có phải thật hay không còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn."

Thư Hân yên lặng đặt hộp sữa trên tay xuống, chữ X thật to in trên vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vào trong mắt nàng.

Đau lòng tắt TV đi, Thư Hân ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập một công cụ chat, nhóm tác giả trên đó đang thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Jerry, người mà ba ngày nữa sẽ kết hôn.

Nhìn lên phía trên nhật ký trò chuyện, Thư Hân nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng không tệ lắm, vẻ mặt cười ôn hòa, đôi mắt đen láy tạo cho người ta cảm giác kiên định và đáng tin cậy. Hân Vy cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnh này phải ghen tị.

Thư Hân quyết định sẽ tới thành phố bên cạnh tham dự đám cưới.

[ Esther: Chúc mừng, chúc mừng, thứ sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới. ]

[ Jerry: Đến đi, đến đi, đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o ]

[ Esther: Tiền mừng không có, chỉ có người. ]

[ Alva: \(^o^)/ Thư Hân muốn dẫn người tới, không phải gian phu đấy chứ? ]

[ Esther: Tớ cũng là người, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng không có. ]

[ Jerry: Thì ra Ngu Thư Hân là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭ ]

[ Alva: Đồng khiếp sợ. ]

[ OMG: Đồng khiếp sợ +1 ]

[ HAHA: Đồng khiếp sợ +2 ]

Phía dưới còn một loạt ba bốn nữa, Thư Hân cạch cạch gõ một câu.

[ Esther: Là một người con gái thuần khiết, tớ thật nhiều áp lực +_+ ]

[ OMG: Bọn tớ không áp lực là được rồi. ]

[ Alva: @OMG là số một! ]

Vẻ mặt Thư Hân bất đắc dĩ, con gái trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt, đều là bạn bè đã quen biết ít nhất hai năm, chỉ có một điểm không tốt là mấy cô gái ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của Thư Hân lớn đến mức suýt nữa không chịu nổi. Và vì quen biết nên tên thật đều được nói ra. Chỉ là vẫn muốn gọi nhau bằng bút danh.

[ Jerry: Nếu Thư Hân tới thì đi chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón. ]

Cô gái sắp kết hôn, nội tâm dù sao cũng không dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Thư Hân cảm thấy rất vui mừng.

[ Esther: Không cần, chỗ tớ rất gần, không cần đi máy bay, cậu chỉ cần nói cho tớ biết địa chỉ tổ chức tiệc cưới là được. ]

[ OMG: Đúng rồi, Thư Hân, hình như gần đây cậu rất bận thì phải. ]

[ Esther: Tớ tới làm ở một công ty mới, còn đang trong quá trình phấn đấu, vốn đang sung sướng vì tiền lương của công việc này nhiều hơn công việc trước một chút, kết quả tớ còn chưa kịp vui mừng thì giá hàng hóa đã tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!, quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ) ]

[ OMG: Đại thần, thỉnh tự trọng! ]

[ HAHA: Thỉnh tự trọng! ]

Lúc này, mấy vị siêu cấp đại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh trên diễn đàn rất thông minh mà giả chết, một lần nữa Thư Hân lại bị mấy cô gái vây lại đùa giỡn sau đó giết người phi tang.

Tâm trạng vốn không tốt, sau khi đùa giỡn trên diễn đàn một lúc đã khá hơn không ít, Thư Hân đóng cửa sổ trò chuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn hai nhân vật chính vật lộn trên giường, cô lại hận không thể dùng bốn chữ "một đêm trôi qua" vừa đơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.

Cố gắng hơn nửa tiếng mới viết được hơn một trăm chữ, Thư Hân suy nghĩ một chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏi của mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa một số tình tiết nàng còn bỏ qua mà không có chút áy náy.

Khi xong việc cũng mới hơn mười giờ, Thư Hân cảm thấy hơi buồn chán lại không biết phải làm gì. Trước đây nàng sẽ kéo Vĩ Thành ra ngoài tản bộ, hoặc đi cùng Vĩ Thành tới những quán bar mà nàng không thích thú lắm.

Sau đó lại chuyển tới chỗ Tuyết Nhi, buổi tối buồn chán có thể nói chuyện, xem TV với Tuyết Nhi, nay chỉ có một mình, xem TV một mình không thú vị, muốn nói chuyện lại không tìm được đối tượng, gọi điện thì tốn tiền.

Mở trò chơi online hay chơi lên, vẫn một mình tới Động Yêu Tinh đánh quái, một mình tới Hồ Thần Thánh thắp đèn ước nguyện, một mình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tới thành Chính, mở cái rương màu vàng, lấy một bát cháo ra tăng lượng máu. Nàng chạy đi trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Thư Viện gửi một phong thư, khi trở về hoa đã bị người ta thu hoạch mất.

Nàng chạy đến bên cạnh Anna, một nhân vật có chút giống hình ảnh của nàng, người phụ nữ si tình này vẫn luôn hỏi phương hướng người đã đi, không biết người đàn ông cô ấy yêu đã chạy theo người đẹp từ lâu. Cô ta thật ngu ngốc, vì đàn ông thật không đáng, vậy thì sao không vì phụ nữ một chút đi.

Thư Hân không nhịn được mà làm một động tác ôm với nhân vật trong trò chơi này.

[Lân cận] TOT: Ta khinh, một kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng không tha!

Bàn tay cầm chuột của Thư Hân run lên.

Rời khỏi trò chơi, Thư Hân muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên một câu.

[ Esther: Đêm khuya tĩnh lặng. ]

Vốn đã nghĩ đến một đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Thư Hân cảm thấy đó không phải phong cách của nàng, bốn chữ này đã đủ để hình dung sự dồn nén, buồn khổ của nàng rồi.

Nửa phút sau, Thư Hân tắt máy tính, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Một lúc sau, điện thoại của nàng vang lên.

Khi Thư Hân ngắt máy cũng đã là mười một giờ tối, nàng nhìn thời gian trò chuyện trên màn hình, 00:48:52, không hiểu sao tâm trạng tốt lên nhiều, có một người gọi điện cho mình nói chuyện phiếm giết thời gian tất nhiên tâm trạng nàng phải chuyển biến tốt đẹp.

Nàng không ngờ một người như Tiểu Đường lại có thói quen nói chuyện điện thoại lâu như vậy, nói chuyện trên trời dưới biển, bàn luận về một quyển tiểu thuyết nào đó. Dường như nhân vật lạnh lùng, khó tiếp cận kia dần dần biến thành một người bình thường, nàng cũng sẽ suy nghĩ xem quán ăn nào ngon, than thở thời tiết không tốt, thậm chí còn oán giận kẹt xe đáng ghét thế nào.

Kiểu người như vậy rất thích hợp làm nhân vật chính trong tiểu thuyết bách hợp, thậm chí được đội cho danh hiệu "đại thần" lưu hành gần đây cũng không có gì quá đáng. Chỉ là, ngoại trừ những điều này, Tiểu Đường còn có những thói quen của người bình thường.

Tắt điện thoại, trùm chăn, một đêm không mộng mị.

-----

Buổi chiều, khi Thư Hân vừa xử lý xong tài liệu trong tay đã bị Yến Ni gọi vào phòng làm việc, cầm văn kiện chuẩn bị tới Triệu Thị.

Nhìn thời gian, hai giờ ba mươi chiều, tới Triệu Thị lúc này vừa đúng.

Tới trước tòa cao ốc của Triệu Thị, Yến Ni ngẩng đầu nhìn tấm biển tên công ty màu vàng lóng lánh, trên mặt nàng lộ ra chút cảm khái, nàng làm việc ở Wendy đã nhiều năm, một vài năm trước đã từng gặp Tiểu Đường trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Triệu, khi đó Tiểu Đường mới chỉ là một sinh viên năm thứ hai đã bắt đầu việc kinh doanh của riêng mình, mới chỉ vài năm qua đi mà công ty đã có quy mô lớn như vậy, khó trách khi ông Triệu nhắc tới người cháu gái này luôn có vẻ mặt tự hào như vậy.

Quay đầu lại nhìn Thư Hân đi bên cạnh, từ khi phỏng vấn cô đã đặc biệt để ý đến cô gái này, hôm nay xem ra ánh mắt nhìn người của cô không sai, cô gái này tuy còn trẻ nhưng năng lực làm việc rất tốt, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực.

Bước vào Triệu Thị, hai người còn chưa tới quầy tiếp tân báo danh đã có người tiến lên dẫn vào thang máy, vô cùng lễ độ.

Thư Hân im lặng đứng bên cạnh Yến Ni, hiện giờ cùng lắm nàng chỉ coi là một trợ lý, việc gì nên làm thì làm, việc gì không nên làm thì không được mở miệng, càng không thể động tay động chân, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một nhân viên mới.

Cửa thang máy vừa mở ra, trong mắt Yến Ni lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên, bởi vì chờ ngoài thang máy chính là Chu Tinh Kiệt, trợ lý đặc biệt của Tiểu Đường, chính bản thân cô còn cho rằng lần hợp tác nhỏ của Wendy với Triệu Thị không tốt đẹp đến mức cần Tinh Kiệt tự mình đón tiếp.

"Đới tổng, Thư Hân." Tinh Kiệt nhìn thấy hai người, nở nụ cười. 

"Xin mời, tôi đoán hai người cũng sắp tới, tổng giám đốc đang có một cuộc hội nghị, rất nhanh sẽ kết thúc, mời hai người theo tôi."

"Là chúng tôi tới sớm." Yến Ni cười cười, tranh thủ thời gian Tinh Kiệt xoay người liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Nhưng vị trợ lý mà Tiểu Đường đặc biệt tin tưởng này lại trực tiếp gọi tên Thư Hân, xem ra hai người có quen biết.

"Đới tổng uống gì, cà phê hay nước trái cây?" Dẫn hai người tới phòng thượng khách, Tinh Kiệt vừa mở cửa vừa hỏi.

"Một cốc cà phê, cảm ơn." Yến Ni cười cười, nhưng ngạc nhiên khi thấy Tinh Kiệt quên không hỏi Thư Hân.

Một lát sau, Tinh Kiệt bưng tới một cốc cà phê và một cốc trà xanh, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện hai người.

"Hôm qua Thư Hân và tổng giám đốc đã nói về nội dung cơ bản của chuyện hợp tác, tổng giám đốc cũng không có ý kiến gì, chỉ lo lắng những chi tiết trong lần hợp tác này cũng rất quan trọng, vì vậy mong quý công ty phái một người tới công ty chúng tôi tham dự vào phần lập kế hoạch, có gì chưa thỏa đáng cũng kịp thời sửa đổi."

"Ý của trợ lý Chu là để công ty chúng tôi tìm một người phụ trách cử tới quý công ty?" Bàn tay cầm tách cà phê của Yến Ni ngừng lại, thấy Tinh Kiệt không có vẻ gì đang nói đùa mới do dự nói.

"Như vậy liệu có quá..."

Dù sao phòng kế hoạch cũng là một bộ phận tương đối quan trọng, Triệu Thị lại không ngại để một người Wendy tham dự vào, tuy như vậy đối với Wendy chỉ có lợi không có hại nhưng có khả năng sẽ khiến đối phương nghĩ rằng Wendy không tin tưởng năng lực làm việc của Triệu Thị, có chút không thỏa đáng.

"Xin Đới tổng yên tâm, công ty chúng ta gần như vậy, chủ tịch của quý công ty lại là bậc cha chú của tổng giám đốc chúng tôi, sẽ không có hiểu lầm gì khác."

Tinh Kiệt lại chuyển chủ đề. "Thư Hân cũng hiểu rõ quy trình hợp tác lần này, chi bằng Thư Hân tới công ty chúng tôi đi?"

Từ đầu đến cuối Thư Hân không nói một lời nào, vừa nghe lời này của Tinh Kiệt, nàng vốn đang vùi đầu uống trà mới yên lặng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Yến Ni, lại không nhìn ra giận hay vui, vì vậy mở miệng nói.

"Chuyện này do công ty sắp xếp, tôi nghĩ ai tới phụ trách đều như nhau."

"Việc này Thư Hân tới phụ trách cũng tốt." Yến Ni đột nhiên cười. "Tuy Thư Hân mới tới công ty chưa lâu nhưng làm việc rất cẩn thận."

Câu trước là nói với Thư Hân, câu sau là nói với Tinh Kiệt, vừa khen Thư Hân lại vừa nói rõ Thư Hân là nhân viên mới. Trong đó có hàm ý nào khác hay không, Thư Hân không suy đoán, mà chỉ duy trì gương mặt tươi cười uống trà.

Trong lòng Tinh Kiệt hiểu rõ, trước nay Đới Yến Ni nói chuyện hay làm việc đều rất cẩn thận, cũng là một người lợi hại, ngược lại anh cũng không quan trong nhất tâm lắm, anh tin tưởng Thư Hân, nếu không tin Thư Hân, anh cũng phải tin vào ánh mắt sếp lớn nhà mình.

Ba người lại nói một chút về chuyện hợp tác, khi đồng hồ điểm ba giờ hai phút, cửa phòng thượng khách mở ra, Tiểu Đường bước vào, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép. 

"Thật xin lỗi, Đới tổng, tôi tới muộn."

"Đâu có." Yến Ni đứng dậy bắt tay Tiểu Đường,  "Triệu tổng tới rất đúng giờ, là chúng tôi tới sớm."

Tiểu Đường buông tay Yến Ni ra, cười cười với Thư Hân rồi lập tức ngồi xuống vào thẳng vấn đề chi tiết của chuyện hợp tác, Tinh Kiệt ở bên cạnh nghiêm túc ghi chép.

Thư Hân yên lặng lắng nghe, ghi nhớ một số nội dung quan trọng trong đầu, nghe mưa gió giật đùng đùng giữa Yến Ni và Tiểu Đường, thầm bội phục không hổ là những người tài ba trong giới kinh doanh, lời nói tuy rất có ý, chỗ nào cũng đầy lý lẽ, nhưng phần trách nhiệm của mỗi bên lại phân chia vô cùng rõ ràng.

Thừa dịp nâng trà lên uống, Tiểu Đường đánh mắt nhìn Thư Hân ngồi bên cạnh, thấy trên mặt Thư Hân đầy vẻ chăm chú và tán thưởng, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười khó nhìn rõ, rồi lại tiếp tục cúi đầu phân chia phạm vi công việc.

Trong khoảng thời gian đó có người đến tìm Tiểu Đường, đều bị cô đuổi ra, Thư Hân thấy trong một ngày một đêm ngắn ngủi mà Tiểu Đường đã nghĩ ra một nội dung tổng thể như thế, trong lòng cũng ít nhiều hiểu được vì sao bạn học lại dùng danh xưng "đại thần" này để gọi Tiểu Đường, loại khả năng bản thân vượt trên sức hấp dẫn này làm cho người ta bội phục gấp trăm lần những nhị đại, tam đại chỉ biết dựa vào ô dù của gia đình.

Sau khi vạch ra kế hoạch tổng thể, Yến Ni cười nói.

"Hôm nay hiếm khi nào được hợp tác với Triệu tổng, không biết Triệu tổng có chịu cho tôi chút mặt mũi, cùng ra ngoài ăn một bữa cơm giản dị hay không?"

Tiểu Đường khép lại quyển sổ trong tay, ánh mắt đảo qua Thư Hân ở bên cạnh.

"Sao có thể để Đới tổng tốn kém như thế, nếu Đới tổng đã tới Triệu Thị chúng tôi, chi bằng để tôi chủ trì được không?"

Yến Ni khen ngợi tác phong xử sự của Tiểu Đường, lần thứ hai kiên trì để cô mời khách, cuối cùng vẫn do Tiểu Đường dẫn mọi người tới một nhà hàng dùng cơm tối.

Yến Ni nhìn hành động giữa hai người trẻ tuổi khi ăn cơm và Tinh Kiệt vẻ mặt không có gì thay đổi ở bên cạnh mới biết được Tiểu Đường ý tại ngôn ngoại, cô cười cười bóc vỏ tôm. Cô gái trẻ Thư Hân này bề ngoài không tệ, tính cách cũng tốt, thảo nào vị tổng giám đốc Triệu tuổi trẻ đầy hứa hẹn này lại có ý tứ khác, nhưng coi dáng vẻ này, có vẻ "tương vương hữu tâm, thần nữ vô mộng" rồi.

"Thư Hân, em và Triệu tổng là đàn chị đàn em, vậy có phải đã có quen biết?" Nhìn Tiểu Đường xoay món ăn tới trước mặt Thư Hân, Yến Ni cười. "Nhìn Triệu tổng như vậy, dường như quan hệ với Thư Hân không tệ."

Đối với câu nói của Yến Ni, Tiểu Đường chỉ cười cười, không trả lời.

Thư Hân ngừng đũa, đáp lời "Tiểu Đường dưới em hai khóa, tuy Tiểu Đường là nhân vật phong vân trong trường, nhưng em còn chưa từng gặp Tiểu Đường, sao có thể quen biết được?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Đường cứng đờ, thịt cá vốn đang gắp trên đũa cũng rơi xuống cái bát trước mặt, cũng may động tác không lớn, không khiến Thư Hân chú ý, nhưng Tinh Kiệt cũng để ý nhìn cô một cái.

Ý cười trên mặt Yến Ni lại càng rõ ràng. "Sinh viên trong trường đại học rất nhiều, nếu không cùng một khoa quả thật rất khó gặp mặt."

"Nếu nói ra, em với Tiểu Đường cùng thuộc một khoa." Nói đến đây, Thư Hân có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Đường.

"Hồi đại học có phải em thường trốn học không, vì sao chị chưa từng gặp em?"

Tiểu Đường cười nuốt miếng cá, chậm rãi trả lời. "Có lẽ vì bề ngoài em không có gì đặc biệt nên chị không chú ý đến em."

Thư Hân yên lặng liếc nhìn gương mặt của Tiểu Đường một lần, uống một ngụm đồ uống.

"Tuy khiêm tốn là một đức tính tốt nhưng nói dối không chớp mắt là rất thiếu đạo đức."

Nụ cười của Tiểu Đường càng thêm ôn hòa, chậm rãi nâng mắt lên, trong ánh mắt cũng tràn ngập ý cười, gương mặt lại càng đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại khiến bàn tay đang gắp rau của Thư Hân lạnh đi một cách khó hiểu.

"Thiếu đạo đức dù sao cũng tốt hơn thiếu những thứ khác, thiếu đạo đức không cần bổ sung, thiếu những cái khác là rất cần bổ sung." Thư Hân an ủi, "Nghe nói canxi gần đây lại tăng giá rồi."

Tiểu Đường mỉm cười. "Vậy chị có cần em tặng mấy lọ canxi không?"

"Cái đấy thì không cần." Thư Hân cười hậm hực, trong lòng yên lặng rớt nước mắt, nàng càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng trước mặt Tiểu Đường, đây đúng là nghiệp chướng.

Tinh Kiệt yên lặng múc một muỗng canh xương hầm vào trong bát, vừa uống vừa cảm khái, canh xương cũng có thể bổ sung canxi.

Ăn cơm xong, Yến Ni tự lái xe về nhà, còn Tinh Kiệt cũng rất tự giác biến mất, để lại Tiểu Đường duy trì phong độ ga lăng đưa Thư Hân về nhà.

Thư Hân ngồi trên vị trí phó lái, nghe nhạc trong xe, ăn uống no đủ xong nàng cảm thấy rất viên mãn, sau đó xúc động mở miệng.

"Những ngày tốt đẹp nhất trên thế giới chính là ngày được nghe nhạc, uống trà, đọc sách, gộp tất cả lại, chính là những ngày được sống như heo."

Tiểu Đường gật đầu. "Giá thịt heo cũng lên rồi, hơn nữa nghe nói có nơi quả thật còn bật nhạc cho heo nghe, lý tưởng này của chị không tệ."

Thư Hân dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Tiểu Đường. "Tiểu Đường không cần nhắc nhở chị đang sống những ngày không bằng heo."

Lúc này đúng lúc gặp phải đèn xanh đèn đỏ, Tiểu Đường dừng xe lại, quay đầu cười với Thư Hân. "Gọi em đi."

"Sao cơ?"

"Đều đã ra ngoài xã hội kiếm ăn rồi, cứ đàn em đàn em hoài cũng không tốt lắm." Tiểu Đường cố ý nói chuyện lúc nãy Thư Hân xưng hô không chút thân tình với mình. Cô muốn bá đạo ra lệnh ngay cả trước mặt người khác.

"À... Triệu tiểu muội." Thư Hân cố ý đùa.

"Chị... không cảm thấy giống như đang trong thế giới võ hiệp à, vẫn là bình thường tốt hơn."

"Vậy... được rồi." Thư Hân thừa biết ý định của Tiểu Đường nên không có ý kiến. Dù gì Tiểu Đường cũng đã giúp nàng nhiều như vậy, nàng nên nghe lời.

"Ừ."

Thư Hân nhìn Tiểu Đường đang mỉm cười, dời tầm mắt về phía trước, trong mắt nàng có do dự, có đấu tranh, có khó xử, khiến Tiểu Đường đang nhìn nàng dần dần cảm thấy bất an trong lòng.

Cuối cùng, nàng quyết định mở miệng.

"Tiểu Đường, đèn xanh rồi."

"..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...