Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường
Chương 1
Trên chiếc sô pha mà Thư Hân thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.Thư Hân đứng ở cửa, không biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.Năm đầu tiên Thư Hân vào đại học, mẹ nàng đã nói với nàng một câu."Phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một người quá đẹp lại có tiền, người quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt trong tay."Đáng tiếc, bà Ngu nói câu này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói "bà đây thèm vào". Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ lại, Thư Hân không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Ngu, người diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.Thư Hân luôn nghĩ, đời người có ba thứ máu chó nhất.Thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát hiện đó không phải tên mình.Thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải mình.Thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với mình không tốt.Thư Hân có một người yêu đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Thư Hân ở lại Bắc Kinh tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây an cư lạc nghiệp.Đáng tiếc trong phòng lúc này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi chồng chưa cưới của nàng.Trong một buổi tối, đồ án của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn, Thư Hân nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén đựng đầy máu chó cứ bày ra trước mắt."Thư Hân!"Khi nhìn thấy Thư Hân xuất hiện ở cửa, sắc mặt Trương Vĩ Thành thay đổi, lập tức đẩy Hạ Kỳ Như ở trong lòng ra một cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay nàng."Hôm qua không phải em gọi điện nói ngày mai mới về sao, đi đường có mệt không?"Thư Hân nhìn anh ta một cái, không nói gì, tầm mắt lại rơi vào Kỳ Như đang ở trên sô pha.Kỳ Như hất cái cằm xinh đẹp, nở một nụ cười mềm mại, đáng yêu với Thư Hân."Ngu Thư Hân, đã lâu không gặp." Trong mắt Kỳ Như thật nhiều đắc ý.Thư Hân cảm thấy đau đầu, nàng không biết dây thần kinh một người phụ nữ phải thô thế nào mới có thể coi làm kẻ thứ ba là quang vinh. Nàng cũng không biết da mặt một người đàn ông phải dày thế nào mới có thể giả vờ vô tội trong tình cảnh này."Cũng chưa lâu lắm, trước khi tốt nghiệp đại học, không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao?" Thư Hân cũng cười cười, cầm cốc rót nước rồi chậm rãi uống, giống như không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bất an của Vĩ Thành."Đang làm ở đâu rồi?""Cô chưa biết sao?" Kỳ Như dùng những ngón tay trắng nõn che miệng, nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ vô cùng lẳng lơ. "Tôi đang làm ở công ty của anh Thành hiện là trợ lý của anh ấy."Thư Hân nghe vậy cười cười, xoay người lấy ra hộp cà phê nguyên hạt từ trong hành lý, đưa vào trong tay Vĩ Thành. "Đây là cà phê nguyên hạt anh thích nhất."Vĩ Thành nhìn thấy nụ cười trên mặt Thư Hân, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với một người phụ nữ thôi, đàn ông ai chẳng thỉnh thoảng phong lưu một chút? Huống hồ nữ chủ nhân của gia đình này sẽ chỉ là Thư Hân, sự đảm bảo này hẳn đã đủ để Thư Hân thỏa mãn rồi.Kéo hành lý, Thư Hân hất mái tóc rủ trên trán, khẽ nhếch cằm."Trương Vĩ Thành, bà đây không cần anh nữa, hộp cà phê nguyên hạt này coi như quà chia tay."Nói xong, nàng nhìn Vĩ Thành một cái, nhìn Kỳ Như một cái."Hạ Kỳ Như, gã đàn ông này cho cô, cứ từ từ mà chơi, dù sao cô cũng thích cướp trên tay người khác, tôi đây đặc biệt tặng cho cô." Nói xong, nàng kéo hành lý ra khỏi cửa, không quay đầu nhìn lại.Điều may mắn duy nhất của nàng là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân của mình đều ở trong hành lý, ra đi cũng không tính là quá mất mặt."Ngu Thư Hân."Vĩ Thành thật sự không ngờ Thư Hân sẽ làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay nàng lại. "Anh và người phụ nữ kia chỉ chơi đùa một chút, em đừng tưởng thật.""Chơi đến mức ôm hôn, quấn quýt lấy nhau?" Thư Hân hất tay Vĩ Thành ra, cười nhạt trong lòng.Ngày đó, ở Đại học Bắc Kinh, chuyện Vĩ Thành theo đuổi nàng nổi tiếng khắp trường, cô coi anh chàng "phú nhị đại" này khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng. Hiện giờ nhìn lại, xem ra anh ta chẳng khác gì những gã núp dưới bóng người nhà thích tìm phụ nữ chơi bời, nếu có cái gì khác thì chính là con mắt của nàng, ngày đó mắt nàng mù, hiện giờ mắt nàng vô cùng sáng rõ.Vĩ Thành biết Thư Hân nổi giận, thấy đối phương không nể mặt mình, sắc mặt cũng trở nên lúng túng."Em đừng cáu giận được không, Kỳ Như chỉ là một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác, làm sao có thể so với em.""Một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác mà cũng muốn, anh lấy cái gì để xứng với tôi?" Thư Hân cười giễu cợt, liếc nhìn Kỳ Như đi ra theo, vẻ mặt vô cùng nhục nhã. "Ngược lại, tôi cảm thấy hai người chính là một đôi trời sinh, anh đừng tới gần tôi, làm ô nhiễm bầu không khí của tôi."Vĩ Thành thấy Thư Hân cứng mềm đều không ăn, hoàn toàn giận tái mặt. "Ngu Thư Hân, cô đừng cho rằng tôi sẽ nhường nhịn cô mãi, nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, sau này đừng quay về nữa."Thư Hân trào phúng nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới trước thang máy, ấn nút xong mới quay đầu nói với Vĩ Thành."Bà đây hôm nay đã đi, cho dù có cầu xin, bà đây cũng không trở về, loại con ông cháu cha khốn kiếp nên cút đi mới đúng!"Ra khỏi tiểu khu, sau khi lên một chiếc taxi, Thư Hân mới ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian của mình và Vĩ Thành. Nàng ở bên Vĩ Thành đã hơn hai năm, rất nhiều bạn bè trong trường đại học đều ao ước một bạn trai có tài có mạo như thế.Trong thời đại tấc đất tấc vàng như bây giờ, nhà Vĩ Thành có một đống biệt thự, lại có một công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh, đây chính là một con rùa vàng làm chói mắt người đời.Thế nhưng, con rùa vàng này mỗi sáng mua bữa sáng cho nàng, mỗi tối cùng nàng tới phòng tự học nhàm chán. Cuối cùng, nàng đã đồng ý ở bên phú đại nhị được phần lớn nữ sinh ao ước này. Chỉ là, thật không ngờ, phần tình cảm này chỉ sau khi nàng tốt nghiệp đại học một năm đã biến thành thế này.Quả nhiên, không thể tin được đàn ông đẹp trai lại có tiền. Thư Hân buông tay xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nàng hơi khép mi mắt, sau này tìm chồng nhất định phải tìm một người bình thường, trung thực. Trong thế giới kẻ thứ ba đang hoành hành này, ít nhất còn có chút yên tâm.Thư Hân vừa xuống xe đã nghe được giọng nói của bạn tốt. "Hân Hân a~~"Nàng ngẩng đầu nhìn lên, bạn tốt thời đại học, Khổng Tuyết Nhi, đang tủm tỉm cười vẫy vẫy tay với nàng. Mũi Thư Hân hơi xót, bước nhanh về phía Tuyết Nhi."Tuyết Tuyết~~"Tuyết Nhi nhận lấy hành lý trong tay Thư Hân, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng. "Đi thôi, lên đi."Sau khi hai người đều đã nằm thẳng trên giường, Tuyết Nhi mới hỏi: "Cậu và Vĩ Thành xảy ra chuyện gì?"Thư Hân mở to hai mắt, nhìn trần nhà nói: "Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo gặp anh ta và Hạ Kỳ Như đang chiến đấu quên mình." Nói xong, nàng lộ ra nụ cười khổ. "Vì vậy bà chị đây đá hắn.""Lại là con tiện nhân Hạ Kỳ Như này." Tuyết Nhi tức giận ngồi bật dậy, "Vì sao cậu không cho đôi nam nữ ấy vài cái tát, xem bọn chúng còn diễn trò gì?"Thư Hân ngồi dậy theo, nhíu mày: "Đánh hắn đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt hơn cưới rồi ly hôn." Nàng nhìn tay phải của mình, thấy nhẫn đính hôn trên ngón tay, thuận tiện bỏ ra. "Cậu nói xem cái nhẫn này bán đi được bao nhiêu tiền?"Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, Tuyết Nhi cho ra một kết luận: "Tớ thấy viên kim cương bên trên không nhỏ, chắc cũng có giá trị.""Ừ!" Thư Hân sờ sờ cằm, để nhẫn kim đặt lên tủ đầu giường. Một lúc lâu sau lại nói: "Tớ đây cũng không tính là quá thiệt.""Cậu biết chuyện ngày mai bạn học cùng thành phố tụ họp chưa?" Thấy vẻ mặt Thư Hân không vui, Tuyết Nhi chuyển chủ đề sang hướng khác, chọc chọc cái trán Thư Hân. "Nghe nói lần này Triệu Tiểu Đường cũng đến.""Triệu Tiểu Đường là ai?" Thư Hân mờ mịt.Tuyết Nhi tiếp tục chọc cái đầu nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Triệu Tiểu Đường nhân vật phong vân sau chúng ta hai khóa, phong độ có thừa, kỳ nào cũng được học bổng hạng nhất, hội trưởng hội học sinh đẹp trai xinh gái nhất của Đại học Bắc Kinh, nghe nói hiện giờ em ấy tự mình gầy dựng một công ty riêng, trở thành nhân vật tiêu biểu tốt nghiệp từ trường chúng ta."Tuyết Nhi cứ chọc vào đầu Thư Hân một cái, nàng bĩu môi hất móng vuốt của Tuyết Nhi ra. "Triệu Tiểu Đường sao?" Day day chỗ bị chọc đau, nàng bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng: "Tớ không biết tên này, Tuyết Tuyết đáng yêu, quá mê những người như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.""Ngu Thư Hân, một ngày nào đó, cậu sẽ chết vì tắc nghẽn tin tức!" Tuyết Nhi nghiến răng.Thư Hân nhướng mày. "Dân chúng sống ở những nơi tin tức không thông sẽ vì những lời này mà có áp lực.""Năm tới, cậu sẽ không kịp lên thuyền." Tuyết Nhi nói nghiêm túc.Thư Hân giơ hai cánh tay mảnh khảnh của mình lên. "Cho dù có nhìn thấy chiếc thuyền cứu nạn Noah*, tớ cũng không chen lên được."*Noah: nhân vật trong Kinh Thánh. Ông Nô-ê đóng con tàu này là để tự cứu ông và gia đình, bảo tồn thế giới động vật, thực vật khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.Tuyết Nhi không cam lòng. "Cậu thật sự không nhận ra Triệu Tiểu Đường?"Thư Hân có chút chột dạ nhìn về phía Tuyết Nhi, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mình không nhận ra Tiểu Đường. "Phải nhận ra sao?"Tuyết Nhi vắt tay lên trán "Vậy, cậu có nhớ người đón cậu chuyển vào trường không là Tiểu Đường hay không?"Thư Hân cẩn thận nhớ lại "Tớ chỉ nhớ có một nữ sinh tới đón tớ, được nửa đường thì bỏ đi, làm hại tớ đi tìm ký túc xá nữ cả nửa ngày."Sắc mặt Tuyết Nhi cứng đờ. "Vậy cậu có nhớ một học kỳ sau, khi chúng ta hoạt động trong ban tuyên truyền, Tiểu Đường từng hướng dẫn cậu không?"Thư Hân vô cùng nghiêm túc nhớ lại. "Cậu nói cái người chê bai hoa hướng dương tớ vẽ không đẹp kia à?" Rất đáng tiếc là nàng không nhớ được mặt mũi người này, chỉ nhớ rằng người đó nói hoa hướng dương của mình không có tinh thần, thiếu phấn chấn."Vậy kỳ thứ hai thì sao? Có một lần họp lớp, cậu uống đến mức say be bét, là ai cõng cậu về phòng?!" Tuyết Nhi gần như gào lên.Thư Hân mở to hai mắt "Cậu nói người cõng tớ về là đàn em họ Triệu kia?"Tuyết Nhi thấy cuối cùng Thư Hân cũng mở mang đầu óc, mừng rỡ nói "Cậu nhớ ra rồi?"Thư Hân hung dữ gật đầu. "Tớ nhớ hôm sau khi tỉnh dậy, trên đầu u một cục lớn, là cô ta quẳng tớ chứ gì?" Thư Hân than thở trong lòng, quả nhiên người đẹp trai xinh gái có tiền không đáng tin cậy, nếu không đầu mình đã không u lên một khối.Tuyết Nhi tuyệt vọng vỗ vỗ đầu Thư Hân "Ngủ đi."Thư Hân an ủi vỗ vai Tuyết Nhi. "Được rồi, đừng nghĩ tới mấy người đẹp có mạo có tài nữa. Ngày mai, tớ cùng cậu đi mua quần áo, được rồi chứ."Tuyết Nhi yên lặng, liếc mắt nhìn Thư Hân, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, động tác liền mạch lưu loát.-----"Cô Triệu, hợp tác lần này, cô xem..." Người đang nói chuyện phát hiện dường như tâm tình đối phương không yên, nhìn theo hướng đối phương đang nhìn, lại không thấy cái gì."Thật xin lỗi." Tiểu Đường lễ phép cười, thu hồi tầm mắt, sau khi uống một ngụm cà phê mới nói. "Anh Lâm đưa ra giá này có phần hơi thấp, thật sự khiến tôi khó xử.""Giá cả dễ bàn." Người nói cười cười, "Nếu không chúng ta lại bàn bạc về sản phẩm này một chút."Tiểu Đường gật đầu, khóe mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có thứ gì đó sâu đậm khó tan chảy.-----"Khổng công chúa, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi." Đi ngang qua một quán cà phê, rốt cuộc Thư Hân không nhịn được nữa, ôm cột đèn đường không buông tay. "Tớ thà mặc giẻ lau đi tham gia hội bạn học cũng không muốn đi mua sắm nữa."Tuyết Nhi vỗ vỗ đầu Thư Hân, "Ngoan, tới cửa hàng tiếp theo đã rồi tớ đưa cậu đi ăn.""Cậu nói câu này năm lần rồi!" Thư Hân nghiêm khắc lên án.Nụ cười của Tuyết Nhi vẫn không giảm "Đương nhiên, cậu cũng có thể ôm cột đèn không buông tay, tớ đi ăn cơm một mình."Thư Hân cam chịu số phận, buông cột đèn ra, đi theo bên cạnh Tuyết Nhi vào một cửa hàng giày.Vào lúc này gặp phải Hạ Kỳ Như và Trương Vĩ Thành thật là một chuyện ngoài ý muốn, Thư Hân nghĩ chính mình dường như đang xem người ta biểu diễn một vở kịch thấp kém, tất cả các loại tình tiết máu chó đều đủ cả, mà chính mình cũng là một nữ diễn viên trong vở kịch này.Nàng nhìn Vĩ Thành đang khom lưng đeo giày cho Kỳ Như, trong mắt tràn đầy thương yêu, đột nhiên nàng cảm thấy dạ dày nhói đau, nhíu mày nhưng vẫn đâm đầu vào tiệm giày này.Tuyết Nhi liếc mắt nhìn Vĩ Thành và Kỳ Như, căn bản không thèm để ý tới hai người kia, cô đi tới bên cạnh Thư Hân, lấy một đôi giày xuống. "Hân Hân, thử đôi này xem, chân cậu trắng như thế, đi vào nhất định rất đẹp.""Đẹp thì đẹp, nhưng không biết có tiền mua hay không." Kỳ Như khinh bỉ nhìn về phía Thư Hân. "Một tháng được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm đi, nếu không sau này lấy chồng cũng chẳng có đồ cưới."Tuyết Nhi và Thư Hân đồng thời đỡ trán, người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phụ độc ác trong phim thần tượng thế không, thủ đoạn này... thật sự làm cho người ta không nói gì chống đỡ được.Thư Hân quay mặt muốn tỏ ý không quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng nói. "Nghe nói tối mai có hội bạn học thì phải, vì vậy Vĩ Thành mới dẫn tôi đi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham gia hội bạn học?" Nói xong, cánh tay cô ta còn khoác lên tay Vĩ Thành.Vĩ Thành không nói gì, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn Thư Hân, nhưng đối phương căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, giống như anh ta không tồn tại.Thư Hân vẫn không để ý đến Kỳ Như, thử đôi giày Tuyết Nhi đưa cho, đi vào cảm thấy thật sự không tệ. "Lấy đôi này đi, công chúa, em đây có thể đi ăn chưa."Tuyết Nhi thỏa mãn xoa đầu Thư Hân, "Chuẩn tấu."Kỳ Như nói mà không được Thư Hân đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, không khỏi nổi giận đùng đùng. "Ngu Thư Hân, bạn trai đá cô, cô cũng không nói gì sao?"Thư Hân nghe vậy cười khúc khích, trào phúng nhìn về phía Kỳ Như. "Đêm qua mắt cô mù sao, không phải chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao. Một tên con ông cháu cha, một cô nàng thứ ba, đây không phải một đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho hai người, cô còn chưa hài lòng?"Bên cạnh cũng có những khách hàng khác, nghe được những lời này của Thư Hân đều nhìn về phía Kỳ Như và Vĩ Thành, thể hiện lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông ngoại tình, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối nhiều, dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu không phải là thứ vô địch.Sắc mặt Vĩ Thành trở nên khó coi, anh ta đứng lên đi về phía Thư Hân."Thư Hân, em đừng làm ầm ĩ." Những lời này của Thư Hân thật sự làm người ta khó xử.Thư Hân lắc lắc ngón trỏ, "Trương Vĩ Thành, tôi không làm ầm ĩ, mà đang tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho Hạ Kỳ Như, tôi cũng không muốn vì một gã đàn ông như anh mà mất phong độ ở một nơi thế này."Nói xong, nàng nói với Tuyết Nhi ở bên cạnh "Chúng ta đi."Nếu không đi, nàng sợ mình sẽ bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là một chuyện thật đáng sợ.Ra khỏi tiệm giày, Tuyết Nhi lo lắng liếc nhìn Thư Hân, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn bản không nhìn ra chút mất hứng nào, đi tới một nhà hàng bên cạnh. "Cô nàng à, hôm nay tôi mời khách, cô muốn ăn gì?""Nhân sâm, vây cá, bào ngư, tổ yến." Đôi mắt Thư Hân trông mong nhìn về phía Tuyết Nhi "Những cái này đều được chứ?"Tuyết Nhi nhe răng cười nói "Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái."Thư Hân mù mờ "Cái tường kia có gì thần kì à?"Tuyết Nhi mỉm cười "Không, như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác.""Khổng công chúa, nhà ngài rất có tiền." Thư Hân lên án. "Chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình đáng thương này sao?"Vẻ mặt Tuyết Nhi không đổi "Vì vậy ta mới quyết định mời ngươi đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng nướng."Thư Hân vào nhà hàng, buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói "Khổng công chúa, ngài thật keo kiệt."Tuyết Nhi tự hào "Vì vậy ta mới có tiền."Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Thư Hân nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt."Thư Hân, cậu chính là một thần tham ăn." Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ này của Thư Hân, bao nhiêu lo lắng cũng bị nàng ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới lượt Thư Hân này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.Thư Hân cắn miếng sườn nướng vẻ mặt ảm đạm. "Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí."Vẻ mặt Tuyết Nhi khẽ thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của Thư Hân.Thư Hân cười cười, nhìn Tuyết Nhi. "Tuyết Nhi, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông mà thôi, Ngu Thư Hân tớ không đến mức không có Trương Vĩ Thành thì không sống nổi, chỉ cần tớ muốn là có thể sống rất tốt."Tuyết Nhi trừng mắt "Chị đây lo lắng cho ngươi từ khi nào?!"Thư Hân vẫn cười như trước, ngay cả đôi mắt cũng cong gần thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng, Tuyết Nhi sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng nàng, sao có thể cố ý để nàng tới ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Thư Hân.-----"Cô chủ, giờ không còn sớm nữa, gần đây có một nhà hàng, cô có muốn đi dùng cơm trưa không?" Tài xế quan tâm hỏi.Tiểu Đường lắc đầu, cuộn cửa sổ lên. "Về công ty trước."Tài xế gật đầu, quay xe trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.