ỦNG BÃO ( CÁI ÔM )

Chương 7




Trừng bút máy , Quý Ngữ Phàm không đếm được đây là lần lần thầm thở dài thứ mấy.

Cậu không viết ra được, phải nói là không có biện pháp tĩnh tâm đến, mà đầu sỏ gây nên, tự nhiên là người ngồi ở phía sau cách hai ghế kia , cái người công khai chiếm phòng làm việc của cậu .

Có người ở sau lưng chăm chú nhìn hắn, hắn còn có thể viết xuống sao? Thực không hiểu được hắn vì sao rãnh rỗi như vậy, đem máy tính cùng điện thoại , bàn riêng tiến vào phòng này , không phải là nên làm việc chức ? Như thế nào hắn vẫn là cảm giác được tên này luôn luôn tại nhìn hắn?

Thân thể đột nhiên bay lên, Quý Ngữ Phàm đã giật mình ôm cổ Diêm Cung Thiên, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Anh làm cái gì? Mau buông tôi xuống!"Trong miệng trách cứ, cậu như trước không có buông tay ra.

"Em một ngày, nên nghỉ ngơi ."Hắn bá đạo mở cửa phòng công tác của Quý Ngữ Phàm, ngồi xuống ở sô pha trong phòng khách.

"Ngươi rất bá đạo."Bị hắn ôm chặt vào trong ngực, Quý Ngữ Phàm cho dù cảm thấy ấm áp cũng làm theo mạnh miệng lẩm bẩm.

Diêm Cung Thiên cười cười, đối với việc cậu khẩu thị tâm phi sớm đã là thói quen.

"Tôi yêu em ."Hắn hôn hôn đỉnh đầu tình nhân.

mặt Quý Ngữ Phàm lại đỏ lên. Theo ngày đó đã hơn một tháng qua, Diêm Cung Thiên thường thường liền lơ đãng nói ra những lời này, tựa như ngày đó hắn hứa hẹn, hắn sẽ nói cả đời cho cậu nghe .

Cả đời... cậu hi vọng thật sự như thế, chính là thật sự có biện pháp đi đến lâu như vậy sao?

"Ngươi lại loạn tưởng ."Diêm Cung Thiên thấy cậu cúi đầu chỉ biết cậu lại miên man suy nghĩ, liền đưa tay vuốt ánh mắt cậu , tới gần hắn bên tai cậu nói: " thời điểm tôi cho em biết tôi yêuem , hi vọng em có thể trực tiếp nhận, không cần nghĩ nhiều lắm."

"Tôi biết."Quý Ngữ Phàmcó chút chột dạ đích buông xuống trứ đầu.

"nơi này biết, vẫn là nơi này biết?"Diêm Cung Thiên buồn cười nhìn biểu tình chột dạ của cậu , chỉa chỉa đầu của cậu lại chỉa chỉa lồng ngực của hắn ."Tôi sẽ nói đến đến khi em chân chính hiểu biết mới thôi, em không cần một người ở chỗ này bất an."

Hắn càng ngày càng hiểu cậu . Quý Ngữ Phàm có chút nhụt chí lại có chút cao hứng.

Trên môi một trận ướt át, Quý Ngữ Phàm biết mình lại bị hắn thâu một cái hôn.

Phóng bạch nhãn ,cậu lại không tự chủ được hướng trong ngực tình nhân, biết mình càng ngày càng thói quen nụ hôn cùng cái ôm của hắn; mà sớm hay muộn có một ngày... Hắn sẽ cùng cậu có tiếp xúc thân thiết hơn? Cậu muốn nhận hắn, muốn cho đáp lại hắn, nhưng là thân thể lại sợ hãi mà buộc chặt .

Từ ngày đó thẳng thắn thành khẩn bày tỏ cảm tình tới nay, cậu đối hắn ỷ lại, cũng hay tùy hứng; mà sủng nịch Diêm Cung Thiên cho cậu càng ngày càng tăng, hạnh phúc như vậy làm cậu cảm thấy được không thực, có khi chính là một giấc mộng.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Tôi..."Cho dù tới hiện tại, cậu vẫn là không có thói quen đối hắn loã lồ tâm sự; nói tới bên miệng rồi lại nói không nên lời, đành phải lắc đầu.

"Ngươi a!"Diêm Cung Thiên bất đắc dĩ lại sủng nịch lắc đầu, "Khi nào thì em lại đem việc nói chuyện với người yêu thành phiền não vậy ?"

Quý Ngữ Phàm không nói lời nào, lẳng lặng hưởng thụ loại yên tĩnh này. Muốn sửa tính này của cậu , rất khó ?

Lúc này, tiếng điện thoại vang lên, Quý Ngữ Phàm theo thường lệ không nghe, tùy đáp thu cơ trả lời.

"Người khỏe, tôi là Quý Ngữ Phàm, hiện tại không thể đón nghe điện thoại, thỉnh sau một tiếng tất lưu lại tính danh ngài, cùng với chuyện muốn liên lạc ,tôi sẽ mau chóng liên lạc cùng ngài."

"Ngữ Phàm, ta là mụ mụ..."

thanh âm khiếp sợ truyền ra, thân hình Quý Ngữ Phàm nhanh chóng cứng ngắc lên.

yên tĩnh hạnh phúc vừa nãy trong nháy mắt ngưng kết , Diêm Cung Thiên cảm thấy cậu biến hóa chỉ có thể càng thêm ôm chặt hắn, cho cậu biết hắn luôn luôn tại nơi này, ở bên cạnh cậu .

"Ngươi hẳn là ở nhà đi? Ngươi vẫn là không muốn đón điện thoại của mụ mụ sao?"

thanh âm đầu kia Điện thoại có chút run rẩy, nhưng Quý Ngữ Phàm chính là cứng ngắc nhanh bắt lấy tay Diêm Cung Thiên khoác trên lưng cậu. Vì cái gì mụ mụ sẽ gọi điện thoại đến, nàng muốn muốn làm cái gì?

Thấy thế, loại tình cảm thương tiếc của Diêm Cung Thiên du nhiên nhi sinh, giữ lấy đôi tay trắng bệch của cậu , nâng đến bên môi nhẹ nhàng hôn .

Quý Ngữ Phàm cảm thấy một trận lo lắng, thân mình theo thoáng thả lỏng.

"Ngữ Phàm, anh ở trong này."Diêm Cung Thiên ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.

Quý Ngữ Phàm cảm kích nhìn hắn một cái, càng thêm nhanh dựa vào trong lòng ngực hắn hấp thu ấm áp.

"Ta nghe nói..." thanh âm đầu kia Điện thoại dừng hạ, lại tiếp tục nói: " nghe nói ngươi tại cùng một người nam nhân nói thương yêu, có thật không?"

sắc mặt Quý Ngữ Phàm trắng xanh, như điện giật nhanh chóng nhảy khỏi lòng ngực Diêm Cung Thiên như đạn nhảy dựng lên, nhằm phía điện thoại.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"Hắn nắm điện thoại lên, có chút kích động chất vấn.

( Ngữ Phàm? Ta chỉ là muốn hỏi ) hình như nàng bị giọng điệu nói chuyện của cậu làm ngây ngẩn cả người.

"Bình tỉnh một chút."Diêm Cung Thiên vội vàng theo lại đây, ôm nhẹ eo câu từ phía sau , trong giọng nói mang lo lắng.

"Không cần hỏi , thế thì như thế nào?"Quý Ngữ Phàmcảm nhận được ấm áp người phía sau nhân truyền đến, thở sâu ý đồ bình phủ tâm tình của mình.

( ngươi thật sự... Ngữ Phàm, ngươi như thế nào sẽ cùng một người nam nhân... Như vậy không đúng a, ngươi không thể bởi vì trước kia... ) trong thanh âm nàng mang hoang mang cùng không thể tin được.

"Tôi không cần mẹ tới quản tôi!"Lời của nàng lần thứ hai kích thích Quý Ngữ Phàm. Hắn chịu không nổi ý tứ trong lời nàng, khẩu không chọn ra lời nói : " vài năm này mẹ làm cái gì? Mẹ không có tư cách quản tôi!"

Phịch một tiếng cúp điện thoại, cậu lập tức xoay người ôm chặt Diêm Cung Thiên.

Nàng dựa vào cái gì dùng loại ngữ khí này nói hắn? Nhiều năm như vậy cũng không để ý đến hắn, năm đó liên nhìn cũng không nhìn đã đem hắn đưa ra nước ngoài, nàng khi nào quan tâm hắn? Nhưng nàng hiện tại lại đến chỉ trích tình yêu hắn thật vất vả mới đạt được sao?

Nàng tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy? Muốn khóc cũng khóc không được, hắn đem mặt chôn ở trước ngực Diêm Cung Thiên không ngừng kịch liệt đích thở dốc, cảm xúc vẫn không thể bình phục.

"Ngữ Phàm, Ngữ Phàm, "Diêm Cung Thiên cảm nhận được cậu bình phủ không dưới kích động, lo lắng ôm chặt cậu ."Tôi phải nên làm như thế nào? Như thế nào cho em cảm giác tốt một chút?"

Quý Ngữ Phàm trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lưng hắn , thì thào phun ra hai chữ: "Ôm tôi."

"Ngữ Phàm?"Diêm Cung Thiên kinh ngạc nhìn thiên hạ trong lòng ngực, tim đập gia tốc phỏng đoán trứ ý tứ của cậu . Ý tứ của cậu là ...

Do dự gian, Quý Ngữ Phàm đã kính tự kéo cổ của hắn xuống lo lắng in lại hắn dấu , ngốc hôn trứ. Cậu muốn hắn ôm mình . dù là vào lúc đó, hay là hiện tại, dùng nụ hôn của hắn cùng cơ thể hắn đến bình định bất an trong lòng cậu .

Diêm Cung Thiên đương nhiên không phải ngốc tử, lập tức không chút do dự làm sâu cái hôn , nhẹ cắn môi Quý Ngữ Phàm, tiến thêm một bước công hãm lợi cùng lưỡi cậu , giao triền .

Quý Ngữ Phàm khinh suyễn, mị hoặc tuân lệnh, Diêm Cung Thiên đầy ngập dục hỏa nhanh chóng bốc cháy lên. Hai người dùng đầu lưỡi thấp nóng dây dưa, hắn hôn thật sâu, thẳng đến khi người trong lòng ngực hơi giãy dụa, mới lưu luyến không rời buông mềm mại bên miệng ra.

"Ngươi xác định sao?" thanh âm Diêm Cung Thiên mất tiếng hỏi người ôm cổ cậu , tựa đầu chôn ở hõm vai Quý Ngữ Phàm.

Người trong lòng ngực trả lời thị càng nhanh ôi dựa vào, gật gật đầu.

trạng huống hạ như vậy, hắn như thế nào còn có thể nhẫn nại?

Diêm Cung Thiên một phen ôm lấy ái nhân, đánh mở cửa phòng, đưa cậu phóng ở trên giường nhìn xuống cậu ,dư ôn hôn nồng nhiệt làm cho hai má cậu nhiễmđỏ ửng, tăng thêm kiều mỵ mê người.

"Lại tiếp tục, cho dù ngươi muốn dừng ta cũng cũng dừng không được, Ngữ Phàm."Hắn cho cậu một cơ hội cự tuyệt cuối cùng.

Quý Ngữ Phàm giật mình, nhắm mắt lại lần thứ hai gật đầu, "Không quan hệ, bởi vì là ngươi... Ta có thể." Thanh âm khi nặng khi nhẹ .

"Ngữ Phàm..."Diêm Cung Thiên gọi một tiếng, lần thứ hai hôn lên môi cậu , liếm cắn môi cậu , một lần lại một lần nhấm nháp.

Quý Ngữ Phàm trong lòng ngực hắn khinh suyễn, hai tay khoác lên bả vai làm cậu an lòng , toàn tâm toàn ý nhận nụ hôn của hắn. Hô hấp chước nóng =giao triền, hắn hôn cậu, theo môi , mắt đến mũi, lại rơi xuống môi , lại một lần nữa câu triền đầu lưỡi ngọt ngào .

Hôn nồng nhiệt, Diêm Cung Thiên không dấu vết rút đi quần áo ái nhân đang say mê dưới thân; môi hắn dừng ở cổ của cậu , trượt đến vai trần trụi trắng nõn , một tấc lại một tấc hút trứ.

"Thiên..." thân hình Quý Ngữ Phàm hơi hơi phát run, nhắm mắt lại bất an cứng còng. Mặc dù cảm thấy khí nóng tức đã chậm rãi châm chính mình, nhưng cậu vẫn là cứng ngắc đắc không biết nên làm thế nào mới tốt.

Diêm Cung Thiên bỏ đi y phục của mình, da thịt hai người hơi hơi thấp đích đụng vào nhau khi, hắn có thỏa mãn vô cùng.

Quý Ngữ Phàm nguyên bản còn chống cự ,khi hắn nhẹ ngậm vành tai cậu khinh hống mới hơi hơi thả lỏng.

"Không có việc gì, giao cho tôi, không cần lo lắng."Biết cậu khẩn trương cùng sợ hãi, Diêm Cung Thiên không ngừng nhẹ giọng hống trứ. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt phẳng hắn bờ ngực cua rcaaju , cũng không ngừng hôn trứ cậu ; thẳng đến khi thân thể cậu cứng ngắc dần dần thả lỏng, hắn dùng môi thay thế tay đang rảnh, khinh duyện vuốt nụ hoa trước ngực cậu .

"Ân..."Quý Ngữ Phàm càng không ngừng run rẩy, cảm nhận được Diêm Cung Thiên lại khẽ cắn thứ trước ngực chính mình mẫn cảm đột khởi, đầu lưỡi lửa nóng dây dưa , môi hắn di chuyển trước ngực cậu .

Mồ hôi t giọt toát ra ngạch, toàn thân cậu nóng đứng lên.

Diêm Cung Thiên hôn lên mặt bụng tuyết trắng của cậu , lưỡi thấp nóng khẽ trượt , làm cho địa phương mẫn cảm của Quý Ngữ Phàm một trận lại một trận run rẩy, bàn tay to nhẹ xuống dưới , nhẹ nhàng âu yếm dục vọng nam tính của Quý Ngữ Phàm.

"Ân... Không cần... Kia... Ân..."Quý Ngữ Phàm rung động, tay Diêm Cung Thiên cầm cương qua lại khẽ vuốt, đầu ngón tay càng tại đỉnh mẫn cảm muốn vuốt phẳng, khoái cảm kịch liệt làm cho cậu không biết làm sao nắm chặt sàng đan dưới thân, thân thể muốn né tránh ngọt ngào như tra tấn mà bất an vặn vẹo đứng lên.

Quý Ngữ Phàm dưới khiêu khích hạ không ngừng thở gấp, suy nghĩ cơ hồ thành một mảnh trắng bệt . Cậu không biết phải nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể tùy trứ động tác của hắn đứt quãng phát ra thở dốc nhẹ nhàng, trong thanh âm có ái muội tình dục nói không hết.

Diêm Cung Thiên nhìn hắn không tự giác hiển lộ mị thái, môi phấn hồng phiếm trứ ánh sáng kích tình cùng màu da thịt, lại làm hắn cảm nhận được mãnh liệt đang lên . Hắn phiếm xuất nhất nụ cười tà khí, lại hôn môi cậu , động tác tay lại nhanh hơn khinh chọn tế phủ.

"A —— "Kỳ dị khoái ý trong nháy mắt xâm nhập toàn bộ suy nghĩ của Quý Ngữ Phàm, cậu nháy mắt cung đứng dậy, đem ái dịch mãnh liệt phun tại bàn tay Diêm Cung Thiên.

Sau đó , Quý Ngữ Phàm hạ thân lập tức nhuyễn, nhắm chặt mắt không ngừng kịch liệt thở dốc trứ. Vừa rồi, cậu còn cho là mình sẽ ngất xỉu đi.

"A!"Quý Ngữ Phàm kinh hô một tiếng, tay hắn chạm vào một chỗ làm cậu tràn ngập sợ hãi, thân thể cậu lập tức đóng băng =.

"Ngữ Phàm, thả lỏng! Đem ngươi hoàn toàn giao cho ta ."Ngón tay bởi vì cậu buộc chặt mà không thể tác động, Diêm Cung Thiên cắn chặt nha nhẫn trứ dụ hống, hô hấp lại không khỏi dồn dập đứng lên. Dục vọng của hắn sớm mà đứng thẳng, nhưng nếu thân thể cậu vẫn cứng ngắc như vậy, nhất định sẽ bị thương.

"Thiên..." ánh mắt Quý Ngữ Phàm đầy sương mù nhìn người yêu đã không ngừng che chở mình .

không quan hệ, không có quan hệ, hắn như vậy tự nói với mình, tại thoáng thở dốc thấp, hắn tự động dâng môi thả lỏng thân thể.

ngón tay Diêm Cung Thiên theo ái dịch tiến vào dũng đạo cậu , cảm thấy cậu co rút rồi nhanh thả lỏng, hắn bắt đầu chậm rãi luật động ngón tay , thẳng đến khi chạm đến đến địa phương mẫn cảm.

"A... Thiên, không cần..."

Cậu kịch liệt rung động, cắn chặt răng than nhẹ, nghe Diêm Cung Thiên khiêu khích không thôi.

"Ân... Thật kỳ quái..."Vì cái gì Thiên chạm vào nơi đó, nam tính của cậu lại dâng trào lên? Hảo quái...

"Không có gì kỳ quái."Diêm Cung Thiên nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu dụ hống, khí tức thấp nóng xuy phất ghé vào lỗ tai cậu .

"Thả lỏng tâm tình, hảo hảo cảm giác là tốt rồi, những thứ khác giao cho anh ."Hắn duyện hôn cần cổ cậu , lại lặng lẽ thêm một ngón tay sờ nội vách tường của cậu , chậm rãi ý đồ khuếch trương.

"Tư... Thiên, tôi không... A..."Một chút đau đớn làm cho Quý Ngữ Phàm hơi hơi túc khởi mi, lại càng không an vặn vẹo, ý đồ thoát khỏi ngón tay cho cậu cảm xúc xa lạ, phát ra áp lực rên rỉ.

Dù dục vọng nóng rực hò hét muốn cậu , nhưng lý trí còn sót lại nói cho hắn biết không thể bởi vì hắn không nghĩ tại lần đầu tiên sẽ để lại cho Ngữ Phàm ấn tượng không tốt .

Diêm Cung Thiên lần thứ hai hôn cậu , dùng hôn phân tán lực chú ý, tại u huyệt đã khẽ nhếch vói vào ngón tay thứ ba , đồng thời trong cơ thể cậu nhẹ nhàng luật động.

"Đau... Thiên, tôi không... A..."Không thoải mái khác thường làm cho Quý Ngữ Phàm toát mồ hôi giãy dụa, hai gò má cậu ửng hồng, hai hàng lông mày nhíu lại lại phát ra rên rỉ sung sướng.

"Ngữ Phàm, tôi nói rồi tôi sẽ không dừng tay ."Diêm Cung Thiên hơi hơi thở dốc, trên trán mạo trứ mồ hôi, tay tiếp tục đùa thân thể Quý Ngữ Phàm, tại nháy mắt nội vách tường bắt đầu hấp thụ hắn ngón tay, rút ra ngón tay, nhanh chóng vặn bung ra hai chân cậu , đem ngang tàng của chính mình đâm vào trong cơ thể cậu .

"A!"Quý Ngữ Phàmtrong mắt tràn ra lệ, đau đớn kịch liệt kia làm cho cậu không tự chủ được bắt đầu chống đẩy, "Đau quá! Từ bỏ. Đau quá a, Thiên..."

"Ngữ Phàm, thả lỏng."Diêm Cung Thiên cắn chặt răng hống cậu, mồ hôi tích lạc từng giọt . Trời ạ! Hắn hảo nhanh, hắn khắc chế chính mình muốn luật động trong cơ thể cậu , chậm rãi đi lên , thẳng đến khi chính mình vào hết .

"Đau quá! Ô..."Quý Ngữ Phàm cảm giác được hắn hoàn hoàn toàn đưa tất cả vào trong cơ thể mình, cái loại không khoẻ cùng đau đớn này làm cho hắn bắt đầu thấp khấp giãy dụa, "Đau quá a, không cần..."

Hắn được nội vách tường nóng rực bao vây trứ, Diêm Cung Thiên cắn răng nhẫn suy nghĩ dục vọng như Mercedes-Benz."Nhìn tôi."

mắt ửng đỏ kích tình phiếm thủy, Quý Ngữ Phàm e lệ gật đầu, mỉm cười, Diêm Cung Thiên bắt đầu chậm rãi luật động đứng lên.

"Không cần, đừng nhúc nhích..."Ma xát dần dần sinh ra cảm giác khác thường, khoái cảm thay thế đau đớn, Quý Ngữ Phàm đích thấp khấp kháng nghị dần dần chuyển thành sung sướng rên rỉ: "Không... A —— "

"Ngữ Phàm."Diêm Cung Thiên thở dốc luật động một chút nhanh hơn tốc độ. Một tay ôm cổ chân cậu , một tay nâng lên khuôn mặt nước mắt cùng mồ hôi, hôn đôi môi đỏ tươi, "Ghi tạc, tôi là người đàn ông đầu tiên của em , người yêu em nhất."

Những lời này xuyên qua ý thức hắn dần dần bị tình dục bao phủ, nước mắt Quý Ngữ Phàm tràn ra hốc mắt, không chỉ vi kích tình, vì những lời này.

Diêm Cung Thiên không ngừng hôn trứ, đem dục vọng thẳng tiến, lần lượt thiển lui tiến sâu, đem thiên hạ dưới thân vào chỗ sâu nhất.

"A... Ân..."Hắn không thể nói nữa, đây đã là thanh âm hắn chỉ có thể phát ra!

Quý Ngữ Phàm theo bản năng thân thủ bám lấy cổ của hắn, thân mình càng thêm thiếp hợp làm cho hắn lần lượt xâm nhập chính mình, mỗi một lần đích tiến vào, rời khỏi, làm cho cậu không tự chủ được phát ra vui sướng vừa khóc vừa kể lể, cơ hồ điên cuồng.

Bên trong cảnh xuân gắn đầy , Diêm Cung Thiên phóng thích kích tình trong cơ thể Quý Ngữ Phàm.

Sau đó , hắn khinh đẩy tóc Quý Ngữ Phàm ra, nhìn cậu mệt mỏi, hôn một cái , nhẹ ôm ái nhân thỏa mãn \ chìm vào mộng đẹp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...