{Tự viết}[ĐN]Vongola Family in another world
Sự thức tỉnh của mưa
Thành phố Namimori,
Một bóng người đi vào một quán Sushi cỡ trung tên là Takesushi.
Nhìn thấy người mới bước vào, những người trong quán không khỏi nhìn người đó vài lần.
Đó là một người trắng từ trên xuống dưới, đi vào quán sushi mà tay cầm một bịch marshmallow. Là ai chắc cũng đoán ra rồi ha.
Một thiếu niên bước đến bên chàng trai kia. Nở ra một nụ cười thương mại, hỏi:
"Quý khách dùng gì ạ?"
"Yamamoto Takeshi nhỉ~Tên tôi là Byakugan, hân hạnh được gặp cậu"
"OH, hân hạnh được biết anh, không biết anh cần gì."
"Tôi có một chuyện rất quan trọng có liên quan đến tương lai của cậu muốn nói với cậu. Không lâu đâu, chừng vài phút thôi, được chứ"
Tuy điệu bộ người này rất khả nghi, nhưng bản năng của Yamamoto lại bảo rằng, nếu cậu không nghe sẽ hối hận. Vì thế cậu cũng lịch sự ngồi xuống đối diện người kỳ lạ kia.
Chỉ thấy người kia đưa ra một chiếc hộp yêu cầu cậu mở ra và đeo vào.
Đó là một hộp màu xanh có 'X' trên đầu trang. Yamamoto lấy nó và nhìn anh.
"Đây là gì?""Mở nó ra và tôi muốn bạn đeo vào."Anh ta nhìn lại chiếc hộp và mở nó. Đó là một sợi dây chuyền có chó và lưỡi kiếm và một chữ 'X',Vongola. Đây là Rain Necklace Version X .
"Khi người ấy đến, sự cộng hưởng sẽ giúp anh tìm thấy người đó. Người đó đang đến."
=========================
Tiễn Byakuran với một hộp sushi.
"...Attendere per me, il mio Cielo." (Đợi tôi, bầu trời của tôi.)
Yamamoto ngước nhìn lên trời khẽ thì thầm. Ở hai nơi khác, cũng đã có người thức tỉnh.
=========================
Ở một chung cư cao cấp trong thị trấn.
Trong bóng đêm hai con người đang quấn quýt lấy nhau, kèm theo một chuỗi hoà âm rên rỉ. Cho đến một nốt cuối cao trào, hai người mới dừng lại nhưng vẫn ôm lấy nhau, bỗng một người ngồi bậc dậy, nhìn vào vô định một cách bất an.
"Haruka, chuyện gì thế anh?"
"Anh không biết, Michiru, chỉ là anh có chút bất an, trực giác nói cho anh biết có chuyện gì đó đang hoặc sắp xảy ra."
Nói rồi Haruka nhanh chóng mặc đồ vào. Quay lại ôm Michiru vào lòng, hôn phớt lên đôi môi quyến rũ. "Anh phải về nhà một chuyến, ngày mai anh sẽ gặp em ở trường sau."
"Có cần em đi với anh? Hay kêu những người bảo vệ khác đi với anh."
"Không sao, em cứ ngủ đi."
Michiru nhìn xe Haruka chạy ra khỏi tầm mắt mới yên tâm bước đến giường. Không phải cô không lo, mà cô tin vào người bạn đời của mình, tin vào thực lực của Haruka.
Một bóng người đi vào một quán Sushi cỡ trung tên là Takesushi.
Nhìn thấy người mới bước vào, những người trong quán không khỏi nhìn người đó vài lần.
Đó là một người trắng từ trên xuống dưới, đi vào quán sushi mà tay cầm một bịch marshmallow. Là ai chắc cũng đoán ra rồi ha.
Một thiếu niên bước đến bên chàng trai kia. Nở ra một nụ cười thương mại, hỏi:
"Quý khách dùng gì ạ?"
"Yamamoto Takeshi nhỉ~Tên tôi là Byakugan, hân hạnh được gặp cậu"
"OH, hân hạnh được biết anh, không biết anh cần gì."
"Tôi có một chuyện rất quan trọng có liên quan đến tương lai của cậu muốn nói với cậu. Không lâu đâu, chừng vài phút thôi, được chứ"
Tuy điệu bộ người này rất khả nghi, nhưng bản năng của Yamamoto lại bảo rằng, nếu cậu không nghe sẽ hối hận. Vì thế cậu cũng lịch sự ngồi xuống đối diện người kỳ lạ kia.
Chỉ thấy người kia đưa ra một chiếc hộp yêu cầu cậu mở ra và đeo vào.
Đó là một hộp màu xanh có 'X' trên đầu trang. Yamamoto lấy nó và nhìn anh.
"Đây là gì?""Mở nó ra và tôi muốn bạn đeo vào."Anh ta nhìn lại chiếc hộp và mở nó. Đó là một sợi dây chuyền có chó và lưỡi kiếm và một chữ 'X',Vongola. Đây là Rain Necklace Version X .
"Khi người ấy đến, sự cộng hưởng sẽ giúp anh tìm thấy người đó. Người đó đang đến."
=========================
Tiễn Byakuran với một hộp sushi.
"...Attendere per me, il mio Cielo." (Đợi tôi, bầu trời của tôi.)
Yamamoto ngước nhìn lên trời khẽ thì thầm. Ở hai nơi khác, cũng đã có người thức tỉnh.
=========================
Ở một chung cư cao cấp trong thị trấn.
Trong bóng đêm hai con người đang quấn quýt lấy nhau, kèm theo một chuỗi hoà âm rên rỉ. Cho đến một nốt cuối cao trào, hai người mới dừng lại nhưng vẫn ôm lấy nhau, bỗng một người ngồi bậc dậy, nhìn vào vô định một cách bất an.
"Haruka, chuyện gì thế anh?"
"Anh không biết, Michiru, chỉ là anh có chút bất an, trực giác nói cho anh biết có chuyện gì đó đang hoặc sắp xảy ra."
Nói rồi Haruka nhanh chóng mặc đồ vào. Quay lại ôm Michiru vào lòng, hôn phớt lên đôi môi quyến rũ. "Anh phải về nhà một chuyến, ngày mai anh sẽ gặp em ở trường sau."
"Có cần em đi với anh? Hay kêu những người bảo vệ khác đi với anh."
"Không sao, em cứ ngủ đi."
Michiru nhìn xe Haruka chạy ra khỏi tầm mắt mới yên tâm bước đến giường. Không phải cô không lo, mà cô tin vào người bạn đời của mình, tin vào thực lực của Haruka.