[Tự viết-Việt Nam] Gái Tài Gái Sắc [Girls Love]

Chương 8



Dẫn xe ra khỏi cổng trường rồi chạy tới quán cô định mua khô mực không xa, cuối tuần nên cô đi đâu thì đi, ba mẹ không cấm cản. Máy vi tính thì cô chơi đã chán rồi nên lâu lâu chỉ đọc báo mà thôi, còn không thì học tiếng Anh chứ mấy cái game mạng mủng gì đó cô không đụng tới, có lẽ cô thấy nó không có gì thú vị nên là bỏ xó ở đó. Vừa chạy xe vừa nghĩ ngợi tới chuyện của cô Phương với cô Hân, Kim không biết rằng hai cô ấy sẽ tiến triển tới đâu nữa, cô cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa trải đời làm sao tỏ tường bằng hai cô ấy. Cô chỉ hy vọng cô Phương với cô Hân có một cái kết đẹp.

Thả người xuống cái ghế đẩu nhựa Duy Tân màu xanh, Kim như cũ kêu khô mực với vài lon Ken ra tự mình nhâm nhi giữa cái tiết trời oi bức này. Ở chỗ này gần trường nhưng mà cô cũng không sợ, cùng lắm nói mình chỉ ăn khô mực còn bia là của người khác. Bà chủ ở đây cũng vô cùng phối hợp, bởi vậy ít học sinh nào có thể bị bắt lắm.

Nàng ngồi ăn đá đậu kế bên, nghe tiếng xe nên cũng ngoái đầu qua nhìn. Ngồi nhìn Kim một dáng dấp suy tư có mang một chút gì đó hơi buồn, nàng thấy trên bàn còn có bia nữa chứ, nàng không biết Kim bị cái gì mà lại uống bia trong khi chưa đủ tuổi mà còn gần trường như thế này, lỡ như bị thầy cô nào bắt được là có nước thôi học.

Khui một lon ngửa cổ uống ừng ực, Kim dường như đã thấy nàng ngồi với một người con trai khác. Trong tâm của cô gần như chết lặng, một người con trai vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, anh ta nói chuyện với nàng khá vui vẻ còn làm cho nàng cười tươi tới như vậy. Từng cử chỉ đút ăn thân mật rồi cột tóc lại cho nàng, bao nhiêu Kim đều thấy hết.

Hôm nay tới đâu thì tới, cô muốn say đi để không còn nhìn thấy hình ảnh của nàng lúc này nữa. Hình ảnh ấy đang cứa từng nhát dao cùn vào lồng ngực cô, thà rằng là dao bén còn đỡ đau hơn, đằng này là dao cùn, nó cứ cứa dai dẳng hành hạ cô như vậy làm cho cô đau đớn từng cơn không hồi dứt.

Uống hết lon thứ ba, cô vẫn chưa cảm thấy mình say, lại tiếp tục uống hết bia trên bàn thì gương mặt của Kim cũng đã phiếm hồng đôi chút. Cô nấc lên vài cái rồi loạn choạng đứng dậy trả tiền, cô chưa say đâu, chỉ hơi lâng lâng một xíu thôi. Uống càng nhiều càng nghĩ về nàng nhiều hơn nên cô không uống nữa, tới dĩa khô mực kêu ra vẫn còn y nguyên không hề đụng tới.

Mấy thằng choai choai ngồi ở bàn bên cạnh nãy giờ thấy Kim có vẻ đã hơi say nên bắt đầu đứng dậy giở trò lôi kéo, "Uống với mấy anh nè em, dễ thương quá. Tiểu thư nhà giàu nè." nói rồi lại đưa cái bàn tay nhơ nhuốc kia chạm vào mặt của Kim, nàng nhìn thấy tất cả nên là đã khều khều chú út nhìn qua coi nếu như cô có bị gì là bay qua ứng cứu liền.

"Bạn con hả." chú út hỏi lại, anh ta thấy mặt nhỏ đó quen lắm mà không nhớ nổi là ai. Tới khi nhỏ cháu mình khều khều nói mình tới giúp thì mới nghĩ rằng cô gái kia là bạn học của nàng.

Kim chau mày gạt những cánh tay thô thiển kia đang chạm vào người mình, cô hằn học nói,"Tránh ra coi." Kim hiện tại trong người đã không mấy dễ chịu, nói thẳng ra là đang nóng máu. Cô kêu đám này tránh ra là vì cô muốn tụi nó được lành lặn mà ngồi nhậu tiếp, chứ chọc một hồi mà nổi máu lên là cô đập tụi này nhập viện.

Một nhóm thanh niên thấy Kim còn trẻ mà mạnh miệng quá bởi vậy còn khoái chí, tới người bán quán ở đây thấy không ưng bụng cũng lên tiếng la tụi nó. Nhưng tụi này là dân đá cá lăn dưa bởi vậy mất dạy nói ngược lại bà chủ là không cần xen vô. Nhận thấy đám này có lẽ chán sống cần được dạy một chút gì đó, Kim nhếch miệng cười đôi mắt hơi híp lại nói. "Muốn chơi gì đây?"

"Chơi trò người lớn đi em."

"Lớn hả, hmm...vầy nè phải không?" Kim với lấy cái dĩa sứ trên bàn tát thẳng vào đầu cái thằng nhoi nhất chỗ này khiến cho cái dĩa vỡ tan tành còn đầu của nó cũng bắt đầu chảy máu, chứng tỏ lực đập của Kim là cố tình muốn giết người.

Kim cầm lên mảnh sứ rơi dưới đất lên, cô dí vô cổ của một đứa có ý định bênh bạn mình nên muốn nhào tới đánh Kim.

"Tao nói tụi hây biết, tao đang nổi máu điên. Sớ rớ tao đâm ráng chịu." Kim hiện tại đang không có chỗ xả giận, gân cốt tay chân cũng nên có chỗ để thư giãn rồi. Con nhà võ được truyền từ thời bà sơ tới giờ thì Kim không sợ là mình chơi thua cái đám này, thêm hơi men trong người nên sự kích thích trong người của Kim ngày một càng gia tăng khi thấy đổ máu.

Bà chủ quán thấy chuyện càng ngày càng lớn nên có ý định báo công an, nhưng Kim rất nhanh đã giải quyết xong và trả thêm tiền đền cho bà chủ khi đã làm bể đồ. "Xin lỗi, con đem có nhiêu đây. Không đủ thì mai con trả thêm." Kim vẫn xin lỗi bà chủ rồi leo lên xe chạy đi, để lại đám con trai nhục nhã khi không làm gì được một đứa con gái đã vậy còn bị nó chọi tiền thẳng vô mặt kêu đi bệnh viện mua thuốc uống.

Cô khi bước lên xe ánh mắt có đưa sang nhìn nàng một chút, cô thấy nàng cũng chăm chú nhìn cô. Bàn tay nàng thì đã nắm cánh tay của chàng trai kia, Kim nở một nụ cười chua chát rồi rời đi. Yếu đơn phương đứa ghét mình thật khó để nói, ở cái tuổi này nữa chứ...

"Sao nhỏ đó nhìn chú ghê dạ bé Đá?"

Chú út của nàng thoáng ớn xương sống khi bắt gặp ánh mắt trong veo, đen láy của Kim khi nhìn vào mình. Y như ánh mắt muốn đem mình ra xay làm chả lụa luôn á, đừng nói nó điên thiệt nghen trời.

Chạy xe không thèm về nhà, Kim đảo tới bãi đất trống gần trường cũ. Cô ngồi lên một cái ống bê tông nhìn trời nhìn mây, chỗ này ít ai lui tới, gió thì mát mẻ. Hồi đó giờ cô hay ra đây thả diều dữ lắm, cũng như lúc nào tâm trạng không mấy vui thì Kim sẽ tới chỗ này ngồi chơi một vài tiếng rồi về, chỉ một mình cô như vậy thôi là quá đủ.

Giờ đây Kim muốn nhờ cơn gió nhẹ thổi đi nỗi buồn trong trái tim cô, làm sao để nói đây, cô không phải một người con trai đẹp trai sáng láng như anh ta. Cô chỉ là một đứa con gái thôi, cô thua rồi.

Thiên Kim khi thấy cô bỏ đi nàng cũng nói chút út đưa mình về, lúc đi ngang nhà cô thì nàng cũng có nhìn vô thử. Nhưng mà không thấy cô đâu hết, nàng cũng có chút lo lo, con gái mà còn không được tình táo như vậy thì lỡ có chuyện gì rồi sao.

Nàng mặc dù không biết gì về chuyện người lớn nhưng mà được mẹ dặn là phải biết giữ mình, nàng sợ Kim bị người ta trả thù ấy, một đứa con gái dù sao cũng không thể làm lại nhiều người đâu. Chú út nhìn đám người đó thì biết là ai, nên có kể với nàng rằng đám đó là dân không ra gì bởi vậy nàng lo lắm.

Ghét thì ghét, nhưng không phải ghét tới muốn độ nó gặp chuyện bị hại tới thân thể. Nàng vì vậy đã nói với chú út làm ơn đưa nàng đi kiếm cô về, nàng hiện tại thấy không có an tâm, cùng nhau quét dọn lớp học cũng nói chuyện nhiều hơn trước. Thêm nữa Kim còn cứu một mạng người khi sáng, cô là một người tốt vì vậy nàng không muốn cô gặp chuyện.

Kim ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, ánh nắng chỗ này không hề gay gắt vì nó đã được những tán cây bàng to lớn che lấy, cô nhẹ nằm xuống dùng một cánh tay để gối đầu. Nằm đó một hồi gió mát quá cô ngủ từ lúc nào cũng không hay, cô hiện tại bắt đầu say vào giấc ngủ mà không hề hay biết rằng có một người ruột gan đã như lửa đốt đi khắp nơi kiếm cô.

Khi nãy nàng đã bạo dạn đứng bên ngoài hỏi mẹ của Kim rằng cô có nhà không và nhận lại cái lắc đầu, thế là nàng không chần chừ nữa đi kiếm cô ngay. Nàng chẳng biết tại sao, nhưng mà thấy mặt nó thì ghét lắm, nhưng khi nghĩ tới nó sẽ gặp một chuyện gì đó nguy hiểm mà nhỡ đâu mất mạng luôn thì nàng mới có cảm giác khó tả. Tự nhiên nàng thấy sợ mất nó...

Mẹ của cô nghĩ có lẽ là Kim lại đi đâu đó chơi hoặc ra nhà mồ của hai bà sơ nằm võng ngủ trưa bởi vậy bà cũng không để ý lắm, tại vì nhà mồ cũng gần đây với lại có rào che chắn khá an toàn. Mồ mả tổ tiên của mình thì sợ cái gì đâu, nó ra đó ngủ trưa cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Tắt bếp khi thấy nồi canh đã sôi, bà đi vô trong kêu ông nội là ông cóc của Kim ra ăn trước. Do ông già rồi nên đồ nấu cũng phải kỹ với mềm hơn để ông dễ ăn, "Ông nội ra ăn cơm trước, chồng con đi làm chưa có về." bà vừa dìu ông Khiêm vừa nói rằng ông cứ ăn cơm trước, còn mình và con sẽ ăn sau chứ để ông lớn tuổi rồi sao đợi được.

Ông Khiêm bàn tay cầm đôi đũa gắp miếng sườn non đã được hầm mềm nhừ ra chén, ông hiện tại ăn uống cũng không còn mạnh khỏe như xưa nữa. Nhưng mà do hồi trai trẻ cũng luyện võ rèn thân thể nên là ông cũng mạnh hơn những người cùng tuổi, có thể đạp xe này nọ không thì uống trà tán dóc.

"Bé Đậu đâu con?" ông nhìn không thấy nhỏ cháu vàng ngọc của mình đâu nên lên tiếng hỏi, nhà này nó đeo ông dữ lắm. Mọi bữa giờ này ăn cơm là nó hay ngồi ăn với ông chứ không có để ông ăn một mình vậy đâu, tự nhiên hôm nay không thấy nên có hơi là lạ.

"Chắc nó ra nhà mồ ngủ rồi, mà thôi kệ nó đi. Ông nội ăn trước không thôi đói đó." bà nhẹ giọng nhắc nhở, bàn tay cũng xé nhỏ thịt ra cho ông dễ ăn hơn. Làm dâu ở nhà này được hai mươi mấy năm, luôn luôn là dâu thảo, từ trên tới dưới ai cũng được lòng.

Khi hai vợ chồng bà ra riêng cũng muốn đem theo ông nội về phụng dưỡng, mặc dù ba chồng đã nói để ông lo nhưng bà cứ mặc kệ. Ông nội thương hai vợ chồng bà nhất, nên bà hiện tại bắt xa ông cũng thấy nhớ, với bé Đậu nữa. Nó đeo ông nó như vậy thì sao mà dứt ra được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...