[Tự viết-Việt Nam] Gái Tài Gái Sắc [Girls Love]
Chương 32
Vừa trải qua chiếc hôn vụng trộm đầy sự ngọt ngào đã khiến cho Thiên Kim trở nên thẹn thùng hơn bao giờ hết. Nàng cúi mặt tủm tỉm cười, rồi cũng cảm nhận rõ rằng hai bên gò má của nàng dần nóng lên. Chợt một cơn gió vô tình khẽ lùa len lỏi qua ô cửa sổ khiến mái tóc nàng có chút lay động nhẹ lướt qua đôi gò má phiếm hồng. Kim không thể rời mắt khỏi nàng, cô chống tay trái lên bàn rồi nghiêng đầu tựa mặt lên đó để có thể chiêm ngưỡng rõ hơn gương mặt và nụ cười của người cô thương. Bàn tay phải bắt đầu nâng lên, cô chậm rãi chạm vào gương mặt nàng một cách nâng niu giống như cô sợ chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì người con gái nhỏ bé trước mặt cô sẽ bị tổn thương mất.Chẳng biết từ bao giờ cô đã yêu nàng nhiều tới vậy, tới khi nhận ra thì chính bản thân Kim cũng không tài nào cân đo đong đếm được, càng ngày cô càng dấn sâu vào cái thứ mà thế gian gọi là ái tình, dẫu dấn sâu nhưng Kim không hề lo lắng vì đây là cô cam tâm tình nguyện.Bỗng ngoài cửa có tiếng nô đùa, nhóm bạn học chừng bốn năm người ùa vào lớp làm hành động đang vuốt ve gương mặt của nàng từ Kim cũng phải dừng lại, cô ngồi thẳng lưng dậy rồi tiếp tục chép bài. Cái hôn ban nãy đã tiếp thêm cho cô vô vàn sức mạnh. Cô hôn nàng là chuyện thường, nhưng hễ khi nào mà nàng chủ động hôn cô thì cảm giác trong người Kim lâng lâng khó tả vô cùng.“Hai bà Kim, qua đây ăn nè!” Nhóm bạn học này là bạn mới hoàn toàn đối với cô và nàng bởi đám bạn cũ đa số đều chọn nghỉ học không học tiếp nữa. Mới có bấy nhiêu tuổi mà tụi nó đã lao ra ngoài đi làm kiếm tiền. Đứa thì do gia đình không ráng nổi nữa vì nhà quá nghèo nên phải ngưng học bắt đầu bươn chải phụ giúp gia đình, còn có đứa thì nghỉ đơn giản chỉ vì chán học, muốn kiếm tiền để tự ăn xài cho thỏa thích vì khi đi học ba mẹ cho cũng ít không đủ tụi nó chơi bời lấy le.“Thôi mấy bà ăn đi, tui không hảo đồ chua, ăn sợ xót ruột lắm!” Thiên Kim mỉm cười từ chối vì nàng thích mấy món có vị ngọt hơn, tới trái cây nàng cũng thích loại trái ngọt chứ ít khi nào nàng chọn loại chua lắm. Nàng thì nói không ăn nhưng mà còn cô thì đã chép chép miệng, nhìn vô là biết thèm lắm rồi nhưng lại không nói ra làm cho nàng phì cười.“Ngồi đây đợi em!” Nàng ghé sát tai cô thì thầm, nói xong thì nàng vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô đầy cưng nựng rồi mới bước ra bên ngoài. Dáng dấp cao ráo thướt tha trong tà áo dài khiến cho nhóm bạn ngồi đó cũng phải tặc lưỡi khen vì đều cùng trang lứa với nhau nhưng Thiên Kim mặc áo dài nhìn khác hẳn bọn họ. Cơ thể nàng ở lứa tuổi này đã phổng phao đầy đặn nên khi mặc áo dài từng đường nét đều hiện rõ, nếu không nhìn phù hiệu thì có lẽ sẽ bị nhầm với khối mười hai.Kim ngồi đó chép bài nghe bạn bè khen người thương của cô thì đôi môi cũng bất giác mỉm cười, tay thì chép bài mà lỗ tai thì cứ hóng qua bàn bên kia, hễ họ khen nàng câu nào mà cô cảm thấy đúng là lại cười rộ lên khiến họ cũng bắt đầu để ý hơn. “Kim, sao cười tủm tỉm hoài bà. Bộ đang viết thư tình hay gì mà vui dữ vậy?”“Có đâu, đang viết bài thôi!” Cô gấp cuốn tập lại nghỉ tay một chút vì tay cô thật sự quá tê rồi. “Viết bài mà cười kiểu đó, xạo!” Một bạn nữ trề môi trêu ghẹo khiến Kim chỉ biết cười trừ, “Đó đó, cười nữa đó. Khai ra đi, có anh nào rồi!” Nhóm bạn này tuy cô quen biết không lâu, ấy vậy mà nói chuyện họ lại cởi mở vô cùng làm cô tưởng đâu là thân thiết từ thời bận tã không đó.Đang trong lúc định trả lời thì Thiên Kim đã trở lại, trên tay còn cầm một bọc cóc, ổi, xoài có đủ bước vào lớp. “Ủa sao bà nói sợ xót ruột?” Nhóm bạn dần nghi hoặc khi thấy nàng đi mua mấy thứ này, mới ban nãy mời còn từ chối kia mà.“Mua cho nhỏ này nè, trả công nó cho tui quá giang, chứ nó mà ké mấy bà nữa thì sao đủ mấy bà ăn!” Thiên Kim nói dối cho qua chuyện nhưng vẫn không quên trêu cô một câu. Nàng thích nhìn cái biểu cảm của cô khi bị nàng chọc lắm, dễ thương vô cùng.Thả người ngồi xuống cạnh cô, nàng nhẹ cất giọng chỉ đủ hai người nghe. “Em mua cho mấy người nè, muốn ăn sao không nói?” Thiên Kim vừa hỏi vừa để bọc trái cây lên bàn, nàng còn chu đáo tới độ mở bọc ra sẵn rồi đổ muối ra cho cô nữa. “Em không thích bởi vậy người ta cũng không muốn ăn!” Kim nhỏ giọng thì thầm lại với nàng, cô cũng ngồi thẳng dậy không lười biếng nằm vật ra bàn nữa. Nhóm bạn bên kia nói chuyện cười đùa thì mặc họ, còn bên đây hai người không ồn ào cũng chẳng có hành động gì quá thân mật, đơn giản chỉ là một nụ cười, hay một cái chạm mắt thôi thì đối phương cũng đủ hiểu tâm ý nhau rồi. “Không phải em không thích, mà nay em tới ngày, ăn chua không tốt!” Nàng lấy một miếng xoài chấm muối rồi đưa tới miệng Kim, “Rửa tay rồi, yên tâm!” Dường như nàng sợ cô sẽ chê tay nàng chưa rửa mà nàng đã cầm đồ ăn đút cô nên nàng đã mở miệng nói trước. Đương nhiên Kim không thể nào từ chối rồi, cô cười tới độ híp mắt rồi há miệng ngậm lấy, lúc há miệng còn ngậm trúng ngón tay Thiên Kim làm cho nàng một phen cảm xúc nhộn nhạo. “Rửa hay không cũng kệ, miễn đồ ăn em đút đều thấy ngon!” “Mới có bây lớn mà dẻo miệng phát ớn, học ai vậy?” Nàng giả vờ lườm cô làm Kim càng cười rộ lên hơn. Do hai người ngồi ở góc bàn cuối lớp nên mọi hành động đều ít ai để ý, vì vậy cô nhẹ luồn tay ra sau lưng nàng rồi ôm nàng sát vào người cô hơn, “Dẻo với mình em thôi!” Kim tinh nghịch nói. “Vậy cái miệng dẻo này mau chuẩn bị câu trả lời cho trưa nay đi kìa, trả lời mà không xong là em bo xì!” Thiên Kim ngắt lấy mặt cô một cái coi như đây là sự trừng phạt. Mới hớ ra có xíu mà đã có người khác thích, chưa kể người thích cô lại còn không quen biết từ trước nữa chứ, có lẽ nàng đây phải giữ cô kĩ một chút kẻo có ngày quay qua quay lại bị cướp mất lúc nào cũng chẳng hay Như lời hẹn, gần mười hai giờ trưa sau khi xong xuôi hết các tiết học thì Kim cũng xuống căn tin nơi mà cậu bạn dặn dò. Cô không dẫn nàng theo vì dẫu sao chuyện từ chối tình cảm này để ít người biết thì tốt hơn do cô sợ cậu bạn kia bị quê trước người khác nên cô nói nàng ở nhà xe một lát đợi cô. Lúc Kim bước vào thì ở đây vẫn còn một vài học sinh đang nán lại uống nước nhìn sơ bộ cũng chỉ gần chục người, trông cũng khá vắng vẻ. Cậu bạn kia tới sau cô một chút nên cậu ta ngại ngùng muốn rủ cô vào uống nước cậu ta trả tiền coi như chuộc lỗi, nhưng mà Kim vội từ chối vì cô muốn nói rõ ra một thể để nhanh còn về chứ không có ý định ở lại uống nước. “Ở đây đông quá, vô trong kia cho vắng!” Cô mở lời trước, xong thì bản thân tự bước tới góc bàn khuất sau một chậu dừa kiểng, cô thì đi phía trước, còn cậu bạn kia cứ im lặng tò tò theo cô trông vô cùng buồn cười.Ngồi xuống cái ghế tựa màu đỏ, Kim mở ba lô đưa tay vào lấy ra tấn thiệp mà cậu bạn đã đưa cô ban sáng. Cô cũng để ý xung quanh lắm, tới khi thật sự không có ai để mắt tới cô và cậu ta thì Kim mới trả lại tấm thiệp đó và bắt đầu lựa lời từ chối khéo để cậu ta không thấy buồn. “Mình biết tấm lòng của bạn, mình cũng đã đọc những gì cậu gửi rồi, nhưng mà ba mẹ mình khó, mình cũng mới lớp mười thôi nên muốn tập trung việc học. Hiện tại mình không muốn hẹn hò qua lại đâu, bởi vậy bạn thông cảm. Cũng cảm ơn bạn đã để ý tới mình, nhưng mình nghĩ tốt nhất mình với bạn chỉ nên ở mức bạn bè hỗ trợ nhau học tập sẽ tốt hơn!” Kim từ từ nói ra cho cậu bạn hiểu. Một phần là vấn đề học hành do cô muốn tập trung vào nó hơn, còn một phần nữa là chỉ có một mình nàng mới đủ khiến cho cô rung động thôi, chứ cậu bạn này hay bất kỳ ai khác nữa đều không thể nào làm cho cô lung lay.Cô nói xong thì cười nhẹ đứng dậy trước, “Mình nói xong rồi, cảm ơn bạn đã lắng nghe, bây giờ mình về trước tại trễ nữa ba mẹ la!” Cô lịch sự chào tạm biệt xong nhanh chân rời đi vì cô biết ở nhà xe còn có người đang chờ, nếu như để nàng đợi lâu dưới mái tôn giữa trời nóng như thế này thì cô xót, nó có khác gì lò lửa đâu.Ra tới bên ngoài thấy xe đã được dẫn về gần hết, chỉ còn loe ngoe vài chiếc thì Kim vội vàng chạy tới cạnh nàng, cô xót xa dùng ống tay áo lau mồ hôi hai bên tóc mai cho nàng, “Trời ơi mặt đỏ hết rồi!” Kim bắt đầu tự trách bản thân vì để nàng phải đợi, phải chi cô nói thẳng là không thì nhanh gọn hơn rồi, cũng tại cô văn chương lý luận quá làm chi.Trên đường trở về nhà, sau khi nghe cô kể hết toàn bộ việc từ chối cậu bạn kia xong thì Thiên Kim vô cùng tán dương cô. Đúng là cục vàng của nàng đã không làm nàng thất vọng, nói sao mà mỗi ngày nàng không thương cô nhiều thêm một tí cho được. Tới nhà nàng, Kim dừng xe xa một đoạn vì cô sợ ba nàng thấy thì sẽ la. Lúc nào đưa đón cũng như ăn trộm, cứ lấp lấp ló ló miết. “Thôi em vô nhà, mấy người cũng về tắm rửa cơm nước đi!” Nàng vội thúc giục cô vì trời đã trưa trời trưa trật rồi, tranh thủ sớm một chút về cơm nước rồi còn nghỉ ngơi.“Chiều em xuống nhà dưới chơi không?”“Để em hỏi mẹ, được thì em gọi. Thôi về lẹ đi, nắng đứng hoài bệnh bây giờ!” “Ừm, vậy Kim về!” Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu xong thì quay đầu xe hướng về nhà mình. Lúc trở về cô không để ý có mấy đứa xóm Thượng đã lườm cô bằng nửa con mắt, tụi nó lại bắt đầu túm tụm nhau bàn bạc méc ông Chiến đặng cho nàng khỏi chơi với cô.