TRỞ LẠI THUỞ BAN ĐẦU [VONG TIỆN] [EDIT][HOÀN]
Chương 8
Mặt trăng mờ ảo, ánh trăng nhu hoà yên tĩnh chiếu rọi xuống, xuyên qua vòm cây thành từng vòng từng vòng sáng.Trong mộngLam Trạm phát hiện chính mình đang ngồi ngay ngắn bên án thư, cẩn thận sắp xếp lại một chồng giấy, còn chưa làm xong đã nghe thấy bên ngoài song cửa sổ có tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ngẩng đầu nhìn một cái, hoá ra là Nguỵ Anh ở bên ngoài cửa sổ leo vào.Đối phương mặt mày hớn hở nói: "Lam Trạm, ta đã quay lại! Thế nào, mấy ngày không chép sách, có nhớ ta không?"Chắc chắn là nhớ ta, tiểu cũ kỷ này, lúc nào cũng thích khẩu thị tâm phi, khẳng định là lại giả vờ không thèm để ý, ta sớm đã nhìn thấu được ngươi.Quả nhiên như dự đoán, 'Lam Trạm' làm như lão tăng nhập định, coi vạn vật như không có, tiếp tục sắp xếp lại các trang giấy xếp chồng như một ngọn núi nhỏ. Trong lòng thầm nói, nhớ, nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?Rõ ràng vẫn là gương mặt vô biểu tình như mọi khi, nhưng Nguỵ Anh lại nhìn ra được y đang cô đơn.Thấy y cứ trong bộ dạng ngây đơ sắp xếp như vậy, Nguỵ Anh chỉ cảm thấy tim mình bị chọc mạnh một cái, châm chích nhói đau, tựa như một người nghiêm trang nói một không nói hai như Lam Trạm, lẽ ra mình không nên tuỳ tâm sở dục (làm như sở thích), không màng đến hậu quả mà trêu chọc y như thế.Nhìn chính mình tranh cãi với y, Nguỵ Anh loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của Lam Trạm lúc này, thích cái người luôn lấy việc trêu chọc mình làm niềm vui, không hề biết tâm ý của mình một chút nào, thích mình trong tình trạng thế này, Lam Trạm phải mệt mỏi như thế nào chứ. Nghĩ vậy, Nguỵ Anh không khỏi càng cảm thấy đau lòng.Thấy chính mình tặng hai con thỏ cho y, trong lòng hắn thầm an ủi nói: Nhị ca ca đừng buồn, hai con thỏ này, coi như tín vật đính ước của chúng ta nha, đợi ta tới Cô Tô rồi, nhất định sẽ tặng ngươi thứ tốt hơn!Lam Trạm cũng không biết nội tâm của Nguỵ Anh vào lúc này là đau buồn khổ sở như thế nào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: con thỏ, nhất định phải giữ lại.Trong đầu không tự chủ được loé lên hình ảnh Giang Trừng và Nguỵ Anh kề vai sát cánh, chuyện trò vui vẻ, càng thêm kiên định ý nghĩ, con thỏ, tuyệt đối không thể đưa cho Giang Trừng!Giang Trừng ở nơi xa xôi trong lúc ngủ mơ vô thức hắt xì một cái rõ to, không khỏi dụi dụi mũi, lại trở mình ngủ say sưa.Hai con thỏ này vừa béo lại vừa tròn, giống như hai quả cầu tuyết múp míp. Một con mắt lờ đờ, nằm bẹp trên mặt đất chậm rì rì nửa ngày cũng không nhúc nhích được một chút, khi nhai lá cải, đôi môi chẻ màu hồng phớt thong thả ung dung. Một con khác giống như ăn hết một lọ thuốc, liên tục nhảy nhót lung tung, lăn lộn chui rúc lên người của con thỏ kia, vừa xoắn vừa nảy, không ngừng một giây nào.Nhìn hai con thỏ này, suy nghĩ của Nguỵ Anh và Lam Trạm khó tránh khỏi nảy ra cùng lúc, hai con thỏ này, làm thế nào lại cảm thấy quen mắt như vậy ta. Bỗng bừng tỉnh đại ngộ, hai con thỏ này một động một tĩnh, không phải vừa đúng với tính cách của đối phương và của mình hay sao?Đúng lúc này 'Nguỵ Anh' lại bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"Trùng hợp vừa rồi có con thỏ dẫm một chân lên nghiên mực của 'Lam Trạm', để lại một loạt dấu chân in mực nước trên án thư, 'Lam Trạm' không biết nên làm cái gì bây giờ, đang cầm tờ giấy lên nghiêm túc tự hỏi nên làm thế nào để tẩy sạch, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn không phải là nhỏ, cho rằng có việc, nói: "Chuyện gì?"'Nguỵ Anh': "Ngươi xem bọn chúng chồng lên nhau như vậy. Có phải là đang ....?""Cạch" một tiếng, 'Lam Trạm' hơi thất thố đặt mạnh bút xuống, nói: "Hai con này đều là con đực!"'Nguỵ Anh' nói: "Đực ư? Kỳ lạ vậy". Hắn nắm lỗ tai nhấc lên nhìn nhìn, xác nhận nói: "Quả nhiên là đực. Con đực thì con đực, lời vừa rồi ta cũng chưa nói xong, ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì? Ngươi nghĩ đến cái gì? Lại nói hai con này là ta bắt, ta còn chưa chú ý đến bọn chúng là đực hay cái, thế mà ngươi ..."Nhìn thấy vậy, không hẹn mà cùng lúc, cả hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, trên mặt nóng lên, cả người toả hơi nóng, luôn cảm thấy có một loại cảm giác nhân duyên trời định bởi số mệnh.Nhưng trở lại chuyện này, rốt cuộc làm sao Lam Trạm biết được, Nguỵ Anh rất là tò mò, lại nhìn thấy vẻ mặt Lam Trạm lúc này có chút tức giận muốn nổ phổi, đành đem thắc mắc nuốt trở về trong bụng, cảm thấy nếu hỏi sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.Lời qua tiếng lại, 'Lam Trạm' cuối cùng đuổi 'Nguỵ Anh' xuống khỏi Tàng Thư Các. Cửa sổ vừa đóng lại, đem chùm hoa mộc lan đung đưa cùng với tiếng cười của 'Nguỵ Anh' nhốtbên ngoài cửa sổ.Đúng lúc này hình ảnh thay đổi.Bọn hắn phát hiện chính mình đang ở bên cạnh một bức tường có các ô cửa sổ chạm khắc trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bức tường thật dài này cứ cách mỗi bảy bước, sẽ có một ô cửa sổ được chạm khắc rỗng tinh xảo. Hai mặt khắc khác nhau, có đánh đàn trên núi cao, có ngự kiếm trên không, có chém giết yêu thú.*Ô cửa chạm rỗng là kiểu kiểu vầy: