Trò Đùa Tình Ái (SM)

10



Chương 10

=================

Bầu trời bên ngoài cửa kính phủ một lớp cam nhạt từ ánh hoàng hôn.

Thẩm Tri Tranh ký xong văn kiện cuối cùng liền thở ra một hơi. Hai ngày tới, cô sẽ có chuyến công tác ở Nam Thành, xem như có thể có được hai ngày không phải đối mặt với sự cường bạo của Cảnh Thường Hi. Dù chỉ là hai ngày, cũng khiến cô như vừa thoát khỏi mặt nước trong khoảnh khắc sắp chết đuối.

Cô nhớ đến lời buổi trưa của Cảnh Thường Hi mà sống lưng lại bất giác căng lên.

Dưới lớp sơ mi đắc tiền cùng quân âu từ thương hiệu nổi tiếng là cổ thân thể tàn tạ đến không nở nhìn đến. Mỗi vết thương sẽ duy trì ở mức độc cấu xé tế bào đau đớn, nhưng lại không thể khiến con người chết đi.

Thẩm Tri Tranh không phải chưa từng tìm hiều nguyên nhân vì sao Cảnh Thường Hi lại trở nên cuồng loạn đến vậy.

Cảnh Thường Hi đang là thành viên cốt cáng của một CLB X bí ấn, thứ mà bề ngoài nhìn như một tổ chức tri thức tự do thảo luận tâm lý hành vi, nhưng càng đi sâu càng giống một thế giới khác.

Nơi sự đau đớn được mỹ hóa thành kiểm soát, nơi phục tùng trở thành biểu tượng của trung thành, và nơi mà việc làm tổn thương ai đó không phải vì ghét bỏ mà vì cảm giác chiếm hữu đến tột cùng.

Nơi mà nổi đau của người người khác lại là thứ khiến nhóm người này khao khát tận hưởng.

Cô không xa lạ với thuật ngữ BDSM. Nhưng với Cảnh Thường Hi, nó không đơn giản là sở thích sinh lý. Cảnh Thường Hi là một biến thể kỳ lạ và nguy hiểm hơn, em ấy không cần khoái cảm, em ấy chỉ cần kiểm soát và thứ em ấy muốn là chà đạp, vũ nhục.

Mà tất cả điều là vì sự ra đi của Thẩm Niệm đã đẩy suy nghĩ của Cảnh Thường Hi vào sự lệch lạc khó kiểm soát.

Hai ngày tới đến Nam Thành, cô vẫn nên tìm hiểu một chút, rốt cuộc năm xưa vì cái gì Thẩm Niệm lại nhảy sông tự vẫn và cái xác được trục vớt ấy có thật sự là Thẩm gia tiểu thư hay không?

Trời đã về chiều khi Thẩm Tri Tranh lái xe rời khỏi nội thành. Tấm bản đồ định vị được gửi từ trợ lý riêng của Cảnh Thường Hi, với một lời dặn vỏn vẹn:[Tới đúng giờ. Không được mang theo bất cứ ai]

Địa điểm là một biệt viện đơn lập ở sườn núi Thanh Đảo, tọa độ GPS không hề có trên bản đồ công cộng, chỉ hiển thị dạng đường mòn sau khi nhập mã định vị riêng. Đường dẫn lên núi hẹp, chỉ vừa một xe con, uốn lượn giữa hai bên là rừng thông dày đặc. Mặt trời dần khuất bóng, ánh sáng lác đác chiếu qua những kẽ lá.

Càng đi sâu, tín hiệu điện thoại càng yếu.

Càng đi sâu, cảm giác chính mình bước vào thế giới của sự lệch lạc càng lớn.

Thẩm Tri Tranh có thê đoán được điểm đến là nơi đặc trụ sở của CLB X, như cụ thể đến đây làm gì thì không rõ, cô đã quen với kiểu kiểm soát tuyệt đối và kín kẽ của Cảnh Thường Hi. Nhận lệnh và thực hành không cần biết nguyên nhân và hậu quả.

Cuối cùng, biệt viện hiện ra sau một khúc rẽ hẹp như khe nứt giữa nú

Đó là một căn biệt thự xây bằng đá đen, mái thấp, thiết kế tối giản nhưng có thứ gì đó khiến người ta thấy lạnh sống lưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Không có hàng xóm, không có hàng rào, chỉ có cánh cổng sắt cao quá đầu người và camera giám sát quay chậm một vòng như thể đã chờ sẵn.

Cánh cổng mở ra ngay khi xe cô tiến đến, không một ai đứng bên trong. Chỉ có hệ thống tự động và sự im lặng đến rợn người.

Biệt viện Thanh Đảo không đơn thuần là một ngôi nhà. Mà là một pháo đài được dựng nên cho kẻ kiểm soát và người tình nguyện bị chiếm giữ.

Căn biệt viện mang kiến trúc cổ điển pha hiện đại, mặt ngoài phủ đá đen, mái thấp, cửa sổ cao, tất cả đều được thiết kế kín kẽ và khép kín. Nhưng bên trong, cô biết nó là một thế giới hoàn toàn khác.

CLB X — một nơi không có tên trên hồ sơ, cũng không có dấu hiệu ngoài cánh cổng.

Nhưng lại là điểm tụ của những kẻ giàu có, quyền lực và thèm khát sự đảo ngược trật tự xã hội trong bóng tối. Chủ nhân và nô lệ, thống trị và phục tùng, kiểm soát và đầu hàng. Không ràng buộc bởi đạo lý, chỉ ràng buộc bởi quy tắc của chính trò chơi.

Thẩm Tri Tranh từng tra ra những ghi chép mờ nhạt về CLB này trên những diễn đàn sâu nhất của giới BDSM kín tiếng

"Không phải ai muốn vào là vào. Mà là phải được 'chọn'."

"Có không ít người tìm đến để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Đây là nơi mà con người trở nên như một món hàng được bày biện trong tủ kín. Nơi mà kẻ có tiền có thể thoải mái chà đạp, vũ nhục"

"Mỗi người vào đây... đều phải vứt bỏ vai vế bên ngoài. Thân thể và tên tuổi, đều không có giá trị trong cánh cổng ấy."

Cảnh Thường Hi bảo cô đến đây...để người khác nhục mạ cô sao?

Cánh cửa biệt viện khép lại sau lưng bằng một âm thanh khô khốc.

Không ai ra đón, cũng không ai dẫn đường. Nhưng mọi thứ đều sẵn sàng như thể đã được thiết kế cho sự xuất hiện của cô.

Hành lang đầu tiên trải dài trước mắt, hẹp, dài và lặng thinh như cổ họng của một sinh vật đang chờ nuốt chửng. Ánh đèn âm trần không hẳn tối, nhưng lại có sắc xám xanh lạnh băng, phủ lên từng viên gạch đá một tầng hơi thở lạnh lẽo, siết chặt yết hầu của bất kì ai.

Tường hai bên không treo tranh. Thảm trải nền tối màu, dày nhưng không êm ái, như để giảm tiếng bước chân . Trên nền tường có một vài dấu hiệu rất nhỏ: ký hiệu tam giác lồng trong vòng tròn, những con số mờ bằng kim loại chìm, và một vài bảng gỗ khắc bằng chữ Latin

Thẩm Tri Tranh không dừng lại. Cô biết nếu quay đầu, cánh cửa kia đã không còn mở nữa. Và hành lang này chỉ có thể đi một chiều. Phía cuối hành lang, cánh cửa khắc hoa văn trừu tượng màu đen đang chờ, như một điểm đánh dấu: nơi ranh giới giữa bản ngã và nô dịch bắt đầu tan chảy.

Khi còn cách cánh cửa cuối hành lang chừng vài bước chân, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ phía rẽ bên trái.

Hắn ta cao lớn, toàn thân mặc đồ đen bó sát, không để lộ chút da thịt nào. Khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ kim loại bạc, kiểu dáng cổ điển, chỉ chừa hai hốc mắt sâu thẳm.

Hắn không chào hỏi, chỉ gật nhẹ đầu.

"Tôi là người của Cảnh tiểu thư. Cô ấy đã sắp đặt trước, cô không vào bằng cánh cửa chính. Mời đi theo tôi"

Giọng hắn khàn, không rõ độ tuổi, không mang âm sắc của cảm xúc.

Thẩm Tri Tranh không phản ứng gì ngoài một cái gật khẽ. Cô đã quen với những mệnh lệnh không cần hỏi lý do. Dù vậy, làn da sau gáy cô vẫn bất giác dựng lên, như thể bản năng đã nhận ra: nơi Cảnh Thường Hi sắp đưa cô đến, không giống bất kỳ đâu trước đây.

Nó tràn ngập nguy hiểm và sự kiểm soát lệch lạc.

Anh ta dẫn đường, bước chân rất chậm nhưng chắc chắn, dẫn Thẩm Tri Tranh rẽ qua một hành lang phụ. Ở cuối, cánh cửa gỗ tối màu bật mở.

Bên trong là một căn phòng thay đồ. Trần thấp, đèn vàng dịu, tường lót vải nhung. Người đàn ông thấp giọng lên tiếng.

"Cô thoát sạch quần áo, mang mặc nạ vào và đeo dây xích vào vòng cổ. Từ phút này trở đi, cô ở đây không có tư cách đi bằng hai chân."

Nói xong, hắn đóng cửa từ ngoài.

Mười lăm phút sau, cánh cửa phụ trong phòng bật mở. Cảnh Thường Hi bước từng bước vào căn phòng, âm thanh giày cao gót vang lên lộc cộc. Nàng trên người là váy dạ hội cao cấp từ thương hiệu đình đám quốc tế, giày cao gót đế đỏ thời thượng, vòng cổ trên người càng tôn lên làn da trắng đến tinh xảo.

Đối lập hoàn toàn với Cảnh Thường Hi chính là dáng vẻ trần trội cùng gương mặt bị che khuất hoàn toàn với mặt nạ được thiết kế, trước cổ là sợi dây xích đã được móc sẵn. Thẩm Tri Tranh quỳ đó như thể đang chờ đợi chủ nhân của mình đến.

"Đi nào cẩu nô của ta. Đừng lên tiếng, nếu không sẽ có một vài người nhận ra chất giọng của Thẩm tổng đấy."

Bàn tay thon thả của Cảnh Thường Hi vương ra cầm lấy đầu xích bạc, nàng kéo nhẹ một đoạn về phía cánh cửa chính mình vừa bước ra.

Thẩm Tri Tranh lập tức bò theo sau, thân thể trần trụi dầy dấu tích bị 'dạy dỗ' một thời gian dài, dáng người thấp thoáng giữa sàn đá lạnh và ánh sáng nhạt nhòa từ những chiếc đèn tường. Mỗi bước cô đi, tiếng chuông nhỏ gắn trên vòng cổ rung lên khe khẽ.

Đây là khu vực VIP tầng sâu nhất của CLB, nơi danh tính và quyền lực được che đậy bằng mặt nạ, nhưng mọi luật lệ đều thuộc về người nắm dây xích.

Cảnh Thường Hi dừng lại trước một cánh cửa bằng kính đen khắc hoa văn uốn lượn. Nàng xoay nhẹ cổ tay, đầu xích căng ra, buộc Thẩm Tri Tranh phải ngẩng đầu lên nhìn.

"Chó không ngoan thì mang cho người khác dạy dỗ."

Cánh cửa mở ra, bản lề vận hành trơn tru như thể đã quen với những bước chân quyền uy thường xuyên ghé qua. Cảnh Thường Hi bước vào đầu tiên, Thẩm Tri Tranh bò sát gót nàng, không chậm một nhịp.

Dọc theo các góc phòng, những chiếc ghế da đen thấp được bố trí thành hình vòng cung, ngồi trên đó là một nhóm người – cả nam lẫn nữ – ăn mặc chỉnh tề nhưng ánh mắt lạnh lùng như thể họ đang ngồi dự khán một buổi đấu giá kín. Ánh đèn hắt xuống gương mặt họ những bóng đổ nghiêng, càng khiến thần sắc thêm khó đoán.

Kế bên mỗi người là một chú chó 'hình người' đã được thuần phục đến mức mất đi cốt cách của một con người

Những 'con chó' ấy, những kẻ đang quỳ rạp hoặc ngồi chồm hỗm dưới chân chủ nhân – không lên tiếng, không rên rỉ, không thở mạnh. Chỉ có ánh mắt cúi xuống và chiếc vòng cổ bạc như một dấu hiệu rạch ròi: kẻ thuộc về ai.

Một cô gái tóc dài, thân mình mảnh khảnh, đang gác cằm lên đầu gối chủ nhân, mắt nhắm lại như ngủ say. Một chàng trai có lưng đầy dấu roi, được quấn trong tấm lụa mỏng, đang cúi đầu gặm nhẹ mũi giày người phụ nữ bên cạnh như đang làm điều hiển nhiên. Một kẻ khác thì quỳ nhưng hai tay bị trói ngược ra sau, gục đầu vào lòng chủ như thể đang đợi được thưởng.

Khi Cảnh Thường Hi bước vào, vài ánh mắt đồng loạt liếc qua, không mamg nhiều ý tứ, chỉ mang một thứ lễ nghi không lời giữa những người cùng giới. Nàng gật đầu nhẹ như thay lời chào, rồi đưa tay vỗ một cái lên đỉnh đầu Thẩm Tri Tranh. Không mạnh, không nhẹ, nhưng đủ khiến đối phương rùng mình.

"Quỳ bên cạnh"

Thẩm Tri Tranh lập tức quỳ bên chân trái nàng, đầu hơi cụp xuống, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, sống lưng vẫn giữ thẳng như đã được huấn luyện quá lâu. Mọi động tác cô thực hiện đều trôi chảy đến mức không khác gì một phản xạ.

Một người đàn ông tóc hoa râm ngồi ở vị trí trung tâm nhếch môi, giọng nói khàn và mượt như nhung

"Đây là cẩu nô mà Cảnh tiểu thư nói cần được uốn nắn lại sao?"

"Phải,"

Nàng đáp, giọng lơ đãng như đang nói về một chuyện hài nào đó

"Không nghe lời, còn có ý niệm chống đối. Các người nói xem nên dạy dỗ thế nào?"

Giọng nói ấy không lớn, nhưng vừa dứt thì không khí trong phòng như co lại một chút. Từ những chiếc ghế da xếp vòng cung, vài người ngẩng mắt lên, ánh nhìn rời khỏi "thú cưng" bên cạnh để hướng về người vừa lên tiếng.

Người đàn ông tóc hoa râm nheo mắt, ánh nhìn đảo qua cẩu nô đang quỳ yên bên chân Cảnh Thường Hi như thể đánh giá phẩm chất của một món đồ bị lỗi.

"Chống đối à..."

Hắn mỉm cười, giọng đều đều.

"Nếu là của tôi, tôi sẽ cho nằm sấp để cả phòng ngắm cho chán mắt trước khi đánh mười roi."

Một người phụ nữ trẻ hơn, đeo mặt nạ ren che nửa mặt, lên tiếng từ phía cuối vòng cung

"Cái dạng này, còn dám kháng lại? Thế thì đánh một lần chưa đủ, phải để nó quỳ trong lồng ba ngày, không được nhìn lên, không được ăn gì ngoài nước lạnh."

Một tiếng hừ nhẹ vang lên từ bên phải, một quý ông mặc âu phục sẫm màu nhún vai

"Dạy kiểu cũ, đơn điệu quá. Tôi thì thích dùng xích treo, treo bằng một chân – để nó nhớ lấy cảm giác mất phương hướng mỗi khi dám trái ý chủ nhân."

Mỗi lời nói ra đều như thể đang bàn chuyện ẩm thực, hay một loại rượu lâu năm. Không ai biểu cảm quá mức. Không ai thấy ghê rợn. Đây là thế giới mà sự đau đớn là hình thức học tập, và phục tùng là đạo đức cơ bản

Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng ngồi xuống ghế da cao lưng, chéo chân, tay vuốt nhẹ sợi xích như đang thưởng thức kết cấu kim loại lạnh.

Thẩm Tri Tranh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ bên cạnh, toàn bộ giác của cô một khi bước vào căn phòng này điều trở nên thừa thải

Một giọng nữ vang lên, sắc như lưỡi dao bọc nhung, phát ra từ phía bên phải phòng

"Trên người dấu roi nhiều như vậy... là Cảnh tiểu thư dạy dỗ sao?"

Tiếng nói không cao, nhưng vừa đủ để kéo ánh mắt của cả phòng đổ dồn về phía nguồn phát.

Ánh nhìn của cô ta lướt khắp da thịt đầy rẫy lằn roi tím tái đan xen, đặc biệt là hai bầu ngực tròn trịa rõ ràng là chịu không ít ngược đãi mà thành. Đột nhiên cảm thấy, cẩu nô của Cảnh tiểu thư này thật sự rất đẹp, dáng dấp cùng cơ bụng điều hoàn hảo không điểm chê. Chỉ tiếc ra tay nặng như vậy không giống huấn luyện thú cưng thông thường, có chút giống thâm thù đại hận hơn.

"Tiểu Cảnh này. Đối với những cẩu nô không ngoan ngoãn thì hãy để mọi người chung tay dạy dỗ. Em thấy như thế nào?"

Người lên tiếng là một người đàn ông với vẻ ngoài tri thứ. Nhưng nổi tiếng trong giới với mức độ biến thái cũng như 'chơi đến chết' vài bạn giường. Cảnh Thường Hi nhàn nhạt lên tiếng

"Có gợi ý gì không? Cẩu nô đúng là không ngoan, cần được dạy lại"

Cảnh Thường Hi khẽ nhếch môi, tay vẫn nhàn nhã quấn sợi xích quanh cổ tay như đang chơi với chuỗi ngọc trai. Nàng đưa tay kéo nhẹ một cái, Thẩm Tri Tranh liền giật sang một bên

"Mọi người nói xem, loại cẩu nô dâm dục này thì nên dạy bảo thế nào?"

Lời của Cảnh Thường Hi vừa dứt, không khí trong căn phòng chìm vào một nhịp tĩnh lặng ngắn. Tựa như sự im lặng trước bữa tiệc được dọn lên, nơi các vị khách đang phân vân chọn món từ một thực đơn máu lạnh.

Người đàn ông tóc hoa râm lên tiếng trước. Chất giọng ông ta vang đục như lời phán quyết. Thẩm Tri Tranh có thể liếc thấy 'thú cưng' của ông ta sau mỗi lời của chủ mình điều co rúm thêm một chút. Chứng tỏ, bản thân cô gái nhỏ kia chịu cũng không ít cực khổ đi..

"Hửm, nếu là của tôi, tôi sẽ để cẩu nô quỳ trần gối trên đá lạnh, lưng giữ thẳng, hai tay nâng một chậu nước suốt ba tiếng. Chỉ cần nghiêng một giọt... đổi bằng ba roi."

Một người đàn ông mảnh khảnh khác, giọng nói mang âm sắc như đang giảng bài

"Cũ rồi. Nếu muốn dạy dỗ những con chó hư thì tốt nhất nên cho chúng niếm mùi sống không được chết chẳng xong. Gắn trứng rung vào người, tùy chỉ 15 phút sẽ khởi động một lần liên tục trong hai tiếng đồng hồ. Ta đoán không nát cũng rách."

Một người khác bật cười khe khẽ

"Chẳng phải chó nào điều sợ đau sao? kéo ra quánh một trận trước mọi người, thử xem còn dám phản kháng hay không?"

"Không an phận"

Một người khác trầm giọng

"Thì không nên cho phép dùng từ ngữ. Tôi đề nghị tháo chuông khỏi cổ, thay bằng khóa miệng da – đến khi biết phục thì mới được 'nói' lại."

Mỗi người góp một câu. Như trò chơi quyền lực trá hình, kẻ nói ra thì thong dong, kẻ bị nói đến lại như thể đang bị bày lên bàn mổ

Thẩm Tri Tranh vẫn không ngẩng đầu. Nhưng đôi vai cô rủ xuống, hơi thở đặc quánh đến nghèn nghẹn

Cảnh Thường Hi không ngăn ai, cũng không tán thưởng. Chỉ nghiêng đầu như đang suy xét thật sự. Nàng khẽ cười lên tiếng

"Có phải nên khởi động bằng cách bò dâng rượu cho chúng ta hay không?"

Vài tiếng cười bật ra khe khẽ, âm thanh tán đồng cứ thế vang lên. Với đám người này thì việc một người trần trụi bò quỳ dâng rượu đã không còn xa lạ. Thậm chí bọn họ còn quy chụp cẩu nô mà Cảnh Thường Hi mang đến hôm nay chính là một nữ nhân hám tiền nào đó mà thôi....

Việc dùng thân xác, tự tôn để đổi lấy nhân dân tệ thì bọn họ thấy mỗi ngày không việc gì phải đồng cảm...

Một người phục vụ bước lên, không cần chờ hiệu lệnh, bê khay bạc chứa bảy ly rượu ngoại nhập, ánh lên dưới ánh đèn trần lờ mờ. Chiếc khay được đặt lên bàn kính thấp ở giữa sàn, ánh pha lê phản chíu dáng vẻ nữ nhân trần trụi với thân thể bầm dập vết thương.

Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu, đầu ngón tay vuốt nhẹ sợi xích vẫn đang vòng nơi cổ tay mình. Đôi mắt nàng rơi lên mái đầu thấp bên chân, mũi chân nàng không kiêng nễ mà đạp nhẹ vào ngực trái Thẩm Tri Tranh

"Bò đến đó lấy rượu, sau lại đi bằng gối dâng cho từng người. Khi dâng rượu dập đầu ba cái, chờ được thưởng. Thưởng ở đây chính là một roi mây vào mông."

Không ai cười lớn. Nhưng vài tiếng bật khẽ nơi cuống họng vang lên như phản xạ. Những người ngồi trên ghế da bắt đầu đổi tư thế – không phải vì không thoải mái, mà vì cuộc chơi đã thật sự bắt đầu.

Thẩm Tri Tranh không trả lời. Cô chỉ hơi cúi đầu thấp thêm, rồi bắt đầu di chuyển, tiếng xích bạc va đập với nền nhà vang lên âm thanh lách cách, giống như một bản hòa tấu đầy máu.

Cô đưa tay cầm lấy ly rượu đế cao, sau lại chậm rãi nhích từng bước nhỏ đến cạnh người đầu tiên, là người đàn ông mặc âu phục sẫm. Trước ghế, cô dừng lại. Đầu cúi sát, trán chạm sàn lạnh.

Bộp – một lần....Bộp – lần thứ hai....Bộp – lần thứ ba. Ba cái dập đầu vang lên như hồi chuông thông báo cuộc chơi đã chính thức bắt đầu.

Rồi đôi tay dâng ly rượu lên, ngang đầu, bằng cả hai tay. Một động tác như nghìn lần đã tập, không sai lệch lấy một nhịp thở.Người đàn ông khẽ nghiêng người. Tay nhận lấy ly rượu, ánh mắt quét qua như cười không cười.

"Biết điều."

Vút...Tiếng roi xé không khí. Roi mây không cần lấy đà, chỉ nhẹ nhàng quất xuống, điểm đúng vùng thịt mềm vừa đủ để vang lên tiếng giòn tan. Với những người kinh nghiệm lâu năm, thì một roi này không chỉ xé mở một tầng da mà con rạch lên vết thương cũ một đường roi tím sẫm màu.

Thẩm Tri Tranh lập tức run người. So với Cảnh Thường Hi lực đạo của những người này mạnh hơn rất nhiều lần. Cô dập đầu thêm một lần nữa như cảm ơn rồi lặng lẽ xoay người, bò về phía ly tiếp theo.

Những kẻ ngồi trên ghế bắt đầu tựa vào lưng ghế nhiều hơn, ánh mắt như đang xem một vở diễn được dàn dựng tinh xảo. Mỗi lần dâng rượu. là ba lần dập đầu và một đường roi xé gió..

Cứ thế lặp lại. Như một nghi thức thanh lọc. Như một luật tắc không thể sai.

Một phòng với mười người và mười lằn roi tím thẩm rải rác từ sóng lưng đến đỉnh mông. Khi Thẩm Tri Tranh trở lại bên cạnh Cảnh Thường Hi, hơi thở của cô đã trở nên hỗn loạn không thôi.

Cảnh Thường Hi thấy được lồng ngực cẩu nô của mình phập phồng thở gắp, nàng cười lạnh mà lên tiếng

"Có trò gì tiêp theo không? Chỉ cần không đổ máu, không chết người. Có thể tùy ý mà đề xuất."

Nàng đặt ly rượu xuống bàn thấp cạnh ghế, ánh mắt đảo một vòng qua những kẻ đang thong thả nhấm nháp màn trình diễn vừa rồi, giọng đều như mặt nước

"Ai cũng có thể chơi cẩu nô này...nhưng tuyệt đối không xâm phạm tình dục cẩu nô của ta."

Nàng ngả nhẹ lưng ra sau, chân vắt chéo, ngón tay chạm khẽ vào sợi xích vẫn nối từ tay mình xuống cổ người đang quỳ dưới đất.

"Địa phương ấy chỉ có ta mới được phép chạm vào."

Thẩm Tri Tranh hơi nghiêng đầu, cô thông qua dư quang trong mắt mà nhìn vào Cảnh Thường Hi. Lời vừa rồi cũng chính là nỗi sợ hãi mà khi bước chân vào đây vẫn luôn quấn lấy quả tim của cô. Ít ra, em ấy vẫn còn chừa cho cô một con đường..

Không gian xung quanh khẽ rung như mặt hồ bị ném đá. Một lời mời gọi trá hình. Một thách thức mở và một con chó đang chờ được huấn luyện. Buổi tụ họp hôm nay quả thật thú vị vô cùng.

"Tôi đề nghị để những con thú của chúng tôi ra lệnh với tiểu cẩu của Cảnh tiểu thư, chỉ cần tiểu cẩu này làm không tốt sẽ bị phạt, mà người phạt là những con thú đã ra lệnh"

Người phụ nữ váy dạ hội đỏ lên tiếng. Bà ta đối với thân hình của cẩu nô này rất hứng thú. Đẹp đến hoàn hảo.

Cảnh Thường Hi nghe xong không đáp ngay. Nàng chỉ nhìn người phụ nữ một lúc, rồi bất chợt chồm người về phía trước, sợi xích khẽ rung, môi cong lên thành một đường cong ngoạn mục.

Nàng bật cười. Không lớn, nhưng rõ ràng là tiếng cười thật.

"Tốt,"

Nàng nói, giọng hứng khởi như vừa mở được nắp một chai rượu lâu năm.

"Ở đây có mười thú cưng... tùy tiện chọn một con đưa ra yêu cầu."

Nàng đưa tay vuốt nhẹ sợi xích, như đang vuốt sống lưng con sói trước khi thả nó ra rừng.

"Làm không được... chịu đánh ba mươi roi."

Căn phòng xao động. Vài chiếc ghế đổ nhẹ người về trước.

Mười "thú cưng" – đang quỳ, đang nằm, hoặc đang phục dưới chân chủ – chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt lần lượt lướt qua kẻ 'đồng môn' vừa đến.

Chúng không còn chỉ là công cụ. Lúc này, chúng trở thành chủ lệnh tạm thời — và đó là thứ quyền lực ngắn ngủi nhưng khiến lũ sói con say máu nhất.

Cảnh Thường Hi dựa lưng vào ghế, một tay nâng ly rượu, tay còn lại khẽ nắm sợi xích bạc. Đôi mắt nàng cong lên, ánh sáng dưới đáy mắt như dòng nước xoáy.

"Bắt đầu đi"

Nàng ra hiệu bằng một cái gật nhẹ đầu về phía "con chó 04".

Cậu trai tóc bạc bò đến trung tâm của vòng tròn, khuôn mặt nửa khuất dưới lớp bịt mắt đen. Cậu ta cúi xuống, nhướng môi cười nghiêng lệch như một kẻ từ tận đáy nhiều năm cuối cùng cũng được cảm giác ra lệnh cho người khác.

Giọng cậu ta vang lên, rõ ràng

"Bò đến, liếm sạch bụi bẩn ở mũi giày của tôi ba lần. Dùng đầu lưỡi"

Phòng khách vẫn yên lặng, chỉ có tiếng thở êm nhẹ và sự mong đợi rình rập.

Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ nơi đó, hai tay đặt trên đùi, cột sống giữ thẳng tắp. Dáng quỳ của cô đẹp đến dịu mắt, hoàn hảo đến vô cảm. Là dáng dấp của một người hoàn toàn tách biệt với đám thú cưng trong đây.

Nhưng... Thẩm Tri Tranh chính là không nhúc nhích.

Một giây.....Hai giây....Rồi năm giây.

Con chó số 04 nghiêng đầu, giọng nhấn mạnh

"Lệnh đã rõ. Còn chờ gì?"

Vẫn không có phản hồi. Không ánh mắt, không chuyển động. Cô như bị đóng băng, nhưng trong cái đông cứng đó là một sự phủ định ngầm, triệt để và tuyệt đối.....đây là sự im lặng của kháng cự.

Cảnh Thường Hi đung đưa ly rượu trong tay mà cười lanh. Nàng chính là muốn làm khó, nàng hiểu rõ, cốt khí của Thẩm Tri Tranh chỉ nguyện ở dưới chân nàng mà thuần phục. Đám người ở đây muốn khinh bạc sao, nghĩ đến thật thú vị.

"Cẩu nô của ta có vẻ không làm yêu cầu này"

Căn phòng bắt đầu rộ lên tiếng xì xào.

Con chó số 04 siết chặt nắm tay. Đáy mắt hắn lóe lên một tia giận dữ đầy thèm khát.

Hắn đã phải chờ bao năm. Bao năm bò dưới chân người khác, nghe chửi, chịu đánh, vờ cam chịu. Để rồi hôm nay – cuối cùng hắn cũng được đứng lên. Không phải làm người – mà là được làm thú cao cấp hơn một con thú khác.

"Từ chối mệnh lệnh. Đồng nghĩa với thất bại. Ba mươi roi. Tôi được quyền đánh, phải không?"

Giọng hắn sắc như dao cứa, vang khắp căn phòng. Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Cảnh Thường Hi.

Nàng vẫn ngồi đó, dựa nửa người vào tay ghế, tay cầm ly rượu, ánh mắt uể oải như thể buổi diễn này vừa hay vừa nhạt. Một nhịp thở trôi qua, không ai chắc nàng sẽ nói gì.

Nhưng nàng không nói gì cả. Chỉ đưa tay lên... và nhẹ phất ra một cái.

Không lời. Không biểu cảm. Nhưng cả căn phòng đều hiểu, đó là một lệnh cho phép. Một cái gật đầu bằng cử chỉ.

Con chó số 04 nở nụ cười méo mó, như thể vừa được phong chức. Hắn tiến lên một bước, giật lấy roi mây treo ở góc ghế gần đó.

Vút....Âm thanh đầu tiên chưa chạm xuống đã xé rách không khí.

Hắn không đếm càng không thể chờ.

Chát... Cú quất đầu tiên giáng thẳng xuống lưng Thẩm Tri Tranh. Chồng lên tầng vết thương sưng đỏ vốn có, lằn roi tím đỏ nhanh chóng chuyển sẫm tím kéo rộng một mảng lớn.Một tia run rẩy từ sóng lưng lan thẳng đến đỉnh đầu. Người này là muốn thị uy điều gì, ra tay mạnh đến vậy?

Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng vẫn ngồi như thể đang nhìn một trò múa rối. Nhưng mắt nàng khẽ nheo lại, không rõ vì quan sát vết roi, hay vì thứ gì đó trong ánh mắt số 04 khiến nàng suy nghĩ. Nàng đánh mười mấy roi còn chưa tạo được một lằn sẫm đến vậy, con chó 04 này ra tay cũng thật hảo. Là đồ vật không sở hữu liền có thể tùy tiện dùng sức sao.

Nàng không biết, ngay lúc này khi nhìn lằn roi tím thẩm kia, tâm nàng đã giao động mạnh mẽ.

Chát....Cú roi thứ hai giáng xuống thấp hơn một chút, trượt ngang xương sườn. vẫn như cũ một lần tím thẫm.

Chát..chát...hai roi tiếp theo từ đầu vai trái kéo đến giữa mạn sườn, cắt ra một lằn máu nhẹ.

Thẩm Tri Tranh thân thể lại run lên. Sóng lưng tức thì cong xuống. Bốn năm qua, Cảnh Thường Hi ra tay chưa từng tàn độc như nam nhân này...

Số 04 – rõ ràng là đang thị uy.

Hắn không đánh chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Hắn đánh như thể muốn tuyên bố: hắn là chó nhưng có quyền dạy dỗ một con chó khác.

Những con 'thú' khác nhìn cách 'con chó 04' vung roi mà thèm thuồng.

Cảnh Thường Hi nheo mắt nhìn lằn roi tím thẫm điều đặn vắt ngang sóng lưng cẩu nô của nàng mà trong vô thức khẽ cau mày.

Chát..chát...roi thứ hai mươi, hai mươi mốt rớt xuống phần thắt lưng, nơi da thịt đã sưng tấy và tím bầm từ những cú quất trước

Thẩm Tri Tranh không còn giữ nổi tư thế quỳ hoàn chỉnh, thân thể trực tiếp đổ gập về phía trước. Trán đập nhẹ xuống nền đá, hốc mắt đỏ bừng bừng, hơi thở nghẹn trong cổ họng, khoé miệng bị cắn chặt đến rớm máu, răng in hằn vết sâu nơi môi dưới.

Suýt chút cô đã rên lên thành tiếng..nhưng thật may mắn đã có thể kèm lại trong cuống họng

Cảnh Thường Hi nhìn cầu vai đang run rẩy của cẩu nô mà khó chịu trong vô thức. Dường như nàng đối với việc người khác hành hạ Thẩm Tri Tranh – nàng khó chịu và cực kỳ buốt nhói trong lòng. Chết tiệt, đây là cảm giác gì?

Chát....roi thứ hai mươi tám nhắm thẳng vào vết tím nặng nề nhất mà vung xuống. Một vết máu tức thì bị đánh vỡ thành giọt li ti..

Chát..... roi thứ hai mươi chín không đi trượt, nó cắm thẳng xuống thắt lưng, nơi da đã rách, thịt đã tím đen.

Chát... Roi thứ ba mươi. Nó đánh xuống như hạ màn một vở kịch tra tấn, cắt phăng cả hơi thở cuối cùng của người nằm gập nơi nền nhà.

Thẩm Tri Tranh với tấm lưng trần mảnh khảnh phủ đầy lằn roi tím thẩm, chỉ một đường roi tứa máu, còn lại điều tím đen đến sưng cao lên một lớp. Chứng tỏ 'con chó 04' rất có tay nghề trong việc cầm roi. Cả thân thể cô như rụng xuống, xương sống cong gập, vai bên trái trĩu lệch, phần lưng không còn giữ nổi dáng thẳng.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng đến kỳ lạ. 'Con chó 04' sau giây phút huy hoàng liền trở về dáng dấp hèn mọn mà bò đến chủ nhân của mình, hắn vùi đầu vào chân chủ tử như muốn được khen thưởng cho màn thể hiện vừa rồi.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông mặc vest liền lên tiếng như để nối nhịp cho không khí náo nhiệt này

"Cảnh tiểu thư, đừng nói là lo lắng cho cẩu nô rồi chứ? Có muốn dạy bảo nữa hay không?"

Cảnh Thường hi không vội trả lời. Tầm mắt nàng lướt đến sóng lưng đang quỳ rạp run rẩy ở giữa trung tâm căn phòng kia mà cố phủ định đi ý niệm buông tha vừa lóe lên trong đầu. Nàng nhàn nhã lên tiếng

"Đương nhiên không. Con chó số 07 đang quỳ kia là vì lỗi gì? Để cẩu nô đến chắn roi đi."

'Con chó số 07' là một cô gái nhỏ với làn da trắng nhợt như búp bê sứ, đôi mắt phủ sương, đang quỳ ở góc phòng. Chủ nhân cô ta vừa rút ra một cây thước gỗ lớn bản, dày chừng hai đốt tay, vân gỗ sậm màu như đã thấm mồ hôi và máu.

"Kẻ làm sai phải bị đánh,"

Người đàn ông ấy cất giọng lạnh tanh

"Mười roi. Đánh ở đâu là quyền của ta."

'Con chó 07' khẽ run lên. Cô ta không dám ngẩng đầu, ngón tay xoắn chặt vào nhau đến trắng bệch.

Nhưng rồi tiếng xích lách cách vang lên. Thẩm Tri Tranh chủ động bò ra phía trước, quỳ chắn trước mặt 'con chó 07'. Đúng với yêu cầu của Cảnh Thường Hi.

Chủ nhân của pet 07 nheo mắt, hứng thú rất lớn.

"Ra là cẩu nô của Cảnh tiểu thư chỉ thấy đau đớn da thịt chứ không muốn vũ nhục nhân phẩm. Thú vị đấy."

Bốp.... Đòn đầu tiên giáng thẳng vào vai phải Thẩm Tri Tranh. Cây thước gỗ nặng trịch nện xuống như búa gỗ gõ vào đá, âm thanh đục, vang cả phòng.

Bốp,.... Cú thứ hai đập nghiêng sườn trái, sát mé bụng. Một tiếng nghẹn phát ra từ cuống họng cô, nhưng cô lập tức ngậm chặt miệng, cả người gồng cứng như tượng đồng vô tri vô giác

Bốp....Roi thứ ba đánh thẳng vào bắp tay trái, nơi một vết bầm lớn đã chuyển xanh, hiện tại đón thêm lằn thước đỏ chói mắt.

Chỉ là thước gỗ, nhưng mỗi cú nặng hơn roi mây gấp bội, không xé da, nhưng đánh lằn nào là buốt nhói lằn đó.

Cảnh Thường Hi chuyên chú nhìn cách người đàn ông vung roi mà cảm giác quái quỷ kia lại trào lên trong lòng. Nàng đưa tay hớp nhẹ ngụm rượu như để trấn tĩnh

Bốp...bốp...roi thứ tư, thứ năm đánh thằng vào bầu ngực tím đỏ của cẩu nô. Vết cắn dày đặc như vậy chứng tỏ bị hoan ái không ít. Hắn suýt nữa đã không kèm được 'cậu nhỏ' của chính mình

Bốp...bốp...roi thứ sau, thứ bảy đánh thẳng vào cơ bụng phẳng lì ấy. 'Con chó 07' nhìn gáy cổ người chắn trước mình, hứng chịu từng roi xé gió của chủ nhân mà chính cô cũng run rẩy không thôi.

Bốp...bốp....bốp...ba roi cuối gã đàn ông đánh mạnh vào hông phải của cẩu nô. Thước vừa rút đi, làn da nhợt nhạt hiện lên mảng bàm lớn, tụ máu dưới da.

Không gian như đông lại sau cú thước thứ mười.

Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ đó nhưng không khó để thấy nó đã không còn hiên ngang như trước.

Cảnh Thường Hi nhìn cẩu nô không chớp mắt. Ánh sáng đèn pha lê đổ xuống từ trần cao, phản chiếu trong đôi mắt nàng một hình ảnh kỳ lạ: một thân thể trần trụi chịu đánh, chịu vũ nhục nhưng lại khiến...tim nàng... khẽ siết lại.

Một cảm giác lạ lẫm, mơ hồ và khó chịu quét qua lòng ngực như gió chạm đáy nước – nhẹ thôi, nhưng làm nàng bất giác nắm chặt ly rượu trong tay.

Nàng nhận ra rõ, đó không phải là đau lòng, cũng không phải thương hại. Mà là... giao động

Thứ cảm giác chết tiệt. Yếu mềm. Vô nghĩa.

"Làm sao lại vì Thẩm Tri Tranh mà có suy nghĩ này"

Nàng tự nhủ, lạnh lùng xoá tan nhịp thở lệch quỹ đạo.

Ánh mắt nàng hạ xuống, như thể lau sạch một vết nhơ vô hình trong lòng. Rồi Cảnh Thường Hi hơi nghiêng đầu, cong môi khẽ cười.

"Hai con chó không ngoan thì quỳ đó đi. Chúng ta vui vẻ một lúc lại chơi đùa với ngươi"

Căn phòng rục rịch trở lại. Những tiếng cười, tiếng xì xào nổi lên như sóng lăn tăn sau cơn dông.

Ở một góc khuất, hai nữ nhân trần trụi đang quỳ. Một người thương tích đầy người, một người trong có vẻ khá hơn một chút. 'Con chó 07' bò đến gần vị trí Thẩm Tri Tranh đang quỳ mà thấp giọng lên tiếng.

"Cảm ơn cô. Tôi là Vu Thanh, hai mươi tuổi. Sinh viên Bắc Đại"

Câu nói đầu tiên vừa dứt, cô ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục, giọng run nhưng không giấu được sự tỉnh táo:

Mối quan hệ này có lệch lạc nhưng nó giúp tôi có tiền trang trải học phí"

Cô không tìm sự đồng cảm. Chỉ đơn giản là, muốn nói ra một điều gì đó thật sự, trong thế giới đầy giả tạo, roi vọt và vai diễn này. Mỗi 'con chó' ở đây điều vì lý do nào đó mà dấn thân vào con đường này...không một ai là không có nỗi khổ cả.

Thẩm Tri Tranh không đáp nhưng cô âm thầm ghi nhớ cái tên này...

Chương trước Chương tiếp
Loading...