Trò Đùa Tình Ái (SM)

8



Chương 8

=================

Tiếng tích tắt của đồng hồ chậm rãi trôi đi. Thẩm Tri Tranh với hiện trạng như một tấm vải rách cùng vô số chiếc kẹp khắp phần thân trên, cô quỳ đã qua hai mươi phút, cơn đau rát buốt chưa bao giờ thuyên giảm. Thậm chí cô cho rằng mình đã quen với cơn đau cũng vài lần bật lên âm thanh khe khẽ.

Và dĩ nhiên, gò má cũng theo đó đón nhận những cái tát nổ trời cho hành động dám biểu lộ đau đớn này.

Cảnh Thường Hi thong thả bước lại cẩu nô của mình. Trên tay nàng là dây lưng làm bằng da cá sấu đến từ thương hiệu cao cấp của Ý. Nhưng giờ phút này, nó chỉ là một công cụ khiến cuộc vui thêm phần sống động mà thôi.

Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ. Mỗi chiếc kẹp trên da thịt như những mũi kim đang ghim chặt thần kinh. Lưng, bắp tay, eo, bụng dưới – tất cả đều sưng đỏ, tụ máu nhạt, không rách da, không máu, nhưng đau đến nghẹt thở

Cô không dám thở mạnh. Vì chỉ cần nhúc nhích, sự co kéo từ những chiếc kẹp sẽ khiến cơn nhức lan ra khắp cơ thể.

Cảnh Thường Hi không vội. Nàng xoay cổ tay, vung nhẹ dây lưng một vòng trên không trung

Vút...Một cú quật xuống, không mạnh đến mức làm rách da, nhưng đủ lực để giật bung một chiếc kẹp nơi vai phải, khiến lớp da đang bị bóp nghẹt thốn lên từng mạch tế bào thần kinh.

Thẩm Tri Tranh khẽ giật. Không rên, không kêu. Nhưng mắt nhòe đi một thoáng.

Vút....Chiếc kẹp ở lưng dưới bật ra, rơi xuống sàn gỗ với tiếng "cạch" nhỏ. Da nơi đó không chảy máu, chỉ hiện rõ một quầng tím tròn, phập phồng theo nhịp thở.

Cảnh Thường Hi giống như đang biểu diễn, từng cú quật roi chính xác, đầy chủ ý, tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ. Thẩm Tri Tranh không còn biết là cơn đau từ chiếc kẹp mang đến hay dây lưng đánh xuống.

"Trò này thú vị"

Cảnh Thường Hi nói khẽ, miệng thoáng cong lên

"Về sau, ta sẽ hảo hảo mà suy nghĩ thêm"

Vút..vút...vút....Mỗi lần dây lưng quất xuống, lại có thêm một chiếc kẹp bật ra khỏi làn da sưng tím. Có chiếc bay xa vài bước, có chiếc rơi ngay sát đầu gối. Dù là điều hòa đang mở, thời tiết càng không quá nóng, nhưng mồ hôi đã phủ đầy mặt Thẩm Tri Tranh. Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng

Sau cú quật cuối cùng bằng dây lưng, đa phần những chiếc kẹp đã rơi xuống sàn. Thân thể Thẩm Tri Tranh giờ trơ trọi với những vệt ửng đỏ rải khắp vai, eo, cánh tay

Nhưng không phải tất cả đã kết thúc.

Vẫn còn vài chiếc. Một chiếc nơi mép bụng dưới. Một chiếc kẹp ngay xương quai xanh, và... hai chiếc cuối cùng, nằm nơi đỉnh ngực trái phải, nơi da mỏng, thịt mềm, dễ phản ứng nhất.

Cảnh Thường Hi không còn đứng. Nàng ngồi xuống chiếc sofa đối diện, chân vắt chéo gối, ánh mắt thong thả nhìn xuống cẩu nô đang quỳ gối run nhẹ trước mặt mình.

Tay nàng nâng ly nước lên nhấp môi, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một trò đùa chiều nhạt. Rồi nàng buông ly xuống bàn kính, đưa chân trần ra phía trước, mũi chân chạm vào chiếc kẹp ở bụng dưới.

"Ngẩng đầu. Nhìn ta."

Thẩm Tri Tranh run lên một chút, rồi làm theo. Đôi mắt trũng sâu, hơi thở mỏng như chỉ.

"Ta muốn ngươi ghi nhớ cảm giác này. Nỗi nhục khi bị người khác dùng chân để xé từng điểm nhạy cảm. Ngươi là thứ dơ bẩn, hạ tiện, và đầy dâm đãng."

Ngón chân nàng móc lấy mép chiếc kẹp.

Tách.....Chiếc kẹp bật ra. Không máu. Nhưng da thịt bên dưới bị kéo mạnh, như vừa bị xé toạc khỏi tầng biểu bì. Thẩm Tri Tranh không giật người, nhưng cơ bụng khẽ co lại, một phản xạ tự nhiên không thể khống chế.

Cảnh Thường Hi nghiêng đầu, dửng dưng

"Đau không?"

Rồi nàng chuyển chân, ép nhẹ lên chiếc kẹp nơi đâu ti bên phải, một điểm khiến toàn thân Thẩm Tri Tranh khẽ cứng lại. Ngón chân nàng di chuyển chậm, như cố tình kéo dài khoảnh khắc này. Đến khi lực vừa đủ, kẹp bật ra như bị giựt đứt.

"Chắc đau nhỉ?"

Thẩm Tri Tranh khẽ cắn môi. Vị kim loại nhè nhẹ hòa với vị mặn, không phải máu, chỉ là cơn xót tận trong xương.

Chiếc cuối cùng, ngay đầu ti bên trái. Cảnh Thường Hi không vội. Nàng đổi tư thế ngồi, chân gác lên tay ghế sofa, để mũi chân dễ dàng áp sát vùng ngực bị kẹp.

"Đối với nữ nhân, thân thể rất quan trọng. Bộ vị này càng đáng được tự hào, nâng niu."

Nàng cười lạnh

"Ta thấy dơ bẩn nhất."

Chiếc kẹp cuối cùng rời khỏi da thịt, để lại một vòng đỏ tím in sâu, nhức nhối. Cảnh Thường Hi thu chân về, lấy khăn lau nhẹ đầu ngón chân như vừa chạm phải bụi.

Sợi dây lưng đã rơi xuống sàn. Cảnh Thường Hi tựa lưng vào sofa, tay chống má, ánh mắt lười biếng nhưng không giấu được vẻ thưởng thức nhạt nhòa.

"Bò quanh, dùng miệng nhặt hết kẹp về đây cho ta."

Giọng nàng mỏng như sợi tơ, rơi xuống sàn nhà âm vang trầm đục

Thẩm Tri Tranh quỳ yên một thoáng. Lưng vẫn nóng ran, da thịt ở bụng, ngực, cánh tay tê rần sau mỗi cú quật dây lưng, mỗi cú giật kẹp... nhưng không chảy máu. Chỉ sưng tấy, rát đến mức từng động tác đều khiến làn da như bị kim châm từ bên trong.

Từng chiếc kẹp nằm rải rác khắp phòng. Có chiếc sát mép thảm, có chiếc lăn tận chân sofa, có cái nằm ngay dưới gầm bàn trà. Cô nhích từng bước, đầu gối trượt chậm trên mặt sàn mát lạnh. Mỗi lần duỗi tay, các vết sưng bị kéo giãn, nhói lên âm ỉ.

Cảnh Thường Hi ngồi thường thức như một biểu diễn kịch câm của một con chó trung thành với lời của chủ, cho đến khi chiếc kẹp cuối cùng trên sàn được nhặt gọn gàng, nàng mới lười nhác lên tiếng

"Thoát quần."

Thẩm Tri Tranh hít mạnh một hơi mà chống tay đứng dậy. Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào cúc quần tây chậm rãi mà cậy mở. Chỉ một tiếng nhỏ, quần được tụt khỏi hông, chậm rãi trượt qua hai bên đùi, rồi rơi thõng xuống mắt cá chân. Quần nhỏ cũng theo động tác mà trôi tuột xuống mặt sàn. Toàn bộ thân thể tàn tạ đầy vết roi cứ thế phơi bày dưới ánh mắt dửng dưng của người còn lại trong căn phòng.

Không cần đợi nhắc nhở, Thẩm Tri Tranh xếp gọn quần áo sang một góc liền trở về tư thế duy nhất mình được tồn tại trong mắt Cảnh Thường Hi – chính là quỳ.

Cảnh Thường Hi cười nhạt từ sofa đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến cẩu nô của mình mà lướt qua. Tiếng dép lê lạch cạch trên nền nhà, tiếng cánh cửa gỗ khép lại khe khẽ, sau đó là tiếng nước chảy bắt đầu vọng ra, âm thanh dịu dàng, xa xỉ, hoàn toàn không dành cho kẻ đang quỳ gối bên ngoài.

Thẩm Tri Tranh vẫn quỳ nguyên chỗ cũ.

Hơn ba mươi phút sau Cảnh Thường Hi khoát áo choàng bằng lụa mỏng từ phòng tắm trở ra. Ánh mắt nàng quét đến cẩu nô vẫn yên tĩnh quỳ bên kia mà lên tiếng.

"Tẩy rửa thân thể. Hôm nay ta cho phép ngươi lưu lại trong phòng ta ngủ. Tuy nhiên, đổi lại ngươi phải chịu chút ít dày vò."

Một câu nói đơn giản, không hề dọa dẫm. Nhưng trong giọng nói kia, Thẩm Tri Tranh hiểu được "chút ít" của Cảnh Thường Hi... chưa từng là dễ thở.

Cô lồm cồm bò từng động tác nhuần nhuyễn và thuần thục tiến vào nhà tắm, 'cạch' một tiếng cửa phòng tắm đóng lại.

Cùng lúc đó bên ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ, Cảnh Thường Hi thong thả tiến ra mở cửa, rất nhanh người giúp việc đưa đến một túi xách lớn

"Tiểu thư, đồ của cô đặt đã được giao đến"

Cảnh Thường Hi không nói nhiều chỉ đưa tay nhận lấy liền đóng cửa.

Đồng hồ điểm đúng giờ huấn luyện ban đêm.

Thẩm Tri Tranh nằm nghiêng dưới sàn nhà lạnh, phần thân trên trần trụi, bầm tím trải dài từ vai đến lưng dưới, vết kẹp và vết roi đã bắt đầu đổi màu. Hô hấp cô đều đặn, nhưng không sâu, bởi mỗi chuyển động lồng ngực đều chạm vào vùng đau, khiến hơi thở như bị xiết lại.

Cảnh Thường Hi thong thả bước đến, áo choàng lụa trắng mỏng manh phủ lấy thân thể nàng, ẩm ướt, mềm mại, từng bước chân vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ. Khi nàng dừng lại, mũi chân trần vừa khít với tầm mắt của Thẩm Tri Tranh.

Không cần ra lệnh. Không cần gọi tên. Cảnh Thường Hi khẽ nâng một chân, đặt bàn chân trần lên vai trần của người đang nằm dưới sàn.

Trọng lượng không mạnh, nhưng đủ khiến phần da sưng ửng bên vai nhói lên, như vừa bị đè thêm một tầng áp lực.

Thẩm Tri Tranh không được phép nhắm mắt, cứ thể mở to nhìn rõ người đang vũ nhục mình, tưởng rằng con tim đã chai sạn với mỗi nỗi đau nhưng không....lồng ngực cô vẫn đổ nát như thành trì vỡ vụn...

Phải nói đến bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu tổn thương thì Cảnh Thường Hi mới nguyện tin tưởng...cô không liên quan đến cái chết của Thẩm Niệm.

Cảnh Thường Hi ngồi xuống phần niệm bông dầy. Bàn chân trần của nàng lướt từ đầu xương quai xanh đến bầu ngực tròn mịn nhưng tím thẫm đan xen mảng xanh, kèm theo vết roi dầy đặc.

"Chơi đùa với ngươi ta bắt đầu chán...ngươi nói xem ta có nên giữ ngươi lại hay không?"

Giọng nàng lười biếng, như vừa tỉnh khỏi giấc ngủ

"Một kẻ phục tùng như vậy ta không còn hứng thú. Nhưng ban chết cho ngươi ta lại không muốn.."

Bàn chân trượt đến hông, rồi đổi hướng, chạm lên mặt trong đùi, đến vị trí nhạy cảm càng gia tăng lực đạo nhưng đang chà sát một thứ bẩn thỉu nào đó. Thẩm Tri Tranh cho chặt thân thể, chống cự lại sự vũ nhục của người mình chỉ 'dám yêu trong tư tưởng'

"Gần đây...ta vừa cho thành lập một CLB X. Ta nghĩ nên đưa ngươi đến đó phục vụ đám biến thái lão tử...cũng không phải là ý tưởng tệ."

Di chuyển bàn chân trần mát lạnh lên vị trí trống trước ngực cẩu nô, nàng dùng lực ấn xuống một chút. Chân còn lại cũng không nhân nhượng mà đáp lên vùng bụng phẳng.

"Dĩ nhiên, ngươi đi phục vụ sẽ được trùm kín mặt, sẽ chẳng ai biết ngươi là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị cả...."

Cảnh Thường Hi dừng lại một đoạn mới lên tiếng

"Ý tưởng này không tệ phải không?"

Thẩm Tri Tranh đáy mắt trống rỗng, cô đột nhiên bật ra âm thanh khàn đục

"Vì sao không tin...tôi không hề giết Thẩm Niệm?"

Câu nói này âm lượng không nhỏ thậm chí là có chút nghẹn đắng ở vòm họng nhưng Cảnh Thường Hi lại có thể nghe đến rõ ràng từng âm tiết. Đáy mắt nàng xẹt qua tia thảng thốt rất nhỏ, bốn năm qua đây là lần đầu tiên người này dùng lời lẽ mang trạng thái u uất này.

"Dạy dỗ bao nhiêu năm vẫn ngoan cố cho rằng chính mình vô tội sao?"

Cơ mặt Cảnh Thường Hi thoáng cứng lại, chỉ là vài giây ngắn ngũi nhưng nàng đã giao động.

Một người chịu được từng ấy thương tổn, nhục mạ không bằng súc vật như vậy vẫn mang tâm niệm chính mình vô tội..vậy có khi nào...thật sự có uẩn tình hay không? Nhưng rất nhanh lý trí mạnh mẽ của nàng đã đẩy lùi sự hoài nghi vừa thoáng qua như cơn gió mỏng đầu hè. Thẩm gia không có lý do gì để hại Thẩm Tri Tranh, càng không có lý do gì đế Thẩm Niệm đột nhiên bị bức chết cả...

Thẩm Tri Tranh chỉ là xảo miệng mà thôi.

Nghĩ như vậy, Cảnh Thường Hi nhếch nhẹ khóe môi, nàng bước đến túi đồ mà người hầu mang đến khi nãy, bên trong là một số dụng cụ dùng để 'vui vẻ', thong thả quay lại giường và bày biện chúng ra : roi nhựa nhỏ với bề rộng 2cm, ống inox tròn đường kính khoảng 1cm, dây cáp đồng màu trắng bạc mảnh khảnh nhưng lực sát thương không nhẹ, thước sắt dài và một đoạn roi mây mỏng với cán roi quấn vải đỏ...

"Ta hôm nay vốn dĩ không muốn chơi đùa với ngươi...nhưng một tiếng – vô tội, đã làm ta đổi ý."

Cảnh Thường Hi không vội. Nàng thong thả nhấc lấy ống inox tròn đường kính một centimet, thanh kim loại sáng loáng dưới ánh đèn vàng càng thêm lạnh lẽo.

Đầu ngón tay nàng lướt dọc theo thân ống, khẽ thử lực bằng cách nâng lên hạ xuống vài lần. Kim loại chạm vào lòng bàn tay phát ra tiếng nhè nhẹ, rất khẽ, nhưng căng thẳng như tiếng kim đồng hồ điểm giờ hành quyết.

Nàng nhàn nhạt lên tiếng

"Quỳ lên, đưa tay phải ra."

Thẩm Tri Tranh không chần chừ, nhanh chóng quỳ lên, cổ tay mảnh khảnh, xương khớp hiện rõ qua lớp da mỏng.

Cạch.... Đầu ống inox gõ nhẹ một cái vào mu bàn tay, như một lời cảnh cáo.

Cảnh Thường Hi không nói gì. Nàng nhấc ống lên cao thêm một chút, rồi đột ngột quật thẳng xuống khớp ngón tay giữa

Cốp...

Cơn đau xuyên thẳng vào xương, như thể toàn bộ dây thần kinh ở đầu ngón tay bị bóp nghẹt. Khớp tay tê dại trong chớp mắt, rồi bùng lên thành cảm giác nhức nhối đến tận tuỷ. Cả bàn tay co rút lại theo phản xạ, máu trong người như đông lại chỉ trong một khoảnh khắc.

Thẩm Tri Tranh không hét, nhưng hơi thở nghẹn lại. Cô cắn chặt môi, mắt mở trừng nhìn xuống sàn, hai vai run lên không kiểm soát nổ.

"Một con chó ngoan nên biết bản thân có bao nhiêu trọng lượng...lời biện hộ của ngươi từ khi nào có thể nói trước mặt chủ nhân?"

Giọng Cảnh Thường Hi vang lên phía trên, lạnh đến rợn người. Thẩm Tri Tranh gắng thở, giọng run rẩy

"Người có thể đánh tôi, vũ nhục tôi nhưng không thể ép buộc tôi nhận lỗi lầm mà tôi không làm. Tôi không giết Thẩm Niệm. Đó là sự thật"

Cốp....Một cú nữa, lần này vào khớp cổ tay, nơi xương chạm sát da. Cơn đau nhói lên như kim đâm, rồi lan ra toàn bộ cánh tay, như bị ai đó nắm lấy gãy xoắn. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, sống lưng co rút như bị điện giật.

Cảnh Thường Hi dùng năm phần lực, gần như bị lời vừa rồi chọc giận

Cốp....Khớp ngón tay út gãy răng rắc một tiếng nhỏ, không đến mức gãy lìa, nhưng chắc chắn là bong gân. Nước mắt trào khỏi khoé mắt Thẩm Tri Tranh, không phải vì yếu đuối, mà bởi cơn đau thấu xương cùng cảm giác bùng cháy trong lồng ngực. Cái cảm giác muốn vùng vẫy vì bản thân, dù biết rằng điều này hoàn toàn vô vọng

Cảnh Thường Hi cúi xuống nhìn, ánh mắt không hề lay động. Nàng đưa ống inox nâng cằm Thẩm Tri Tranh lên một khoảng vừa tầm mắt, rồi nhẹ giọng như từng từ điều sắt như dao găm

"Ngươi chính là muốn chết phải không?"

Lần đầu tiên sau bốn năm, Thẩm Tri Tranh nhìn thẳng vào mắt người này mà lên tiếng

"Phải. Nếu cái chết có thể chứng minh sự trong sạch...rất đáng để trả giá."

Một thoáng lặng im bao trùm căn phòng. Cảnh Thường Hi thật sự bị chọc điên, nàng vung thanh inox trong tay vào bắp tay con chó đang giở chứng này, một cú vụt rất mạnh gần như toàn lực. Âm thanh phát ra nặng nề như thể ống kim loại vừa đập lên cột bê tông.

"Urmmm"

Âm thanh đau đớn vụt khỏi cuống họng Thẩm Tri Tranh. Cô nghiêng người sang một bên, tay trái theo bản năng mà chụp lấy bắp tay vừa bị đánh, mồ hôi lạnh lập tức phủ ra một tầng mỏng trên trán cao. Phần bắp thịt nơi bị đánh sưng vọt lên gần như lập tức, mạch máu dưới da tím ngắt, như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Cảnh Thường Hi đứng trên cao, không nhúc nhích, ánh mắt như bị đốt cháy trong cơn giận vô danh

"Chết? Ngươi thậm chí tư cách được chết cũng không có."

Nàng nghiến răng, gằn từng chữ

"Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết"

Thẩm Tri Tranh nhịn không được mà bật cười thành tiếng

"Tôi...còn gì chưa cảm nhận sao? Tôi như vậy là đang sống sao?"

Trạng thái ngày hôm nay của Thẩm Tri Tranh rất tệ, điều này Cảnh Thường Hi có thể cảm nhận được. Nhưng vì sao lại có sự biến động mạnh đến vậy? Nếu đã như vậy, nàng cũng không ngại vận động tay chân một chút.

Cảnh Thường Hi đặt ống inox trở lại bàn, như thể trút đi một thứ đồ chơi đã dùng đủ, rồi từ từ vươn tay cầm lấy roi mây mảnh với cán quấn vải đỏ. Sợi roi dài được nàng vung nhẹ trong không trung một lần vung roi, tiếng gió xé vang lên sắc bén như một lời đanh thép đánh vào sự phản kháng vô vọng của Thẩm Tri Tranh.

Ánh mắt nàng rơi xuống phần bắp đùi của Thẩm Tri Tranh, nơi làn da trắng tái đã không còn nguyên vẹn. Những vết roi cũ vẫn hằn sâu, đỏ thẫm, tím xanh, từng vệt loang lổ và sưng tấy. Tất cả chồng lên nhau như chứng cứ sống của cuộc sống không còn quyền làm người.

Cảnh Thường Hi khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên rất nhẹ, nụ cười vô tình đến đáng sợ.

"Hôm nay cái miệng của ngươi thật hư. Nói lời đặc biệt chói tai với chủ nhân. Là khiêu khích ta giết ngươi sao?"

Nàng ra lệnh kèm theo nụ cười lạnh lẽo từ trong xương

"Sấp người, dạng hai chân rộng ra cho ta."

Thẩm Trinh Tranh cúi đầu làm theo. Cô vẫn không phản kháng như trước đây, nhưng Cảnh Thường Hi có thể thấy được sự trống rỗng trong đôi mắt của người này. Nàng không muốn thừa nhận chính mình bị hoảng hốt vì điều đó.

Thẩm Tri Tranh nằm sấp dưới sàn, hai tay đan vào nhau lót dưới trán, toàn thân khẽ run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn dịch hai chân mở rộng ra như đã làm quen thuộc vô số lần. Tựa hồ kẻ vừa rồi nói lời chống đối không phải là mình. Chỉ có bản thân cô hiểu rõ, cô chính là muốn Cảnh Thường Hi tốt nhất hãy đánh chết cô đi.

Vút....vút...roi mây quất thẳng vào phần bắp đùi trong, nơi mềm nhất, đau nhất, và cũng đã từng nhận vô số roi khác. Âm thanh như tiếng da thịt bị xé toạc.

Một tiếng bật nghẹn vang lên từ cổ họng Thẩm Tri Tranh. Thân thể mảnh khảnh co giật mạnh, bắp đùi giần giật vì cơn đau xuyên thẳng vào tận tuỷ sống. Một vệt hằn dài hiện lên ngay lập tức, màu đỏ gắt nổi bật trên nền bầm tím cũ, da bị roi mây tách mỏng rướm máu li ti như mạng tơ rách.

Vút....vút...vút...Cảnh Thường Hi cố ý để đầu roi đánh sát vào vị trí yếu ớt nhất, để khi theo quán tính roi mây cũng xẹt qua bộ phận nhạy cảm mà gây ra đau đớn.

"Ngươi vẫn chưa hiểu so với chết thì ta có nhiều cách để ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong."

Di chuyển roi mây vào đỉnh mông với vết bầm tím lan rộng của cẩu nô. Cảnh Thường Hi hoàn toàn không thương cảm, nàng giơ thẳng tay và đánh xuống toàn lực ở miệng vết thương nặng nề nhất, trực tiếp đánh ra một tràn máu tươi...

Vút....

Thẩm Tri Tranh trượt trán ra khỏi hai tay mà đập xuống sàn nhà, hốc mắt cô co lại, nước mắt nhịn không nổi mà chảy xuống, thật may cô đã kịp thời hòa chúng vào dòng mồ hôi lạnh đang phủ đầy trên mặt.

"Để kỷ niệm ngày hôm nay ngươi có cái lá gan chống đối ta. Ta tặng ngươi một món quà lớn."

Cảnh Thời Hi vứt roi mây vào góc sàn, nàng đưa tay chụp lấy điện thoại nằm bên cạnh mà lướt nhẹ một số. Là cuộc gọi video, rất nhanh bên kia đã nhận. âm thanh nam nhân trầm đục vang lên

[Tiểu thư gọi có gì sai bảo?]

"Nói với người đàn bà đó. Con bà ta không an phận, nên bà ta cũng nên chịu chút ít trừng phạt"

[Vâng. Tiểu thư.]

Thẩm Tri Tranh siết chặt khớp tay đến nổi đầy gân xanh. Bên hông tức thì nhận được một cú đạp thẳng vào mạn sườn

Cảnh Thường Hi xoay màn hình về phía cô gái đang nằm rạp dưới sàn. Nụ cười của nàng vô cùng thách thức.

"Xem đi"

"Món quà hôm nay của ngươi."

Nàng thô bạo nắm lấy đầu tóc rối bời của Thẩm Tri Tranh mà ấn vào trực diện màn hình. Bên trong là dáng vẻ gầy gò đầy hoảng sợ của mẹ cô – Cố Nhược Di, bà đang cố gắng vùng vẫy khỏi hai vệ sĩ vạm vỡ trong vô vọng.

Thẩm Tri Tranh chậm rãi rơi một dòng nước mắt trong im lặng. Cô nhìn thằng vào dáng vẻ của người đối diện, chất giọng khàn đục vang lên

"Có thể nhắm vào tôi. Đánh tôi, mắng tôi, sỉ nhục tôi. Đừng tổn thương bà ấy có được không?"

Cảnh Thường Hi chuyển tay sang chiếc cằm gầy của cẩu nô mà siết mạnh, âm giọng của nàng gần như rít qua kẻ răng mà lên tiếng

"Bà ta có xem ngươi là con không? Hay vẫn luôn xem ngươi là con cờ để có thể an ổn ở Thẩm gia làm một người vợ lẽ không danh không phận?"

Giọng nàng rít lên khe khẽ, từng chữ cứa vào tai như gai nhọn

"Ngươi ở đây chịu nhục vì bảo vệ bà ta. Nhưng gặp ngươi, bà ta xem ngươi như kẻ thù. Người mẹ như vậy, hay để ta giúp ngươi giải quyết."

Ánh mắt Thẩm Tri Tranh đột nhiên trở nên quật cường.

"Đừng đụng vào bà ấy. Chủ nhân muốn tôi thế nào cũng được."

Cảnh Thường Hi cười mỉm không lên tiếng, nhưng sau đó một tiếng thét chói tai đã vang lên từ trong điện thoại. Thẩm Tri Tranh hoảng loạn muốn chụp lấy nhưng Cảnh Thường Hi đã nhanh hơn một chút, nàng thấp giọng lên tiếng

"Còn phản kháng với ta không?"

Khớp tay Thẩm Tri Tranh co lại thật chặt. Cô cúi đầu giấu đi vụn vỡ trong đáy mắt mà lên tiếng

"Tôi sai rồi. Xin hãy trách phạt"

Cảnh Thường Hi khinh thường ra mặt mà lên tiếng

"Tốt."

Cảnh Thường Hi nhìn dáng cúi đầu bất động dưới chân mình, ánh mắt bình thản như thể đang nhìn một con vật ngoan ngoãn sau cơn phản kháng vô ích. Nàng thong thả ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay chống cằm, buông ra một câu như thở dài:

"Tốt. Nếu biết sai thì phải sửa cho đúng cách."

Ngón tay thon dài của nàng vẫy nhè nhẹ, như đang ra lệnh cho một con thú cưng

"Bò quanh phòng ba vòng. Mỗi vòng lặp lại một câu - Tôi là chó của Cảnh Thường Hi - Lặp đủ, không sai một chữ."

Thẩm Tri Tranh đưa hai tay chống xuống sàn, khớp xương tay vô cùng đau nhứt, cả cơ thể gồng lên như đang cỏng một tảng đá thật lớn – tảng đá trách nhiệm với đấng sinh thành.

Chậm rãi, cô quỳ thấp hơn rồi hạ mình xuống tư thế bò bốn chân, toàn thân đau rát bởi vết thương chồng chất, bắp đùi rách toạc, khớp tay sưng tím. Đầu cúi thấp, mặt gần như chạm nền nhà.

Mỗi động tác di chuyển là một lần da thịt ma sát vào nền nhà, kéo theo cơn đau âm ỉ xuyên suốt, nhưng cô vẫn bò.

Một vòng

"Tôi là chó của Cảnh Thường Hi."

Giọng nhỏ, khản đặc, từng chữ bị nghẹn trong cổ họng nhưng vẫn bật ra rõ ràng.

"Tôi là chó của Cảnh Thường Hi."

Mồ hôi rớt xuống nền nhà mỗi khi cô di chuyển, đau đớn đã là giới hạn mà cô không thể cảm nhận được nữa.

Ba vòng.

"Tôi là chó của... Cảnh Thường Hi."

Âm thanh vừa dứt cũng là lúc Thẩm Tri Tranh bò đến dưới chân chủ nhân của mình.

Cảnh Thường Hi dùng chân đung đưa hai bầu ngực của cẩu nô, đầu ngón chân trêu ghẹo hai đầu ti vì lạnh, vì sưng tấy mà cương cứng. Nàng đặt cả hai chân lên hai vai Thẩm Tri Tranh, cẩu nô cũng hiểu ý mà nhích đầu gối từng bước đi đến, thẳng đến khi khoảng cách vừa tầm hai gang tay liền dừng lại.

"Xem ra ngươi là đứa con rất có hiếu."

Nàng nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống cái đầu rũ thấp dưới chân mình.

"Cố Nhược Di đó... đã từng xem ngươi là con gái sao?"

Giọng Cảnh Thường Hi dần thấp lại, như thì thầm vào tai người đang quỳ rạp

"Vậy để ta nói cho ngươi biết. Một lần ngươi phản kháng ta sẽ lấy một bộ phận trên người bà ta. Hôm nay là chút đau đớn thông thường."

Nhịp nói chậm lãi, nhưng mỗi câu điều nặng nề đổ xuống đôi vai kẻ đang quỳ

"Còn lần sau thì không đơn giản như vậy."

Buông ra lời cảnh cáo cuối cùng, Cảnh Thường Hi ngã người giuống giường lớn, nàng đưa tay kéo chăn lên ngang ngực và quăng ra mệnh lệnh

"Không có chuồng thì ta cho ngươi ngủ sàn cũng không tệ."

Thẩm Tri Tranh vẫn đang quỳ, toàn thân bầm dập, máu khô lại thành từng vệt sẫm đen nơi bắp tay, đùi non, lưng và khớp tay. Không một vết nào được bôi thuốc. Trên da thịt loang lổ vết roi và máu đọng, hơi lạnh từ sàn nhà len lỏi như kim châm, nhưng cô vẫn im lặng nằm nghiêng xuống, tay vòng lấy bụng để giữ ấm, mắt nhắm lại, ngủ trong tư thế như con thú

Trên giường, Cảnh Thường Hi đã nằm xuống, ánh đèn ngủ phản chiếu gương mặt yên ổn, thư giãn, chẳng vướng chút xao động.

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Chỉ còn lại tiếng điều hòa rì rì và tiếng hít thở đứt quãng, yếu ớt của người dưới sàn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...