Trò Đùa Tình Ái (SM)
5
Chương 5=================Chiếc Maybach S680 trắng chậm rãi lăn bánh rời khỏi biệt thự, ánh sáng ban mai hắt lên kính chắn gió một lớp vàng nhạt lạnh lẽo.Thẩm Tri Tranh ngồi ở ghế lái. Cô mặc một bộ suit tối giản, tóc búi cao, lớp trang điểm mỏng đến mức gần như trong suốt. Cảnh Thường Hi ngồi khoanh tay bên cạnh, áo khoác dài màu be, bên trong là váy trắng thuần đơn giản nhưng giá trị đắc đỏ, tóc uốn gọn, giày cao gót đen nhấn nhá thêu chỉ bạc.Bên trong xe, chỉ còn tiếng điều hòa phả đều và âm thanh nhạc giao hưởng phát nhẹ từ hệ thống âm thanh tích hợp. Giữa không gian yên tĩnh, điện thoại Thẩm Tri Tranh reo vang. Cô nhìn ID là thư ký Lâm, liền xoay sang người bên cạnh xin ý kiến"Là thư ký Lâm. Tôi có thể bắt máy được không?"Cảnh Thường Hi biếng nhác lên tiếng"Mở loa ngoài."Ba chữ như một nhát chém mềm vào thứ gọi là "tự chủ cá nhân". Thẩm Tri Tranh không dám ngập ngừng. Ngón tay lướt nhanh bấm nút.Âm thanh kết nối vang lên.[Chủ tịch, sáng nay bộ phận truyền thông gửi văn bản mới cần duyệt chữ ký gấp, còn có bên Việt Hưng xin dời lịch hợp tác sang tuần sau. Ngài có cần tôi chuyển thẳng đến email hay chờ ý kiến ngài xử lý trực tiếp?]Giọng thư ký Lâm rất gọn gàng, chuyên nghiệp. Thẩm Tri Tranh không mất một giây suy nghĩ liền lên tiếng"Chuyển văn bản sang tôi, tôi sẽ xử lý trong khung giờ trống chiều nay. Lịch Việt Hưng lùi lại, cứ xác nhận lại lịch mới rồi gửi tôi phê duyệt."[Vâng, tôi sẽ thực hiện ngay]Thư ký Lâm vừa định ngắt máy, thì lại cẩn trọng nói thêm một câu, giọng nhẹ hơn thường lệ:[À, chủ tịch... sắc mặt hôm qua của cô trông không được tốt lắm, công việc cũng nhiều. Nếu có thể, tôi nghĩ cô có thể lùi một số lịch để nghỉ ngơi thêm một chút.]Một thoáng yên lặng. Chỉ thoáng thôi. Nhưng tầng không khí trong xe như chùng xuống.Thẩm Tri Tranh thoáng khựng lại. Giọng nói kia, chỉ là một câu hỏi han, một phép xã giao cơ bản giữa nhân viên và cấp trên.Nhưng bên ghế phụ, ngón tay Cảnh Thường Hi đang gõ nhịp nhẹ lên tay vịn cũng ngừng lại. Gương mặt nàng không biến sắc. Nhưng ánh mắt thoáng tối xuống.Cuộc gọi kết thúc. Không gian trở lại yên ắng. Nhưng không phải là yên ắng bình thường. Mà là sự im lặng của cơn bão lớn.Cảnh Thường Hi chậm rãi xoay mặt sang nhìn Thẩm Tri Tranh, giọng nhấn nhá từng chữ"Thư ký xem ra khá quan tâm ngươi? Ta suýt chút quên mất, trong công ty người là hình mẫu của đám nữ nhân, lần nam nhân đó...."Nàng bật cười khẽ, nhưng giọng cười không hề nhẹ nhàng."Nếu để bọn họ biết. Thẩm tổng trong mắt bọn họ ở trước mặt ta chỉ là con chó vô dụng thì sẽ như thế nào?"Thẩm Tri Tranh không dám lên tiếng. Chỉ siết chặt vô-lăng thêm nửa đốt ngón tay. Vết thương khắp cơ thể không ngừng réo rắt như sự khẳng định cho lời nói vừa rồi.Cổng chính Thẩm gia mở ra, chiếc Maybach chậm rãi lăn vào sân đá granit rộng lớn. Tòa nhà ba tầng kiểu Pháp với mặt tiền trắng xám lạnh lẽo phủ bóng cây già bao trọn một vùng đất rộng rãi của biệt thự.Cô xuống xe trước, mở cửa ghế phụ cho Cảnh Thường Hi. Chỉ vài bước đã tiến vào hiên nhà lát đá bóng loáng, sảnh chính từ đường mở rộng, trưởng bối đã ngồi ở sofa chờ sẵn.Thẩm Lạc Văn ngồi trên sofa trung tâm. Vest chỉnh tề, tóc vuốt ngược, gương mặt nghiêm nghị đến lạnh người. Bên cạnh là Lộ Chi Nặc, người đàn bà lúc nào cũng ăn mặc sang trọng, ánh mắt sắc như dao cạo. Phía đối diện là bà nội Thẩm, ánh mắt nghiêm khắc, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào khi mà Thẩm Tri Tranh bước vào.Bầu không khí bên trong từ đường không phải là u buồn mà là tĩnh lặng đến ngột ngạt, như một phiên tòa đang đợi kẻ bị cáo bước vào. Nến trắng đặt dọc hai bên lối đi. Ảnh chân dung Thẩm Niệm đặt chính giữa, khung bạc phủ hoa cúc trắng, khói nhang mỏng vấn vương.Thẩm Tri Tranh vừa bước qua bậc cửa đã bị ra lệnh quỳ.Không một lời giải thích. Không ai nói "mời vào". Chỉ là ánh mắt đầy hàm ý từ bà nội, cái gật đầu lạnh của Thẩm Lạc Văn, và giọng nói rít lên từ Lộ Chi Nặc"Tội nhân như ngươi mà còn dám đứng thẳng trước bàn thờ em gái mình sao?"Thẩm Tri Tranh lặng lẽ quỳ xuống, đầu cúi thấp, đầu gối tì xuống nền đá hoa cương lạnh buốt. Sàn nhà được lau kỹ, không một tấm đệm, như thể sự đau đớn thể xác này cũng là một phần của nghi thức trừng phạt kéo dài ba năm chưa dứt.Cách đó không xa, Cảnh Thường Hi được mời ngồi vào ghế chính. Thẩm Lạc Văn đích thân rót trà cho nàng, cẩn trọng như đang đối đãi với người nhà quyền quý."Thường Hi, hôm nay mời cháu đến là vinh hạnh của Thẩm gia. Nếu Niệm Niệm còn sống, chắc chắn nó cũng muốn cháu có mặt."Lộ Chi Nặc dịu giọng hơn hẳn lúc nãy, ánh mắt ngập nịnh nọt"Mấy năm qua Thẩm thị nhờ cháu nâng đỡ không ít. Dù chuyện năm đó có ra sao, thì chúng tôi vẫn xem cháu như con trong nhà..."Cảnh Thường Hi chậm rãi nhấp trà, không đáp. Chỉ lơ đãng đưa mắt liếc qua phía Thẩm Tri Tranh đang quỳ trên nền đất, lưng thẳng, gối tì cứng, mắt cúi không dám nhìn ảnh em gái.Nàng cười rất nhạt"Hai vị không cần khách khí. Dù sao thì lợi ích mà Thẩm Tri Tranh mang lại ba năm qua cũng không tệ."Căn phòng chìm trong mùi nhang cũ.Thẩm Tri Tranh quỳ yên như một pho tượng. Mặt cúi, lưng thẳng. Gối áp xuống nền đá cứng đã bắt đầu tê rần, nhưng cô không động đậy vì cô biết chính mình sự tồn tại chính là thấp hơn ruồi muỗi.Phía sau, từng tiếng trò chuyện nhỏ giữa các thành viên Thẩm gia vang lên"Năm đó nếu không phải vì cô ta, Thẩm Niệm sẽ không chết.""Nói trắng ra là con ranh đó là tâm địa độc ác""Cảnh tiểu thư cũng thật cao tay, thuần hóa được nó như thuần hóa chó vậy."Một người đàn ông trung niên bước tới, anh họ xa bên chi thứ hai, trong tay cầm que hương cháy dở. Gã nhìn xuống người đang quỳ, cười nửa miệng"Còn có mặt mũi bước vào nhà họ Cảnh. Đúng là thứ con vợ lẻ rẻ mạc"Rồi không báo trước, gã đưa chân đạp thẳng vào bả vai Thẩm Tri Tranh.Thân thể cô loạng choạng nghiêng về một bên, hai bàn tay chống xuống sàn theo bản năng để giữ thăng bằng.Sảnh lớn từ đường của Thẩm gia tĩnh lặng lạ thường, như thể đang chờ đợi một vở bi kịch được diễn ra trọn vẹn đến dòng cuối cùng. Khói nhang quẩn quanh, ảnh thờ Thẩm Niệm phủ hoa trắng vẫn nằm ở trung tâm, ánh mắt cô gái trong khung ảnh như đang nhìn xuống thứ nghi lễ méo mó dưới chân mình.Bà nội Thẩm chống gậy, giọng chậm nhưng nặng như đá lở"Luật pháp không đủ chứng cứ buộc tội ngươi nhưng luật gia đình thì sẽ không dung thứ ngươi. Hôm nay... kẻ gây họa phải quỳ dưới đất, lĩnh hình, sám hối trước linh hồn người chết."Giọng bà trầm lại như băng lạnh"Ai là người trong tộc... đều có quyền đại diện ông bà tổ tiên, đánh ngươi năm roi."Cảnh Thường Hi ngồi ở ghế lớn ánh mắt không gợn sóng, nàng đảo mắt một vòng hơn mười người ở đây đều là dòng chính...thì là năm mươi roi hơn đi. Con chó của nàng sẽ chịu được.Lộ Chi Nặc là người đầu tiên tiến đến, bà ta ra lệnh ngắn gọn:"Cởi áo vest. Chỉ được mặc sơ mi trắng."Thẩm Tri Tranh đứng dậy theo lệnh, lặng lẽ cởi bỏ chiếc áo vest xám đang khoác bên ngoài. Lớp sơ mi trắng bên trong bị ánh đèn hắt vào, gần như không che nổi vệt sưng bầm đã mờ sau lớp vải. Không cần nhắc nhở, cô quỳ trở lại, tư thế nghiêm chỉnh, tay đặt trên đùi, lưng thẳng, là dáng dấp của một người hoàn toàn tự nguyện chịu trừng phạt cho lỗi lầm mà mình không hề gây raLộ Chi Nặc vung roi trúc trong tay lên cao quá đầu, bà ta lạnh lùng bà đánh xuốngVút....không mạnh đến rách da, nhưng với một thân thể chưa từng 'thiếu' roi như Thẩm Tri Tranh thì một tác động nhẹ cũng đủ khiến cô nhíu nhẹ chân mày.Vút.....vút....roi thứ hai, thứ ba lần lượt đáp trên đầu vai phải, trái rồi kéo dài xuống giữa lưng. Lộ Chi Nặc cười lạnh lên tiếng"Nếu không phải tại ngươi, con gái ta làm sao có thể chết trẻ đến vậy. Đồ tán tận lương tâm."Vút...vút...roi thứ tư, thứ năm đánh thẳng vào hông trái, cơn đau xộc thẳng lên não bộ. Thẩm Tri Tranh co chặt khớp tay đặt trên đùi"Cái chết với người như ngươi quá dễ dàng. Phải sống mà chịu đủ thống khổ mới có thể khiến Niệm Niệm an lòng"Không để Thẩm Tri Tranh có thời gian nghỉ ngơi, Lộ Chi Nặc vừa buông roi thì Thẩm Lạc Văn đã đón nhận. Ông ta xắng tay áo sơ mi xám đậm lên tới khủy, vẻ mặt nghiệm nghị xen lẫn khinh bạc thông thường. "Sấp người."Giọng Thẩm Lạc Văn vang lên từ phía sau, khô khốc, không lộ chút cảm xúc nào ngoài uy quyền và sự khinh miệt lạnh lẽo.Thẩm Tri Tranh nghe xong, không phản ứng thừa một nhịp. Cô cúi đầu thấp hơn, hai tay chống xuống nền đá lạnh, di chuyển thân thể áp sát xuống nền. Ánh sáng từ trần cao hắt xuống sống lưng mảnh khảnh, sơ mi trắng đã bắt đầu dính mồ hôi và dợn những vết nhăn do cơ thể co giật.Thẩm Lạc Văn cầm lấy roi trúc dài, không hoa văn, không khắc chữ, thậm chí không đổi loại suốt ba năm qua. Với ông, thứ để đánh đứa con gái đốn mạt này chẳng cần gì tinh xảovút....roi đầu tiên đánh thẳng vào mông trái, cơn đau tê rát kéo thẳng đến sóng lưng. Thẩm Tri Tranh cúi gầm mặt dưới nền, không ai có thể thấy được biểu hiện chật vật của cô.Vút...vút..vút...ba roi tiếp theo, Thẩm Lạc Văn thẳng tay đánh xuống đỉnh mông, lực đạo mạnh mẽ như thể hắn thật sự muốn lột xuống một tầng da ở vị trí này."Ngươi hao tổn tâm tư để trèo lên vị trí này. Bất chấp thủ đoạn hèn hạ để có thể bước vào cửa Cảnh gia. Ta không đánh chết ngươi nhưng sẽ hủy hoại ngươi."Vút....roi thứ năm, Thẩm Lạc Văn dồn hết sức đánh mạnh vào bắp đùi của kẻ khốn khổ đang nằm.Vết roi cắt ngang tầng lớp vết bầm củ mà bật máu li ti dưới da..Thẩm Lạc Văn quăng mạnh roi xuống đất, ông ta dùng chân đạp mạnh vào sóng lưng đang run nhẹ của Thẩm Tri Tranh, vết giầy tây hiện rõ trên lớp áo sơ mi trắng phẳng phiêu"Quỳ thẳng"Sau Thẩm Lạc Văn, người thứ ba bước lên. Một người cô họ, dáng người mảnh khảnh nhưng ánh mắt sắc như dao. Chưa kịp để vết roi trên người Thẩm Tri Tranh nguội đi, bà ta đã nâng roi lên, đánh xuống như muốn thông qua ngọn roi mà nói cho thiên hạ biết chính mình phẫn hận con người này như thế nào.Vút...vút..vút...Roi không mạnh, nhưng liên tiếp, không ngừng nghỉ. Mỗi lần roi chạm xuống, thân thể Thẩm Tri Tranh lại nhích một chút theo bản năng đau đớn, rồi ngay lập tức cố rướn về vị trí cũ. Tay cô đã chống mỏi, đầu gối đau như kim châm, sống lưng như bị đánh đến tê dại, mồ hôi nhỏ giọt theo đường viền khuôn mặt.Rồi người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu...Từ đường vang vọng tiếng roi quất, tiếng mắng chửi, nhục mã và xen lẫn ánh cười trong mắt của Cảnh Thường Hi. Nàng đối với nghi thức trừng phạt trước mắt là vô cùng thưởng thức....Thẩm Tri Tranh sóng lưng chùn xuống, sau lớp áo sơ mi là một tấm lưng thảm đến không thể thảm hơn...nhưng ai sẽ quan tâm. Thứ mà những người ở đây quan tâm chính là thái độ của Cảnh Thường Hi...Có người đánh vào lưng. Có người vung thẳng vào tay. Có người cúi xuống thì thầm"Vị trí của ngươi ngày hôm nay là đổi bằng mạng của Niệm Niệm và sự giam cầm của mẹ ngươi"Thẩm Tri Tranh đã không còn phân biệt được ai là ai. Ai là người đang đánh mình, là vị trí nào trên thân thể đang bức thiết kêu gào. Áo sơ mi trắng đã không còn trắng nữa. Vết đỏ nhạt lấm tấm trên nền vải lụa mỏng, vải dính vào da, mỗi khi nhích người là lại đau đến toát đầy mồ hôi lạnh.Nhưng Thẩm Tri Tranh vẫn cắn chặt răng không kêu rên một tiếng. Trong mắt cô chính là sàn nhà lạnh lẽ, sau lưng cô là từng roi xé gió trút xuống thân thể, xung quanh cô là tiếng mắng chửi thậm tệ.Ở phía xa, Cảnh Thường Hi vẫn ngồi yên.Tựa lưng vào ghế bành lót nhung. Tay cầm ly trà, mắt khẽ cụp, như đang buồn ngủ, hay như chán ngấy vở kịch nhàm đã diễn đến lần thứ tư. Sự dửng dưng của nàng càng khiến đám người này cho rằng thái độ nàng đối với Thẩm Tri Tranh vô cùng tàn bạo, bọn họ ra tat càng tàn độc thì trước mặt nàng coi như lập được chút công lao.Một người trong tộc vung roi trượt, để lại vết hằn sát bả vai gần cổ, nơi hôm qua nàng vẫn còn đùa nghịch bằng chân, Cảnh Thường Hi cũng chẳng buồn nhíu mày.Vì nàng biết...Con chó của mình... chịu được.Không ai ra lệnh, nhưng ánh mắt của bà nội Thẩm chậm rãi liếc tới sau khi người cuối cùng vừa đánh xong. Một cái gật đầu nhẹThẩm Tri Tranh hiểu đến lượt nghi thức cuối. Cô chống tay xuống nền nhà, cúi thấp đầu, gượng gạo quỳ bò về phía bàn thờ giữa sảnh.Sàn đá đã in hằn những vệt máu lẫn mồ hôi loang lổ, mỗi lần đầu gối va xuống là một đợt đau buốt chạy thẳng lên đỉnh đầu. Sơ mi dính sát vào lưng, từng khớp vai như có hàng trăm mũi kim tỉa vào từng đốt xương.Từng bước bò, mỗi lần gần hơn với di ảnh của Thẩm Niệm, là một lần khuôn mặt dịu dàng trong khung hình kia như cào rách tâm trí cô. Cuối cùng, cô dừng lại dưới chân bàn thờ. Chống hai tay. Cúi đầu thật mạnh xuống nền đá đáMột làn hương trầm được đưa tới. Cô đưa tay run rẩy đón lấy ba nén hương, cắm vào bát tro. Tay phải vì chống lâu đã tê, hương chệch đi đôi chút.Một tiếng "bốp" nặng nề vang lên giữa không gian yên tĩnh.Bàn tay bà nội Thẩm vừa dứt cú đánh. Nhưng thứ vung xuống không phải lòng bàn tay mà là một chiếc giày đen, đế bằng, là giày Thẩm Niệm từng đi khi còn sống.Đế giày in thẳng lên má trái Thẩm Tri Tranh, khiến mặt cô lệch đi, khóe môi rớm máu, nhưng cô không bật lên tiếng nào.Bà nội rít qua kẽ răng"Ngươi phải sống từng ngày để chịu sự dày vò."Chiếc giày rơi xuống sàn đá, cạch một tiếng, lăn nghiêng về phía thảm lót chân Cảnh Thường Hi đang ngồi.Nàng không cúi nhặt. Chỉ nhấp một ngụm trà nguội, như thể cú đánh đó... còn quá nhẹ.Nghi thức chuộc tội xong cũng là lúc bàn tiệc được bày ra bên ngoài sảnh lớn. Mọi người lần lượt an vị. Từ Thẩm Lạc Văn đến bà nội, rồi các chi bên nội ngoại, mỗi người đều ngồi đúng vị trí, nói cười nhỏ giọng, duy trì một lớp mặt nạ đạo mạo thường thấy ở những dòng họ lâu đời.Thẩm Tri Tranh quỳ bên cạnh Cảnh Thường Hi. Tư thế quỳ không thay đổi, hai tay đặt trên đùi, đầu hơi cúi, mắt không dám ngước lên. Từ sau lưng áo sơ mi, vết roi hằn đỏ ướt mồ hôi đã in xuống tận thắt lưngKhông khí trong bàn tiệc không quá vui, cũng chẳng quá bi ai. Mọi người nói chuyện công việc, chuyện giá đất, cổ phiếu, thời tiết Bắc Thành. Chỉ có Cảnh Thường Hi vẫn ngồi yên, ăn từng miếng nhỏ, ly rượu vang đỏ thỉnh thoảng được nâng lên nhấp môi.Không ai hỏi gì đến nàng, nhưng ánh mắt thì thi thoảng liếc sang, vừa kính nể, vừa e dè, vừa tò mò không dám chạm vào.Bữa tiệc vẫn diễn ra trong tiếng đũa chạm bát sứ và những cuộc trò chuyện, Giữa lúc ấy, cửa lớn của sảnh vang lên một tiếng gõ nhẹ, rồi một người đàn ông mặc vest đen bước nhanh vào, nghiêng đầu cúi chào Cảnh Thường Hi."Tiểu thư. Đã đưa bà ta đến."Không ai ngoài nàng biết "người" ấy là ai. Nhưng Thẩm Tri Tranh thì biết.Toàn thân cô khựng lại. Trong một khoảnh khắc rất nhỏ, đôi mắt cúi thấp suốt buổi tiệc như vừa được kéo căng ra bởi một tia sáng yếu ớt. Cô ngẩng đầu, chậm, rất chậm, nhìn về phía Cảnh Thường Hi.Không phải ánh nhìn của một con chó đã bị thuần phục, mà là ánh nhìn của một đứa con vừa nghe thấy tên mẹ mình. Mỗi năm Cảnh Thường Hi chỉ cho cô gặp mẹ đúng một lần vào dịp giỗ của Thẩm Niệm.Hai mắt đỏ hoe, nhưng không rơi lệ. Cô chỉ nhìn, ánh nhìn run lên, nín thở chờ đợi người bên cạnh Cảnh Thường Hi thong thả đặt ly rượu xuống, lau khóe môi bằng khăn lụa, rồi mới quay sang, như vừa phát hiện ra thứ gì đó thú vị"Muốn gặp mẹ sao?....Cũng không phải không thể..."Nàng nghiêng đầu, đôi mắt nhàn nhạt ánh vui"Ở đây, trước mặt mọi người của Thẩm gia. Ngươi tổng tài của Thẩm thị sủa cho ta nghe ba tiếng."Không gian rơi vào im lặng sau lời nói của Cảnh Thường Hi. Một kiểu im lặng... không phải vì sốc, mà vì chờ xem. Bởi với Thẩm gia, cảnh một bị ép quỳ và sủa không còn là điều quá bất ngờ.Tất cả ánh mắt xoay về một hướng người đang quỳ bên chân bàn, tóc rũ rượi, áo sơ mi trắng đã nhàu nát, bẩn vì mồ hôi, bụi, và dấu roi loang đỏ.Thẩm Tri Tranh cứng người. cô không phải chưa từng sủa. Nhưng mỗi khi nhận được yêu cầu cả người đều bài xích chính mìnhMột người họ hàng bật cười khẽ"Không phải ngươi là chủ tịch Thẩm thị sao? Vậy mà chỉ cần một câu là biến thành chó gặm chân người khác rồi."Một người khác đẩy ghế ra sau, khoanh tay ngả ra, giọng đầy giễu cợt"Chó nhà giàu thì vẫn là chó thôi. Sủa đi. Cảnh tiểu thư ban lệnh, chẳng lẽ không biết nghe?"Cảnh Thường Hi không nói gì thêm. Chỉ xoay mặt sang, chống tay lên cằm, ánh mắt buông thõng xuống chỗ Thẩm Tri Tranh quỳ.Bình thản. Lạnh như người đang xem biểu diễn. Thẩm Tri Tranh cúi đầu thấp hơn nữa. Đôi tay siết lại trên đùi. Đầu gối tì xuống nền. Cô há miệng, từng chữ bật ra, khô khốc"Gâu..."Tiếng sủa đầu tiên vang lên, không lớn, không sắc, mà khản đặc như một tiếng khóc bị bóp nghẹn.Một tràng cười nhỏ rộ lên từ dãy bàn bên trái. Bà nội Thẩm gõ đầu đũa, cười mỉa"Không giống lắm. Phải ra tiếng cho rõ ràng."Thẩm Tri Tranh cắn răng, nhắm mắt."Gâu...!"Lần này to hơn. Rõ ràng hơn. Và là tự tôn của cô không đáng một xu trong mắt những người này."Gâu...!!"Tiếng thứ ba bật ra, vang vọng trong sảnh, giữa mâm cơm nghi ngút khói và hàng chục ánh mắt không có lấy một tia xót thương.Sau khi tiếng sủa thứ ba vang lên, không khí trên bàn tiệc như giãn ra đôi chút.Cảnh Thường Hi nhấc ly trà, nhấp môi như thưởng công, rồi phất tay cho một vệ sĩ áo đen đứng gần đó."Đưa cô ta ra hậu viện."Người đàn ông kia gật đầu, bước đến kéo nhẹ tay Thẩm Tri Tranh dậy. Cô không dám phản kháng, chân còn run, đầu vẫn cúi, theo người đó đi qua hành lang lát đá dài phía sau biệt thự.Hậu viện vắng người, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió va vào cửa kính.Một chiếc ghế sắt nhỏ đặt giữa sân gạch cũ kỹ, trên đó là một người đàn bà gầy guộc, tóc đã hoa râm sớm, khoác áo len cũ bạc màu, hai tay bị khóa bằng còng sắt màu bạc, đặt gọn lên đùi.Ánh mắt bà ta lạnh lùng liếc sang khi thấy Thẩm Tri Tranh"Mẹ.."Giọng Thẩm Tri Tranh khẽ gọi, vỡ vụn như tan ra khỏi cổ họng. Cô quỳ xuống, từng bước gượng bò đến gần, mong đợi một ánh nhìn ấm áp, một lời hỏi han, hay chỉ là một cái gật đầu.Nhưng không có gì.Bà ta vẫn nhìn cô, mắt như phủ bụi, rồi rít lên qua kẽ răng, đầy hận ý"Tôi không có đứa con như cô. Loại tán tậm lương tâm như cô, tôi không dám nhận là con gái mình. Giết Niệm Niệm chỉ để trèo lên giường Cảnh Thường Hi. Cô chính là súc sinh cũng không bằng."Thẩm Tri Tranh khựng lại. Cô cắn môi, mắt đỏ hoe, tay run lên"Không phải...con không giết em ấy...""Là bọn họ... đổ hết lên đầu con...""Con cũng không hề muốn mẹ bị liên lụy"Bốp... Bàn tay xương xẩu của bà ta giáng xuống mặt cô, một cú tát không mạnh nhưng lạnh băng"Câm miệng""Liên lụy sao? Nếu không phải tại cô thì tôi có bị Cảnh Thường Hi nhốt bốn năm qua không?"Giọng bà ta không phải căm ghét mà là ghê tởm. Thẩm Tri Tranh lùi lại, như bị rút mất xương sống."Mẹ....người không thể tin con vô tội sao?"Thẩm Tri Tranh cả mắt phủ nước nhưng quật cường không rơi xuống. Cả thế giới có thể nghĩ cô xấu xa, cả thế giới có thể ghét cô nhưng mẹ vì sao cũng nằm trong cả thế giới ấy....người thậm chí còn không thể bỏ xuống một tia thương xót sao?Người đàn bà trước mặt chẳng hề động lòng. Bà siết tay đang bị khóa trên đùi, giọng bật ra qua kẽ răng"Vô tội? Cô còn mặt mũi nói chính mình vô tội sao? Cả Thẩm gia đều nghĩ cô giết người. Cảnh Thường Hi thì giam tôi vì cô. Ngay cả người đàn bà đó cũng không buông tha tôi chỉ vì cô."Thẩm Tri Tranh cúi đầu, vai run lên từng đợt, không phải vì lạnh... mà là vì những mảnh hy vọng đang rơi vỡ trong lòng mình.Bốn năm qua, cô như một con chó dưới chân Cảnh Thường Hi, chịu đánh, chịu mắng, đến mức chính cô cũng hoài nghi có phải hay không bản thân thật sự giết Thẩm Niệm....Nhưng là cô không làm những việc táng tận lương tâm đó...Cô không phản kháng, chỉ phục tùng vì cô biết một khi cô không ngoan, Cảnh Thường Hi sẽ dùng mẹ cô làm con tin...Cô chịu uất ức đến mức biến đổi cả thể xác lẫn linh hồn...vì cái gì mẹ không thể cho cô một sự trấn an?"Người... thật sự nghĩ con giết em gái mình sao. Con... chưa từng. Con thậm chí còn..""Ngậm chặt cái miệng chó của ngươi lại"Tiếng quát bật ra sắc như chém."Tôi mất hết tất cả chỉ vì cô. Thứ tôi hối tiếc nhất trong đời này... là đã sinh ra cô. Nếu cô an phận thì tôi vẫn là bà hai vô danh của nhà họ Thẩm. Nhưng vì cô tôi bị đẩy lên đầu ngọn sóng...."Thẩm Tri Tranh không nói nữa.Cô ngồi đó, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, mắt mở to nhưng trống rỗng, như người vừa bị dội nước đá vào tim, rồi buộc phải tỉnh trong cơn mộng."Tôi cảnh cáo hãy ngoan ngoãn làm một có vâng lời của Cảnh Thường Hi. Đừng mang rắc rối đến cho tôi."Gió thổi ngang qua vườn sau, lùa những chiếc lá khô xào xạc dưới chân cô. Âm thanh này thậm chí còn dễ nghe hơn cả tiếng lòng cô lúc này...