Sự ra đi liên tiếp của hai học sinh ngay ngày khai giảng làm mất đi sự ồn ào, náo nhiệt vốn có của một buổi lễ tựu trường, thay vào đó là bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng thấy rõ. Những lời nhắc nhở sau đó từ quý thầy cô và hội học sinh dường như chẳng được chú ý, khi mà lứa học sinh mới vẫn còn hoảng sợ vì cảnh tượng vừa thấy, dẫu mọi thứ bao gồm cả vết máu đã được dọn dẹp sạch sẽ. Những học sinh khối trên lại có phần bình tĩnh hơn, bởi lẽ họ biết đây mới là bản chất thật của ngôi trường này.
Máu và nước mắt, những điều luật và sự trừng phạt.
Chi đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn hơn vào ngày mai, khi bọn họ có thể gặp các bạn cùng lớp. Thế nhưng trái với hy vọng của cô, bầu không khí vào ngày hôm sau lại càng thêm trầm trọng, nguyên nhân là vì thông báo bất ngờ được gửi đến vào sáng sớm:
"Phố thương mại Giang Văn có toàn bộ mọi cơ sở vật chất và trang thiết bị cần thiết cho nhu cầu học tập và vui chơi, học sinh có thể tìm mọi thứ ở đây. Trừ những kì nghỉ của nhà trường, tuyệt đối không đi ra khỏi phạm vi trường học và phố Giang Văn. Nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt."
Sau một hồi suy nghĩ, cô chợt nhớ đến những của hiệu rộng lớn và sang trọng ở ngay trước cổng trường, trong lòng dấy lên nỗi bất an. Không thể đi ra khỏi khu vực quy định suốt một thời gian dài, đây chẳng phải là giam lỏng hay sao? Rốt cuộc nơi này còn bao nhiêu điều kì lạ nữa vậy?
Cô đắn đo một lúc rồi quyết định gửi tin nhắn cho mẹ của mình. Không sao cả, chỉ cần cô nói với bà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô sẽ có thể về nhà và chuyện này sẽ biến mất, kể cả kí ức đáng sợ về ngày hôm qua nữa. Tất cả sẽ ổn thôi mà, có phải không?
- T...tại sao?
Đôi tay mảnh khảnh run rẩy cầm lấy điện thoại, dù vẻ mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh nhưng giọng nói lạc hẳn đi đã tố cáo chủ nhân của nó, rằng cô đang rất sợ hãi. Đúng vậy, là sợ hãi trước hiện thực quá đỗi tàn nhẫn đang hiện lên trước mắt.
Tất cả mọi thông tin liên lạc của người quen của cô đều biến mất, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng không còn gì sót lại. Chi cố gắng bình tĩnh lại, run rẩy gọi thử cho số điện thoại khẩn cấp, kiên trì thử từng số một, hy vọng nhận được hồi đáp.
Thế nhưng, thứ cô nhận lại chỉ là dòng chữ ngoài vùng phủ sóng. Hiện thực phũ phàng rằng mọi liên lạc của cô với thế giới ngoài kia đều biến mất khiến Chi không khỏi suy sụp, tâm trí dần trở nên hỗn loạn hơn. Cô liên tục hít thở đều đặn, tự đè nén thứ cảm giác bất an ấy xuống thật sâu.
Trong lòng cô dấy lên sự khó chịu, mọi thứ vừa ăn lúc sáng cứ cồn cào trong họng khiến Chi chỉ muốn nôn hết ra ngoài. Sau một hồi mệt mỏi, cô đã dần tỉnh táo hơn và cũng nghĩ đến nhiều giả thuyết hơn về nơi này. Tuy nhiên, cô không dám liều lĩnh khẳng định mọi thứ hay lao đầu vào cuộc tìm kiếm trong vô định mà chắc chắn là đầy rẫy hiểm nguy. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tuân theo nội quy của trường, sau đó âm thầm điều tra mọi thứ sau. Cô khẽ thở dài, chuẩn bị lên lớp để bắt đầu làm quen với những người bạn mới của mình.
Khoan đã, họ có thật sự là bạn của cô không?
Chi không biết và cũng chẳng mong chờ câu trả lời. Cô im lặng đi về dãy phòng học cho lớp 10, sự u ám trên mặt nhanh chóng bị giấu đi khi cô dừng trước bảng lớp 10A8. Cô cố gắng mỉm cười rồi đi vào, không ngừng tự động viên bản thân.
Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy thôi.
*
- Tao thắc mắc sao tụi mình vẫn phải nghe mấy chuyện này nhỉ? Tao đã nghe nó suốt 2 năm trời rồi và giờ là năm thứ 3 này.
Nếu như sự bất mãn có thể hoá thành ngọn lửa thì Phong cá chắc cả dãy lớp này đã sớm biến thành tro bụi dưới cơn nóng giận của hai nhỏ bạn. Vì đã sớm chơi chung với nhau từ năm lớp 10, cậu biết thừa sự nóng nảy của hai đứa bạn và cũng thường chọn cách tránh chọc tức tụi nó, giống như những người khác thường hay làm.
Tiếc thay, ông anh trai quý báu của cậu là trường hợp đặc biệt đam mê đi ngược với số đông, nói thẳng ra là đam mê làm những hành động liều lĩnh không giống ai. Cụ thể là bây giờ đây, anh ấy đang vui vẻ chọc giận hai quả bom đang chực chờ nổ tung kia, nói thật là trông cực kì thiếu đòn. Đôi lúc cậu không biết nên vui hay buồn khi có người anh kì lạ như này.
- Vì có những thành phần não cá vàng không nhớ luật lệ như tụi mày nên mới phải phổ biến luật hàng năm đó.
Khánh vừa chơi game vừa châm chọc hai đứa bạn, thầm vui vẻ khi nghĩ tới cảnh hai đứa nó nổi sùng lên mà không thể lôi cậu ra đập một trận cho đã tức. Vì sao ấy à? Đương nhiên là vì tụi nó đang có việc cần nhờ cậu rồi. Nụ cười trên khuôn mặt điển trai càng lúc càng đậm vẻ cợt nhả, dễ thấy rằng tâm trạng của Khánh hiện đang rất tốt.
Sau một lúc chờ đợi cơn giận bùng phát, Khánh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn hai đứa bạn, tự hỏi sao nay chúng nó hiền lành thánh thiện thế? Đối diện với cậu là hai cô gái đang thản nhiên trò chuyện với nhau, trực tiếp cho cậu rổ bơ to tướng. Thậm chí khi nhận ra Khánh đang nhìn mình, Ngọc chỉ cười khẩy, dùng biểu cảm và ánh mắt của mình cho tên đó biết cô chẳng thèm quan tâm đến lời nói ấu trĩ của cậu ta. Sự phớt lờ của đám bạn khiến Khánh cảm thấy có chút quê độ, nụ cười dần trở nên gượng gạo và khó coi hơn. Mẹ nó cái lũ này!
- Quê là quê chúng mình quê quá. Quê là quê chúng mình quê nhiều.
Phong thích thú nhìn anh trai bị chọc đến mức không nói nên lời. Cho chừa cái nết cà khịa người khác, sống chó cho cố rồi cũng bị ăn bơ thôi. Cả người cậu như đông cứng lại đầy sợ hãi khi nhận lấy ánh nhìn "đầy rẫy những thương yêu" của ông anh, đó là nếu như tiếng cười của cậu không thoát ra ngoài, trực tiếp vạch trần cảm xúc thật của cậu. Huyền Ngọc tinh ý nhận ra trò vui, cô nhanh chóng đi lại gần chỗ Phong rồi lấy từ trong túi một cái khăn tay màu đỏ, lau khô những giọt nước mắt vô hình của mình.
-Bệ hạ xin đừng tức giận quá kẻo hại long thể, thần sẽ ngay lập tức đem tên gian thần này đi xử trảm. Dù lời lẽ thiên hạ có khó nghe như nào, người sẽ mãi uy vũ trong lòng chúng thần.
- Xin hoàng thượng nhân từ ân xá cho tiểu nhân. Là tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn. Tiểu nhân xin tự phạt bản thân uống hết ly thuốc độc này.
Phong hùa theo đứa bạn, cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm lớn, khuôn mặt đầy thỏa mãn vì đã đỡ khát. Không hiểu sao hôm nay cậu lại có hứng diễn tuồng cùng nhỏ này, có lẽ vì cậu đã quá nhàm chán chăng? Nhìn thấy sắc mặt ngày càng tệ của Khánh, Lâm đột nhiên cũng muốn hùa vào chung. Biết làm sao bây giờ, cô thật sự muốn chọc cậu ta nổi điên lên cơ.
- Phu quân, người đừng như vậy mà. Người hãy nghĩ đến thiếp, nghĩ đến phụ mẫu người, nghĩ đến đống vàng cất trong kho chưa dùng đi.
- Nàng đừng hòng làm ta lung lay. Chí ta đã quyết, không thể đổi thay.
- Thật ra còn mấy chục mảnh đất nữa chàng ạ.
- Nàng lại dám dùng thứ ấy để làm ta nhụt chí ư? Nàng có biết ta khoái lắm không? Bye bệ hạ, ta không tự tử nữa đâu nha.
- Ủa alo? Mấy em chỉnh kịch bản ngon ơ vậy?
Ngọc tiện tay lấy cuốn sách trên bàn gõ vào đầu hai đứa bạn, trừng mắt nhìn chằm chằm chúng nó. Ở một bên, Khánh mặc kệ lũ bạn đang mãi diễn tuồng mà chỉ ngồi thẫn thờ suy nghĩ, mãi cho đến khi một hồi trống vào lớp vang lên. Cậu nhíu mày nhìn ra ngoài cửa chính, nơi giáo viên của họ đang đi vào và mỉm cười đầy thân thiện. Nhận thấy nét mặt giáo viên dần nghiêm trọng hơn, cả bốn người hiểu ý mà đi về chỗ ngồi, ánh mắt như muốn xiên chết người trên bục giảng
Ôi, thật muốn đập nát cái mặt nạ giả tạo của bọn họ mà.
- Chào mọi người, tôi là Quang Danh, năm nay sẽ đảm nhận vị trí thầy chủ nhiệm của các em. Như thường lệ thì chúng ta sẽ phổ biến quy định của trường bây giờ nhé.
Như không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của học sinh trong lớp, thầy Danh vẫn thản nhiên viết nhanh gọn những điều cần chú ý của quy định trường lên bảng, tốc độ viết hoàn toàn vượt xa người bình thường. Khánh liếc sơ những quy định mà năm nào cũng được nghe nhắc nhở, hoàn toàn không để tâm đến nó. Trái với cậu, Phong cẩn thận ghi chép rõ ràng mọi thứ trên bảng vào sổ tay của mình, từng con chữ mảnh khảnh và thanh thoát nối đuôi nhau hiện lên trên mặt giấy trắng tinh:
Từ 7 giờ sáng đến 8 giờ tối được gọi là "Khoảng lặng". Trong khoảng thời gian này, các học sinh đi học như thường nhưng những cuộc đi săn ngầm được phép diễn ra.
Từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng hôm sau được gọi là "Đêm săn". Đây là thời khắc những tên thợ săn tìm kiếm con mồi của mình, bao gồm sự xuất hiện của "hắn".
Từ 4 giờ sáng đến 7 giờ sáng là thời gian an toàn, lúc này mọi cuộc đi săn đều phải ngừng lại ngay lập tức. Mọi người có thể nghỉ ngơi thư giãn để chuẩn bị cho ngày hôm sau. "
- Đó là toàn bộ quy định của trường, mong các em sẽ chú ý và ghi nhớ chúng. Chào mừng mọi người đến với năm học mới tại trường Hải La.
*
Nó đã đứng ở ngoài cửa sổ khá lâu rồi, kể từ lúc cô chủ nhiệm bước vào và nói về những quy định. Nó vẫn luôn chán ghét chúng, những thứ rườm rà khó chịu thường cản trở mục tiêu của nó. Dù sao trong luật và quy định đều không cấm việc cúp học, vậy nên nó chẳng sợ gì cả. Mà dẫu có cấm cũng không sao, nó sẽ tìm mọi cách để lách luật thôi.
Tính cả năm học này thì đã là hai năm. Hai năm nó cực khổ vật lộn để sinh tồn tại ngôi trường không khác gì địa ngục, chứng kiến vô vàn sự ra đi của những người xung quanh. Đôi lúc nó thật sự nghĩ, nếu có thể mở một cửa hàng bán quan tài hay vàng mã ở đây thì tốt rồi, chắc chắn nó sẽ thu được bộn tiền. Vậy thì không phải lo về những khoản nợ nặng lãi của ba nó hay học phí đắt đỏ của đứa em trai vô dụng ở nhà.
Nếu nó có nhiều tiền hơn, nó sẽ đến gần hơn với sự tư do mà nó hằng mong muốn.
Đó là chuyện tương lai, còn bây giờ đây trong tâm trí nó chỉ còn hình ảnh một bóng người mang lại cảm giác khó gần và đầy xa cách, dẫu người ấy đang mỉm cười thật tươi. Nó vẫn nhớ như in ngày ấy, khi nó thoát khỏi vòng tay Tử Thần trong gang tấc nhờ sự giúp đỡ của một người lạ.
Kí ức xưa tràn về khiến nó mỉm cười đầy hạnh phúc, mân mê đôi hoa tai đen nhánh đầy phá cách. Biết làm sao bây giờ, một người tuyệt vời như nó thì sẽ được thần may mắn bảo hộ mà thoát khỏi Thần Chết thôi. Chậc, nếu ổng có ở đây thì hẳn là cay lắm đây. Giữa dòng suy nghĩ ngổn ngang, câu nói của người ấy hiện lên như một hồi chuông, một lời nhắc nhở dành cho nó:
" Nếu không muốn chết thì chiến đấu đi."