[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] PHẠM TỔNG, LẠI ĐÂY KHI DỄ EM ĐI
C26: Nguyễn tổng không đụng tay vào sao?
Vốn dĩ dời họp hai ngày để cho Phạm tổng nghỉ ngơi, kết quả lại là vẫn không thoát được. Khối lượng công việc của Phạm tổng quá nhiều, đủ khiến người ta nhìn thôi cũng choáng váng.
Kỳ Duyên may mắn hôm nay chính mình đã đem người theo, nếu để Phạm tổng ở nhà một mình, nàng lại sẽ bỏ bê bản thân mà nhào vào công việc nữa cho mà xem.
- Chị đói bụng. - Minh Triệu đột nhiên nói.
Kỳ Duyên ngẩn ra một lát, lập tức đáp "Đi ăn không, cũng quá giờ trưa một chút rồi. À thôi, chị vẫn là ở yên đây đi, em nhờ Vĩnh Duy đi mua."
- Vậy em vào với chị. - Nói rồi nàng nắm lấy tay Kỳ Duyên kéo vào trong.
Cho đến khi bị lôi lên giường nằm, nhìn Phạm tổng chui vào trong ngực mình loạn cọ một hồi, Kỳ Duyên mới phản ứng lại đây, Phạm tổng ở làm nũng.
Bạn nhỏ không tự chủ được cười một tiếng, kéo theo lồng ngực chấn động lên, người bên dưới nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu càng thấp.
Kỳ Duyên cũng không vạch trần, nâng tay vuốt lưng cho nàng "Ngoan, ngủ đi."
Trên eo đột nhiên bị nhéo, Kỳ Duyên cúi mặt nhìn, không nhìn được mặt nàng, nhưng lại có thể từ vành tai đỏ ửng đoán được Phạm tổng nhà mình thẹn thùng, tâm tình càng thêm vui sướng.
Người trong lòng hơi thở dần trở nên đều đặn, Kỳ Duyên nhẹ nhàng buông nàng ra, nâng tay áp lên trán kèm theo một tiếng thở dài nho nhỏ, lại nóng rồi.
Nằm được một lúc, Vĩnh Duy đã mua đồ ăn đem lên để ở bên ngoài, nhưng Phạm tổng hôn hôn trầm trầm mệt mỏi ngủ, Kỳ Duyên không nỡ đánh thức. Do dự một lát vẫn là để nàng nghỉ ngơi, chính mình đi ra ngoài xử lý công việc.
Tuy rằng cô thực nguyện ý dành thời gian bồi Phạm tổng, nhưng chiếc ghế tổng tài ở Keidi cũng không phải ngồi không ăn lương.
Cô vừa mới đẩy cửa phòng nghỉ bước ra, thấy Vĩnh Duy cầm trên tay một chồng hồ sơ đứng ở gần cửa. Kỳ Duyên không dấu vết nhíu mày "Vĩnh Duy? Có chuyện gì sao?"
Vĩnh Duy gật đầu, bản năng hướng về cửa phòng nghỉ nhìn một chút rồi thu hồi tầm mắt nhìn Kỳ Duyên "Bản thảo sơ bộ hợp tác đã hoàn thành, đang cần Phạm tổng duyệt qua."
- Chị ấy phát sốt đang nghỉ ngơi ở bên trong, tạm thời đừng làm phiền. Anh để bản kế hoạch lên bàn đi, khi nào Phạm tổng tỉnh tôi sẽ nói lại với chị ấy.
Vĩnh Duy chỉ đành đem hồ sơ tài liệu để xuống, trước khi đi còn hỏi "Cần tôi chuẩn bị thuốc không?"
- Không cần. Cảm ơn anh. Tôi có đem theo.
Vĩnh Duy đi rồi, Kỳ Duyên mới nhìn sơ qua chồng tài liệu kia, bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là bệnh cũng không yên được.
Phạm tổng ngủ cũng không sâu, chừng hơn một tiếng sau đã tỉnh dậy. Bên cạnh không có người, nàng ngồi dậy, vuốt phẳng vài nếp nhăn trên quần áo rồi đi ra.
- Đang làm gì?
Kỳ Duyên nghe tiếng nàng liền rời mắt khỏi laptop, đứng dậy "Em xử lý công việc một chút thôi. Chị trong người có khó chịu không? Ăn một chút rồi uống thuốc nha?"
Rõ ràng là câu hỏi, bạn nhỏ lại không chờ người ta trả lời đã kéo tay nàng ngồi xuống sopha.
Phạm tổng mệt mỏi, việc ăn uống liền giao cho Nguyễn tổng hầu hạ. Kỳ Duyên từng muỗng từng muỗng chăm nàng, Phạm tổng chỉ cần hé miệng ăn liền được.
Hiếm có một lần Phạm tổng ngoan ngoãn như vậy, thẳng cho đến khi hộp cơm thấy đáy, nàng mới phản ứng lại đây. Nhìn Kỳ Duyên vui vẻ đi bỏ rác, bất đắc dĩ cười cười, nàng sắp bị bạn nhỏ chiều hư.
Ăn cũng ăn xong, thuốc cũng uống rồi, Minh Triệu nén xuống chút khó chịu trong người, hỏi "Nãy giờ không có ai đến tìm chị?"
- Có, Vĩnh Duy có ôm theo một chồng hồ sơ đến, để ở bên kia kìa. Nói là bản thảo sơ bộ của hợp tác.
Nàng nhìn thoáng qua chồng hồ sơ, cầm lấy mắt kính đeo vào, gật đầu, sau đó nhướn mày nhìn Kỳ Duyên "Nguyễn tổng không đụng tay vào sao?"
Kỳ Duyên rõ ràng là khựng lại một chút, cúi đầu chột dạ sờ sờ mũi. Tuy rằng đa số thời gian Phạm tổng đều sẽ không ngại cô, nhưng cũng có một vài lần tâm tình nàng không tốt thời điểm, sẽ đem bạn nhỏ la một trận. Cho nên dù là qua mấy năm ở chung, mỗi lần đụng vào chuyện này, Kỳ Duyên đều như cũ có chút sợ sệt. "Em có lật xem sơ qua..."
- Hồ sơ màu đỏ là hồ sơ tuyệt mật của MT, Nguyễn tổng không phải không biết đi? - Minh Triệu đẩy nhẹ kính, khuôn mặt nàng trước sau lạnh nhạt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng chính là bởi vì như vậy, Kỳ Duyên đột nhiên căng thẳng lên, "Em..."
- Theo nguyên tắc của MT, trừ bỏ tôi, người làm và người giao hồ sơ, bất kỳ ai chạm tay vào hồ sơ màu đỏ là sẽ bị đuổi việc. Cố tình phá vỡ phong sáp, bị bắt được... nhẹ thì phong sát, nặng thì hầu toà.
Mỗi một câu nàng nói, Kỳ Duyên đều cảm giác lưng áo mình ướt đẫm một tầng, mồ hôi tay rỉ ra liên tục, trên mặt cũng đã là giấu không được sợ hãi cùng khẩn trương.
Minh Triệu ngước mắt nhìn cô, đôi con ngươi đen tối lạnh lùng, "Nguyễn tổng không những phá vỡ phong sáp, còn tự ý nhìn coi. Nguyễn tổng cho rằng tôi nên xử lý như thế nào đây?"
- Phạm tổng, em...
- Hửm?
- Thực xin lỗi... - Kỳ Duyên đừng dậy, đi đến bên cạnh nàng quỳ xuống, ánh mắt thành khẩn "Em biết sai rồi."
Tuy là nhận sai, nhưng trong lòng Kỳ Duyên vẫn không tránh khỏi uỷ khuất. Mọi lần cũng xem thôi mà... cô cũng không có đem cái gì tiết lộ ra. Vì sao Phạm tổng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cô chứ?
- Không giải thích?
- Em thấy chị mệt mỏi, hồ sơ kia cũng là bản phác thảo cho dự án hợp tác với Keidi, nên mới lấy qua xem trước, note lại những điểm giống nhau cùng khác nhau so với bản phác thảo của Keidi. Giảm bớt việc cho chị, ngày mai họp cũng đỡ mất thời gian hơn.
Thông thường một cuộc họp mở đầu dự án hợp tác ít nhất cũng phải là một buổi. Nếu là dự án lớn, để có thể thống nhất ý tưởng của hai bên, có thể kéo dài suốt cả một hai ngày đều không phải chuyện chưa từng có. Đôi khi còn phải họp qua họp lại vài lần mới bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Phạm tổng ngày gần đây không khoẻ, nhưng dự án lần này quá mức quan trọng với MT, Kỳ Duyên biết nàng sẽ không giao hoàn toàn vào tay người khác. Mà cô lại không muốn nàng vất vả như vậy.
Cũng chính bởi vì xuất phát từ như vậy, cho nên lúc này đây Kỳ Duyên càng thêm buồn bã cùng uỷ khuất. Hai mắt bạn nhỏ không tự chủ được đỏ bừng, cúi thấp đầu rũ tóc che đi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Minh Triệu nhìn bạn nhỏ bả vai run lên, cúi thấp đầu không nhìn mình, không tiếng động thở dài một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Nàng bắt chéo chân hơi hơi khom người về trước, nâng cằm bạn nhỏ lên, để Kỳ Duyên đối mặt với mình.
Phạm tổng không thường xuyên đeo kính, nàng chỉ đeo lúc cần xử ký tài liệu quá nhiều mà thôi... Mà mỗi lần nàng đeo kính, Kỳ Duyên lại là mỗi lần bị nàng hút hồn.
Gọng kính tơ vàng nghiêm nghị trên sóng mũi cao thẳng, kết hợp cùng đôi mắt sắc bén, thâm trầm rồi lại lạnh lùng ở sau, thêm vào ánh nắng lúc chiều tà chiếu rọi vào bên sườn khuôn mặt không gợn sóng.
Hô hấp của Kỳ Duyên trở nên cứng lại, tim giống như quên đập vài hồi. Ngay cả việc lau nước mắt giấu đi cũng không nhớ rõ. Nhưng lại chợt nhớ đến không biết mình đã từng thấy qua ở đâu, có một câu nói rằng 'Trạng thái tốt nhất của một người phụ nữ, là dù trong mắt viết đầy câu chuyện, nhưng trên mặt không thấy phong sương.'
- Phạm... Phạm tổng... - Thanh âm có chút khàn khàn, hậu âm nức nở.
- Kỳ Duyên, tuy hiện tại chị là người điều hành MT, nhưng không giống Keidi là sản nghiệp hoàn toàn của Nguyễn gia, MT không hoàn toàn thuộc về chị. Chị là chủ tịch hội đồng quản trị không sai, nhưng suy cho cùng trong tay chị chỉ nắm 20% cổ phần của MT, trừ bỏ chị MT còn rất nhiều cổ đông lớn khác.
Chưa nói tới chiếc ghế chủ tịch, chỉ tính riêng chiếc ghế CEO này, tuy cũng chỉ là làm công ăn lương, nhưng mỗi một phút mỗi một giây đều không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm đến. Bọn họ sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy, mỗi một sơ hở đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Em lật mở hồ sơ đỏ của MT ngay tại đây, nếu như bị đám người đó phát hiện, cả em, và cả chị, đều có thể rơi vào vòng lao lí. Cho nên, ở nhà có thể, nhưng bước ra ngoài, cẩn thận một chút. Cho dù là trước mặt Vĩnh Duy cũng không thể, hiểu được sao?"
Kỳ Duyên ngơ ngác một chút, không hề nghĩ đến phía sau lại có nhiều mặt tối như vậy. Trong đầu mường tượng đến hoàn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra kia, cả người cô chớp mắt trở nên lạnh toát, khuôn mặt một tầng xanh một tầng trắng.
Minh Triệu im lặng nhìn sắc thái của Kỳ Duyên liên tục biến chuyển, cuối cùng hốt hoảng mà nhìn nàng, cũng biết được bạn nhỏ từ trong lời nàng đã hiểu được ít nhiều.
Hoảng thần qua đi, Kỳ Duyên khẩn trương mà nhìn Minh Triệu, trong mắt có áy náy, có hoảng hốt, có sợ hãi, "Em không nghĩ chuyện này sẽ phức tạp như vậy. Thật xin lỗi, em biết sai rồi. Sẽ không có lần sau."
- Đứng lên đi. Không có trách mắng em, chỉ là nhắc nhở em về sau cẩn thận một chút. Chờ về đến nhà rồi muốn thế nào đều được. - Trước đây nàng không quá để ý vấn đề này, nhưng có lẽ vì gần đây MT liên tục xảy ra chuyện, khiến cho nàng tâm thần bất an, mơ hồ cảm giác phía sau dường như có bàn tay của kẻ nào đó.
——————
🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻 yêu mí bà quá. Có cmt cái có động lực ngang 🤭🥹