[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] PHẠM TỔNG, LẠI ĐÂY KHI DỄ EM ĐI
C11: Phạm tổng, thật giỏi!
Cúp điện thoại, Kỳ Duyên nhìn đồng hồ chỉ vừa hơn mười giờ, do dự một chút rồi quyết định xử lý công việc của Keidi. Gần đây Keidi không có dự án nào quá lớn, lớn nhất cũng chỉ có khu hợp tác thương mại với MT mà thôi. Nhưng kế hoạch phát triển cụ thể còn cần hai bên gặp nhau bàn bạc lại, thời gian gặp mặt là nửa tháng sau.
Trong hòm thư công việc của mình, Diệp Lâm Anh gửi đến cho cô hai kế hoạch được đánh giá là có tiềm năng phát triển lớn nhất, Kỳ Duyên đã xem đi xem lại ít nhất đã năm sáu lần, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy có nơi nào không ổn, nhưng lại không nói được rốt cuộc là có vấn đề gì. Chỉ có thể tạm thời chỉ ra một vài chỗ cần xem xét rồi lại kêu bọn họ tiếp tục phát triển các phương án khác, chính mình đi tham khảo một vài dự án của giới siêu giàu nước khác.
Nhìn màn hình một lúc lâu, mắt có điểm khô, vai lưng cũng mỏi nhừ, Kỳ Duyên dứt khoát đóng laptop không làm nữa. Lúc Kỳ Duyên lên thư phòng đã là hơn một giờ sáng, Minh Triệu vẫn còn đang nghiêm túc duyệt xấp báo cáo được gửi lên. Những thứ này tốn thời gian nhiều hơn nàng nghĩ, nếu như sai phạm hẳn thì còn dễ quyết định, đằng này bọn họ vận hành không đủ tiêu chuẩn, nhưng lại có rất nhiều vấn đề khách quan khác có thể thông cảm.
Nàng một bên duyệt báo cáo, một bên trao đổi với bộ phận Nhân sự, khiến bọn họ làm một số thủ tục thuyên chuyển công tác hoặc gửi cảnh cáo.
- Phạm tổng, đi ngủ thôi, hôm nay chị đã làm việc từ sáng rồi. - Kỳ Duyên nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên bàn làm việc, thấp giọng nhắc nhở.
- Chị còn chút việc chưa xong, em ngủ trước đi, không cần chờ chị. - Minh Triệu đầu cũng không ngẩng, mắt liên tục chuyển qua lại giữa máy tính cùng giấy tờ.
Kỳ Duyên nhíu mày, đứng nhìn một lúc liền vươn tay ấn nút tắt màn hình.
- Kỳ Duyên! - Minh Triệu lớn tiếng quát, nổi giận ngẩng đầu. Tâm tình nàng vốn dĩ đã không tốt, lại thêm mệt mỏi một ngày, lúc này đây Kỳ Duyên còn đến xúc rủi ro.
- Phạm tổng, nghỉ ngơi thôi. Đừng quá sức! - Kỳ Duyên cũng không chịu thua, cứng rắn nhìn chằm chằm nàng.
Minh Triệu không để ý đến cô, nâng tay bấm mở máy lên lại.
Kỳ Duyên lại chồm tới tắt đi, thuận tiện còn kéo lấy tay người nọ.
- Buông. - Minh Triệu nhìn cái tay bị nắm chặt của mình, nhíu mày.
- Phạm tổng, đi ngủ thôi, ngày mai lại làm tiếp.
- Buông ra, đừng làm tôi nói lần thứ ba. - Ánh mắt Phạm tổng lạnh xuống, ngữ khí không hề kiên nhẫn.
Xưng 'tôi', Phạm tổng tức giận. Kỳ Duyên không hề nghi ngờ nếu mình lại còn không buông, cánh tay này của cô sẽ bị Phạm tổng chặt mất.
- Phạm tổng, hôm nay mới sáng sớm chị đã ra ngoài, sau đó lại chạy tới chạy lui xử lý công việc, còn mở họp, cơm tối đều không ăn được vài đũa lại lao vào đống tài liệu này. Còn nữa, đừng tưởng giấu được em, Phạm tổng, chị lại uống cà phê có phải không?
Từ lúc bước vào phòng cô đã nghe mùi cà phê đậm đặc, nhưng nhìn nãy giờ cũng không thấy ly cà phê nào trên bàn, chỉ có thể giải thích là Phạm tổng giấu đi rồi.
Kỳ Duyên cười lạnh, bận thành như vậy mà uống cà phê cũng còn không quên giấu cô. "Phạm tổng, thật giỏi."
Minh Triệu có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu. Đã lâu rồi Kỳ Duyên không có dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với nàng. Lần cuối cùng hẳn là đã hơn một năm trước, lúc nàng nửa đêm bị đau dạ dày hành hạ. Kỳ Duyên vốn dĩ đã đi ngủ trước, nhưng không biết vì sao loay hoay mãi vẫn không yên cho nên đã thử đến thư phòng tìm Minh Triệu, kết quả chính là nhìn thấy nàng ngất đi trên bàn, trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Kết quả của sự việc lần đó... đứa nhỏ này, giận nàng non nửa tháng mới nguôi đâu...
Phạm tổng từ trong chuyện cũ hồi phục tinh thần, thấy ánh mắt Kỳ Duyên nhìn nàng không có nửa tia độ ấm. Im lặng giằng co một lúc, lực đạo trên tay dần dần buông lỏng ra, mà đôi mắt kia dường như cũng xẹt ngang một mạt thất vọng.
Phạm tổng đột nhiên có một loại hốt hoảng, nàng mím môi "Về phòng.", dứt lời liền đứng dậy đi trước.
Kỳ Duyên nhìn theo bóng dáng như chạy trốn kia, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, không dấu vết thở ra một hơi. Nói thật, làm căng với Phạm tổng, Phạm tổng có sợ hay không cô không biết, nhưng cô chắc chắn bản thân mình đã căng thẳng đến lưng áo ướt đẫm.
Haiz, Phạm tổng, chị có thể hay không ngoan một xíu, để em sủng chị lên trời? Chị ương ngạnh như vậy, cả hai chúng ta đều mệt nha.
Kỳ Duyên trở lại phòng ngủ, Minh Triệu đã ngồi ở trên giường, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy ánh mắt nàng đuổi theo Kỳ Duyên, giống như muốn nhìn ra thái độ của bạn nhỏ nhà mình lúc này.
- Phạm tổng, ngủ thôi. - Kỳ Duyên nằm xuống chui vào trong chăn, xoay lưng về phía Minh Triệu.
Đây là giận rồi?
Phạm tổng chần chừ vài phút, ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy vai Kỳ Duyên "Này."
Kỳ Duyên giả điếc.
Lại qua vài phút, có một vòng tay ôm lấy eo cô, hơi thở sau lưng mỗi lúc một gần. Kỳ Duyên thân mình cứng đờ, lại nghe Phạm tổng ở bên tai cô nhỏ giọng "Giận tôi?"
- ... - Còn dám xưng tôi!!!!! Kỳ Duyên hừ một tiếng, đẩy cái tay kia ra, kéo chăn trùm kín đầu mình không nói chuyện.
Mà Minh Triệu dường như cũng phát hiện xưng hô của mình có vấn đề, sửa lại "Không phải muốn chị về phòng ngủ sao? Chị nghe lời em rồi, đừng giận."
- ...
- Duyên.
- ... - Bao nhiêu năm rồi, công phu hống người của Phạm tổng vẫn dở tệ như vậy!
- Nhất định không để ý đến chị?
Đúng vậy!
Phạm tổng im lặng một lúc, Kỳ Duyên sau đó cảm giác giường nhún xuống, nhẹ đi.
- Vậy được rồi, không ai ôm chị, chị ngủ không được. Đi làm việc tiếp vậy.
- Phạm tổng!!! - Kỳ Duyên nghiến răng nghiến lợi ngồi bật dậy. Đang muốn nổi giận lại thấy người kia đứng ở cạnh giường, khoanh tay vẻ mặt khiêu khích nhìn mình, hoàn toàn không có ý định đi đâu.
Bị lừa...
Kỳ Duyên ngã ngồi xuống gối, khoanh tay xoay mặt đi hừ một tiếng.
Vẫn chưa nguôi giận?
Minh Triệu xoay lưng, đi thật.
- Này Phạm tổng, không phải chứ, chị lại muốn đi đâu? - Kỳ Duyên vội nói.
- Cần gì em lo? Không phải nhất định không để ý đến tôi sao? - Ngữ khí Phạm tổng không tốt, mặt cũng lạnh xuống rồi. Dứt lời cũng là lúc mở nắm cửa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy nàng thật muốn đi, Kỳ Duyên gấp muốn chết, không thèm suy nghĩ liền vội vàng chạy đến đem người ôm chặt vào lòng. Minh Triệu giãy giụa một chút "Buông ra!"
Kỳ Duyên sẽ buông sao? Chắc chắn là không rồi. "Phạm tổng, đừng nháo, theo em lên giường thôi."
- Tôi nháo? Không phải là em làm lơ tôi? Còn theo em lên giường làm gì? Ôm không ôm, cũng không khác tôi ngủ một mình là mấy. Tránh ra!
Dỗi ngược lại a.
Kỳ Duyên bất đắc dĩ, vốn còn định cùng nàng cứng rắn vài câu, kết quả nghe được mấy chữ 'Ôm không ôm, cũng không khác tôi ngủ một mình là mấy.' thì trong lòng mềm mại hẳn đi, cảm thấy Phạm tổng như vậy rất... đáng yêu.
- Phạm tổng, là em sai rồi. Em không nên làm lơ chị, không nên không ôm chị ngủ. Em sai rồi được không? Phạm tổng đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt trẻ con.
- Tôi chấp nhặt?
- Không có! Là giáo huấn! Đừng làm mặt lạnh với em, em sợ a. - Kỳ Duyên rất không tiền đồ mà bày ra vẻ mặt đáng thương, lời Phạm tổng nói, không thể nào cãi được! Dù vậy, trong lòng vẫn là gào thét 'Đúng vậy! Chị chấp nhặt!'
Thấy Phạm tổng im lặng không nói gì, nhưng cũng không giãy giụa nữa, Kỳ Duyên cười khẽ, cúi xuống đem người ôm ngang lên mang về giường "Có thể nghe lời rồi phải không?"
Minh Triệu hừ nhẹ một tiếng, xoay lưng về phía Kỳ Duyên. Kỳ Duyên không sao cả, chính mình dán lại, vòng tay ôm lấy người kia, đầu ở trên hõm vai lắc nhẹ một chút "Phạm tổng, nguôi giận đi nhaa, người ta biết sai rồi."
Phạm tổng không trả lời, Kỳ Duyên thở dài, đã dỗi ngược lại còn giận dai, Phạm tổng thật sự là...
Nhưng không đợi Kỳ Duyên oán giận được mấy câu, giống như chỉ vài phút sau đó, người kia chậm rãi xoay lại, nhích người ở trong ngực cô tìm một chỗ thoải mái, cọ cọ một hồi, nhỏ giọng "Ngủ đi, đừng giận chị.", nói xong nhắm mắt ngủ rồi.
Kỳ Duyên cúi đầu nhìn nàng, ngẩn ra một lúc, sau đó khẽ cười. Công phu hống người của Phạm tổng là thật sự tệ, nhưng Phạm tổng lại hiểu được cách làm tiểu lão công nhà mình xuống nước trước. Được rồi, Phạm tổng ngạo kiều, kiên nhẫn sủng thì tốt rồi.