[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT

C31: Đỗ... Đỗ Long?



Kỳ Duyên đứng dậy sóng bước cùng Minh Triệu, chị Thư cùng Diệp Lâm Anh tự nhiên hiểu ý đi chậm lại phía sau một khoảng dài. Hai người không ai nói với ai tiếng nào, cho đến khi thang máy khép lại cửa, cô mới nói "Lát nữa chị lên phòng tắm rửa chờ tôi.", thái độ không giận tự uy, ngữ khí cũng trầm thấp.

Minh Triệu liếc nhìn sắc mặt Kỳ Duyên, trong lòng có chút căng thẳng không nhẹ, giống như làm việc xấu lại bị người bắt quả tang ngay tại trận. Nàng đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy Kỳ Duyên sắc lạnh liếc sang, ngón tay để ở trên môi ra dấu im lặng "Trở về tôi cho chị cơ hội nói."

Cứ như vậy nghẹn một đường, lúc về đến biệt thư, Minh Triệu do dự một chút, rốt cuộc vẫn là nghe lời đi tắm rửa. Vòi sen đứng ào ào xả nước, nàng nhíu mày, tự trong đáy lòng chán ghét mà kỳ cọ mấy chỗ Lý Hải Hưng chạm qua, còn có... Tìm lấy hương vị sữa tắm cùng dầu gội mà Kỳ Duyên thích.

Bọt trắng bay tung toé, nàng ngửa đầu thở dài, suy nghĩ chút nữa làm sao biện hộ thoát thân đây. Nàng chợt nhận ra rằng, cho dù chính mình có trở nên mạnh mẽ hay khác biệt đến bao nhiêu, đứng trước Kỳ Duyên, nàng vẫn sẽ không tự chủ được mà tâm tồn sợ hãi.

Mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, Minh Triệu thở dài, trong lòng không biết từ đâu lại dâng lên một cỗ bất lực cùng không cam lòng. Nàng nhắm mắt, siết chặt nắm tay hít sâu một hơi, cho chính mình lấy về bình tĩnh.

Tắm rửa xong, nàng khoác một cái khăn mỏng ngang hông, tóc cũng không thèm lau đã bước ra ngoài.

Kỳ Duyên lúc này một thân đồ ngủ thoải mái ngồi trên ghế thoáng nhìn qua nàng, bàn tay hơi động "Lại đây."

Minh Triệu mím môi, cái gì đến rồi cũng đến, nàng di chuyển về phía cô, không phòng bị tay bị kéo mạnh, cả người bị cô ôm trong lòng.

Minh Triệu theo phản xạ liền muốn dẫy đứng lên, nhưng định thần biết cô ôm mình thì động tác dừng lại, ngồi yên.

Trong mắt Kỳ Duyên thoáng hiện qua ý cười, vươn tay bế nàng đến bên giường nằm xuống, áp thân mình lên trên "Có chuyện gì muốn nói không?"

Minh Triệu thấy cô đè trên người mình, thanh âm ái muội đầy chất vấn lại nhìn khuôn mặt cương nghị phóng lớn trước mắt kia, tim đột nhiên có chút đập nhanh, tay chân luống cuống lo sợ "Cô... Cô bình tĩnh..., nghe tôi giải thích."

- Chị nói đi, tôi đang nghe. - Cô áp mặt vào ngực nàng, một bộ giả chết.

Minh Triệu cũng không quản cô, có cơ hội liền một lời nói ra "Tên đó... là tổng giám đốc của công ty đối tác, lại luôn nhìn tôi thèm thuồng, lại còn mời đi ăn. Tôi khó chịu, muốn mượn cơ hội trả đũa một chút... Nên cũng đồng ý... Kết quả như thế nào cô cũng nhìn được rồi. Tôi thực sự không cố ý câu dẫn kẻ khác."

Kỳ Duyên thấy nàng khẩn trương đến mức hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng mạnh thì nhếch môi cười, làm gì a, cô còn chưa thực sự làm gì nàng mà. "Điều chỉnh hơi thở của chị, tôi đã làm cái gì đâu?"

Minh Triệu quắc mắt nhìn cô, điều chỉnh hơi thở của mình bình tĩnh lại, trong lòng thầm mắng, cái gì mà không làm, rõ ràng cô đang đè chết tôi, tay chân lại không thành thật, tôi tin cô mới chính là tên ngốc.

- Này, nói tôi cũng nói rồi, cô còn muốn làm gì nữa? - Minh Triệu thấy cô vẫn còn giả chết trên ngực mình, nhíu mày nói.

- Phạm Đình Minh Triệu, giải quyết cũng có rất nhiều cách, không cần chị nhất thiết phải đem áo cởi như vậy. - Nghĩ đến lúc đó nàng cư nhiên dám đem da thịt lộ ra ngoài, còn để tên kia sờ mó vài chỗ, trong lòng Kỳ Duyên khống chế không được phừng lên lửa giận, ánh mắt thoáng qua tia phẫn nộ.

Minh Triệu mím môi, sau đó đột nhiên nhíu mày, khó chịu nhìn cô "Dùng cách gì là chuyện của tôi, cô lấy tư cách gì quản. Miễn sao tôi không cho kẻ khác xằng bậy là được rồi, cô nóng giận cái gì chứ?"

- Lấy tư cách gì quản? Xem ra tối qua chị vẫn chưa biết sợ là gì, tôi không ngại hôm nay liền cùng chị thử lại một lần đâu! - Cô quả thật bị mấy câu này của nàng chọc giận, giương mắt lên sắc bén lướt qua Minh Triệu.

Nghe nhắc đến tối qua, Minh Triệu liền một thân mồ hôi lạnh, không nhịn được khóe miệng run rẩy, vội hiến mị cười "Là tôi sai, được không? Cô tha cho tôi lần này đi, hôm nay lại làm tôi thực sự chịu không nổi!" Đùa sao, hôm trước nàng bán sống bán chết bị cô hành hạ cả đêm, cả người không một chỗ lành lặn, hôm nay cũng thật khó khăn đi lại, vẫn còn đau chết đi, nếu hôm nay lại làm, chi bằng nàng đâm đầu vào gối chết cho thống khoái a!

Kỳ Duyên cười nhạt, không nói tiếng nào, nghiêng người xuống vòng tay ôm nàng vào trong lòng muốn ngủ, Minh Triệu chưa kịp thở ra một hơi đã thấy cái tay lần mò xuống hạ thân của nàng xoa nắn, cả kinh lắp bắp "Đừng... Đừng mà... Tôi lần sau không dám nữa..."

- Thành thật nằm yên cho tôi, lần này tạm bỏ qua cho chị, nhưng giáo huấn một chút vẫn là phải phạt! Chị dám nhúc nhích liền đừng trách tôi! - Lực tay đang đều liền ấn mạnh sâu vào một cái, khiến Minh Triệu đau giật bắn người, run run rẩy rẩy liền thành thật nằm im chịu trận.

Cao trào khống chế, cả thân thể lẫn tinh thần bị khiêu khích lại không đạt được khoái cảm, quả thực vô cùng tra tấn người.

Một buổi tối không hề dễ dàng trôi qua nữa....

----------------

Sáng ngày hôm sau, lúc Minh Triệu tỉnh lại Kỳ Duyên đã không ở bên cạnh. Nàng trong lòng lôi cả tổ tông dòng họ của cô ra mắng, mắng thoả lòng rồi mới đứng dậy làm vệ sinh cá nhân. 

- Cô... Sao cô ở đây? - Từ trên cầu thang lê cái thân mệt mỏi xuống dưới liền nhìn thấy Kỳ Duyên ngồi ở bàn ăn. 

- Tôi ở trong nhà tôi là chuyện rất kỳ lạ?

- Ý tôi là cô không phải đi làm?

- Lát nữa. Bên kia có đồ ăn sáng cho chị. - Kỳ Duyên hất cằm về phía bàn bếp, sau đó hỏi "Chị thì sao?"

Từ lúc nghe được lát nữa Kỳ Duyên sẽ rời khỏi nhà, đáy mắt Minh Triệu liền loé qua một tia không rõ. Nàng do dự một lát, mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh trả lời "Không đi."

Kỳ Duyên gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Chờ cho tiếng xe hơi chạy ra khỏi cổng, Minh Triệu đem chén đũa dẹp đi sau đó nhấc chân lên lầu.

Trong biệt thự lần này không giống như ở đảo Seychelles, trừ bỏ vệ sĩ thì bên trong không một bóng người. Nàng nhìn quanh một lúc cũng không phát hiện camera, cường trang thoải mái, đẩy cửa thư phòng, đi vào.

--------------------

Tối hôm đó...

Kỳ Duyên đang ngồi làm việc ở thư phòng, cánh cửa đột nhiên mở ra, cô nhíu mày lại thấy Minh Triệu ôm laptop trực tiếp đi vào, không chút để ý mà đem laptop đặt lên bàn kéo cái ghế ngồi bên cạnh cô.

- Sao vậy? Không ở phòng chị làm việc lại qua đây? - Không phải bình thường rất muốn tránh mặt cô sao, hôm nay lại tự mò đến?

- Bên kia nhàm chán, làm việc chung có động lực hơn. - Minh Triệu một bộ vô tội đáp, thản nhiên mở laptop gõ xuống.

Kỳ Duyên nhếch môi cười nhạt, đây tính cái lý do quỷ quái gì? 

Minh Triệu xoay đầu nhìn cô đang nhếch môi, có chút không tự nhiên "Cô đừng có nghĩ lung tung, tôi chẳng qua... Chẳng qua chỉ là trong phòng một mình không có người chọc ghẹo nên chán thôi."

- Hahaa... - Kỳ Duyên nhịn không được cười lớn, cũng không trách nàng tự tiện xông vào, đơn giản đem ghế nàng kéo lại sát cạnh mình, cả hai đều cùng chăm chú làm việc, thi thoảng cũng sẽ vô ý hữu tình liếc nhìn đối phương một cái.

Minh Triệu ngồi một chút liền không yên lòng, đôi mắt liên tục lén lút nhìn sang laptop bên cạnh, hết nhìn màn hình lại nhìn bàn phím, trong lòng có chút bức bối.

Kỳ Duyên làm sao không nhìn ra động tĩnh của nàng, nhưng cô cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua mà thôi, trong mắt xẹt ngang một tia nghiền ngẫm, sau đó nghiêm túc làm chuyện của mình.

- Này, tôi chán, cô biết chơi game không? Chơi với tôi.- Minh Triệu đột nhiên gập lại laptop quay sang cô nói.

Kỳ Duyên bị lời nàng làm cho sửng sốt một lúc, sau đó tràn ra một tia khinh thường "Vô bổ."

Không chơi thì thôi. - Mắt Minh Triệu lóe lên tia giảo hoạt, nhún vai không sao cả, nói rồi nàng thật sự mặc kệ người bên cạnh, chính mình cầm điện thoại lên chơi, lại đem âm lượng điều chỉnh đến lớn nhất.

Xong một ván game nhỏ, bỗng nhiên liền có một cái điện thoại bị quăng tới "Tải về."

Lần này đổi ngược lại là Minh Triệu khinh thường liếc nhìn Kỳ Duyên một cái, ở một góc độ cô không thấy nổi lên một tia đã thực hiện được ý cười, lời ra khỏi miệng lại vẫn là mỉa mai "Ban nãy là ai nói vô bổ?"

- Kiểm chứng một chút.

- Hửm?

- Xem rốt cuộc người như chị thì có thể chơi loại game gì.

- Cô...!

Minh Triệu bực mình trừng mắt nhìn Kỳ Duyên, tóm lấy cái điện thoại bấm bấm gì đó rồi quăng trở về "Đăng ký tài khoản."

Kỳ Duyên nhíu mày, phiền phức vậy? Cũng thật tình cầm lấy gõ vào tài khoản cùng mật khẩu. Minh Triệu ở một bên nhìn, duynsiunhin, mà Kỳ Duyên cũng không có ý giấu, thế là mật khẩu liền có cũng như không, cả hai đều biết của nhau.

Game solo đối kháng, chơi được một lúc lâu, Minh Triệu mất hứng thú quăng điện thoại xuống "Có cái gì hứng thú hơn không, bắn chết cũng sống lại!"

Kỳ Duyên động tác trên tay cũng dừng lại, đưa mắt xem đồng hồ xong lại nói "Đi ngủ đi."

Minh Triệu nghiêng đầu nghĩ một chút, vẫn là vươn tay ngáp một cái "Ừ, tôi về phòng trước.", dứt lời liền đứng dậy mở cửa ra ngoài, lại nhịn không được ló đầu vào "Đừng có làm việc khuya." rồi đóng cửa cái rầm chạy về phòng.

Kỳ Duyên nhìn bóng lưng nàng rời đi rồi, hai đầu mày thoáng chốc nhíu chặt, ánh trầm xuống, loé qua một tia tàn nhẫn. Sau đó lại thả lỏng, tháo đồng hồ đeo tay xuống, ấn một cái nút, ngay lập tức từ mặt dưới đồng hồ liền xuất hiện một khe nhỏ. Cô thản nhiên trút trút xuống một chút, lấy ra thực sự là một cái đĩa nhớ loại nhỏ, nằm gọn trên 1 ngón tay.

Cô chăm chú nhìn chiếc đĩa hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong mắt lóe lên một tia thất vọng cùng do dự.

--------------------------------------------

Ngày hôm sau Minh Triệu bị ánh dương bên ngoài chiếc vào làm tỉnh ngủ, nàng dụi dụi mắt trở người ngồi dậy, nhìn quanh một lần lại không thấy cô ta đâu, mới 7 giờ sáng, cô ta lẽ chạy đi làm?

Minh Triệu vươn tay vừa định tắt đèn tiếp tục ngủ, lại nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ "Tôi có việc gấp phải đi rời đi mấy ngày, chị tận hưởng mấy ngày tự do này đi."

Sau một thoáng định lần, khóe môi nàng khẽ cong lên, mở cửa ra ngoài, sau khi xác định không có ai có thể theo dõi, Minh Triệu mới lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, sắc mặt dịu ngoan mấy ngày nay chớp mắt cũng không còn "Cô ta đi rồi."

- Trong thư phòng của cô ta, cô tìm thử xem, nhưng có lẽ cũng không dễ dàng như vậy. - Đầu máy bên kia truyền đến một giọng nam trầm.

Minh Triệu nhắm mắt xoa xoa thái dương, "Không thể lộ liễu bước vào. Cô ta đi, không có nghĩa là biệt thự này chỉ còn mình tôi."

- Từ bỏ? - Người kia cũng không có vẻ gì là gấp gáp, rít một điếu thuốc xong mới thản nhiên hỏi lại.

Minh Triệu ngẩn ra, trực tiếp tắt điện thoại nhắm mắt thở dài một tiếng.

Kỳ Duyên a...

Bên ngoài người hầu cũng không nhiều, trước kia Kỳ Duyên đã ra lệnh mọi người nghe lời nàng, nên Minh Triệu thật dễ dàng đem toàn bộ chướng ngại vật gạt bỏ đi, thuận lợi tiến vào phòng làm việc. Nàng hé mở cánh cửa liếc nhìn vào bên trong, dù là buổi sáng căn phòng cũng tối om, bị màn cửa che khuất ánh sáng, quả thật dù có kẻ bước vào cũng không thấy gì.

Minh Triệu cũng không dám mở đèn, khép nhẹ cánh cửa liền bắt đầu đi về phía bàn làm việc lục tung mọi thứ lên, ngăn tủ khóa cũng bị nàng dụng vật nhọn khều đến, mấy chồng tài liệu toàn bộ đều đem ra ngoài gấp rút lật sơ. Tìm một lúc lâu lại cái gì cũng không thấy, Minh Triệu khó chịu gãi đầu nhìn xấp hồ sơ trước mặt, ánh mắt lóe lóe, không thể trở về tay không, nghĩ nghĩ liền rút điện thoại ra chụp lại toàn bộ gửi cho chị Thư, toàn bộ đều là tài liệu cơ mật của Nguyễn thị...

Gửi xong rồi, Minh Triệu phì thở một hơi xuống ghế làm việc của cô ta, lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng mở, Minh Triệu trong lòng cả kinh, vội vàng đứng lên tìm một góc khuất ẩn nấp, nín thở hé ra đôi mắt quan sát động tĩnh bên ngoài.

Người nọ bước vào, liếc mắt một lượt liền bắt đầu tiến đến kệ sách lục lọi, Minh Triệu thầm nghĩ trong đầu, ăn trộm? Không thể, biệt thự này canh phòng như vậy, con ruồi cũng không bay được vào, làm sao có ăn trộm được. Nhưng nếu vậy thì người kia làm gì?

Người nọ tay chân cũng thật nhanh, đem toàn bộ những nơi có thể giấu đồ liền một lần tìm tới, Minh Triệu nhíu mắt nhìn kỹ một chút, sau đó ánh mắt mở lớn, không kiềm chế nổi mà kinh ngạc kêu lên

- Đỗ... Đỗ Long?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...