[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] ÔNG TRỜI KHÔNG CÓ MẮT
C19: Sinh hoạt bị lợi dụng
Minh Triệu mấy ngày này đều sống dưới sự quản lí nghiêm ngặt của Kỳ Duyên, cô lợi dụng việc nàng có bất ổn về tâm lý cùng trí nhớ, liền đơn giản đem nàng giữ lại, muốn làm cái gì liền làm cái đó, thoả mãn ham mê biến thái của mình.- Minh Triệu, cô dậy chưa? - Một giọng nói trầm ấm lại mang theo ít nhiều lo lắng vang lên. Tiếng gõ cửa đều đều, một lần 2 tiếng, cách 10 giây lại gõ một lần.Minh Triệu vẫn ngủ say không hề nghe thấy, cho đến lần gõ thứ 6 nàng mới mơ màng tỉnh dậy.- Tôi dậy rồi. - Minh Triệu lười biếng mở miệng, rất khó hiểu tại sao hôm nay Đỗ Long lại lên gọi nàng, bình thường nàng đều dậy rất sớm, là tự mình dậy a.Minh Triệu kỳ quái nhìn đồng hồ, 8h sáng, nàng cả kinh ngã xuống giường, chăn mền chưa kịp xếp đã phi thân vào phòng tắm, 3 phút sau đã chỉnh tề mở cửa chạy ra, đi ngang qua Đỗ Long còn khẩn cầu "Đỗ Long, anh giúp tôi gọi người dọn dẹp phòng một chút được không, đừng để chủ nhân biết". Nói xong không đợi Đỗ Long kịp phản ứng liền chạy về phía phòng ngủ của Kỳ Duyên.Đỗ Long bất đắc dĩ cười lắc đầu, trong đầu nghĩ nghĩ tối nay lại phải nhờ bà quản gia giúp cô nhóc này xoa thuốc rồi.Bình thường 6h30 nàng đã phải dậy, sau đó làm bữa sáng rồi 7h đi đến gọi Kỳ Duyên dậy, thế nhưng hôm qua nàng mải mê đọc sách, đọc đến tận khuya mới luyến tiếc đi ngủ. Kết quả là sáng nay đã dậy trễ hơn một tiếng rưỡi. Minh Triệu trong lòng không ngừng lo lắng, đứng trước cửa phòng Kỳ Duyên, gõ cửa vài tiếng.- Bước vào! - Minh Triệu nghe ra có sự tức giận, nàng hít một hơi dài, lấy hết dũng khí đẩy cánh cửa ra, đi vào.Kỳ Duyên không có ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn là chăm chú vào quyển sách trên tay, tuy không có nói gì nhưng nàng có thể cảm nhận mùi nguy hiểm toát lên từ người cô.Vì là lần đầu phạm lỗi lớn thế này, nàng cũng không có đường chối tội, chỉ biết luống cuống đứng ở một bên, lo lắng nói "Chủ nhân... Tôi sai rồi!"Kỳ Duyên nâng mắt nhìn nàng, không có đáp lời, nhìn đến Minh Triệu cả ngươi căng cứng, mồ hôi tầng tầng mới lười nhác mở miệng "Sai ở đâu?"- Tôi... Tôi dậy trễ, không đánh thức ngài đúng giờ, còn chưa chuẩn bị bữa sáng.Cô nhướn mày, nhìn Minh Triệu vô tội trầm mặc không nói nữa, nhếch mép cười "Hết rồi?"A? Còn nữa sao? Không có mà, sáng nay nàng chỉ có phạm nhiêu đó lỗi, có chết cũng không dám phạm thêm, vậy còn cái gì nữa?- Chủ nhân... Hết rồi.- Hết thật rồi?Minh Triệu nuốt nước miếng gật gật đầu, Kỳ Duyên tối sầm mặt, "Chị cứ từ từ nghĩ lại xem, không nghĩ ra thì tối nay tôi nói cho chị biết, có điều..."Cô bỏ lửng giữa câu ngước lên nhìn nàng, đối diện với ánh mắt kia nàng khẽ run một chút, im lặng cúi đầu không nói nữa.- Đã ăn sáng? - Kỳ Duyên đột nhiên hỏi.- A? À, vẫn chưa, tôi ban nãy dậy liền chạy qua đây liền, chưa có ăn uống gì.Kỳ Duyên sa sầm mặt mày, liếc nàng một cái, Minh Triệu lông tóc dựng ngược, làm sao vậy? Vì cô nàng mới chạy qua bên này, nếu không nàng đã đi ăn trước, có ngốc mới chạy qua đây để bị mắng một trận.- Ngài ăn sáng rồi sao? - Minh Triệu dè dặt hỏi. Kỳ Duyên thản nhiên lắc đầu "Nếu tôi nhớ không nhầm thì trách nhiệm làm bữa sáng là của chị?" Ý ngoài lời, tôi đây chính là đang đợi chị! Chị không làm tôi ăn cái gì? Dù sao tôi cũng không muốn đầu bếp làm bữa sáng.Minh Triệu nghe hiểu, dù trong lòng thầm nói không phải còn có đầu bếp sao, nhưng nàng cũng không nói nói gì, miễn cho chuốc khổ vào thân. Nàng lập tức chạy đi xuống bếp, bắt tay vào làm việc. Trong lúc làm không khỏi suy nghĩ linh tinh, này mấy thứ nấu nướng nàng đều làm rất tốt, mà Kỳ Duyên cũng chưa từng chỉ nàng, vậy cái này là nàng bẩm sinh có khiếu hay là do trước kia từng có luyện tập a?- Aaa - Minh Triệu khẽ la một tiếng, mỗi lần nghĩ đến chuyện trước kia nàng đều rất đau đầu, cứ như bị ai cầm búa bổ xuống, không có thể nào nhớ đến, mà mấy lần bị Kỳ Duyên dùng ánh mắt như dao lạnh đảo qua, nàng cũng không lại dám nghĩ đến.Xong bữa sáng, Kỳ Duyên để nàng tự do hoạt động, cũng không có bắt ép gì nhiều, Minh Triệu chạy ra ngoài vườn hoa, ngồi đó cả buổi sáng.- Này, thua sẽ bị phạt đấy nhé, chúng mày còn không nhanh lên? - Nàng nghe loáng qua thanh âm một chút, liền thấy ngoài cổng có một đoàn xe motor chạy nhanh qua, mỗi chiếc đều chở một nam một nữ, bọn họ ai cũng đều cười tít mắt thật vui vẻ.Minh Triệu ngắm nhìn đoàn xe, lại đi lên phòng ngồi ở ban công bên ngoài, đưa mắt nhìn về phía bờ biển xa xa, thấy nhưng trái banh được tung qua tung lại, người người đùa giỡn nước bắn tung tóe. Nàng bất giác nhìn lại bản thân mình, rồi nhìn đến cánh cổng luôn khóa chặt kia...Những thứ ngoài kia luôn lạ lẫm và hấp dẫn với nàng, từ lúc có ý thức, nàng đều bị quản rất nghiêm, Kỳ Duyên mỗi ngày có lấy xe đi đâu đó, còn nàng bị để lại ở đây, không biết từ lúc nào, thoát khỏi nơi này luôn là ước nguyện của nàng.Có lẽ là có chút vô ơn đi, người kia mặc dù có rất nhiều nguyên tắc muốn nàng tuân theo, đối xử với nàng cũng rất nghiêm khắc, khiến nàng mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ không tự chủ sợ hãi muốn tránh xa. Nhưng người kia cũng dạy nàng rất nhiều thứ... có đôi khi còn sẽ lộ ra một chút ôn nhu quan tâm... Minh Triệu đưa tay vò vò mái tóc nâu đang bay theo gió của mình, mệt mỏi đem mấy cái ý niệm đó quăng sang một bên, nàng đi vào phòng sách, chọn bừa lấy một quyển rồi ngồi xuống sopha gần cửa sổ mà xem.Ánh nắng hắt nhẹ dịu dàng xuyên qua lớp kính chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, Minh Triệu có điểm mệt mỏi, không lâu sau đã lim dim, nàng gục trên sopha ngủ mất.---------------------------------- Tỉnh? Cô làm sao lại ngủ gật trên sopha a? - Minh Triệu lúc tỉnh dậy cũng đã là 5 giờ chiều, nàng đưa mắt nhìn thì thấy đang ở trong phòng, Đỗ Long ngồi đó như có như không nhìn nàng cười nói.- Đỗ Long? Anh không phải đi cùng cô ta sao?- Cái gì mà cô ta? Cô mấy hôm nay thiếu đòn phải không?- Anh đừng đùa, đúng là hai bữa rồi tôi không có làm sai cái gì, nhưng mà hôm nay lại phạm trọng tội a, anh còn ở đó trêu chọc tôi? - Minh Triệu lườm Đỗ Long một cái, trong đầu nàng chỉ có người này tính được một chữ bạn bè, có nhiều khi hay đến cùng nàng nói đùa vài ba câu, tự nhiên hình thành chút gắn kết.- Mà này, anh kể cho tôi nghe vì sao tôi ở đây đi? - Minh Triệu đưa mắt nhìn Đỗ Long. Anh ta lập tức cứng đờ, sắc mặt ngưng trọng, khó xử gãi gãi đầu, ấp úng "Cái này...."- Nói đi nói đi!- Cô đi hỏi chủ tịch đi, tôi cũng không rõ đâu, à được rồi, tôi có việc phải làm, cô canh giờ xuống ăn cơm! - Nói liền phóng nhanh ra cửa chạy mất, đùa, kêu anh làm sao nói cho Minh Triệu biết mấy chuyện này, chẳng lẽ nói là Kỳ Duyên lợi dụng nàng mất trí nhớ lừa nàng nhốt lại nơi này sao?- Không nói thì thôi, tôi tự mình nghĩ! - Minh Triệu lẩm bẩm bĩu môi, không hề bỏ cuộc mà đi đi lại lại trong phòng, vò đầu bứt tóc cố gắng nhớ xem chuyện của bản thân mình trước kia, trong đầu nàng vẫn luôn có một dấu chấm hỏi thật lớn về thân phận của mình, rằng tại sao nàng ở đây, tại sao thời buổi này còn có cái chuyện quan hệ nô lệ chủ nhân kiểu này, rồi nàng là ai, làm nghề gì,... rất nhiều câu hỏi dồn dập trong đầu nàng lúc này, nhưng mà đoạn ký ức nàng có, tất cả cũng chỉ là từ lúc nàng trần trụi bị trói trong căn phòng kia.Không phải Minh Triệu không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nhưng là chạy không thoát a, căn biệt thự này nhiều người như vậy, nàng chưa bước ra cửa đã bị người chặn lại, đừng nói tới chạy trốn. Với cả... nơi này là đảo, xung quanh bốn bề đều là nước, nàng trốn ra ngoài rồi biết đi đâu?Nghĩ nghĩ lại đau đầu cùng cực, Minh Triệu thả mình xuống giường, mắt đảo qua chiếc đồng hồ, 5h50, không khỏi thở dài, sắp đến giờ cơm tối rồi. Mà này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là ăn cơm xong sẽ bị ăn roi a!Này chính là luật, Kỳ Duyên đặt ra quy tắc cho nàng, không tuân thủ hoặc sai phạm liền sau giờ cơm tối sẽ đem một lượt tính sổ hết, nói trắng ra chính 1 tuần 7 ngày đã hết 3 4 ngày bị quất roi.Nghĩ đến ngọn roi trong tay Kỳ Duyên, Minh Triệu không nhịn được toàn thân run rẩy, thật sự đánh rất đau.--------------- Cốc cốc --------------- Vào đi! - Minh Triệu dùng tay gối đầu, mở miệng- Minh Triệu! - Đỗ Long mỉm cười tiến vào, nhẹ giọng gọi tên nàng. Minh Triệu thấy người đến là Đỗ Long, liền lười biếng mặc kệ anh ta, ban nãy không phải chạy mất sao, tự nhiên quay lại?Thấy nàng bất động, Đỗ Long lắc đầu cười, "Càng ngày càng hư hỏng a!" Nói rồi tiến lại ngồi xuống cạnh giường, nhìn Minh Triệu thất thần liền hỏi "Suy nghĩ cái gì?"- Ở ngoài kia thật tốt, có thể tự do đi đi lại lại, không phải bị quản giống tôi! - Nàng dường như không hề do dự mà nói ra.Đỗ Long lập tức nhíu mày "Cô muốn rời đi?"Minh Triệu lắc lắc đầu "Phải gọi là muốn bỏ trốn!"- Không sợ chủ tịch bắt trở về sao? Hiện tại ăn đòn chưa đủ? - Đỗ Long vừa kinh ngạc vừa buồn cười hỏi, xem có ai giống cô, muốn bỏ trốn còn đem nói lớn ra, gan mật quả nhiên thật lớn đi?Nghe nhắc đến Kỳ Duyên, Minh Triệu vốn cả người thả lỏng liền lập tức cứng đờ, thân thể xuất hiện run rẩy rất nhỏ. Đỗ Long đương nhiên nhìn ra được, buồn cười nói "Xem ra vẫn còn biết sợ a! Này, 6h08 rồi a. Đi xuống phòng ăn đi, chủ tịch đang đợi cô."Minh Triệu lập tức bật dậy, trừng lớn mắt nhìn Đỗ Long như muốn nuốt sống anh ta, "6h08? Đợi tôi? Sao anh không nói sớm a? Chết tôi rồi, chết tôi rồi, để cô ta đợi, tôi đây không phải chết chắc sao? Đỗ Long à, lần này bị anh hại thảm rồi!" Vừa nói vừa luống cuống chỉnh lại quần áo, phóng như bay xuống lầu.Đỗ Long bật cười nhìn nàng, xem ra chủ tịch đem cô nhóc này hù dọa không nhỏ. Anh ta bất giác nhíu mày, nhưng... Minh Triệu muốn rời đi... Đỗ Long thở dài một tiếng, tuy anh ta không nói ra, nhưng lại cảm nhận được Kỳ Duyên dùng cách lừa dối nàng khiến nàng ở lại là không nên, nhưng bản thân mình cũng rất muốn Minh Triệu ở lại đây, tuy là sẽ khổ cho cô ấy, nhưng như vậy vẫn rất tốt không phải sao? Nghĩ nghĩ liền đứng dậy theo xuống, chuyện của bọn họ, để bọn họ tự giải quyết lấy, anh không thể xen vào, cũng không có năng lực xen vào.