[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] NGHỀ NÀY KHÔNG DỄ LÀM
C83: Mùa xuân tới phải không?
Chị tắt nước, ấn vòi lấy một chút sữa tắm lên tay xoa xoa tạo bọt. Sữa tắm theo bàn tay miêu tả lấy từng đường cong quyến rũ của cơ thể, mượt mà, không chút tì vết khiến Kỳ Duyên lau mắt mà nhìn. Động tác của chị cũng thực chậm, lúc đi qua phần ngực còn cố ý ở đó nhẹ nhàng xoa nắn lên.
Kỳ Duyên thoáng chốc đỏ mặt, hai bên má nóng hổi, "Gấu... Gấu có việc... Bé tắm... tắm tự nhiên. Lát ra Gấu gọi lại.", vội vàng cúp máy, chạy trối chết.
- Phốc.. haha. - Chị nhịn không được bật cười, định lực như vậy kém, lại còn dám trêu chọc chị?
Tắm xong, Minh Triệu cũng không có gọi lại cho Kỳ Duyên mà là đi xuống dưới nhà với ba mẹ mình. Trên bàn, cơm canh đã được dọn ra dầy đủ, chỉ còn thiếu một mình chị thôi.
- Ăn cơm ăn cơm. - Chờ chị ngồi xuống rồi, ba chị xua tay, cả nhà bắt đầu động đũa, bữa cơm gia đình đầu tiên đối với một đứa con xa nhà cả năm vẫn luôn là một điều gì đó đặc biệt.
- Triệu năm nay có gì vui không em? - Anh trai chị lên tiếng hỏi, "Nãy giờ về nhìn khác hẳn."
- Mùa xuân tới phải không, khai lẹ mau!!! - Em gái nghiêng người đẩy đẩy vai chị, vẻ mặt hóng hớt.
Nghe vậy, cả nhà lập tức tò mò nhìn sang, ai cũng chọc ghẹo mấy câu khiến cho Minh Triệu đỏ mặt không ngừng.
- Chị tư đỏ mặt kìa ba mẹ!!!!
Nhìn phản ứng của chị, mọi người liếc mắt nhìn nhau, bình thường chọc ghẹo mà không phải là bị chỉnh liền, vậy mà giờ chỉ im lặng, lại còn đỏ mặt. Có biến!!!
- Tào lao quá, ăn cơm đi, nguội hết bây giờ. - Bị trêu ghẹo, quan trọng là bị chọc trúng tim đen khiến chị có chút thẹn thùng, vội quay sang trừng mắt với đứa em rồi đánh trống lảng.
Chị càng như vậy lại càng khơi lên sự tò mò của mọi người, nhưng họ cũng sẽ không hỏi thẳng, chỉ nháy mắt với nhau khai thác thông tin dần dần.
Chị hai: Người Sài Gòn hả Triệu?
Nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu "Ở Hà Nội, quê gốc Nam Định, đang sống ở Sài Gòn."
Em gái chị vội vàng đẩy tay ba mẹ, có thiệt có thiệt. Xem chừng có vẻ khai thác được thông tin, mọi người cũng thi nhau dồn dập hỏi. Hỏi một hồi cũng có được vài thông tin cơ bản. Nhưng mà Minh Triệu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
- Mọi người, con có chuyện muốn nói.
Thấy chị nghiêm túc, cả nhà cũng thu lại cười đùa, "Gì sao mà căng thẳng vậy em?"
- À... thì,... - Chị có hơi do dự, không biết phải nên bắt đầu nói như thế nào. Mặc dù ba mẹ chị vẫn luôn thoáng trong tư tưởng, nhưng dù sao cũng không thể trực tiếp nói ra. Phân vân một lúc, chị cười cười "À, con chỉ muốn báo là cỡ mùng 4 có bạn con ghé thăm nhà mình."
Sau một lúc sửng sốt thì mẹ chị là người hoàn hồn đầu tiên.
- Trời, có vậy thôi mà nó làm thấy ghê. - Mẹ liếc chị một cái, làm bà tưởng đâu có chuyện lớn gì.
- Chắc là bạn con ở nhà mình vài ngày luôn chứ không thuê khách sạn. Có 1 người mà bắt thuê khách sạn cũng kỳ.
Mấy chị em lại liếc mắt nhìn nhau, Minh Triệu chưa bao giờ dẫn bạn về nhà, đột nhiên dẫn về, 1 người, lại còn ở qua đêm, chắc chắn là có gì đó mờ ám!
- Ủa nhưng mà bạn chị ở đâu? Nhà mình không có phòng nào dư cho khách hết.
- Ở chung phòng với chị là được. - Nói rồi quay sang cốc đầu đứa em một cái "Sợ bị giành phòng ha gì mà hỏi dữ?"
Em gái chị trề môi "Cái đó người ta gọi là chu đáo.", nhưng ánh mắt không khỏi thâm thuý lên, ở chung phòng a.
- Con gái hay con trai vậy con? - Im lặng nãy giờ, ba chị lên tiếng, khiến cuộc nói chuyện rôm rả kia dừng lại.
- Dạ.. con gái. - Không hiểu sao dù tâm lý chung là con gái thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng chị vẫn không nhịn được thấp thỏm, cẩn thận quan sát biểu tình của cả nhà, nhất là ba.
Ba chị gật đầu không nói gì nữa, nhưng mấy chị em gái lại nhìn nhau sửng sốt, có điều cũng chỉ để trong lòng, không hỏi ra, bữa cơm vẫn cứ tiếp tục trong không khí nhẹ nhàng. Chỉ là lúc này, trong lòng chị có chuyện, lại qua loa ăn thêm vài miếng nữa cũng thôi.
Dọn dẹp xong chị lại quay ngược lên phòng, bất an gọi cho Kỳ Duyên, mà không biết rằng, đối với hành động của mình, ba mẹ chị đã liếc nhìn nhau một cái.
- Aloooo, Gấu nghe nè. - Kỳ Duyên bắt máy rất nhanh, màn hình tối thui, còn có vài bóng giọt nước, chắc là vừa tắm ra.
- Gấu mới tắm xong hả?
- Ừaaaa, chờ Gấu xíu nha. - Kỳ Duyên mặc đồ ngủ xong, lúc này mới cầm lấy điện thoại leo lên giường, vừa lau tóc vừa nói chuyện. "Ok xong rồi."
Thấy bạn Gấu qua loa lau vài cái đã quăng cái khăn đi, chị nhíu mày "Này, lau cho đàng hoàng rồi sấy tóc cho khô đi chứ."
- Lười quá lười quá, khỏi đi màaa. - Kỳ Duyên bĩu môi lắc lắc đầu, bởi vì tóc còn vương nước nên bắn tung toé khắp nơi, mờ cả camera.
- Có nghe không thì bảo?
Động tác bạn Gấu khựng lại, liếc mắt đánh giá người bên kia, cảm thấy không có dấu hiệu đáng sợ nào thì lại nhờn "Không nghe, Gấu bật máy lạnh rồi, để thổi tí là tóc khô ngay mà. Yên tâm."
Minh Triệu nhướn mày, bạn Gấu hôm nay gan.
- Đầu tóc ẩm mà ngồi máy lạnh, bệnh!
- Không bệnh, Gấu bật vừa vừa thoi à.
Thấy nói mãi bạn Gấu vẫn lì không nghe, chị nheo nheo mắt, sau đó mặc kệ "Ờ, vậy thôi. Mai mốt tui cũng vậy thì bạn Gấu đừng có cằn nhằn nha.", không biết lúc trước là ai luyên tha luyên thuyên về chuyện phải sấy khô tóc mới được ngồi máy lạnh đâu.
Thực rõ ràng, lần này lời nói của chị có tác dụng. Bạn Gấu tặc lưỡi một cái "Thôi, để Gấu đi sấy là được mà."
Chị nhếch môi cười, bạn Gấu tuổi gì.
À, tuổi Tí.