[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] NGHỀ NÀY KHÔNG DỄ LÀM
C114: Trùng hợp sao?
———————————
Người trẻ tuổi sao, chính là khôi phục nhanh. Qua một đêm với sự săn sóc từng li từng tí của chị, tình trạng của Kỳ Duyên đã tốt hơn nhiều. Tuy vẫn còn suy yếu, người lạnh mặt lại nóng, nhưng cũng không có gì quá mức nghiêm trọng. Hai người lúc này đang nằm ôm nhau ngon lành ngủ trên giường.
Điện thoại chợt đổ chuông liên hồi, chị mơ mơ màng màng quơ lấy... "Mới 8 giờ mấy mà ai gọi sớm dữ vậy trời."
- Alo...? - Nghe tiếng bên kia, chị vội ngồi bật dậy. Rồi sau đó chợt nhận ra bạn Gấu còn đang ngủ, hạ thấp âm lượng nói gì đó. Kỳ Duyên bấy giờ cũng dần dần mở mắt, chờ chị điện thoại liền hỏi "Sao vậy Bé? Có gì hả?"
Chị lắc lắc đầu, nhìn bạn Gấu đang lo lắng cho mình mà trấn an "Không có gì, mẹ Bé gọi, nói anh Ba lên đây khám bệnh, kêu Bé để ý anh thôi."
- Anh lên sao không nói mình ra đón?
- Chắc là không muốn mình lo nên giấu, mẹ Bé sợ lỡ có chuyện gì nên mới gọi báo nè.
- Vậy Bé gọi thử cho anh đi, xem có cần mình giúp gì không.
Chị gật đầu lại gọi một cú điện thoại.
- Đang ở ga Sài Gòn, Bé nói để Bé ra đón mà lằn nhằn không chịu, sợ phiền.
- Thôi, Bé nói anh chờ ở đó đi, rồi mình ra đón anh, chứ vầy không được đâu.
Chị cũng định vậy, nhưng mà thấy Kỳ Duyên muốn xuống giường lập tức ấn cô ngồi trở lại "Gấu đi đâu?"
- Lấy xe chở Bé đi đón anh.
- Bệnh còn chưa có hết mà đòi đi đâu! Gấu ở yên trong nhà cho Bé đi.
- Nhưng mà....
- Không có nhưng nhị gì hết. Bé xuống làm đồ ăn sáng đem lên cho Gấu, bữa nay ở yên trong nhà cho tui. Tui về mà thấy chạy lung tung tui ném ra sopha ngủ đó.
.... Uy hiếp thật trắng trợn.
- Vậy Bé chạy xe cẩn thận, ăn cái gì trước đó rồi hãy đi, nói anh chịu khó ngồi chờ mình một xíu.
- Bé biết rồi, Gấu bữa nay ngoan ngoãn ở nhà nghe chưa.
Kỳ Duyên cười cười, gật đầu, "Hôn Gấu một cái."
Chị trừng mắt, tặc lưỡi bất đắc dĩ, cúi đầu xuống ở bên môi bạn Gấu đặt một cái hôn.
Lát sau, sau khi đem đồ ăn sáng lên cho bạn Gấu, chị nhanh chóng thay quần áo rời đi.
Nhìn chị đi ra ngoài, ánh mắt nhiễm ý cười ngoan ngoãn của Kỳ Duyên dần dần đạm xuống,
Ban nãy điện thoại chị để trên giường, rung lên. Kỳ Duyên ghé mắt nhìn, noti center hiện lên thông báo đến từ tin nhắn mà Thiên Kim gửi qua.
/Thiên Kim/ - 8h45: Chỗ Beanthere lần trước Triệu nói đồ ăn cũng khá ngon.
Phía trên còn có một thông báo xám, là đã đọc nhưng chưa bấm xoá noti.
/Thiên Kim/ - 8h10: Triệu dậy chưa? Đi ăn sáng với Kim không?
...
Kỳ Duyên giống như nghe được tiếng tim mình vỡ vụn ra từng mảnh.
... trùng hợp sao? Kỳ Duyên không tin... Bởi vì không phải trùng hợp, cho nên nhất quyết mới không cho cô đi theo, dặn đi dặn lại phải ngoan ngoãn ở nhà.
Nhớ đến bộ dáng chị gấp rút chạy đi ban nãy, Kỳ Duyên nói không rõ trong lòng mình hiện tại là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy ngực đau đến lợi hại, hít thở đã có chút không thông. Loại cảm giác bị phản bội, bị lừa dối này, cho dù là đối với bất kỳ ai cũng đều không dễ chịu. Chua xót nở một nụ cười, Kỳ Duyên, mày tỉnh lại đi, còn cho rằng người ta là quan tâm mày sao?
Cô đầu cười khổ, mắt nhuốm màu bi thương. Chị, nếu như đã có người khác, vì sao còn phải lo lắng cho cô như vậy làm gì.
Biết cô không thể bỏ lơ nước mắt của chị, không thể trơ mắt nhìn chị bỏ bê bản thân mình, không có sức chống đỡ với quan tâm của chị, cho nên hết lần này đến lần khác dùng những thứ đó để đùa giỡn cô có phải hay không?
Là một ít giả dối cuối cùng để thương hại cho cô sao? Là để sau này rời đi sẽ đỡ áy náy hơn một chút?
Kỳ Duyên đặt tay lên tim mình, nơi này thực sự đau quá.
Một lần rồi lại một lần, chị gieo vào lòng bạn Gấu một viên hy vọng, sau đó một lần rồi lại một lần, thân thủ đem nó đập vỡ đi.
Nội tâm cô dậy sóng với biết bao giằng xé, xung quanh như bị bao trùm bởi một bầu không khí tối tăm ngột ngạt. Không biết đã qua bao lâu, thể xác và cả tinh thần của cô đều trở nên vô cùng mệt mỏi.
Kỳ Duyên ngả lưng nằm xuống, tay che lại mắt, hít sâu một hơi.
Mặc kệ đi, có thể khiến chị không cần phải áy náy, không cần phải khổ sở thì tốt rồi.
Hơn nữa, cô vẫn là luyến tiếc sự quan tâm của chị, lại cho cô hưởng thụ một lát nữa đi, một chút thôi, dẫu có là giả thì cũng không sao cả.
- Bé tàn nhẫn lắm...