[Trans/Edit] River | Series

[Thủy Tuyền] Vậy thì làm người yêu đi



Author: 阳光不羁小路飞

Link: https://yezehuizhi.lofter.com/post/31cf5ab1_2b85fdc16

___


Dương Băng Di ngồi trong xe trở lại trung tâm, đội mũ vải trắng và đeo khẩu trang cẩn thận, nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đờ đẫn.

Ừm. Cảnh sắc không quá tệ.

Nhiệt độ đầu xuân ở Thượng Hải vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng màu xanh tươi mắt đã lặng lẽ bao phủ kín dấu chân in lên hai bên đường, trên đường không có nhiều xe lắm, không tắc đường.

Nhưng trong lòng Dương Băng Di lại nghẹn muốn chết.

Rõ ràng lần trước sau khi cãi nhau với Đoàn Nghệ Tuyền, Dương Băng Di liền thầm thề rằng sẽ không chọc Đoàn Nghệ Tuyền không vui nữa, nhưng Dương Băng Di biết, nàng không thể nhìn Đoàn Nghệ Tuyền tán tỉnh người khác — đó là lúc nàng ngã quỵ xuống trong khi nhảy.

Dương Băng Di không thể không thừa nhận, nàng thiếu chút nữa bị tụt huyết áp khi bước vào phòng Đoàn Nghệ Tuyền.

Từ khi nào mà nàng trở nên ngạo kiều như vậy?

Xe đã đến trung tâm, Dương Băng Di bước xuống xe, chân run run như muốn rũ bỏ sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài.

Là lần cãi nhau trước sao?

Dương Băng Di nhìn trung tâm, giật mình mỉm cười tự giễu.

Không, là lúc sớm hơn.

Rốt cuộc là khi nào? Là từ khi nào mà nàng đã thích chú sư tử con hay khó chịu giống mình?


Dương Băng Di nghĩ không ra đáp án, liền không tiếp tục giãy giụa ở vấn đề này nữa. Nàng hít sâu một hơi, gạt suy nghĩ hỗn loạn qua một bên, liếc nhìn thời gian, còn lâu mới đến bữa tối.

Dương Băng Di cảm nhận được một trận gió lạnh từ phương xa không biết tên thổi tới, toàn thân thể khẽ run, không chút suy nghĩ vội vàng đi về phía trung tâm.

Gần đây có một đợt thực tập sinh mới đến, cấp trên muốn dẫn các nàng đi khoảng hai ngày — thật ra không tính là dẫn đi, nói trắng ra là trước tiên phải tham quan một chút trong đội.

Giờ này, hẳn là Đoàn Nghệ Tuyền còn đang ở phòng tập, những thực tập sinh mới kia hẳn là cũng ở đó, Dương Băng Di nghĩ nghĩ, coi như là đi chào hỏi thực tập sinh mới một cái.

Xuất phát điểm chính là muốn nhìn thấy Đoàn Nghệ Tuyền — Dương Băng Di đã thừa nhận trong lòng, tất nhiên chỉ là ở trong lòng mình.

Đoàn Nghệ Tuyền ở phòng tập hướng dẫn các thực tập sinh mới, thi thoảng thất thần.

Hẳn là nên đi tìm Dương Băng Di giải thích rõ ràng vấn đề này.


Nhưng Dương Băng Di đã đi công việc ngoại vụ 3 ngày trước, Đoàn Nghệ Tuyền cũng không còn cách nào khác ngoài việc đè ép xuống dưới.

Phòng tập tràn ngập tiếng nhạc ầm ĩ, Đoàn Nghệ Tuyền nhảy vũ đạo không biết bao nhiêu lần, trong đầu không ngừng nhớ lại những điều nhỏ nhặt với Dương Băng Di.

Đoàn Nghệ Tuyền còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, lúc ấy mới là một thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng sự trưởng thành với khuôn mặt có tính trẻ con dường như không hợp nhau.

Khi lớn lên, nàng lại trở thành người có thể tâm sự thâu đêm suốt sáng, là chỗ dựa cho cô khi cô cảm thấy lạc lõng và muốn gục ngã.

Dòng cảm xúc như chú ngựa tiếp tục lướt qua, chạm vào hình ảnh nghiêm túc của Dương Băng Di trên sân khấu, chạm vào giọng nói ngọt ngào như sữa của Dương Băng Di gọi cô khi ôm lấy cổ mình, chạm vào nụ cười mãn nguyện của Dương Băng Di khi nàng thành công dụ dỗ cô uống thêm một lon Coca, chạm vào hình ảnh Dương Băng Di đang ôm mình ở cầu thang khóc run rẩy, chạm vào lúc Dương Băng Di lạnh lùng khi chiến tranh lạnh với cô, chạm vào lúc Dương Băng Di nói "Lần sau phải dỗ em trước" và "Dỗ em đi, mau lên."

Những mảnh ghép với Dương Băng Di cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu Đoàn Nghệ Tuyền.

Tiến độ của bài hát đã đi tới kết thúc, Đoàn Nghệ Tuyền vẫn chưa nhớ lại quá khứ hết, thở hổn hển, cũng không quay đầu lại mà ném xuống một câu, "Chị nghỉ ngơi một chút", rồi lập tức đi thẳng đến bức tường. Mã Ngọc Linh đứng phía sau nói vài câu với cô, nhưng Đoàn Nghệ Tuyền hoàn toàn không thể nghe thấy cô ấy.

Là từ khi nào cô có những suy nghĩ phức tạp với tiểu muội muội nhỏ hơn cô 5 tuổi?

Là khi nàng lạnh lùng với cô lúc chiến tranh lạnh sao?

Không, là lúc sớm hơn.

Rốt cuộc là từ khi nào thì cô đã hoàn toàn hoàn toàn yêu chú sư tử nhỏ giống rái cá kia?

__

Ánh đèn khiến Đoàn Nghệ Tuyền choáng váng đầu, trong không khí mùi mồ hôi cũng không ít, cho dù trong phòng điều hòa vẫn cần mẫn làm việc.

Sự mệt mỏi về thể chết và những thay đổi về tâm lý khiến cho Đoàn Nghệ Tuyền mơ hồ một lúc, như thể như toàn thế giới chỉ có mình mình.

Không biết qua bao lâu, một vài lời chói tai lại làm Đoàn Nghệ Tuyền càng thêm khó chịu.

"Thủy Tuyền sẽ không phải là buôn bán CP đúng không, mặc dù mấy ngày nay Thủy Thủy tiền bối đi ngoại vụ nhưng cũng không thấy hai người họ có bất kỳ tương tác gì a."

"Đúng vậy đúng vậy, mấy hôm trước lúc tôi đi ăn cơm còn thấy hai người, ai nói cho ngươi biết a, hai người bọn họ chạm ánh mắt nhau, chưa nói gì mà rời đi luôn."

"Gặp mặt mà còn không chào hỏi a... Quan hệ loại này còn không bằng bạn bè đi..."


Mấy người mới đứng ở cửa phòng tập nói chuyện phiếm, mặc dù thanh âm của bọn họ đã cực nhỏ nhưng Đoàn Nghệ Tuyền vẫn nghe được từng chữ.

Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nghĩ tại sao Dương Băng Di đi ngoại vụ lại cố tình là mấy ngày này, nếu không phải Dương Băng Di không đi mấy ngày này thì có lẽ mấy ngày trước đã có thể nói rõ ràng với nàng rồi.

Mối quan hệ của họ cũng có thể không bị người khác tùy ý suy đoán nữa, Đoàn Nghệ Tuyền mím môi.

Dương Băng Di, người vừa đúng lúc đi đến cửa phòng tập, nghe rõ cuộc nói chuyện, cô hơi xoay người để những người trong phòng tập không chú ý đến mình, mắt nhìn về phía Đoàn Nghệ Tuyền đang u buồn.

Dương Băng Di kỳ thật không muốn thấy Đoàn Nghệ Tuyền thương tâm, nàng bây giờ rất muốn đến ôm cô một cái.

Nhưng nàng cảm thấy cần phải làm rõ mối quan hệ của họ trước đó.

Vì thế nàng bước vào phòng tập.

___

"Không phải như thế."


Giọng nói âm lượng không lớn nhưng nghiêm túc và mạnh mẽ khiến phòng tập ồn ào đột nhiên trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Băng Di, Đoàn Nghệ Tuyền cũng theo bản năng mà đứng lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dương Băng Di vẫn luôn rất đẹp, Đoàn Nghệ Tuyền nghĩ.

Bộ đồng phục màu trắng và cà vạt bên trong càng làm nổi bật vẻ soái khí khó cưỡng của Dương Băng Di, nhưng lúc này ở nàng lại toát ra một áp lực khó tả, khó có thể nhìn thấy tâm tư. Mặc dù đang nói chuyện với các thực tập sinh mới, ánh mắt của cô vẫn dán chặt vào Đoàn Nghệ Tuyền.

Dương Băng Dĩ cũng không thật sự tức giận, nhưng nàng đã lấp đầy phòng tập với bầu không khí căng thẳng.

Đoàn Nghệ Tuyền rất nhanh nhớ tới các nàng vẫn đang chiến tranh lạnh, vì thế vội vàng mà quay đầu, giơ tay tìm bình nước vừa uống.

Khi Đoàn Nghệ Tuyền quay đầu lại, Dương Băng Di nhìn chằm chằm Đoàn Nghệ Tuyền, sải bước nhanh về phía cô.

"Chỉ cần Đoàn Nghệ Tuyền chị ấy nguyện ý."

Khi nói lời này Dương Băng Di mỉm cười như trút được gánh nặng, nhưng ánh mắt như cũ vẫn không rời khỏi cô nửa phần.

Trong phòng tập ngoại trừ giọng nói của Dương Băng Di thì không có bất kỳ động tĩnh nào, các thành viên khác trong đội đang lo lắng nhìn hai người — ít nhất họ biết hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.

Nhân vật chính còn lại của sự việc, Đoàn Nghệ Tuyền nghe vậy theo bản năng mà ngẩng đầu lên, không phòng bị mà bắt gặp ánh mắt tươi cười của người kia, nóng bỏng, nhịp tim cô thoáng chốc tăng tốc.


"Thì Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền có thể là bất kỳ quan hệ gì."

Dương Băng Di đi về phía Đoàn Nghệ Tuyền, nhưng chỉ còn có một bước nữa thì nàng dừng lại.

Đầu óc Đoàn Nghệ Tuyền còn chưa xoay chuyển kịp, thật ra cô chỉ có thể nghĩ đến lần này có phải là cô cần đến dỗ nàng sao?

Nhưng Dương Băng Di cũng không cho Đoàn Nghệ Tuyền quá nhiều thời gian suy nghĩ, nàng lại lần nữa nói.

"Bao gồm cả người yêu."

___

Một từ "người yêu" khiến đầu Đoàn Nghệ Tuyền nổ tung, khuôn mặt người phía trước tràn đầy vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt còn hiện lên sự mong đợi như đang hỏi nàng có thể uống thêm một chai Coca nữa hay không.

Điều này khiến Đoàn Nghệ Tuyền lập tức trầm xuống một chút.

Dương Băng Di không khỏi thất vọng khi thấy dáng vẻ không phản ứng của Đoàn Nghệ Tuyền, nhưng đồng thời cũng thấy có chút xấu hổ.

Vì thế Dương Băng Dĩ cụp mắt xuống, gãi đầu một cách tượng trưng rồi xoay người nhấc chân, muốn rời khỏi căn phòng yên tĩnh chết người này, nơi không khí đang dường như đóng băng.

Đoàn Nghệ Tuyền giờ phút này phản ứng nhanh đột ngột, cô tiến lên một bước nhỏ, vươn tay chộp lấy cà vạt trước ngực Dương Băng Di rồi kéo người về phía mình, khoảng cách nhanh chóng thu hẹp lại.

Dương Băng Di bị kéo lại lo lắng mà nuốt nước bọt, buộc phải nhìn vào đôi mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu không thể che giấu kia của Đoàn Nghệ Tuyền.

"Vậy thì làm người yêu đi."


Đoàn Nghệ Tuyền lớn tiếng nói ra lời này, trong lòng rất tức giận nhưng kỳ thật tay kia đã bắt đầu vuốt ve quần áo của nàng.

Đoàn Nghệ Tuyền không biết Dương Băng Di sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.


Giây đầu tiên, Dương Băng Di bắt đầu phản ứng với lời nói của Đoàn Nghệ Tuyền.

Giây thứ hai, Dương Băng Di bắt đầu chú ý đến tất cả biểu cảm dù là nhỏ nhất trên mặt Đoàn Nghệ Tuyền, muốn tìm ra dấu vết của câu nói đùa.

Giây thứ ba, Dương Băng Di nhận ra rằng Đoàn Nghệ Tuyền dường như thật sự không hề nói đùa.

Dương Băng Di cho rằng chính mình sẽ vui vẻ, nhưng trái tim lại giống như vừa hoàn thành cuộc đua đường dài 10.000 mét, làm nàng không thể buông bỏ được sự khẩn trương và chờ mong của cơ thể.

Giây thứ tư, Đoàn Nghệ Tuyền cảm nhận được có gì đó không ổn, liền buông cà vạt của Dương Băng Di trong tay ra, lại lần nữa né tránh ánh mắt của nàng.

Dương Băng Di phát giác được người trước mặt muốn bỏ chạy, nàng đau lòng tỷ tỷ tiểu sư tử đang hoang mang, ôm chặt cô vào lòng.

Cảm nhận được cái ôm chân thật này, Dương Băng Di lại lưu luyến dụi dụi vào cổ Đoàn Nghệ Tuyền vài cái, khóe miệng khô héo rốt cuộc cũng nhếch lên một đường cong thỏa mãn, sau đó nàng mới chậm rãi mở miệng nói:

"Chị nói, là người yêu, không được hối hận."

Đoàn Nghệ Tuyền nghe âm thanh mềm mại của tiểu hài tử chợt cười lớn trong lòng Dương Băng Di, giơ tay ôm lấy tiểu hài tử.

"Không hối hận."

Nói đến đây, nụ cười của Đoàn Nghệ Tuyền trở nên ngọt ngào hơn, mà Dương Băng Di đang ôm cô cũng giống như thế, hai người đều chưa bao giờ tham lam ôm lấy nhau như vậy.


____

"Em... Em đang zhibo."

Mã Ngọc Linh vừa mở miệng đã run lên bần bật, giọng nói nhỏ như ruồi, nhưng không có nghĩa là chuyện này có thể đơn giản bỏ qua như bóp chết một con ruồi.

Đoàn Nghệ Tuyền phản ứng sớm hơn Dương Băng Di, giật mình rời khỏi vòng tay của nàng, xoay người tìm nước rồi vặn nắp chai, giấu đầu lòi đuôi mà uống nước, một mạch uống hết.

Dương Băng Di ngơ ngác nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, cả người nàng như bị cứng đơ tại đó, thậm chí hai tay vừa mới ôm người cũng lơ lửng trên không trung.

"Ừm... Đẹp nha... Ảnh chụp khá rõ ràng... Mình không nghĩ vừa rồi tay Tiểu Mã lại không run, nên kết quả khá tốt."


Vương Hiểu Giai cố ý nhích lại gần điện thoại của Mã Ngọc Linh, nhìn chằm chằm vào màn hình xem náo nhiệt mà cười thầm, lặng lẽ bổ sung thêm vài câu.

Lúc này Dương Băng Di dường như mới ý thức được, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu xuống như đà điểu.

Phòng tập lại yên tĩnh không biết từ lúc nào, chỉ còn lại Vương Hiểu Giai đang che miệng cười không ngừng.


"Tắt máy a a a!"

Ngay khi Dương Băng Di đứng dậy liền chạy đến chỗ Mã Ngọc Linh, giật lấy điện thoại rồi tức giận bấm vài lần, rồi nàng lại ngồi xuống đất.

"Tắt máy... rồi?"

Đoàn Nghệ Tuyền xấu hổ không muốn xoay người lại.

"Ừm..."

Dương Băng Di từ từ bình tĩnh lại trái tim đang kinh hoàng của mình, phát ra giọng mũi.

Vương Hiểu Giai cũng không cảm thấy tiếp tục xem náo nhiệt là chuyện gì to tát, khóe miệng nhếch lên cười thầm rồi nói muốn đi ăn cơm liền rời đi trước, lôi kéo tất cả mọi người rời khỏi phòng tập.

Dương Băng Di vẫn ngồi trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, rồi lại đứng dậy đi về phía Đoàn Nghệ Tuyền.

Một bước, hai bước.

Đột nhiên Đoàn Nghệ Tuyền cảm giác phía sau lưng truyền đến một trận ấm áp, còn có mùi thơm thân thể quen thuộc.

Dương Băng Di ôm Đoàn Nghệ Tuyền, giọng điệu chính là khiến người kia không thể cự tuyệt:

"Tỷ tỷ, chị vừa mới nói, sẽ không hối hận."

Đoàn Nghệ Tuyền xoay người lại ôm lấy nàng một lần nữa.

"Chị nói được thì làm được."

Vừa nói, cô vừa đưa tay ra vuốt ve bộ lông của con rái cá nhỏ.


___

Vì thế lúc đến nhà ăn vẫn có một con rái cá ngốc nghếch đang cười bên cạnh Đoàn Nghệ Tuyền.

"Dương Băng Di buông chị ra! Có nhiều người nhìn như vậy!"

Đoàn Nghệ Tuyền không muốn lớn tiếng, cô chỉ quay đầu tức giận nói vào tai Dương Băng Di.

"Không muốn không muốn!"


Dương Băng Di rất thẳng thắn, nàng không né tránh người khác khi nói chuyện, cánh tay quanh cổ Đoàn Nghệ Tuyền càng siết chặt hơn.

Vương Hiểu Giai ngồi cùng Tưởng Vân ở chỗ kín đáo có thể nhìn thấy Thủy Tuyền, nhìn lén hai người rồi cười như một đứa ngốc, cũng ngốc không khác gì Dương Băng Di.

Đặc biệt là khi Dương Băng Di mở to miệng và nói với Đoàn Nghệ Tuyền "Tỷ tỷ đút em ăn", Vương Hiểu Giai thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Không xong rồi, bạn gái chị là em vẫn đang ở đây đó."

"Còn tùy em đang ăn ở đâu."

Vẻ mặt Tưởng Vân không nói nên lời, cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng của cô bạn gái nhỏ đang mất hồn mất vía bị dính nước sốt.

"Rainbow, mau lên xem hot search!"

Vương Hiểu Giai tiếp tục nhìn vào điện thoại, khuỷu tay tiếp tục chọc chọc Tưởng Vân.

Tưởng Vân nhìn vào hot bảng giải trí, không có gì ngạc nhiên khi tất cả đều là Thủy Tuyền.

___

"#Thủy Tuyền thông báo trên zhibo"

"#Thủy Tuyền ôm"

"Thủy Tuyền cuối cùng cũng HE"

....

Mà bên kia hai người một người đang ăn và đang được đút ăn, còn không biết rằng video của họ, có thể gọi là một tác phẩm điện ảnh, đã được lan truyền khắp cả nước.





__

"Mã Ngọc Linh! Sao lúc đó em không nói với chị em đang zhibo!"

Sau khi bình tĩnh lại, Đoàn Nghệ Tuyền đã "tức sùi bọt mép" đến gặp Mã Ngọc Linh để làm rõ sự việc.

"Chị, em nói rồi mà... Em không biết chị không nghe thấy a... Nói xong không phải chị bảo chị đi nghỉ ngơi sao..."

Mã Ngọc Linh thật đáng thương.

A... Hình như có chuyện như vậy thật...

Đoàn Nghệ Tuyền đuối lý, lại xám xịt trở về phòng Dương Băng Di.

Sau đó, khi hai người họ gặp lại những thực tập năm nhất buôn chuyện này, Dương Băng Di cũng không tính toán nhưng thật ra mấy nữ sinh lại ấp úng và nói lúc đó là Thảo tử ca đã cố ý yêu cầu họ nói những lời đó trước mặt Đoàn Nghệ Tuyền.

Vương Thiên Thảo: Mình kỳ thật chỉ muốn hai người họ hòa giải nên mới tìm tới mấy tiểu học muội, nào có nghĩ tới Thủy tử ca lại dũng cảm như vậy a! Hơn nữa dũng cảm đến mức thổ lộ lúc zhibo mình lại càng không nghĩ tới a!

Chúng ta hãy chúc mừng Vương Thiên Thảo đã giành được danh hiệu "Trợ lý xuất sắc nhất" và "Cẩu lương tiền tuyến"!


___

END.

Ahuhu xin lũi cả nhà, chúng tui quá bận nên hong update thường xuyên được nhưng vẫn sẽ cố gắng chọn lọc mấy fic vui vui hay hay để dịch ~ Mọi người đừng bỏ fic nhá 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...