[Trans/Edit] River | Series

[Hân Dương] Ngoài giới hạn (2)




Sau khi ý thức được tình cảm thay đổi, phản ứng đầu tiên của Trương Hân đó chính là chạy trốn.


Thói quen nhiều năm khiến cô sắp xếp xong tất cả mọi việc rồi mới rời đi, vì thế khi Hứa Dương Ngọc Trác tỉnh dậy liền chỉ thấy một tờ giấy cùng với một bữa sáng vô cùng ấm áp, còn có canh giải rượu.


"Mình về nhà rồi."


Nét chữ thanh tú trên tờ giấy note đặt trên mặt bàn là mặt chữ viết tay mà nàng quen thuộc nhất, Hứa Dương Ngọc Trác đau đầu, cảm thấy uỷ khuất cầm lấy tờ giấy note đó.


Từ lúc Trương Hân đi ngoại vụ cho đến hôm nay, các cô đã là hai ngày rưỡi rồi không gặp mặt, sao người kia lại không đợi nàng tỉnh dậy rồi hẵng đi...


Cơn đau đầu kéo theo là sự uỷ khuất trong lòng cùng nhau bộc phát, nàng tức giận trở về phòng tìm điện thoại của mình, định là sẽ tìm cái người này cáo trạng một lúc, nhưng kỳ quái là tìm một vòng trong phòng cũng không tìm thấy được điện thoại.


Hứa Dương Ngọc Trác ôm lấy cánh tay đi tới đi lui trong phòng, thử nhớ lại ngày hôm qua mình lần cuối cùng mình cầm lấy điện thoại là khi nào. Nhưng mà sau khi say rượu một chút cũng không nhớ được gì, cho dù có cố gắng nhớ lại như thế nào, thì nàng đều có cảm giác như thiếu đi một mảnh kí ức quan trọng vậy.


Nỗi nhớ nhung làm cho tâm tình vốn đã không vui lại càng thêm không vui, lúc trở lại phòng khách đi ngang qua sofa lại không cẩn thận đá trúng chân ghế, đau đớn làm cho Hứa Dương Ngọc Trác "A" lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm lấy chân mình, nước mắt cũng đọng ở hốc mắt.


"Đau..."


Giọng nói trầm thấp càng có vẻ thê lương trong căn phòng trống trải, nàng ôm chân một lúc, vừa định đứng dậy thì phát hiện điện thoại ở chân ghế sô pha.


Làm thế nào nó lại rơi ở chỗ này?


Hứa Dương Ngọc Trác nhặt lấy điện thoại nằm ở dưới đất, thổi bụi rồi mở khoá lên, tin nhắn chưa đọc trên wechat đến từ cái người đang trốn chạy về nhà kia.


Nàng mở hộp thoại tin nhắn lên xem thử, bên trong chỉ có ba tin nhắn ngắn gọn.


"Mình về nhà một chuyến."


"Nhớ ăn bữa sáng, nếu nó nguội hãy đem đi hâm lại rồi mới ăn."


"Ngày mốt gặp lại."


Mấy dòng tin nhắn không kèm theo icon trong hộp thoại có chút lạnh lùng, trái tim đang muốn phàn nàn nhưng lại thôi.


Có chuyện gì ở nhà sao? Hay tối qua nàng đã làm gì sai?


Hứa Dương Ngọc Trác không thể nào tìm ra được đáp án chính xác, do dự nhiều lần nhưng vẫn là nên bấm gọi điện thoại cho người kia.


Hồi chuông lần thứ ba vang lên, Trương Hân mới chậm chạp mà nghe máy, "Alo, Hứa Dương."


Lúc này giọng nói quen thuộc truyền vào tai, trái tim của Hứa Dương Ngọc Trác mới có thể yên tâm được một chút, nàng ngồi bệt xuống đất, thân thể nằm sấp ở bên cạnh sofa, đặt điện thoại để loa ngoài ở bên cạnh.


"Trương Hân."


"Hửm? Có chuyện gì sao?"


"Tại sao cậu lại đột nhiên về nhà? Ở nhà có chuyện gì sao?"


Câu hỏi thẳng thắn khiến Trương Hân có chút chột dạ, cô không có về nhà, chính xác mà nói thì cô không có rời khỏi Thượng Hải mà là cô đang trên đường đi tới nhà của Kim Cát Nhã.


"Không có, chính là đột nhiên muốn về nhà một tí."


"Vậy tại sao cậu không đợi tới lúc mình dậy rồi hẳn đi? Chúng ta đã hai ngày rưỡi không gặp nhau rồi, thêm hai ngày nữa là bốn ngày."


Hứa Dương Ngọc Trác uỷ khuất nhìn sợi chỉ thừa trên sofa, "Cậu không hề nhớ mình một chút nào sao."


Trương Hân nghe nàng cáo trạng xong trong lòng có chút chua xót, đơn phương chạy trốn chỉ là muốn cho mình có chỗ bình tĩnh lại đối mặt với chuyện tối hôm qua, lại quên rằng đột ngột rời đi như vậy sẽ làm cho Hứa Dương Ngọc Trác buồn và lo lắng.


"Cậu chờ mình một chút."


Trương Hân nói một câu rồi vội vàng cúp máy, Hứa Dương Ngọc Trác còn chưa kịp phản ứng, một giây sau người kia đã gọi video tới.


Sau khi ấn trả lời, khuôn mặt của Trương Hân xuất hiện trên màn hình điện thoại, Hứa Dương Ngọc Trác để cái điện thoại dựng ở lưng ghế sofa, còn bản thân thì vẫn nằm sấp bên cạnh.


"Sao quầng thâm mắt của cậu lại nặng như thế?"


Sắc mặt người trong màn hình đầy ắp sự mệt mỏi, dưới hốc mắt thậm chí còn có thêm một vành màu đen, Hứa Dương Ngọc Trác theo bản năng mà chọc chọc lấy Trương Hân trên màn hình, "Là ngủ không được sao?"


"Hử? Quầng thâm à? Có lẽ, là do buổi chụp hình kết thúc khá muộn." Trương Hân thuận miệng nói dối nàng, "Mà này, cậu dậy ăn sáng chưa."


"Chưa."


"Sao lại không ăn? Cậu không khoẻ à?"


"Không phải."


"Vậy thì có chuyện gì sao?"


"Mình vừa tỉnh dậy, tìm không thấy cậu, liền muốn gọi điện thoại cho cậu."


Giờ phút này người trước màn hình đang làm nũng khiến cho trái tim của Trương Hân lại rung động thêm lần nữa, trong nháy mắt cô thậm chí còn muốn tài xe quay xe chở cô về nhà, để an ủi con người đang uỷ khuất này. Nhưng lại nghĩ đến một màn ngày hôm qua, lại nhìn không được mà muốn chạy trốn thật nhanh để không bị phát hiện.


Trương Hân xuất thần khiến Hứa Dương Ngọc Trác có chút bất mãn, "Sao cậu không nói gì?"


Ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra khỏi màn hình, "À mình đang nhìn đường, nhìn đường phố một chút, ách, hình như là sắp tới rồi, mình phải xuống xe, nếu cậu không muốn ăn thì ít nhất cũng phải uống một ít canh giải rượu nhé, có biết chưa?"


"A, biết rồi."


"Ừm, vậy cậu đi uống canh đi, mình cúp máy trước nhé, bai bai."


"Ừm, bai bai." Trương Hân rất gấp gáp, Hứa Dương Ngọc Trác chỉ có thể đáp ứng cô.


Thế nhưng, Trương Hân từ trước đến nay đều là chờ Hứa Dương Ngọc Trác cúp máy trước, nhưng hôm nay lại khác, cô nhấn cúp máy trước, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn dòng chữ nhắc nhở "Đối phương đã cúp máy" liền lâm vào trạng thái trầm tư.


Nàng tự cho mình đã nhìn thấu được Trương Hân trong năm năm qua, đối phương bất kể là vui vẻ hay khổ sở nàng đều có thể liếc mắt một cái là có thể dễ dàng hiểu được, nhưng hành động khác thường hôm nay của Trương Hân lại là một cảnh báo màu đỏ lớn, nó như nhắc nhở Hứa Dương Ngọc Trác rằng, có thể nàng chưa thật sự hiểu được Trương Hân như nàng đã tưởng tượng, thậm chí cô có thể còn đang giấu diếm một điều gì đó.


Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên ghế sofa cầm điện thoại, nhìn màn hình đen kịt đó, trong lòng tắc nghẽn và đầu đau nhói khiến nàng không chịu nổi, nàng thực sự ghét cảm giác bị bỏ lại này.


Trương Hân khi cúp điện thoại cũng đã lâm vào đấu tranh tinh thần và cảm xúc, cô muốn làm rõ được tình cảm của mình, nhưng lại lo lắng mà bỏ chạy khiến cho Hứa Dương Ngọc Trác một phen khổ sở, hai chuyện này cứ như đang đánh nhau trong đầu của cô làm cho đầu óc vốn không thoải mái làm càng đau như muốn nứt ra.


Thời gian rối ren kéo dài hơn cả cuộc hành trình, trước khi Trương Hân nghĩ ra cách để cả hai hòa thuận, chiếc xe đã đến dưới tầng nhà Kim Cát Nhã.


"Xin chào, đã đến nơi rồi."


"Chào?"


"A?"


Tài xế hô lên hai tiếng, Trương Hân mới phục hồi lại tinh thần.


"Đến nơi rồi."


"Ồ, xin lỗi, tôi xuống xe ngay, cảm ơn."


Sợ làm chậm trễ thời gian của tài xế, Trương Hân luống cuống tay chân xách đồ xuống, đóng cửa xe, nhìn chiếc xe chạy đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.


"Leng keng leng keng" chuông cửa vang lên, Kim Cát Nhã vẫn còn đang trong mộng đẹp bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm phiền lần này đến lần khác, cô buộc phải nghiến răng nghiến lợi chống tay đứng lên mở cửa.


"Bạn có..." bệnh à...


Hung được một chút sau khi nhìn thấy người trước mặt lại ngoan ngoan đem phần lời còn lại nuốt vào bụng.


"A Hân?"


"Ừm." Trương Hân gật đầu với vẻ mặt khổ não.


"Sao cậu lại tới đây giờ này?"


"Vào nhà rồi nói."


"Ờ."


Kim Cát Nhã lập tức nghiêng người để người kia đi vào nhà, đóng cửa lại đi theo Trương Hân đến phòng khách.


Một đêm không ngủ, vừa mới bước vào liền ôm gối ngã xuống sofa, Kim Cát Nhã ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm cô một hồi, kịp hỏi nhanh trước khi người kia rơi vào giấc ngủ.


"Nói đi, tại sao cậu lại đến đây giờ này, có chuyện gì sao?"


Trương Hân mang hai cái quầng thâm mắt đó nhìn về phía cô, "Mình có thể ở lại chỗ cậu khoảng hai ngày được không."


"Có thể a."


"Cảm ơn."


"Đừng có khách khí, lý do là gì?"


"Lý do, mình chính là muốn lưu lại đây hai ngày."


"Đừng có mà như vậy, bình thường nói thế nào nhất quyết cũng không chịu ở lại, nói mình lạ giường, hiện tại còn muốn tới đây ở vài ngày, ai tin cậu chứ?" Kim Cát Nhã cô không có dễ bị lừa vậy đâu.


Trương Hân đưa tay ấn huyệt thái dương thở dài một hơi, "Bởi vì mình muốn yên tĩnh, suy nghĩ một chút."


"Có chuyện gì sao? Cãi nhau với Hứa Dương à?"


"Không có cãi nhau, đó là việc của mình. Nhưng cậu đừng cho cậu ấy biết rằng mình đang ở nhà cậu nhé."


"Vì sao?"


"Mình nói với cậu ấy rằng mình đã về nhà rồi."


Thân ái ơi, điều này không bình thường, Kim Cát Nhã ngửi thấy được mùi kì lạ ở đây.


"Mình có thể không nói, nhưng cậu phải nói rõ lý do làm sao lại như vậy, nếu không thì mình sẽ đem đi nói cho cậu ấy biết. Hứa Dương rất ghét bị lừa gạt, nếu bị phát hiện thì cậu xong đời, mình cũng đi theo cậu luôn đấy. Cậu chính là muốn mình chết theo đúng không?"


Lời nói của Kim Cát Nhã không phải đùa, chuyện này nếu để Hứa Dương Ngọc Trác biết được, thì khả năng cao là nàng uỷ khuất tức giận khóc lóc, đem nhà khoá trái cửa, dù sao thì nàng ghét nhất là lừa gạt và giấu diếm.


Trương Hân ôm gối trầm ngâm một lúc lâu, trước khi sự kiên nhẫn của Kim Cát Nhã đến giới hạn cuối cùng cũng mở miệng ra nói.


"Tối hôm qua, bọn mình đã hôn nhau."


"Hôn nhau, hôn môi???!!!"



Kim Cát Nhã bị hai chữ này làm cho kinh hãi trợn tròn mắt, cô cũng đã đoán được giữa hai người này có vấn đề, nhưng lại không ngờ rằng vấn đề lại lớn như vậy.


Bản tính hóng chuyện của cô lại nổi lên khiến cô nàng đột ngột đứng dậy, kéo Trương Hân đang nằm liệt trên sofa dậy, ngồi xuống cạnh cô. Mọi cảm giác nôn nao và khó chịu đều biến mất, đôi mắt mở to chờ đợi manh mối của Trương Hân.

"Nhanh, bắt đầu nói đi."


Trương Hân ủ rũ vùi mặt vào gối, kể lại những gì đã xảy ra đêm qua qua lớp chăn chắn mềm mại. Sau khi uống rượu, hôn nhau, không phải vô tình dính vào môi mà là một nụ hôn nóng bỏng, hay thậm chí là đã... sẵn sàng lên giường.


Xì...


Kim Cát Nhã nghe xong thì mím môi không dám nói gì, đúng là người trưởng thành.


Trương Hân nói xong chờ nửa ngày cũng không nghe thấy người kia nói gì, quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Kim Cát Nhã mím môi không biết đang suy nghĩ gì.


Bầu không khí im lặng như vậy càng khiến đầu cô đau hơn, không ai có thể chấp nhận được chuyện này, ngay cả Kim Cát Nhã cũng vậy.


Tuy nhiên, Kim Cát Nhã không vì thế mà suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ đang nhìn lại những hành động trước đó của hai người này mà thôi. Khi cô phục hồi lại tinh thần nhìn Trương Hân đang khổ sở, cô nàng kêu lên, "Này, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ giống người sắp chết không? Hôn thì hôn thôi, cậu lại chả lỗ gì mà."


Nói như thể như Trương Hân là một tên lưu manh vậy, cô trừng mắt nhìn cô nàng ngồi cạnh kia, Kim Cát Nhã mới ngoan ngoãn xin lỗi, "Xin lỗi, hệ thống ngôn ngữ của mình có chút trục trặc, mình nói lại. Hôn thì hôn thôi, hẳn là, Hứa Dương không biết chứ?"


Trương Hân lắc đầu, "Hẳn là không biết, buổi sáng bọn mình có call video, hình như là cậu ấy không nhớ gì cả."


"Vậy thì cậu đang sầu não cái gì vậy?" Kim Cát Nhã dường như đã nắm được manh mối.


"Trương Hân."


Khi Kim Cát Nhã gọi tên đầy đủ của cô, Trương Hân biết rằng cô đã bị nhìn thấu rồi.


"Ừm."


"Mình biết sao cậu lại sầu não như vậy rồi, có phải là cái mình đang nghĩ tới không?"


Đột nhiên phát hiện mình thích Hứa Dương Ngọc Trác?


Kim Cát Nhã không nói thẳng ra, nhưng một nửa mặt Trương Hân đã một lần nữa chôn vào gối ôm, cô gật đầu cam chịu.


Vấn đề ban đầu gợi lên sự hóng hớt của Kim Cát Nhã vì cái gật đầu của Trương Hân mà đang dần trở nên phức tạp, hơn nữa Trương Hân trước nay đều không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, Kim Cát Nhã quyết định giúp cô một phen.


Cô nàng đến gần Trương Hân, rút gối ôm của người đang ủ rũ kia khiến cô ngồi thẳng dậy.


"Cậu xác định rằng mình thích Hứa Dương sao?"


Không có gối tựa, Trương Hân chỉ có thể đứng thẳng người dựa lưng vào ghế sô pha, đêm qua mất ngủ cộng với việc dội nước lạnh khiến đầu cô rất đau, cô nhíu nhíu lông mày, "Mình ... không biết thế nào để chắc chắn."


"Rất đơn giản, cậu có thể tự tưởng tượng ra Hứa Dương Ngọc Trác có bạn trai không?"


"Cậu ấy không có bạn trai."


"Mình để cho cậu tưởng tượng, tưởng tượng một chút thôi."


Kim Cát Nhã nói nhẹ nhàng như vậy, tưởng tượng, cô nên tưởng tượng như thế nào đây? Nói suông như vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn, làm sao có thể tưởng tượng được hình ảnh có một người khác ở bên cạnh bồi nàng.


Lông mày của Trương Hân nhíu chặt, dựa vào đó Kim Cát Nhã lại càng có thể xác định hơn.


"Mình biết rồi." Đúng là cao thủ tình trường, chỉ một chút mà đã nhìn thấu được hết thảy biểu tình của cô, "Mấy năm nay sở dĩ cậu cảm thấy hai người ở chung không có vấn đề gì, là bởi vì không có người xuất hiện bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, làm cho cậu không có cảm giác như bị cướp người, cho nên mới động tâm lúc nào mà không biết. Hiện tại chỉ muốn cậu tưởng tượng một chút Hứa Dương Ngọc Trác thân thiết cùng người khác, cậu lại khó chịu còn thêm cái cay cú, này không thích mới là lạ đó."


Sự nghi ngờ bản thân ban đầu càng trở nên chắc chắn hơn dưới sự phân tích của Kim Cát Nhã, Trương Hân nhắm mắt cam chịu, để nỗi đau âm ỉ trong tim lan đến những đầu dây thần kinh dễ bị tổn thương nhất.


"Vậy bây giờ nên làm gì?"


"Làm gì bây giờ? Đương nhiên là đi tỏ tình a."


"Không được!" Kim Cát Nhã nói khiến Trương Hân trở nên nghiêm túc, "Chuyện này không thể cho Hứa Dương Ngọc Trác biết."


"Vì sao? Nếu như cậu ấy cũng thích cậu thì sao?"


Nếu như...


"Cậu cũng chỉ dám nói nếu như, đúng không?"


Trên mặt Trương Hân tràn đầy chua xót, tình yêu bén rễ nảy mầm sau bao nhiêu năm tình bạn, xác suất này quả thật cực kỳ bé nhỏ.


"Nhưng cậu, cậu định cứ như vậy giấu diếm thích à?"


"Ngoại trừ giấu diếm, cũng không có cách nào khác."


Cơn đau đầu đã quá liên lụy đến cô, Trương Hân bắt đầu thấy hơi choáng váng, cô cầm lấy gối trong tay Kim Cát Nhã, một lần nữa co quắp trên sô pha, "Mình ngủ một lát, trước hết như vậy đi. Giúp mình giấu tốt, đừng để Hứa Dương đến."


"Ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."


Cô vỗ vỗ cánh tay Trương Hân, đứng dậy về phòng lấy chăn gối của mình đắp cho cô, nhìn cô chìm vào giấc ngủ sâu mới cẩn thận đi ra ngoài.


Hứa Dương Ngọc Trác ở trên ghế sô pha một hồi, đến cùng vẫn không đành lòng để đồ Trương Hân chuẩn bị cho mình lãng phí, vì thế nàng tức giận đứng dậy đi vào phòng bếp, đem đồ bỏ vào lò vi sóng, tranh thủ tới phòng tắm rửa mặt một chút.


Tối hôm qua làn da được tẩy trang cẩn thận nên cũng không có biến hóa rõ ràng, bóng lên xoa nắn rất mịn, Hứa Dương Ngọc Trác đánh răng rửa mặt xong, nghĩ ăn xong bữa sáng rồi mới đi tắm thì tốn thời gian công sức, nên nàng liền chuẩn bị cởi quần áo ra nhân tiện tắm rửa.


Khi cởi khuy áo sơ mi, một chiếc khuy chưa chịu lực đã rơi xuống đất. Nàng ngồi xổm xuống nhặt chiếc khuy áo đột ngột rơi ra kia, trong lòng nhiều nghi vấn.


Chiếc áo sơ mi này mới mua 2 ngày trước, hôm qua mới mặc lần đầu, sao đột nhiên rơi ra được? Huống hồ mỗi lần nàng mua quần áo đều học Trương Hân kiểm tra toàn bộ nút thắt một lượt rồi mới mua.


Nàng cúi đầu xem xét chiếc áo, phát hiện sợi chỉ cũng có dấu hiệu rõ ràng là bị lôi kéo, tay Hứa Dương Ngọc Trác vô thức mà nắm chặt chiếc áo trước ngực, trực giác nói cho nàng biết, tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện.


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn xong bữa sáng nóng hổi và lau dọn nhà bếp, nàng cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình, đi tới nhà Kim Cát Nhã.


Tối hôm qua nàng và Kim Cát Nhã cùng nhau trở về, nàng uống quá nhiều, nhưng nàng đã say còn Kim Cát Nhã lại tỉnh táo, nên cô ấy chắc chắn biết điều gì đó.


Nghĩ đến đây, Hứa Dương Ngọc Trác vô thức bắt đầu thúc giục sư phụ lái xe, "Xin lỗi sư phụ, có thể lái xe nhanh hơn được không? Tôi có việc gấp."


"Được được." Tài xế nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, cho rằng sự việc rất gấp nên vặn nhỏ nhạc trong xe, nhấn ga phóng đi.


"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên khi Trương Hân mới ngủ được 2 tiếng. Cô mơ màng nghe thấy âm thanh đó, liền theo bản năng từ sô pha đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.


Khi cô loạng choạng đi tới cửa và cầm lấy tay nắm, cô đã bị Kim Cát Nhã người đã đóng sầm cửa phòng chặn lại, hạ giọng khuyên Trương Hân, "Chờ một chút, để mình xem đó là ai."


Cô ghé sát vào mắt mèo nhìn thoáng quan, ngoài cửa chính là Hứa Dương Ngọc Trác mang theo vẻ mặt oán hận.


Cô kinh ngạc vội vàng quay ngoài đẩy Trương Hân vào phòng, kéo tủ quần áo ra nhét người đang bối rối vào trong, "Là Hứa Dương! Là Hứa Dương! Cậu phải ở yên trong này, đừng ra ngoài. Ngủ một giấc cũng được!"

Trương Hân rất buồn ngủ, cũng không nghe rõ cô nói gì, liền ngoan ngoãn mà co người ngồi trong góc tủ, đầu dựa vào tấm ván gỗ ngủ.


Kim Cát Nhã nhìn cái con người mệt mỏi vì tình yêu kia, lấy gối bên cạnh của mình bên cạnh để ngăn cô trượt ra khỏi tủ quần áo, và từ tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác che cho cô, cuối cùng chậm rãi đóng cửa trượt của tủ lại, chỉ chừa khoảng cách rộng bằng hai ngón tay để đảm bảo luồng không khí trong suốt.


Mặc dù cô đã làm như vậy rất nhanh để mở cửa, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác ngoài cửa vẫn hung hăng nhìn cô, "Sao mà cậu lằng nhằng lâu vậy? Vào phòng làm gì? Trộm giấu người?"


Kim Cát Nhã cũng không dám phụ họa, đóng cửa lại dẫm lên dép lê lấy trong tủ lạnh một chai nước uống đưa cho Hứa Dương Ngọc Trác, mới dám mở miệng nói, "Vừa mới ở toilet, ở toilet."


Hứa Dương Ngọc Trác chán ghét nhăn mũi, mở nắp chai rồi uống một ngụm nước, rồi đậy nắp lại thả xuống bàn, ngã gục xuống ghế sô pha mà Trương Hân vừa chợp mắt vài phút trước.


"Giờ này không phải cậu nên ngủ sao? Sao lại tới đây?" Kim Cát Nhã nhìn động tác nằm xuống thành thạo của nàng và Trương Hân giống nhau như đúc, thậm chí cả biểu cảm, nghĩ thầm có thể Hứa Dương Ngọc Trác đã nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua đi?


Nếu đúng như vậy, thì là một điều tốt.


Nhưng mà Hứa Dương Ngọc Trác trầm mặc nửa ngày, chỉ hỏi một câu, "Hôm qua chúng ta mấy giờ tách ra?"


"Hơn 12 giờ, sao thế?"


"Là cậu đưa mình về nhà à?"


"Đúng vậy."



"Lúc mình về đến nhà thì Trương Hân đã về rồi sao?"


"Về rồi, là cậu ấy xuống đón cậu."


Hứa Dương Ngọc Trác biểu tình nghiêm túc ngồi dậy, "Mình hỏi cậu."


Kim Cát Nhã bị dọa cũng ngồi ngay ngắn lại, "Làm sao thế?"


"Tối hôm qua lúc mình tách ra, quần áo mình không ngay ngắn à?"


Kim Cát Nhã giật mình, sẽ không nhớ tới cái gì chứ?


"Không a, quần áo cậu rất bình thường."


"Vậy tại sao a?"


"Cái gì tại sao?"


Hứa Dương Ngọc Trác muốn nói lại thôi, không biết nên nói điều mà nàng thắc mắc hay không, ví dụ như điện thoại nằm dưới sô pha, còn có khuya áo rớt mất không hiểu được.


"Nói a, biểu cảm này của cậu là sao." Trái tim hóng chuyện của Kim Cát Nhã bị kích động.


"Rất khó nói." Hứa Dương Ngọc Trác ấp úng.


Kim Cát Nhã tính nóng nảy thiếu chút nữa bị nàng làm cho phát điên, "Có gì khó nói a? Cứ việc nói thẳng đi."


"Mình tối hôm qua, có lẽ là đánh nhau với Trương Hân."


Mẹ kiếp...


Những lời thô tục của Kim Cát Nhã mắc kẹt trong cổ họng.


"Thật sự đó." Sắc mặt Hứa Dương Ngọc Trác nghiêm túc.


"Buổi sáng mình dậy và thấy điện thoại ở dưới sô pha, hơn nữa cúc áo rớt một cái, gối trên sô pha cũng rất lộn xộn, điều này rất kỳ quái."


"Cậu biết Trương Hân không để trong nhà quá bừa bộn, cũng không thể để điện thoại rơi dưới sô pha mà không nhặt, trừ khi cậu ấy tức giận."


"Tối hôm qua chỉ có hai chúng mình ở nhà, nguyên nhất duy nhất khiến cậu ấy tức giận cũng chỉ vì mình, kết hợp với cúc áo bị rơi, sô pha lộn xộn, rất có thể sau khi cậu ấy đưa mình về nhà, mình đã đánh cậu ấy ở trên ghế sô pha."


...


Kim Cát Nhã bị thuyết phục vì nàng nói có sách mách có chứng, "Nói rất đúng, tiếp tục đi."


Hứa Dương Ngọc Trác nhận được sự đồng ý, càng cảm thấy đêm qua mình thực sự đã đánh Trương Hân, nỗi bất bình còn sót lại sáng nay đã biến thành áy náy. "Cho nên Trương Hân sáng sớm mới về nhà, nhất định là tức giận."


Kim Cát Nhã kiềm chế bản thân để không trừng mắt với Hứa Dương Ngọc Trác, nói mình phải bình tĩnh, không nên can thiệp quá nhiều, nếu Hứa Dương Ngọc Trác không biết, vậy chỉ có thể trước hết giữ bí mật. Vội vã vạch trần những gì đã xảy ra đêm qua sẽ chỉ khiến Trương Hân sốt ruột hơn.


"Vậy giờ cậu định làm gì?"


"Mình cũng không biết." Hứa Dương Ngọc Trác áy nãy ngã lên sô pha, vẻ mặt hối lỗi. "Hôm qua mình không nên uống rượu, đều là lỗi của cậu! Cậu không ngăn cản mình!"


"Được được được, trách mình, lần sau mình không cùng cậu uống nữa."


Câu trả lời lấy lệ bị Hứa Dương Ngọc Trác nhìn bằng con mắt hình viên đạn, Kim Cát Nhã bị trừng đến trong lòng ủy khuất, nhưng ngoài miệng vẫn là xin tha trước, "Lần sau mình sẽ để ý cậu, được không."


Hứa Dương Ngọc Trác "hừ" một tiếng không muốn nói chuyện nữa, ôm gối nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp trên sô pha.


Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng lúc nằm trên sô pha nàng luôn cảm thấy mình ngửi được mùi của Trương Hân, nàng đập đập vào đầu, có thể là mình quá nhớ cô rồi.


Kim Cát Nhã thấy người kia trước tiên ngậm miệng, sau đó nhắm mắt lại, Kim Cát Nhã liền trong lòng kêu cứu. Cô tiến lên kéo Hứa Dương Ngọc Trác dậy, "Đừng ngủ ở đây, đừng ngủ ở đây."


Hứa Dương Ngọc Trác bị kéo không hiểu được, "Vì sao không cho mình ngủ ở đây?"


"Cái này, cái này, cái này không an toàn, xoay người là cậu rơi xuống mất."


"Vậy mình vào phòng ngủ."


Hứa Dương Ngọc Trác đứng lên chuẩn bị vào phòng ngủ.


Kim Cát Nhã gấp đến nỗi ấn người kia ngồi xuống, "Cũng không thể vào phòng!"


"Vì sao a?"


"Cậu về nhà đi."


"A?" Hứa Dương Ngọc Trác không tin được mình bị đuổi, "Cậu nói lại lần nữa đi, Kim Cát Nhã."


"Mình cùng cậu về nhà, ừm, tối hôm qua mình nôn trên giường, đúng rồi! Mình nhớ ra hôm qua mình nôn, giờ ngủ không được, chúng mình về nhà cậu đi! Dù sao Trương Hân cũng không có ở đây, mình đi cùng cậu."


Hứa Dương Ngọc Trác nghe xong cả người ghét bỏ suýt chút nữa tông cửa chạy ra khỏi nhà, "Cậu thật ghê tởm a Kim Cát Nhã, mau dọn dẹp đi a."


"Gọi người tới dọn rồi, mình đi trước đã, lát có a di tới thu dọn, đi đi đi."


Kim Cát Nhã cũng không rảnh lo tới mất mặt hay không nữa, bị hiểu lầm thì bị hiểu lầm đi, và điều quan trọng là phải bảo vệ Trương Hân. "Đợi mình thay quần áo, ba phút."


Nói xong cô nhanh chóng vào phòng thay bộ quần áo có thể ra ngoài, sau đó kéo Hứa Dương Ngọc Trác ra khỏi nhà.


____

TBC.

quýt: tất cả các sân khấu b50 hôm qua đều rất đáng để xem lại, nhưng cũng hy vọng rằng năm sau sẽ có chừng mực một chút, sẽ không làm cho ai phải khó chịu. mọi chuyện hãy cứ thuận theo tự nhiên thôi, các chị nhỏ bây giờ vẫn rất tốt mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...