[Trans/Edit] River | Series
[Nãi Đường] Not a lover
Link: https://backbear.lofter.com/post/1e217731_1cb2f5a06Author: 嘲风风风子___
Một chút ngẫu hứng sau khi uống rượu.Tôi thật sự rất thích cái ôm đó. Nãi Cái giống như đang cố gắng dùng sức lực cuối cùng, lo lắng rằng ngay khi buông tay Đường Lị Giai ra thì nàng sẽ rời khỏi vòng tay cô.
/
Trước khi lên sân khấu, Hồng Tĩnh Văn thật sự lo lắng đi qua đi lại phía sau hậu đài, nôn nóng cắn ngón tay, như thể cô sắp bước vào chiến trường. Lúc Lưu Lục Phi đi ngang qua cô, liền không nhịn được nhìn cô hai lần rồi trêu chọc, "Em làm gì đấy, lần đầu lên sân khấu hay sao?"
Người bị trêu chọc vươn tay ra đánh đối phương, sau đó suy sụp kéo ghế ra ngồi phịch xuống, "Không phải a, chính là..." Cô rối rắm, suy nghĩ nửa ngày muốn tìm một tính từ phù hợp, nhưng cuối cùng không tìm ra, nên cô đơn giản từ bỏ, "Chỉ là rất lo lắng mà thôi."
Lưu Lục Phi vỗ vỗ bả vai cô, "Thả lỏng đi."
Đương nhiên đều không phải là lần đầu tiên, cho dù là lên công diễn, hay lên sinh nhật, hay chỉ đơn giản là đứng bên cạnh nàng. Nhưng hôm nay loại cảm giác này chính là lần thứ nhất ngoài đời thật.
Vốn còn muốn giả vờ thận trọng một chút, để giữ được bình tĩnh trên mặt lâu hơn, nhưng khi quay đầu khắp nơi nhìn thì đồng đội xung quanh đều đang bật cười, không thể không thừa nhận rằng hầu như mọi người đều đang rất trông đợi vào mình.
Cô lấy điện thoại ra xem bản ghi nhớ đã viết từ trước, cảm nhận được tay mình đang run lên. Nhưng Đường Lị Giai ở bên cạnh cố tình mỉm cười tiến lại gần cô, làn cô càng thêm hoảng loạn, vì vậy cô vừa đẩy người kia vừa lẩm bẩm vài câu trong miệng để cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô đã làm rất nhiều việc. Dù là bảo vệ nàng ngoài mặt hay trong bóng tối, rất nhiều việc đều được mọi người biết đến, nhìn ở trong mắt, nhưng là càng nhiều sự việc chỉ có tự Hồng Tĩnh Văn biết.
Hai mắt Đường Lị Giai sáng ngời, giống như chứa đựng đầy trời sao, cũng có thể đựng đầy kỳ vọng, nhưng lại nóng rực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hồng Tĩnh Văn càng lúc càng căng thẳng, lảng tránh ánh mắt nàng, khi đọc thư cô thậm chí hồi hộp đến mức đọc sai mấy lần lần.
Đầu cô vẫn luôn không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh Đường Lị Giai mỏng manh nằm cuộn tròn yếu ớt một mình trong phòng, không giống chút nào với Đường Lị Giai đang đứng trên sân khấu, trước mắt cô, mang theo hy vọng và ánh sáng trong mắt.
Cậu có thể nói với mình bất cứ điều gì.
Cô muốn nói với đối phương như vậy, nhưng Đường Lị Giai lúc đó giống như một con búp bê gốm sứ sẽ vỡ vụn khi chạm vào một cái, hay dường như ngay cả một chút âm thanh cũng có thể khiến nàng run rẩy. Vì vậy Hồng Tĩnh Văn từ bỏ buông lời an ủi, cô thậm chí không dám vươn tay ôm lấy đối phương, mà chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, sau đó quỳ một gối, thật cẩn thận tiến lại gần nàng.
"Cậu chỉ biết đi tìm Thiến Thiến thôi."
Giọng điệu là trêu chọc nhẹ nhàng, chỉ có bản thân Hồng Tĩnh Văn mới biết chính xác mình đang ăn giấm bao nhiêu. Cô không muốn bộc lộ ra tâm tư đã bị gắt gao đè dưới đáy lòng với mọi người, lại được tưới nước để liều mạng sinh trưởng, giống như cây xanh cứng đầu trong góc tường, dù thiếu ánh sáng mặt trời và nước thì vẫn leo lên trên, cuối cùng toàn bộ bức tường được nối bởi đủ mọi loại thực vật.
Cô rất muốn bày tỏ tình yêu của mình với Đường Lị Giai, thế nhưng đối phương vừa chạm tới chữ yêu thì sẽ bắt đầu lùi bước.
Đều sẽ làm người ta nhớ tới đôi mắt trống rỗng của nàng, trống rỗng tới mức như thể nàng chỉ còn mỗi cái xác khi rời khỏi sân khấu. Hồng Tĩnh Văn không có cách nào để bóc trần vết thương của nàng, mắt thấy thật vất vả vết thương đó mới đóng vẩy lại, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng mới tốt đẹp, cô thật sự không có cách nào muốn phá bỏ mặt tốt đẹp này.Trong bóng đêm yên tĩnh, cô cũng từng nghĩ tới nói chuyện với nàng, nhưng Đường Lị Giai luôn tránh nói những chuyện này, nàng thà nói chuyện với Lưu Thiến Thiến ở Thượng Hải xa xôi, còn hơn nói chuyện với cô về những thứ nhỏ tí tẹo.
Hồng Tĩnh Văn biết đối phương có lẽ không muốn mình lo lắng quá, dù sao cô cũng đã bị cuốn vào những chuyện đó quá nhiều rồi.Nhưng Thiến Thiến cũng tham gia vào rất nhiều a. Hồng Tĩnh Văn muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Cô nhìn đôi mắt đỏ như con thỏ của Đường Lị Giai, né tránh những điều tồi tệ đó, nuốt những lời than phiền trở lại trong bụng, cuối cùng chỉ rối rắm nói ra một câu —
Vậy mình là gì?
"Cậu là người bạn rất tốt, rất tốt của mình a."
Đường Lị Giai nhất định sẽ nói như vậy, và nàng xác thật cũng nói như thế. Khi nàng đang nằm trong vòng tay cô cùng nhau xem TV, cô đang bóc đồ ăn gì đó trong tay cho nàng, Đường Lị Giai ngẩng mặt lên ngây ngô cười, sau đó nói với cô như vậy.
"Nãi Cái đương nhiên là một người rất tốt với mình rồi."
Không, ai mà lại muốn một câu trả lời như vậy chứ.
Hồng Tĩnh Văn không liên tiếng, lặng lẽ nhét con tôm đã bóc vào miệng Đường Lị Giai, mong đối phương im lặng, chấm dứt chủ đề này.
Lúc nàng cảm thấy bất an kiểu gì cũng chui vào lồng ngực cô. Cho dù là lúc cô tức giận, nàng cũng vì chậm hơn nửa nhịp mà không thể nhận ra, sau đó như cũ vẫn muốn cùng cô kề sát bên nhau.Chính cô rõ ràng cũng có rất nhiều lần nóng nảy vô cớ và vô lý, nhưng sau khi trút hết lên người đối phương, thì cũng giống như đánh lên bức tường bông thôi. Đường Lị Giai người này thật sự đôi khi quá mức trì độn, thường thường sẽ phụng phịu với cô thật nhiều ngày mới nhận ra rằng —- à, Nãi Cái đang tức giận.Đúng vậy, tức giân, sắp chết vì tức giận rồi. Nhưng cô không có cách nào cự tuyệt yêu cầu hòa bình của Đường Lị Giai, lúc đối phương nhìn về cô, từ đáy lòng cô luôn có nguyện vọng muốn bảo hộ nàng. Hồng Tĩnh Văn thở dài, trong lòng thầm mắng một câu bản thân đúng là không có tiền đồ.
"Cậu sẽ vẫn luôn ở cạnh mình chứ?" Đôi khi Đường Lị Giai cũng sẽ không đầu không đuôi mà hỏi một câu như vậy, Hồng Tĩnh Văn không biết nàng lại suy nghĩ tới chuyện gì, cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn mình trả lời thế nào. Cô chỉ lại lặng lẽ thở dài, sau đó rất chân thành nghiêm túc đáp lại."Đương nhiên a."
Tâm tư của cô giấu kín đã lâu, Hồng Tĩnh Văn cũng cảm thấy mình quả là diễn viên tuyệt vời. Từ rất lâu trước đây, cô đã bắt đầu học được cách đeo mặt nạ để ngụy trang hoàn hảo cho bản thân, bình tĩnh nhìn Đường Lị Giai và những người khác biểu diễn đến nghiêng trời lệch đất. Thời gian quá lâu, đợi đến ngày khi mặt nạ cần được tháo ra, cô cảm thấy mặt mình thật đau nhức, phát hiện mình dường như không thể thể hiện bản thân một cách trực tiếp.
Đột nhiên có một cảm giác muốn rút lui.
Cô có thể ở bên cạnh nàng mà một cách vô tư, không cần chịu đựng âm dương quái khí của người khác, bởi vì Đường Lị Giai lúc này chỉ thuộc về chính cô. Nàng ở bên cạnh cô, phía sau luôn là sự chờ đợi vĩnh viễn và vững chắc của cô.
Nhưng Hồng Tĩnh Văn chính là có một tia nao núng lùi bước.
Cô không dám đề cập đến tình yêu với Đường Lị Giai — kỳ thật cũng nói qua qua rồi, nhưng với tư cách là "Bạn thân nhất" chứ không phải là —- "Người yêu".
Cô lo lắng Đường Lị Giai sẽ rút lui nhanh hơn và nhiều hơn, mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu, sợ hãi thấy đối phương lại lang thang và bối rối trong căn phòng tối, chống lại sự tiếp cận của mọi người, và từ chối tất cả lòng tốt.
"Cậu là một người rất quan trọng với mình."
Cuối cùng, tất cả cũng chỉ gói gọn trong một câu này. Hồng Tĩnh Văn cầm micro mạnh tới mức sắp bóp nát chiếc micro. Đường Lị Giai ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy mong đợi, hy vọng cô sẽ còn điều gì đó để nói. Hồng Tĩnh Văn cân nhắc từng câu chữ, rất lo lắng mình sẽ không cẩn thận vô tình nói sai điều gì đó sẽ thất bại trong gang tấc.Cô hình dung mình là người bạn tốt ham chiếm hữu, nói với đối phương rằng hãy yên tâm bay đi, hãy bay đến một nơi rộng lớn hơn với đôi cánh đầy đặn hơn.
"Mình đã mơ thấy cậu rất nhiều lần, cậu là người đi vào giấc mơ của mình nhiều nhất." Những lời này cô đều nói cho đối phương, mà không nói rõ ràng là trong giấc mơ đó, mười ngón tay của hai người siết chặt lấy nhau, những nụ hôn không sợ hãi, cũng không cần che giấu, một tình yêu có thể thẳng thắn bộc lộ ra.
Cô muốn Đường Lị Giai bay càng ngày càng xa, mà trong giấc mơ của chính mình, cô hận không thể đem nàng giam cầm bên người, làm người độc quyền của cô.—-- Cô không thể giẫm lên vết xe đổ.
Hồng Tĩnh Văn đã cảnh cáo chính mình như vậy, cho nên những suy nghĩ sở hữu xấu đều loại bỏ hết.
Thậm chí ôm cô cũng không dám ôm, chân tay luống cuống muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác. Vừa rồi khi đeo sợi dây chuyền cho Đường Lị Giai, mùi hương quen thuộc trên cơ thể người bên kia đã khiến cô đủ hoảng loạn rồi, cô thật sự lo lắng nếu thêm một cọng rơm nữa sẽ không chịu nổi gánh nặng tâm tư, sẽ bộc lộ hết thảy với Đường Lị Giai.
Nhưng dáng vẻ ngây thơ của Đường Lị Giai trước mặt cô, giống như nàng cái gì cũng không biết, chỉ chờ đợi tình yêu của mình - vẫn như thường lệ, tình yêu của một người bạn tốt. Nàng chờ đợi sự thiên vị, thân mật của cô. Chờ cô nắm tay nàng, thực hiện lời hứa cùng nhau đi xa hơn.
Sau khi xô đẩy ở bên nhau, mọi tâm lý phòng bị đều bị phá vỡ, Hồng Tĩnh Văn cắn răng, tay ấn đầu Đường Lị Giai vào sâu trong lồng ngực mình một chút, thân thiết với cô nhiều hơn. Đường Lị Giai vỗ vỗ lưng cô, nàng đang cười, ít nhất là giờ phút này, nàng trong lòng mình là chân thật, không phải là cố gắng vui vẻ.
Mặt nạ lại lỏng lẻo, vỡ ra thêm một chút. Hồng Tĩnh Văn nhắm mắt lại, như thể cô đã trở lại một giấc mơ.
Tương lai còn dài và đầy rẫy những ẩn số, nhưng ít ra giờ khắc này, nàng thuộc về cô là tốt rồi.
____-END.
Một chút ngẫu hứng sau khi uống rượu.Tôi thật sự rất thích cái ôm đó. Nãi Cái giống như đang cố gắng dùng sức lực cuối cùng, lo lắng rằng ngay khi buông tay Đường Lị Giai ra thì nàng sẽ rời khỏi vòng tay cô.
/
Trước khi lên sân khấu, Hồng Tĩnh Văn thật sự lo lắng đi qua đi lại phía sau hậu đài, nôn nóng cắn ngón tay, như thể cô sắp bước vào chiến trường. Lúc Lưu Lục Phi đi ngang qua cô, liền không nhịn được nhìn cô hai lần rồi trêu chọc, "Em làm gì đấy, lần đầu lên sân khấu hay sao?"
Người bị trêu chọc vươn tay ra đánh đối phương, sau đó suy sụp kéo ghế ra ngồi phịch xuống, "Không phải a, chính là..." Cô rối rắm, suy nghĩ nửa ngày muốn tìm một tính từ phù hợp, nhưng cuối cùng không tìm ra, nên cô đơn giản từ bỏ, "Chỉ là rất lo lắng mà thôi."
Lưu Lục Phi vỗ vỗ bả vai cô, "Thả lỏng đi."
Đương nhiên đều không phải là lần đầu tiên, cho dù là lên công diễn, hay lên sinh nhật, hay chỉ đơn giản là đứng bên cạnh nàng. Nhưng hôm nay loại cảm giác này chính là lần thứ nhất ngoài đời thật.
Vốn còn muốn giả vờ thận trọng một chút, để giữ được bình tĩnh trên mặt lâu hơn, nhưng khi quay đầu khắp nơi nhìn thì đồng đội xung quanh đều đang bật cười, không thể không thừa nhận rằng hầu như mọi người đều đang rất trông đợi vào mình.
Cô lấy điện thoại ra xem bản ghi nhớ đã viết từ trước, cảm nhận được tay mình đang run lên. Nhưng Đường Lị Giai ở bên cạnh cố tình mỉm cười tiến lại gần cô, làn cô càng thêm hoảng loạn, vì vậy cô vừa đẩy người kia vừa lẩm bẩm vài câu trong miệng để cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô đã làm rất nhiều việc. Dù là bảo vệ nàng ngoài mặt hay trong bóng tối, rất nhiều việc đều được mọi người biết đến, nhìn ở trong mắt, nhưng là càng nhiều sự việc chỉ có tự Hồng Tĩnh Văn biết.
Hai mắt Đường Lị Giai sáng ngời, giống như chứa đựng đầy trời sao, cũng có thể đựng đầy kỳ vọng, nhưng lại nóng rực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hồng Tĩnh Văn càng lúc càng căng thẳng, lảng tránh ánh mắt nàng, khi đọc thư cô thậm chí hồi hộp đến mức đọc sai mấy lần lần.
Đầu cô vẫn luôn không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh Đường Lị Giai mỏng manh nằm cuộn tròn yếu ớt một mình trong phòng, không giống chút nào với Đường Lị Giai đang đứng trên sân khấu, trước mắt cô, mang theo hy vọng và ánh sáng trong mắt.
Cậu có thể nói với mình bất cứ điều gì.
Cô muốn nói với đối phương như vậy, nhưng Đường Lị Giai lúc đó giống như một con búp bê gốm sứ sẽ vỡ vụn khi chạm vào một cái, hay dường như ngay cả một chút âm thanh cũng có thể khiến nàng run rẩy. Vì vậy Hồng Tĩnh Văn từ bỏ buông lời an ủi, cô thậm chí không dám vươn tay ôm lấy đối phương, mà chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, sau đó quỳ một gối, thật cẩn thận tiến lại gần nàng.
"Cậu chỉ biết đi tìm Thiến Thiến thôi."
Giọng điệu là trêu chọc nhẹ nhàng, chỉ có bản thân Hồng Tĩnh Văn mới biết chính xác mình đang ăn giấm bao nhiêu. Cô không muốn bộc lộ ra tâm tư đã bị gắt gao đè dưới đáy lòng với mọi người, lại được tưới nước để liều mạng sinh trưởng, giống như cây xanh cứng đầu trong góc tường, dù thiếu ánh sáng mặt trời và nước thì vẫn leo lên trên, cuối cùng toàn bộ bức tường được nối bởi đủ mọi loại thực vật.
Cô rất muốn bày tỏ tình yêu của mình với Đường Lị Giai, thế nhưng đối phương vừa chạm tới chữ yêu thì sẽ bắt đầu lùi bước.
Đều sẽ làm người ta nhớ tới đôi mắt trống rỗng của nàng, trống rỗng tới mức như thể nàng chỉ còn mỗi cái xác khi rời khỏi sân khấu. Hồng Tĩnh Văn không có cách nào để bóc trần vết thương của nàng, mắt thấy thật vất vả vết thương đó mới đóng vẩy lại, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng mới tốt đẹp, cô thật sự không có cách nào muốn phá bỏ mặt tốt đẹp này.Trong bóng đêm yên tĩnh, cô cũng từng nghĩ tới nói chuyện với nàng, nhưng Đường Lị Giai luôn tránh nói những chuyện này, nàng thà nói chuyện với Lưu Thiến Thiến ở Thượng Hải xa xôi, còn hơn nói chuyện với cô về những thứ nhỏ tí tẹo.
Hồng Tĩnh Văn biết đối phương có lẽ không muốn mình lo lắng quá, dù sao cô cũng đã bị cuốn vào những chuyện đó quá nhiều rồi.Nhưng Thiến Thiến cũng tham gia vào rất nhiều a. Hồng Tĩnh Văn muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Cô nhìn đôi mắt đỏ như con thỏ của Đường Lị Giai, né tránh những điều tồi tệ đó, nuốt những lời than phiền trở lại trong bụng, cuối cùng chỉ rối rắm nói ra một câu —
Vậy mình là gì?
"Cậu là người bạn rất tốt, rất tốt của mình a."
Đường Lị Giai nhất định sẽ nói như vậy, và nàng xác thật cũng nói như thế. Khi nàng đang nằm trong vòng tay cô cùng nhau xem TV, cô đang bóc đồ ăn gì đó trong tay cho nàng, Đường Lị Giai ngẩng mặt lên ngây ngô cười, sau đó nói với cô như vậy.
"Nãi Cái đương nhiên là một người rất tốt với mình rồi."
Không, ai mà lại muốn một câu trả lời như vậy chứ.
Hồng Tĩnh Văn không liên tiếng, lặng lẽ nhét con tôm đã bóc vào miệng Đường Lị Giai, mong đối phương im lặng, chấm dứt chủ đề này.
Lúc nàng cảm thấy bất an kiểu gì cũng chui vào lồng ngực cô. Cho dù là lúc cô tức giận, nàng cũng vì chậm hơn nửa nhịp mà không thể nhận ra, sau đó như cũ vẫn muốn cùng cô kề sát bên nhau.Chính cô rõ ràng cũng có rất nhiều lần nóng nảy vô cớ và vô lý, nhưng sau khi trút hết lên người đối phương, thì cũng giống như đánh lên bức tường bông thôi. Đường Lị Giai người này thật sự đôi khi quá mức trì độn, thường thường sẽ phụng phịu với cô thật nhiều ngày mới nhận ra rằng —- à, Nãi Cái đang tức giận.Đúng vậy, tức giân, sắp chết vì tức giận rồi. Nhưng cô không có cách nào cự tuyệt yêu cầu hòa bình của Đường Lị Giai, lúc đối phương nhìn về cô, từ đáy lòng cô luôn có nguyện vọng muốn bảo hộ nàng. Hồng Tĩnh Văn thở dài, trong lòng thầm mắng một câu bản thân đúng là không có tiền đồ.
"Cậu sẽ vẫn luôn ở cạnh mình chứ?" Đôi khi Đường Lị Giai cũng sẽ không đầu không đuôi mà hỏi một câu như vậy, Hồng Tĩnh Văn không biết nàng lại suy nghĩ tới chuyện gì, cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn mình trả lời thế nào. Cô chỉ lại lặng lẽ thở dài, sau đó rất chân thành nghiêm túc đáp lại."Đương nhiên a."
Tâm tư của cô giấu kín đã lâu, Hồng Tĩnh Văn cũng cảm thấy mình quả là diễn viên tuyệt vời. Từ rất lâu trước đây, cô đã bắt đầu học được cách đeo mặt nạ để ngụy trang hoàn hảo cho bản thân, bình tĩnh nhìn Đường Lị Giai và những người khác biểu diễn đến nghiêng trời lệch đất. Thời gian quá lâu, đợi đến ngày khi mặt nạ cần được tháo ra, cô cảm thấy mặt mình thật đau nhức, phát hiện mình dường như không thể thể hiện bản thân một cách trực tiếp.
Đột nhiên có một cảm giác muốn rút lui.
Cô có thể ở bên cạnh nàng mà một cách vô tư, không cần chịu đựng âm dương quái khí của người khác, bởi vì Đường Lị Giai lúc này chỉ thuộc về chính cô. Nàng ở bên cạnh cô, phía sau luôn là sự chờ đợi vĩnh viễn và vững chắc của cô.
Nhưng Hồng Tĩnh Văn chính là có một tia nao núng lùi bước.
Cô không dám đề cập đến tình yêu với Đường Lị Giai — kỳ thật cũng nói qua qua rồi, nhưng với tư cách là "Bạn thân nhất" chứ không phải là —- "Người yêu".
Cô lo lắng Đường Lị Giai sẽ rút lui nhanh hơn và nhiều hơn, mọi thứ sẽ trở lại điểm ban đầu, sợ hãi thấy đối phương lại lang thang và bối rối trong căn phòng tối, chống lại sự tiếp cận của mọi người, và từ chối tất cả lòng tốt.
"Cậu là một người rất quan trọng với mình."
Cuối cùng, tất cả cũng chỉ gói gọn trong một câu này. Hồng Tĩnh Văn cầm micro mạnh tới mức sắp bóp nát chiếc micro. Đường Lị Giai ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy mong đợi, hy vọng cô sẽ còn điều gì đó để nói. Hồng Tĩnh Văn cân nhắc từng câu chữ, rất lo lắng mình sẽ không cẩn thận vô tình nói sai điều gì đó sẽ thất bại trong gang tấc.Cô hình dung mình là người bạn tốt ham chiếm hữu, nói với đối phương rằng hãy yên tâm bay đi, hãy bay đến một nơi rộng lớn hơn với đôi cánh đầy đặn hơn.
"Mình đã mơ thấy cậu rất nhiều lần, cậu là người đi vào giấc mơ của mình nhiều nhất." Những lời này cô đều nói cho đối phương, mà không nói rõ ràng là trong giấc mơ đó, mười ngón tay của hai người siết chặt lấy nhau, những nụ hôn không sợ hãi, cũng không cần che giấu, một tình yêu có thể thẳng thắn bộc lộ ra.
Cô muốn Đường Lị Giai bay càng ngày càng xa, mà trong giấc mơ của chính mình, cô hận không thể đem nàng giam cầm bên người, làm người độc quyền của cô.—-- Cô không thể giẫm lên vết xe đổ.
Hồng Tĩnh Văn đã cảnh cáo chính mình như vậy, cho nên những suy nghĩ sở hữu xấu đều loại bỏ hết.
Thậm chí ôm cô cũng không dám ôm, chân tay luống cuống muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác. Vừa rồi khi đeo sợi dây chuyền cho Đường Lị Giai, mùi hương quen thuộc trên cơ thể người bên kia đã khiến cô đủ hoảng loạn rồi, cô thật sự lo lắng nếu thêm một cọng rơm nữa sẽ không chịu nổi gánh nặng tâm tư, sẽ bộc lộ hết thảy với Đường Lị Giai.
Nhưng dáng vẻ ngây thơ của Đường Lị Giai trước mặt cô, giống như nàng cái gì cũng không biết, chỉ chờ đợi tình yêu của mình - vẫn như thường lệ, tình yêu của một người bạn tốt. Nàng chờ đợi sự thiên vị, thân mật của cô. Chờ cô nắm tay nàng, thực hiện lời hứa cùng nhau đi xa hơn.
Sau khi xô đẩy ở bên nhau, mọi tâm lý phòng bị đều bị phá vỡ, Hồng Tĩnh Văn cắn răng, tay ấn đầu Đường Lị Giai vào sâu trong lồng ngực mình một chút, thân thiết với cô nhiều hơn. Đường Lị Giai vỗ vỗ lưng cô, nàng đang cười, ít nhất là giờ phút này, nàng trong lòng mình là chân thật, không phải là cố gắng vui vẻ.
Mặt nạ lại lỏng lẻo, vỡ ra thêm một chút. Hồng Tĩnh Văn nhắm mắt lại, như thể cô đã trở lại một giấc mơ.
Tương lai còn dài và đầy rẫy những ẩn số, nhưng ít ra giờ khắc này, nàng thuộc về cô là tốt rồi.
____-END.