[Trans/Edit] River | Series
[Đề Đề Lạc] Chờ đến khi thịnh vượng
Link: https://card.weibo.com/article/m/show/id/2309404805412946837595Author: 想喝可乐的西兰花Đề Đề Lạc/Không áp đặt/Tác phẩm sau tổng tuyển/___
1.
Đối với Hàn Gia Lạc, định nghĩa của mùa hè không phải là tiếng ve kêu ồn ào như trong tiểu thuyết hay là con đường rợp bóng cây dài ngút tầm mắt. Không giống như hầu hết mọi người trên thế giới này, ấn tượng của nàng về mùa hè đã có từ rất lâu rồi, được khắc trên những dải băng vàng của buổi lễ lớn hằng năm, sau đó được bắn lên cao rồi lại rơi xuống kết thúc.
Nếu như có một mẩu rơi trên đỉnh đầu nàng, nàng có thể cười lấy nó xuống, và coi nó như là mảnh vỡ của điều không tưởng mà ngàn vạn người khao khát. Nếu như mỗi một mảnh lướt qua nàng, nàng cũng sẽ cười, chẳng qua theo đó là sự cô đơn dâng lên từ tận đáy lòng ngoài niềm vui và nước mắt.
Nàng cũng đã nghĩ thử, nàng đã từng không cần quan tâm đến những mảnh nhỏ màu vàng đó, bởi vì vô số ánh đèn sân khấu sẽ tự giác nắm bắt lấy bóng dáng của nàng, nàng đứng trong màu sắc tươi sáng được bao quanh bởi tình yêu. Khi đó nàng đã có được cả mùa hè trong tay, và có những huy hoàng mà nàng có thể tự tay nắm lấy.
Chẳng qua là sau đó, sự nhiệt huyết kia liền bị đánh bay, ngay cả sự phù phiếm của tuổi trẻ cũng đã đều bị bóc tách ra khỏi tâm hồn kiên cường của Hàn Gia Lạc, giống như một con tốt đang trong giai đoạn phong nhã hoà hoa*, để đổi lấy sự bình tĩnh, lạnh lùng kiên quyết. Nhưng nàng lại cho rằng việc trao đổi này không đáng giá, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không ai hỏi nàng rằng có muốn hay không.
*tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.
Năm ngoái tại tổng tuyển cử, nàng như một khách mời ngồi dưới đài, ấn tượng sâu nhất cũng không phải là đại tiền bối gen2 thăng đường, cùng không phải hai hay ba người bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, thậm chí người của đội đạt được thứ hạng như thế nào nàng cũng không để ý. Nàng nhìn xung quanh không sót một thứ gì vào thời điểm đó, nàng thà cúi đầu xuống nói chuyện phiếm với Trần Thiến Nam bên cạnh còn hơn, cũng không muốn xem một mùa hè trôi qua vô nghĩa như vậy.
Nhưng nàng không thể hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc giải tán, nàng nhìn thấy một cô gái đang đứng ở trong góc, với một chiếc cúp trong tay. Cô gái đó ngẩng đầu lên, vươn tay cố gắng nắm lấy một tia sáng trên sân khấu, một hành động rất ngây thơ và vô nghĩa, nhưng dường như đối phương rất vui vẻ không biết mệt mỏi.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy mình ở tuổi 22 kiên trì, kiên định, khát khao tốt đẹp, cũng có sự nhiệt tình và dũng khí trước đây chưa từng có. Cùng lúc đó, nàng nhớ tới, một đứa trẻ 19 tuổi có duyên với nàng trong một lần bắt cặp có một cái tên rất dễ nghe, tên là Tưởng Thư Đình.
Nói đến chuyện này có chút thần kỳ, trong tất cả những ký ức lộn xộn của nàng về mùa hè kia, em ấy đưa tay và nắm lấy ánh sáng được đánh dấu bằng một điểm nhấn.
Nó để lại ấn tượng sâu sắc, đến nỗi nàng và Tưởng Thư Tình lúc gặp lại nhau, là hai đường song song chưa bao giờ gặp nhưng đến gần cuối cùng cũng giao nhau tại một điểm. Tóm lại, Tưởng Thư Đình và đứa bé trong trí nhớ của nàng gần như khác nhau một trời một vực, vóc dáng cao lớn, góc cạnh sắc bén, thậm chí trầm tĩnh ngồi cạnh mình, gương mặt có góc nghiêng tinh xảo lộ ra một chút trưởng thành hơn tuổi tác. Điều duy nhất không thay đổi có lẽ chính là đôi mắt khi cười sẽ uốn cong, nhìn thật đẹp.
Cuộc sống của nàng bắt đầu thay đổi nhịp điệu từ tháng ba. Một người thật sự có thể thay đổi một người khác, nàng vô thức bị sự lạc quan và tích cực của Tưởng Thư Đình không ngừng ảnh hưởng, giống như hình ảnh vốn trước đây rất ảm đạm nhưng lại được rót thêm một chút sắc màu vào vậy.
Bởi vì có một người cùng đồng hành, bởi vì có sự tồn tại đối đãi đặc biệt, cũng bởi vì nàng đã được kéo lại con đường theo đuổi ánh sáng kia, bởi vì 80% hạnh phúc trong cuộc sống này được một người khác cho đi, cho nên nàng đã bất tri bất giác, trở về lại thành một Hàn Gia Lạc của những năm trước.
Sự ôn nhu của Tưởng Thư Đình luôn được ẩn giấu trong từng chút một lúc cả hai ở cùng một chỗ, không ai là không thích người chân thành, nhất là Hàn Gia Lạc một người đã từng trải qua những thăng trầm trong cuộc sống bôn ba ở nơi đây. Nàng bắt đầu chậm rãi mở lòng ra, giống như một con mèo đang để lộ ra cái bụng mềm mại của mình đối với người mà nó tin tưởng vậy, bởi vì nàng biết thứ nàng nhận lại được sẽ là những cái vuốt ve, cưng chiều chứ không phải là những thanh kiếm sắc nhọn đâm vào nàng.
Đây là lần đầu tiên đối với một người chậm chạp như nàng.
Cho nên có thể nói, Tưởng Thư Đình a Tưởng Thư Đình, cái người này thật sự có mị lực.
Có thể là do quá bận rộn, mùa hè này bắt đầu thật vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trong lúc chờ thảm đỏ, Hàn Gia Lạc cầm chiếc quạt cầm tay nhỏ của Lưu Thù Hiền để hạ nhiệt cho mình, thời tiết ở Quảng Châu quả thật là tuỳ hứng, ngày hôm qua có thể mưa to bão lớn nước ngập lên láng, ngày hôm nay thì cả mười dặm vẫn không thấy nổi một bóng mây, chỉ cần ngồi xuống xe một chút thì nàng liền không muốn động đậy nữa.
Sau gáy đột nhiên có vật mát lạnh áp vào, cả người nàng giật mình, quay lại thì thấy khuôn mặt bướng bỉnh kia, nàng chợt mất bình tĩnh. Khi đối mặt với Tưởng Thư Đình, nàng không thể tức giận được, cho dù đó là một trò đùa thiếu đòn của em ấy. Đứa trẻ thông minh thành công trong việc trêu đùa chị lớn đương nhiên sẽ phải bồi thường, vì thế trên tay nàng có thêm một ly *sữa Vương Tử còn có nước đá đọng ở ngoài đang chảy xuống.*một loại sữa bên Trung Quốc.
Tưởng Thư Đình cười khom lưng xuống, đặt cằm lên vai và cổ nàng mà cọ cọ, giống như một chú cún đang làm nũng. Là một trong những tiểu thần tượng nhỏ tuổi thành công nhất sông seine, tiểu Thư cẩu quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Thật xinh đẹp nha."
Vẫn là không thể quen với lời khen ngợi không chút che dấu của Tưởng Thư Đình, nàng ngượng ngùng sờ mũi, đem cái quạt nhỏ xoay lại trước mặt đối phương, nàng cười nhìn em đang thoải mái nheo mắt lại.
Đồng thời đương nhiên cũng sẽ không thể nào bỏ qua được tiếng la giận dữ của lão Lưu ở phía xa kia: "Hàn Gia Lạc, em đừng có dùng quạt của chị để yêu đương chứ."
Yêu đương, hẳn là còn chưa tính đến đi. Không chỉ riêng nàng, cả Tưởng Thư Đình cũng chưa bao giờ biểu lộ bất cứ ý tứ nào vượt quá mức, huống chi là, các nàng còn lâu mới trở thành sự lựa chọn đầu tiên của đối phương. Nghĩ đến đây, nàng có chút nhụt chí. Con người luôn mong muốn nhiều hơn, khát vọng nhiều hơn, nàng biết rất rõ cái đạo lý này, nhưng vẫn không thể khống chế lòng tham của mình mà muốn lại gần cái người ấm áp kia hơn một chút.
Niềm kiêu hãnh của một năm qua dường như rất khó để buông xuống, nàng đã quen với việc gặt hái được tình yêu và hảo cảm của người khác, lại rất ít khi chủ động với bên ngoài, trái tim nóng rực đập dữ dội, trên mặt không một chút gợn sóng, hơn nữa đối phương lại là một đứa nhỏ nhỏ hơn nàng sáu tuổi.
Nhìn ra được sự thất thần của nàng, khi H đội đang xếp hàng, Tưởng Thư Đình đứng ở phía sau, so với một chút tình ý mà em đang giấu diếm đi, nhưng lại quên mất là các bằng hữu tốt bên cạnh Hàn Gia Lạc đều là âm dương quái khí, trong tiếng ồn ào liên tiếp vang lên, miễn cưỡng đáp lại một động tác cổ vũ, nhìn đối phương rồi quay đầu mãn nguyện, nhưng suy nghĩ lại lung tung.
Nàng nghĩ, nàng muốn một cái ôm. Một cái ôm chỉ thuộc về Hàn Gia Lạc và Tưởng Thư Đình, thuộc về mùa hè này, không có chút nuối tiếc nào.
___2.
Chúng ta vì cái gì mà thích một người, ngày gặp em ấy thời tiết mát mẻ, gió cũng nhẹ nhàng, tất cả các ngôi sao dường như rơi trên đầu em ấy.
Luôn có những lúc mà tâm trạng của Hàn Gia Lạc nặng nề, nhất là khi nàng cảm thấy rằng nàng đang phụ kỳ vọng của người khác, cái loại tự trách tự uỷ khuất này giống như nước đầy trong miếng bọt biển, tuỳ tiện bóp một cái thì nước sẽ tuôn trào. Ngồi trên xe buýt, nàng yên lặng tắt điện thoại, ở trong túi phòng đánh ra mấy chữ 'Xin lỗi' giống như nặng ngàn cân, như thế nào cũng không thể gửi được. Những người yêu thích nàng đã cố gắng hết sức để tẩy sạch những bình luận xấu không lọt tai vào một góc mà nàng không thể thấy được, nhưng hốc mắt của nàng đỏ lên với dòng chữ 'đã rất tuyệt rồi'.
Nhắm mắt lại một chút mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, người ngồi cạnh tối nay dường như có chút yên tĩnh quá đáng. Mạnh dạn quay đầu lại, Tưởng Thư Đình đang dựa đầu lên kính, ánh mắt bị đèn neon đầy màu sắc chiếu rọi như đang chảy xuôi theo một dòng sông trải đầy kim cương vụn. Một người khi cười rộ lên mười phần cuốn hút, lúc nào cũng toả ra sức sống cùng hào quang, nhưng khi khóc lên thì lại *vô hơi vô tức, chỉ yên lặng mà rơi nước mắt.
*im lặng, không phát ra tiếng động
Một chú chó con bị ướt bởi mưa, một sự cố gắng nhưng không được đền đáp.
Khoảnh khắc đó, trái tim của nàng như bị bóp chặt lấy, đau đớn, nước mắt trong nháy mắt làm mờ đi cả mắt nàng, chỉ có thể dựa vào cảm giác của ngón tay mà lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tao của tiểu hài tử, giống như đang cẩn thận mà đối đãi với bảo vật trân quý.
"Tưởng Thư Đình, em có thể dựa vào vai chị."
Nàng cố gắng đè cái giọng nói có chút run xuống, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không đợi đến khi được đáp lại, nàng dùng sức chớp mắt mấy cái, nước mắt rơi xuống, thế giới cuối cùng cũng đã hiện rõ trước mắt. Một giây sau, chiếc mũi đỏ và đôi mắt đỏ hồng của Tưởng Thư Đình phóng đại trước mặt cô ở cự ly gần, cả thế giới dường như ngừng quay trong nháy mắt, đối phương giơ tay lên lặp lại động tác vừa rồi của nàng, nàng ngửi được một mùi cam quýt quen thuộc nơi cổ tay.
"Chị muốn cướp lấy vị trí làm dưa của em sao?" editor: ụa là sao bà?? bà khó chiều quá
Ấu trĩ. Cái không khí lãng mạn này đều bị phá hết rồi, nàng phì cười vừa mắng vừa đẩy người kia ra, nhìn má lúm đồng tiền kia lại xuất hiện, tâm tình khổ sở cuối cùng cũng có chút chuyển biến. Bệnh thần kinh a, còn phải tranh giành, chưa từng nghe qua Lạc Lạc ca ca sao!
"Hàn Gia Lạc không sao đâu, không vượt qua giông bão thì làm sao thấy được cầu vồng, lần sau chúng ta nhất định, nhất định sẽ lấy về được... Nếu như có lần sau."
Hàn Gia Lạc hừ hừ hai tiếng, tay khẽ nắm lấy góc áo đối phương mà xoa xoa.
"Chúng ta nhất định phải có lần sau."
Lời nói của Tưởng Thư Đình theo xe xóc nảy run lên một chút, trái tim nàng cũng khẽ rung động.
Tiểu hài tử này luôn tràn đầy tin tưởng với mỗi một câu nói ra, đều sẽ mang theo kiên định, mang theo dũng khí chưa từng có, mang theo cả sự nhiệt tình cẩn thận. Nàng nở nụ cười, bất cứ khi nào, Tưởng Thư Đình luôn làm cho nàng vui vẻ trở lại, là một liều thuốc đặc biệt để xua đi những cảm xúc không đáng có của nàng, là một đứa trẻ độc đáo. Vì thế nàng liền không đế ý đối phương đang oa oa kêu loạn phản đối đem cái đầu xù xì kia ấn vào vai mình.
Hàn Gia Lạc rất chậm nóng, cũng rất lạnh, cho nên nếu, Tưởng Thư Đình nguyện ý, nàng không ngại cùng đối phương lãng mạn một trận.
___
3.
Suy nghĩ của nàng bị tiếng rung trên điện thoại cắt ngang, nàng sững sờ một chút mới phản ứng lại rồi một mình bật cười, sao có thể bỏ chạy trong sự kiện quan trọng nhất trong năm chứ. Chỉ là vừa rồi đột nhiên nhớ tới Tưởng Thư Đình ở thời điểm này vào năm ngoái, Tưởng Thư Đình cầm chiếc cúp đầu tiên trong đời, Tưởng Thư Đình tay cầm dải ruy băng ngồi ở trong góc, và Tưởng Thư Đình người cùng nàng từ người xa lạ trở nên thân thiết.
Mở wechat, quả nhiên tin nhắn ở đầu hàng là bông cải xanh.
"Thật hồi hộp, thật hồi hộp, chị có hồi hộp không? Ô, chị đừng có hồi hộp quá nha, em tính toán sơ sơ thì hôm nay, chị chắc chắn có thể vào được top 16!"
Chỉ cần nhìn những dòng tin nhắn là có thể tưởng tượng ra được giọng điệu đối phương như thế nào, nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về vị trí cách đó khá nhiều người, nhìn Tưởng Thư Đình đang thò đầu ra, loay hoay trong mấy khe hở để nhìn nàng, lại chỉ chỉ vào điện thoại ý chỉ nàng tiếp tục xem điện thoại.
"Dù sao thì, chị nhất định sẽ thành công, nhất định luôn á! Em sẽ ở trên này chờ chị, Hàn Gia Lạc, cố lên, cố lên! Lạc Vương tất thắng! Lạc Vương uy vũ! Cố lên, cố lên!"
Hàn Gia Lạc hoa mắt nhìn một tràng cổ vũ liên tiếp có chút bất đắc dĩ cười cười, gõ màn hình hai câu trả lời đối phương.
"Em làm chị hoa hết cả mắt!""Tất cả chúng ta đều sẽ được toại nguyện."
Tưởng Thư Đình đứng trước micro vừa xinh đẹp lại vừa phô trương, thân thể thẳng tắp, mái tóc bay bổng. mỗi một tế bào trên người gào lên tuỳ ý mà kiêu ngạo. Tiểu ngốc nghếch trầm tĩnh sau sáu năm rốt cuộc cũng có được sức mạnh, có tự tin tiếp tục ưỡn ngực bước tiếp tục nhận lấy chiếc cúp vinh dự kia, đứa nhỏ từ không có người đánh call, bị người qua đường chỉ trích, châm chọc vì vào vòng chỉ biết khua môi múa mép, không có bản lĩnh.
Là Tưởng Thư Đình xứng đáng với vị trí này.
Hàn Gia Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay. Khoảnh khắc Tưởng Thư Đình cùng nàng đan tay, mười ngón tương khấu vào nhau, nàng không có cách nào làm rõ tâm tư của mình, nàng khẳng định rằng, nàng chính là thích Tưởng Thư Đình. Không chỉ là Tưởng Thư Đình người đang đứng ở thời kỳ đỉnh cao như bây giờ, mà là Tưởng Thư Đình.
"Ngồi thêm một lát nữa."
Tưởng Thư Đình ngồi ở ghế sofa ở phía trên, nhắn cho nàng thêm một tin.
"Đương nhiên."
Đương nhiên, Tưởng Thư Đình làm được, nàng nhất định cùng phải làm được. Bởi vì nàng chính là Hàn Gia Lạc, không sợ trời không sợ đất, từng có được tất cả nhưng lại mất đi hết nhưng vẫn không thiếu dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.
Cái ôm mà nàng vẫn đang nghĩ đến lại đến thật bất ngờ nhưng cũng thật ấm áp.
Khoảnh khắc nàng bước xuống cầu thang, nàng nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang làm trò cách đó không xa, hạnh phúc như pháo nổ ở trong lòng, nàng nhìn Tưởng Thư Đình cười dang tay về phía nàng, nàng vì thế mà không nhịn được, bước thật nhanh về phía mặt trời của nàng.
Cái ôm độc nhất vô nhị, mang theo sự nhiệt huyết cùng ôn nhu của người thiếu niên này. Nàng bị ôm chặt vòng lòng, xung quanh đều là mùi thơm dễ ngửi trên người của Tưởng Thư Đình, rõ ràng là hiện trường đang rất ồn ào, nhưng nàng chỉ nghe thấy được câu nói mang theo ý cười bên tai.Mùa hè này tràn ngập Tưởng Thư Đình.
___
4.
"Mùa hè kết thúc rồi..."
Hàn Gia Lạc nằm trên giường lớn của khách sạn, sau khi ngồi bốn năm tiếng, cơn đau lưng cũng đã giảm bớt một phần, sau đó là sự vui vẻ phấn khích tràn ngập, nàng ngửa mặt lên nhìn cái đèn chùm trên trần nhà, thở phào nhẹ nhõm đồng thời ánh mắt có chút mất mát.
Lại thêm một năm nữa mùa hè kết thúc, câu nói 'mình đã trở lại' chậm trễ kia nghe có chút nhiệt huyết, nghe có chút ngớ ngẩn. Nhưng cảm giác ấy sau nhiều năm lại một lần nữa ập tới, rốt cuộc nàng đã trở lại dưới ánh đèn sân khấu, như một cái tát thật đau cho những kẻ âm dương quái khí đã trêu đùa, giễu cợt người khác suốt mấy năm qua.
Từ khi gặp được Tưởng Thư Đình, vận khí của nàng dường như ngày càng ngày càng tốt.
Nàng có lẽ là gặp được một chú cá nhỏ của đời mình, lại còn được tặng kèm thêm được một gói chăm sóc đặc biệt.
"Còn chưa có."
Tưởng Thư Đình ngồi một bên đột nhiên che mắt nàng lại, nàng cũng thuận theo mà nhắm mắt lại, đưa tay khẽ vuốt tay bàn tay thon dài lại mảnh khảnh được fan khen ngợi vô số lần.
"Hửm?""Còn chưa có..."
Sao mà chỉ nói một câu giống câu vừa rồi vậy, Hàn Gia Lạc không biết tại vì sao mà em ấy lại chở bướng như vậy, đang nghĩ muốn nói tiếp với em, trên môi lại đột nhiên truyền đến một trận ấm áp.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng.
"Hàn Gia Lạc, câu nói lúc ở trên sân khấu, nếu chị không nghe rõ, em có thể nói lại một lần nữa không?"
Hàn Gia Lạc cười cười, đảo mắt nhìn vành tai đang đỏ ửng của tiểu bằng hữu trước mặt.
"Vẫn là em nói đi."
Tưởng Thư Đình bày tỏ chân thành, vụng về mà biểu bạch những lời thật lòng, nhưng khi căng thẳng đến mức lúc tỏ tình cũng chỉ có thể nói ra câu bình thường nhất, giọng nói có chút run run.
Trong tiếng hò reo của hàng ngàn, em không chúc mừng nàng, bởi vì từ lâu đã âm thầm chúc mừng nàng hàng ngàn lần, bọn họ chúc mừng nàng, chỉ có em nói thích nàng.
"Em thích chị, vẫn luôn thích chị."
Tưởng Thư Đình, là mùa hè duy nhất của Hàn Gia Lạc.
END._____quýt: một chiếc cp mà mình thấy rất đáng yêu, hy vọng hai bạn sẽ ở bên nhau thật lâu về sau nha.
1.
Đối với Hàn Gia Lạc, định nghĩa của mùa hè không phải là tiếng ve kêu ồn ào như trong tiểu thuyết hay là con đường rợp bóng cây dài ngút tầm mắt. Không giống như hầu hết mọi người trên thế giới này, ấn tượng của nàng về mùa hè đã có từ rất lâu rồi, được khắc trên những dải băng vàng của buổi lễ lớn hằng năm, sau đó được bắn lên cao rồi lại rơi xuống kết thúc.
Nếu như có một mẩu rơi trên đỉnh đầu nàng, nàng có thể cười lấy nó xuống, và coi nó như là mảnh vỡ của điều không tưởng mà ngàn vạn người khao khát. Nếu như mỗi một mảnh lướt qua nàng, nàng cũng sẽ cười, chẳng qua theo đó là sự cô đơn dâng lên từ tận đáy lòng ngoài niềm vui và nước mắt.
Nàng cũng đã nghĩ thử, nàng đã từng không cần quan tâm đến những mảnh nhỏ màu vàng đó, bởi vì vô số ánh đèn sân khấu sẽ tự giác nắm bắt lấy bóng dáng của nàng, nàng đứng trong màu sắc tươi sáng được bao quanh bởi tình yêu. Khi đó nàng đã có được cả mùa hè trong tay, và có những huy hoàng mà nàng có thể tự tay nắm lấy.
Chẳng qua là sau đó, sự nhiệt huyết kia liền bị đánh bay, ngay cả sự phù phiếm của tuổi trẻ cũng đã đều bị bóc tách ra khỏi tâm hồn kiên cường của Hàn Gia Lạc, giống như một con tốt đang trong giai đoạn phong nhã hoà hoa*, để đổi lấy sự bình tĩnh, lạnh lùng kiên quyết. Nhưng nàng lại cho rằng việc trao đổi này không đáng giá, vậy mà từ đầu đến cuối cũng không ai hỏi nàng rằng có muốn hay không.
*tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.
Năm ngoái tại tổng tuyển cử, nàng như một khách mời ngồi dưới đài, ấn tượng sâu nhất cũng không phải là đại tiền bối gen2 thăng đường, cùng không phải hai hay ba người bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, thậm chí người của đội đạt được thứ hạng như thế nào nàng cũng không để ý. Nàng nhìn xung quanh không sót một thứ gì vào thời điểm đó, nàng thà cúi đầu xuống nói chuyện phiếm với Trần Thiến Nam bên cạnh còn hơn, cũng không muốn xem một mùa hè trôi qua vô nghĩa như vậy.
Nhưng nàng không thể hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc giải tán, nàng nhìn thấy một cô gái đang đứng ở trong góc, với một chiếc cúp trong tay. Cô gái đó ngẩng đầu lên, vươn tay cố gắng nắm lấy một tia sáng trên sân khấu, một hành động rất ngây thơ và vô nghĩa, nhưng dường như đối phương rất vui vẻ không biết mệt mỏi.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy mình ở tuổi 22 kiên trì, kiên định, khát khao tốt đẹp, cũng có sự nhiệt tình và dũng khí trước đây chưa từng có. Cùng lúc đó, nàng nhớ tới, một đứa trẻ 19 tuổi có duyên với nàng trong một lần bắt cặp có một cái tên rất dễ nghe, tên là Tưởng Thư Đình.
Nói đến chuyện này có chút thần kỳ, trong tất cả những ký ức lộn xộn của nàng về mùa hè kia, em ấy đưa tay và nắm lấy ánh sáng được đánh dấu bằng một điểm nhấn.
Nó để lại ấn tượng sâu sắc, đến nỗi nàng và Tưởng Thư Tình lúc gặp lại nhau, là hai đường song song chưa bao giờ gặp nhưng đến gần cuối cùng cũng giao nhau tại một điểm. Tóm lại, Tưởng Thư Đình và đứa bé trong trí nhớ của nàng gần như khác nhau một trời một vực, vóc dáng cao lớn, góc cạnh sắc bén, thậm chí trầm tĩnh ngồi cạnh mình, gương mặt có góc nghiêng tinh xảo lộ ra một chút trưởng thành hơn tuổi tác. Điều duy nhất không thay đổi có lẽ chính là đôi mắt khi cười sẽ uốn cong, nhìn thật đẹp.
Cuộc sống của nàng bắt đầu thay đổi nhịp điệu từ tháng ba. Một người thật sự có thể thay đổi một người khác, nàng vô thức bị sự lạc quan và tích cực của Tưởng Thư Đình không ngừng ảnh hưởng, giống như hình ảnh vốn trước đây rất ảm đạm nhưng lại được rót thêm một chút sắc màu vào vậy.
Bởi vì có một người cùng đồng hành, bởi vì có sự tồn tại đối đãi đặc biệt, cũng bởi vì nàng đã được kéo lại con đường theo đuổi ánh sáng kia, bởi vì 80% hạnh phúc trong cuộc sống này được một người khác cho đi, cho nên nàng đã bất tri bất giác, trở về lại thành một Hàn Gia Lạc của những năm trước.
Sự ôn nhu của Tưởng Thư Đình luôn được ẩn giấu trong từng chút một lúc cả hai ở cùng một chỗ, không ai là không thích người chân thành, nhất là Hàn Gia Lạc một người đã từng trải qua những thăng trầm trong cuộc sống bôn ba ở nơi đây. Nàng bắt đầu chậm rãi mở lòng ra, giống như một con mèo đang để lộ ra cái bụng mềm mại của mình đối với người mà nó tin tưởng vậy, bởi vì nàng biết thứ nàng nhận lại được sẽ là những cái vuốt ve, cưng chiều chứ không phải là những thanh kiếm sắc nhọn đâm vào nàng.
Đây là lần đầu tiên đối với một người chậm chạp như nàng.
Cho nên có thể nói, Tưởng Thư Đình a Tưởng Thư Đình, cái người này thật sự có mị lực.
Có thể là do quá bận rộn, mùa hè này bắt đầu thật vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trong lúc chờ thảm đỏ, Hàn Gia Lạc cầm chiếc quạt cầm tay nhỏ của Lưu Thù Hiền để hạ nhiệt cho mình, thời tiết ở Quảng Châu quả thật là tuỳ hứng, ngày hôm qua có thể mưa to bão lớn nước ngập lên láng, ngày hôm nay thì cả mười dặm vẫn không thấy nổi một bóng mây, chỉ cần ngồi xuống xe một chút thì nàng liền không muốn động đậy nữa.
Sau gáy đột nhiên có vật mát lạnh áp vào, cả người nàng giật mình, quay lại thì thấy khuôn mặt bướng bỉnh kia, nàng chợt mất bình tĩnh. Khi đối mặt với Tưởng Thư Đình, nàng không thể tức giận được, cho dù đó là một trò đùa thiếu đòn của em ấy. Đứa trẻ thông minh thành công trong việc trêu đùa chị lớn đương nhiên sẽ phải bồi thường, vì thế trên tay nàng có thêm một ly *sữa Vương Tử còn có nước đá đọng ở ngoài đang chảy xuống.*một loại sữa bên Trung Quốc.
Tưởng Thư Đình cười khom lưng xuống, đặt cằm lên vai và cổ nàng mà cọ cọ, giống như một chú cún đang làm nũng. Là một trong những tiểu thần tượng nhỏ tuổi thành công nhất sông seine, tiểu Thư cẩu quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Thật xinh đẹp nha."
Vẫn là không thể quen với lời khen ngợi không chút che dấu của Tưởng Thư Đình, nàng ngượng ngùng sờ mũi, đem cái quạt nhỏ xoay lại trước mặt đối phương, nàng cười nhìn em đang thoải mái nheo mắt lại.
Đồng thời đương nhiên cũng sẽ không thể nào bỏ qua được tiếng la giận dữ của lão Lưu ở phía xa kia: "Hàn Gia Lạc, em đừng có dùng quạt của chị để yêu đương chứ."
Yêu đương, hẳn là còn chưa tính đến đi. Không chỉ riêng nàng, cả Tưởng Thư Đình cũng chưa bao giờ biểu lộ bất cứ ý tứ nào vượt quá mức, huống chi là, các nàng còn lâu mới trở thành sự lựa chọn đầu tiên của đối phương. Nghĩ đến đây, nàng có chút nhụt chí. Con người luôn mong muốn nhiều hơn, khát vọng nhiều hơn, nàng biết rất rõ cái đạo lý này, nhưng vẫn không thể khống chế lòng tham của mình mà muốn lại gần cái người ấm áp kia hơn một chút.
Niềm kiêu hãnh của một năm qua dường như rất khó để buông xuống, nàng đã quen với việc gặt hái được tình yêu và hảo cảm của người khác, lại rất ít khi chủ động với bên ngoài, trái tim nóng rực đập dữ dội, trên mặt không một chút gợn sóng, hơn nữa đối phương lại là một đứa nhỏ nhỏ hơn nàng sáu tuổi.
Nhìn ra được sự thất thần của nàng, khi H đội đang xếp hàng, Tưởng Thư Đình đứng ở phía sau, so với một chút tình ý mà em đang giấu diếm đi, nhưng lại quên mất là các bằng hữu tốt bên cạnh Hàn Gia Lạc đều là âm dương quái khí, trong tiếng ồn ào liên tiếp vang lên, miễn cưỡng đáp lại một động tác cổ vũ, nhìn đối phương rồi quay đầu mãn nguyện, nhưng suy nghĩ lại lung tung.
Nàng nghĩ, nàng muốn một cái ôm. Một cái ôm chỉ thuộc về Hàn Gia Lạc và Tưởng Thư Đình, thuộc về mùa hè này, không có chút nuối tiếc nào.
___2.
Chúng ta vì cái gì mà thích một người, ngày gặp em ấy thời tiết mát mẻ, gió cũng nhẹ nhàng, tất cả các ngôi sao dường như rơi trên đầu em ấy.
Luôn có những lúc mà tâm trạng của Hàn Gia Lạc nặng nề, nhất là khi nàng cảm thấy rằng nàng đang phụ kỳ vọng của người khác, cái loại tự trách tự uỷ khuất này giống như nước đầy trong miếng bọt biển, tuỳ tiện bóp một cái thì nước sẽ tuôn trào. Ngồi trên xe buýt, nàng yên lặng tắt điện thoại, ở trong túi phòng đánh ra mấy chữ 'Xin lỗi' giống như nặng ngàn cân, như thế nào cũng không thể gửi được. Những người yêu thích nàng đã cố gắng hết sức để tẩy sạch những bình luận xấu không lọt tai vào một góc mà nàng không thể thấy được, nhưng hốc mắt của nàng đỏ lên với dòng chữ 'đã rất tuyệt rồi'.
Nhắm mắt lại một chút mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, người ngồi cạnh tối nay dường như có chút yên tĩnh quá đáng. Mạnh dạn quay đầu lại, Tưởng Thư Đình đang dựa đầu lên kính, ánh mắt bị đèn neon đầy màu sắc chiếu rọi như đang chảy xuôi theo một dòng sông trải đầy kim cương vụn. Một người khi cười rộ lên mười phần cuốn hút, lúc nào cũng toả ra sức sống cùng hào quang, nhưng khi khóc lên thì lại *vô hơi vô tức, chỉ yên lặng mà rơi nước mắt.
*im lặng, không phát ra tiếng động
Một chú chó con bị ướt bởi mưa, một sự cố gắng nhưng không được đền đáp.
Khoảnh khắc đó, trái tim của nàng như bị bóp chặt lấy, đau đớn, nước mắt trong nháy mắt làm mờ đi cả mắt nàng, chỉ có thể dựa vào cảm giác của ngón tay mà lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tao của tiểu hài tử, giống như đang cẩn thận mà đối đãi với bảo vật trân quý.
"Tưởng Thư Đình, em có thể dựa vào vai chị."
Nàng cố gắng đè cái giọng nói có chút run xuống, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Không đợi đến khi được đáp lại, nàng dùng sức chớp mắt mấy cái, nước mắt rơi xuống, thế giới cuối cùng cũng đã hiện rõ trước mắt. Một giây sau, chiếc mũi đỏ và đôi mắt đỏ hồng của Tưởng Thư Đình phóng đại trước mặt cô ở cự ly gần, cả thế giới dường như ngừng quay trong nháy mắt, đối phương giơ tay lên lặp lại động tác vừa rồi của nàng, nàng ngửi được một mùi cam quýt quen thuộc nơi cổ tay.
"Chị muốn cướp lấy vị trí làm dưa của em sao?" editor: ụa là sao bà?? bà khó chiều quá
Ấu trĩ. Cái không khí lãng mạn này đều bị phá hết rồi, nàng phì cười vừa mắng vừa đẩy người kia ra, nhìn má lúm đồng tiền kia lại xuất hiện, tâm tình khổ sở cuối cùng cũng có chút chuyển biến. Bệnh thần kinh a, còn phải tranh giành, chưa từng nghe qua Lạc Lạc ca ca sao!
"Hàn Gia Lạc không sao đâu, không vượt qua giông bão thì làm sao thấy được cầu vồng, lần sau chúng ta nhất định, nhất định sẽ lấy về được... Nếu như có lần sau."
Hàn Gia Lạc hừ hừ hai tiếng, tay khẽ nắm lấy góc áo đối phương mà xoa xoa.
"Chúng ta nhất định phải có lần sau."
Lời nói của Tưởng Thư Đình theo xe xóc nảy run lên một chút, trái tim nàng cũng khẽ rung động.
Tiểu hài tử này luôn tràn đầy tin tưởng với mỗi một câu nói ra, đều sẽ mang theo kiên định, mang theo dũng khí chưa từng có, mang theo cả sự nhiệt tình cẩn thận. Nàng nở nụ cười, bất cứ khi nào, Tưởng Thư Đình luôn làm cho nàng vui vẻ trở lại, là một liều thuốc đặc biệt để xua đi những cảm xúc không đáng có của nàng, là một đứa trẻ độc đáo. Vì thế nàng liền không đế ý đối phương đang oa oa kêu loạn phản đối đem cái đầu xù xì kia ấn vào vai mình.
Hàn Gia Lạc rất chậm nóng, cũng rất lạnh, cho nên nếu, Tưởng Thư Đình nguyện ý, nàng không ngại cùng đối phương lãng mạn một trận.
___
3.
Suy nghĩ của nàng bị tiếng rung trên điện thoại cắt ngang, nàng sững sờ một chút mới phản ứng lại rồi một mình bật cười, sao có thể bỏ chạy trong sự kiện quan trọng nhất trong năm chứ. Chỉ là vừa rồi đột nhiên nhớ tới Tưởng Thư Đình ở thời điểm này vào năm ngoái, Tưởng Thư Đình cầm chiếc cúp đầu tiên trong đời, Tưởng Thư Đình tay cầm dải ruy băng ngồi ở trong góc, và Tưởng Thư Đình người cùng nàng từ người xa lạ trở nên thân thiết.
Mở wechat, quả nhiên tin nhắn ở đầu hàng là bông cải xanh.
"Thật hồi hộp, thật hồi hộp, chị có hồi hộp không? Ô, chị đừng có hồi hộp quá nha, em tính toán sơ sơ thì hôm nay, chị chắc chắn có thể vào được top 16!"
Chỉ cần nhìn những dòng tin nhắn là có thể tưởng tượng ra được giọng điệu đối phương như thế nào, nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về vị trí cách đó khá nhiều người, nhìn Tưởng Thư Đình đang thò đầu ra, loay hoay trong mấy khe hở để nhìn nàng, lại chỉ chỉ vào điện thoại ý chỉ nàng tiếp tục xem điện thoại.
"Dù sao thì, chị nhất định sẽ thành công, nhất định luôn á! Em sẽ ở trên này chờ chị, Hàn Gia Lạc, cố lên, cố lên! Lạc Vương tất thắng! Lạc Vương uy vũ! Cố lên, cố lên!"
Hàn Gia Lạc hoa mắt nhìn một tràng cổ vũ liên tiếp có chút bất đắc dĩ cười cười, gõ màn hình hai câu trả lời đối phương.
"Em làm chị hoa hết cả mắt!""Tất cả chúng ta đều sẽ được toại nguyện."
Tưởng Thư Đình đứng trước micro vừa xinh đẹp lại vừa phô trương, thân thể thẳng tắp, mái tóc bay bổng. mỗi một tế bào trên người gào lên tuỳ ý mà kiêu ngạo. Tiểu ngốc nghếch trầm tĩnh sau sáu năm rốt cuộc cũng có được sức mạnh, có tự tin tiếp tục ưỡn ngực bước tiếp tục nhận lấy chiếc cúp vinh dự kia, đứa nhỏ từ không có người đánh call, bị người qua đường chỉ trích, châm chọc vì vào vòng chỉ biết khua môi múa mép, không có bản lĩnh.
Là Tưởng Thư Đình xứng đáng với vị trí này.
Hàn Gia Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay. Khoảnh khắc Tưởng Thư Đình cùng nàng đan tay, mười ngón tương khấu vào nhau, nàng không có cách nào làm rõ tâm tư của mình, nàng khẳng định rằng, nàng chính là thích Tưởng Thư Đình. Không chỉ là Tưởng Thư Đình người đang đứng ở thời kỳ đỉnh cao như bây giờ, mà là Tưởng Thư Đình.
"Ngồi thêm một lát nữa."
Tưởng Thư Đình ngồi ở ghế sofa ở phía trên, nhắn cho nàng thêm một tin.
"Đương nhiên."
Đương nhiên, Tưởng Thư Đình làm được, nàng nhất định cùng phải làm được. Bởi vì nàng chính là Hàn Gia Lạc, không sợ trời không sợ đất, từng có được tất cả nhưng lại mất đi hết nhưng vẫn không thiếu dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.
Cái ôm mà nàng vẫn đang nghĩ đến lại đến thật bất ngờ nhưng cũng thật ấm áp.
Khoảnh khắc nàng bước xuống cầu thang, nàng nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang làm trò cách đó không xa, hạnh phúc như pháo nổ ở trong lòng, nàng nhìn Tưởng Thư Đình cười dang tay về phía nàng, nàng vì thế mà không nhịn được, bước thật nhanh về phía mặt trời của nàng.
Cái ôm độc nhất vô nhị, mang theo sự nhiệt huyết cùng ôn nhu của người thiếu niên này. Nàng bị ôm chặt vòng lòng, xung quanh đều là mùi thơm dễ ngửi trên người của Tưởng Thư Đình, rõ ràng là hiện trường đang rất ồn ào, nhưng nàng chỉ nghe thấy được câu nói mang theo ý cười bên tai.Mùa hè này tràn ngập Tưởng Thư Đình.
___
4.
"Mùa hè kết thúc rồi..."
Hàn Gia Lạc nằm trên giường lớn của khách sạn, sau khi ngồi bốn năm tiếng, cơn đau lưng cũng đã giảm bớt một phần, sau đó là sự vui vẻ phấn khích tràn ngập, nàng ngửa mặt lên nhìn cái đèn chùm trên trần nhà, thở phào nhẹ nhõm đồng thời ánh mắt có chút mất mát.
Lại thêm một năm nữa mùa hè kết thúc, câu nói 'mình đã trở lại' chậm trễ kia nghe có chút nhiệt huyết, nghe có chút ngớ ngẩn. Nhưng cảm giác ấy sau nhiều năm lại một lần nữa ập tới, rốt cuộc nàng đã trở lại dưới ánh đèn sân khấu, như một cái tát thật đau cho những kẻ âm dương quái khí đã trêu đùa, giễu cợt người khác suốt mấy năm qua.
Từ khi gặp được Tưởng Thư Đình, vận khí của nàng dường như ngày càng ngày càng tốt.
Nàng có lẽ là gặp được một chú cá nhỏ của đời mình, lại còn được tặng kèm thêm được một gói chăm sóc đặc biệt.
"Còn chưa có."
Tưởng Thư Đình ngồi một bên đột nhiên che mắt nàng lại, nàng cũng thuận theo mà nhắm mắt lại, đưa tay khẽ vuốt tay bàn tay thon dài lại mảnh khảnh được fan khen ngợi vô số lần.
"Hửm?""Còn chưa có..."
Sao mà chỉ nói một câu giống câu vừa rồi vậy, Hàn Gia Lạc không biết tại vì sao mà em ấy lại chở bướng như vậy, đang nghĩ muốn nói tiếp với em, trên môi lại đột nhiên truyền đến một trận ấm áp.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và trân trọng.
"Hàn Gia Lạc, câu nói lúc ở trên sân khấu, nếu chị không nghe rõ, em có thể nói lại một lần nữa không?"
Hàn Gia Lạc cười cười, đảo mắt nhìn vành tai đang đỏ ửng của tiểu bằng hữu trước mặt.
"Vẫn là em nói đi."
Tưởng Thư Đình bày tỏ chân thành, vụng về mà biểu bạch những lời thật lòng, nhưng khi căng thẳng đến mức lúc tỏ tình cũng chỉ có thể nói ra câu bình thường nhất, giọng nói có chút run run.
Trong tiếng hò reo của hàng ngàn, em không chúc mừng nàng, bởi vì từ lâu đã âm thầm chúc mừng nàng hàng ngàn lần, bọn họ chúc mừng nàng, chỉ có em nói thích nàng.
"Em thích chị, vẫn luôn thích chị."
Tưởng Thư Đình, là mùa hè duy nhất của Hàn Gia Lạc.
END._____quýt: một chiếc cp mà mình thấy rất đáng yêu, hy vọng hai bạn sẽ ở bên nhau thật lâu về sau nha.