[Trans/Edit] River | Series

[Hân Dương] Sợ mưa



Link: https://card.weibo.com/article/m/show/id/2309404764588724846649

Author: 啊懿先生

____

Sợ mưa

/ooc /abo


1.


Gần đây ở Thượng Hải không có sự kiện nào lớn, nếu có, sợ rằng cũng là tiệc cưới của bang chủ Trương, vô cùng náo nhiệt, đến mức nửa cái Thượng Hải đều có thể nghe thấy.


Nói về Trương Hân một chút, cô ấy là một huyền thoại của tuổi niên thiếu. Chỉ mới nửa tháng tuổi đã được lão bang chủ nhặt về nuôi nấng, chăm sóc như con gái ruột. Về sau trong bang phái tình hình bất ổn, những người kế thừa băng đảng toàn bộ đều chết, cả Hắc Long bang đều ném cho Trương Hân năm mười lăm tuổi.


Có người còn nhìn được số mệnh của Hắc Long bang, sau khó khăn to lớn này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió. Quả thật không sai, hiện tại ở trong các hoạt động lớn, có tên của Hắc Long bang, ai cũng phải dè chừng ba phần.


Tổng tư lệnh ngày hôm đó mang theo nữ nhi của mình đến gặp bang chủ, nghe nói bang chủ chỉ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác hai lần, nhưng hiện tại Hứa Dương Ngọc Trác đã ngồi tại Trương gia rồi.


Khi Hứa Dương Ngọc Trác vừa thức dậy, mặt trời đã lên cao. Mùa đông khí hậu lạnh và ẩm ướt, ngoại trừ ở trong chăn bông thì nàng không muốn đi đâu cả. Nàng chậm rãi mặc quần áo, xỏ dép lê xuống phòng ăn.


Trương Hân mặt lạnh ngồi ở ghế chính, còn có một ít khách hàng không thể kể tên, Hứa Dương Ngọc Trác dường như đã quen với việc có người lạ lui tới trong nhà, trong trường hợp như thế này, nàng sẽ chọn trốn đi, nhưng trốn cũng không thoát được, giống như hiện tại vậy, Trương Hân nhìn thấy nàng, mắt hướng đến nàng nhìn một cái.


"Trời..." Hứa Dương Ngọc Trác liền chạy đến bên cạnh Trương Hân, vòng tay quanh cổ, ngồi vào trong lòng cô.

"Có chuyện gì vậy? Tiểu Trư chưa tỉnh ngủ a?" Trương Hân ôm nàng chặt hơn một chút, cánh môi dán lên sợi tóc của nàng, nhẹ giọng hỏi. "Ừm... em mơ thấy Hân biến mất... Tỉnh lại Hân cũng không có ở bên cạnh..." Hứa Dương Ngọc Trác thậm chí nghẹn đến nức nở.

"Tại sao tôi lại không có ở đây, tôi vẫn luôn ở đây với em, đừng sợ a." Trương Hân nhìn chằm chằm vào Hứa Dương Ngọc Trác, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xấu hổ của những người xung quanh, vươn tay phải của mình vuốt ve hai gò má của Hứa Dương Ngọc Trác.



"Khụ, cô Trương, hôm khác chúng ta lại đến. Không làm phiền cô nữa." Trương Hân chỉ gật đầu, không thèm ngẩng đầu lên, cho đến khi quản gia đóng cửa lại.

"Cảm ơn em." Trương Hân vỗ vỗ Hứa Dương Ngọc Trác ý bảo nàng đứng lên, bởi vì động tác vừa rồi, vạt áo ngủ lỏng lẻo tuột xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết. "Còn chưa khai xuân, cẩn thận cảm lạnh." Lấy áo khoác phía sau khoác lên cho Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân xoay người đi về hướng thư phòng.


Hứa Dương Ngọc Trác đã sớm quen với cuộc sống hiện tại, nàng gả vào đây ba tháng, ngoại trừ những lúc Trương Hân không muốn tiếp khách làm bộ thân mật với mình, thời gian còn lại Hứa Dương Ngọc Trác căn bản là không thấy cô. Bất quá như vậy cũng tốt, an tĩnh tĩnh lặng, mình cũng có danh phận, ai cũng kính nể mình vài phần, Trương Hân lại có tiền, nàng ra ngoài mua sắm cũng không cần xem trước.


Giống như, như một chú chim không biết gì về thế giới kia, được nuôi trong một chiếc lồng bằng vàng, con chim không nhất thiết phải yêu lấy người chủ, nhưng phải yêu lấy thức ăn nằm trong tay của chủ. Hứa Dương Ngọc Trác mỗi lần nghĩ tới đây đều tự giễu mình một phen, bản thân là một người đọc nhiều sách đã đành nhưng ý nghĩ lại nông cạn như thế.


Nói về chuyện tình yêu trong lúc loạn thế là chuyện nực cười nhất đấy.





2.

Trương Hân cả ngày ngồi trong thư phòng, trong những lúc không bận rộn công việc, rảnh rỗi đều sẽ nghĩ đến người con gái cùng mình ngủ trên giường.


Buổi tối đêm tân hôn, trời có mưa nhỏ, khi cô vừa bước vào phòng ngủ, Hứa Dương Ngọc Trác tựa hồ như đã tỉnh lại sau cơn mê, đôi mắt buồn ngủ mông lung lại không giấu được vẻ mê hoặc trong mắt.


Trương Hân từ trong nháy mắt đã bắt đầu hối hận, cô thừa nhận rằng cô chỉ coi hôn lễ này là công cụ để xem xét quyền lực và cuộc hôn nhân trẻ con này cũng chỉ là lợi ích để cô và công việc  cân bằng lẫn nhau mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy người con gái dụ hoặc nằm trên giường của mình, mặc một bộ đồ ngủ cotton và lụa, để lộ bắp chân, thì thật mang lại cho người ta một cảm giác khác thường, cảm giác khô nóng.


Hứa Dương Ngọc Trác từ trên giường ngồi dậy, ngón tay chạm vào nút áo sơ mi đầu tiên của Trương Hân, Trương Hân đặt tay ở bên hông của nàng. So với đầu óc thì tay chân của cô lại phản ứng nhanh hơn một bước, kéo khoảng cách giữa mình và Hứa Dương Ngọc Trác ra, "Nghỉ ngơi, ngủ ngon." Cô nhìn thấy trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác thập phần kinh ngạc, bất quá nàng lại rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.


Hứa Dương Ngọc Trác yên lặng gật đầu, xoay người chui vào chăn.


Trương Hân sau năm mười lăm tuổi thường xuyên bị mất ngủ, đêm tân hôn cũng không ngoại lệ. Nhưng trong lòng cô trống rỗng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của Hứa Dương Ngọc Trác. Với nhiệt độ gần trong tầm tay, cô dâu của cô ngủ thật không trung thực mà. Thân hình mềm mại dán sát tới, Trương Hân nghĩ đến thành ngữ "Tâm Viên Ý Mã" đã đọc được từ lâu.


Vì thế về sau cô không cùng Hứa Dương Ngọc Trác gặp mặt, cô luôn cảm thấy điều này thật sai lầm, sự xúc động không có tình cảm đều chất đầy dục vọng, mà dục vọng sẽ hại chết người.


Hết lần này tới lần khác Hứa Dương ăn mặc quá mức tùy tiện, có khi Trương Hân liếc trộm bằng cả hai mắt, cảm giác như mình bị phát hiện nhanh chóng thu lại ánh mắt.


Hãy nhìn khi còn có thể.


Trương Hân từ nhỏ đã yêu thích vẽ tranh, nhưng cũng chỉ học được nửa chừng rồi bỏ cuộc. Bây giờ cô lại cầm lấy cọ vẽ, trên giấy phác họa lấy bộ dáng của Hứa Dương Ngọc Trác, xương quai xanh của nàng rất đẹp, còn có vòng eo mảnh khảnh. Cảm thấy khó chịu với một bức vẽ nửa chừng như vậy, cô nhào giấy thành khối rồi ném thẳng vào thùng rác.





3.

Hứa Dương Ngọc Trác thích mưa, ở Thượng Hải cũng đang mùa mưa, nàng châm một điếu thuốc nhỏ, ở bên cửa sổ nghe mưa rơi.


Hút thuốc không phải là một thói quen tốt nên nàng đã bí mật học hỏi, nàng ấy chỉ đơn giản là thích làn khói mờ, mang lại cho người ta một cảm giác ảo giác. Nàng tập trung vào mưa đến nỗi không nghe thấy tiếng đẩy cửa vào.


"Mượn lửa." Nàng ngẩng đầu, Trương Hân cũng đang ngậm một điếu thuốc tiến lại gần, muốn mượn điếu thuốc của nàng để châm lửa.

"Hôm nay không bận?"


Trương Hân không trả lời, cô đưa lưng về phía cửa sổ, nhìn lên cái đèn trần kiểu Pháp.


"Thượng Hải lúc nào cũng mưa, hồi nhỏ tôi không thích mưa, bởi vì trời mưa tôi không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ở nhà nhìn những thứ nhàm chán đến khô khan kia."


"Nhưng lúc ba nuôi của tôi cùng anh trai mất cũng là một ngày mưa. Tôi được quản gia giấu ở trên gác mái, ngày đó mưa rất to, nhìn bên ngoài cái gì cũng không nhìn rõ, ngày hôm sau là một ngày gió êm sóng lặng, máu trên mặt đất bị mưa rửa sạch. Vào thời điểm đó, tôi đột nhiên thích mưa, như thể trời mưa đủ lớn để có thể loại bỏ một số những kí ức."


Khói bốc lên nhanh đến nỗi nóng đến ngón tay. Trương Hân ấn tàn thuốc vào gạt tàn, cánh tay vô tình xẹt qua ngón tay Hứa Dương Ngọc Trác.


"Em lại khác, em chỉ thích mưa, trời mưa có thể ngủ. Ngủ đến mức không biết đến bao giờ, thật rất hạnh phúc."

"Là chuyện tốt." Trương Hân vỗ vỗ tàn thuốc rơi trên quần, chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.

"Cùng nhau ngủ trưa đi?" Hứa Dương Ngọc Trác thẳng thắn mời, Trương Hân nhìn người phụ nữ chỉ mặc áo dây đi trong nhà chậm rãi tiến lại gần mình. "Nếu có buồn phiền trong lòng thì ngủ một giấc, sẽ tốt hơn." Hai trán áp kề, mũi cọ xát lẫn nhau.

"Không được, tôi còn có chuyện phải xử lý." Trương Hân hé môi, giữa hai cánh môi như có như không chạm vào nhau, tay cô đặt bên eo của Hứa Dương Ngọc Trác, dường như không muốn rời đi.

"Ngủ ngon, heo lười." Cô hôn xuống chóp mũi của Hứa Dương Ngọc Trác.





Cô đi ra khỏi phòng ngủ trong tiếng oán trách.


Hứa Dương Ngọc Trác cũng nở nụ cười, không quan tâm tốc độ Trương Hân rời khỏi cửa phòng ngủ nhanh bao nhiêu, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn phát hiện ra một tia vội vàng cùng bối rối kia, giống như là nàng sắp ăn thịt cô vậy.


Tiêu đời, chú chim nhỏ này dường như rất thích sự ngu ngốc của 'chủ nhân' nó.





4.

"Tư lệnh thực sư... rất hào phóng." Trương Hân uống cà phê xong, rất hứng thú nói chuyện phiếm với quản gia.

"Gả cho tôi một nữ nhi còn chưa đủ, còn muốn gả thêm một người nữa. Không chút thương tiếc phá hỏng quy củ của Hắc Long bang."

"Tư lệnh của chúng ta, có phải lại chọc vào chuyện gì không..." Trương Hân cười, đưa ly cà phê cho quản gia.

"Đừng có đứng ở góc tường nghe lén nữa, lại đây đi." Đợi quản gia rời đi, Hứa Dương Ngọc Trác mới đi tới trước mặt Trương Hân.

"Một lát nữa em gái của em đến nhà chơi với em có được không?"


Chịu không nỗi ngữ khí trêu chọc sủng vật của Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác liếc mắt nhìn cô.

Cô gái nhỏ này, càng ngày càng không sợ mình nữa.



"Không thèm."

"Yo, sợ có người sẽ lấy đi tình yêu của tôi dành cho em à." Trương Hân hiện tại híp mắt, miệng nói phét.

"Người lo lắng đâu phải là em, bang chủ ~" Hứa Dương Ngọc Trác nghiêng người và nâng cằm Trương Hân lên. "Mình em biết bệnh tình giấu kín của Hân là đủ rồi. Em gái của em là cái loại mồm to. Để em ấy nghe thấy chuyện này thật không tốt chút nào." Hứa Dương thì thầm bên tai của Trương Hân, nàng có thể chắc chắn rằng Trương Hân sẽ không làm gì mình. Và thậm chí còn thêm một vài âm tiết không rõ ràng. "Phu nhân rất chu đáo, thỉnh phu nhân giữ lấy bí mật này. Hãy phối hợp với tôi trong vài ngày tới đây." Hứa Dương Ngọc Trác không mong Trương Hân đồng ý và không có hứng thú để trêu chọc. Không còn gì nữa thì nàng ra khỏi người cô, Trương Hân chậm rãi thở ra.



Kỳ lạ, đáng ghét, phản ứng sinh lý, càng ức chế lại càng dữ dội hơn. Đến nỗi khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Dương Ngọc Trác bây giờ, cô chỉ muốn chiếm hữu nàng ấy mà thôi.


Vào ngày đại tiệc, Hứa Dương Ngọc Trác lại hợp tác hơn bình thường. Cho dù đó là một nụ hôn công khai để người khác thấy, hay một cái ôm siết chặt vào vòng tay cô. Cho đến khi tư lệnh rời đi, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn dính trên người của Trương Hân.



"Đi ngủ thôi, ngủ với tôi."


Trương Hân rất hiếm khi mơ, khi còn thiếu niên cô luôn mơ những giấc mơ ướt át. Cô mơ thấy mình đang nằm ở cửa củi nhìn trộm anh trai, nữ nhân dưới thân anh trai là chị dâu luôn chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cô. Mặt đất đầy bụi, cô nhìn thấy những vết đỏ và vết xanh tím trên làn da trắng của người phụ nữ đó. Cô chị dâu xinh đẹp và duyên dáng ấy giống như một con mèo bị người khác chà đạp, cô ấy như muốn khóc. Chị khóc đến mất cả giọng, cơ thể lắc lư, cuối cùng dường như chị ấy dùng hết sức cắn vào tai của anh trai, Trương Hân im lặng nghe thấy tiếng súng, khiến ù cả tai. Lão quản gia nghe thấy tiếng động liền bế cô đi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào gian phòng kia.


Tình yêu là một bức màn che đậy dục vọng và ham muốn.


Trương Hân bừng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại trên lưng. Thời gian trôi qua quá lâu khiến cô gần như quên mất đó có phải là sự thật hay không. Cô chỉ nhớ rõ ngày hôm sau, quản gia bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của mình, anh trai cô vẫn như trước cùng với chị dâu cùng 'xứng đôi' là vợ chồng khiến người ta ghen tị. Ở góc độ nào đó, cái chết của họ cũng là một loại báo ứng.


Trương Hân sợ máu, sợ chết, cô sợ tiếp xúc thân mật, cô vẫn luôn cho rằng tình yêu là thứ kéo người ta vào vũng lầy. Nhưng khi cô vừa mở mắt ra, Hứa Dương Ngọc Trác đã ngủ yên trong lòng cô. Cô không thể chạm vào nàng, hôn nhẹ nàng, khám phá những bí mật của nàng, để cô biết thêm về nàng. Cô cảm thấy đó không phải là dục vọng thuần túy, có lẽ, đó có thể gọi là tình yêu. Nhưng cô vẫn sợ, cô là một kẻ hèn nhát, mà cô sớm đã biết rồi.






5.

Lúc Trương Hân rời đi, Hứa Dương Ngọc Trác chậm rãi mở mắt. Nàng đã sớm cảm nhận được sự run rẩy của người bên cạnh, ngón tay nàng vẽ vòng tròn trên ga trải giường, cuối cùng ngồi dậy đi tìm người kia.

Trương Hân từ máy giặt lấy ra một bộ đồ lót của Hứa Dương Ngọc Trác. Tiếng nước trong phòng tắm bao trùm lấy hơi thở của cô. Cô thực sự thích cảm giác được bao bọc, và mùi hương của Hứa Dương Ngọc Trác lưu lại trên cơ thể của cô.

Thừa nhận đi, cô là một con thú không thể kiểm soát được bản thân.

Tốc độ trên tay tăng nhanh, cô ở trong suy nghĩ của bản thân ân ái với Hứa Dương Ngọc Trác.


"Trương Hân? Trương Hân?" Âm thanh trong đầu dần trở nên chân thực hơn, Trương Hân tỉnh táo lại, dùng ngữ khí bĩnh tĩnh nhất có thể nói, "Không sao, chỉ là có chút đau bụng, em ngủ đi."


Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc Hứa Dương Ngọc Trác sẽ đợi ở cửa. Đồ vật cầm trong tay không biết đặt ở đâu giấu nhẹm ra sau lưng, cô mỉm cười lương tâm có chút cắn rứt, giống như hồi bé lén ăn trộm kẹo vậy. "Có gì sao?"

"Không có gì."



Hứa Dương Ngọc Trác xoay người rời đi, cô đi theo phía sau nàng, giống như một con sư tử đang rình mồi vậy. Trương Hân không biết tại sao cô lại so sánh mình như thế, khi cô phản ứng lại, cô đã đè Hứa Dương Ngọc Trác từ sau lưng đặt dưới thân mình.


Ánh đèn lạnh lẽo trong phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, cô dùng hai tay siết chặt Hứa Dương Ngọc Trác, đôi môi mân mê cái cổ mịn màng của nàng, Hứa Dương Ngọc Trác ậm ừ phàn nàn về sự thô bạo của Trương Hân, "Hân làm em đau..." Nàng dùng hết sức tận lực thoát ra khỏi cái sự trói buộc này, xoay người đổi tư thế thoải mái mà nằm xuống.


Người bị đẩy ra lại cho đây là cự tuyệt, chỉ biết cúi đầu tránh sang một bên.


"Lại đây." Hứa Dương Ngọc Trác giờ phút này tựa hồ như nắm giữ quyền chủ động, giống như gọi một đại kim mao trung thành. "Trương Hân." Nàng đẩy Trương Hân ra sau, chuyển mình sang tư thế ngồi trên eo của cô.


Cô cảm nhận được thứ gì đó đang đè lên mình, khuôn mặt cô đỏ bừng.



"Nói cho em biết, Hân vừa mới làm cái gì?" Trương Hân xấu hổ không biết mình đang làm cái gì, ngậm chặt miệng.

"Em nhìn thấy cả rồi ~ Bạn nhỏ Trương Hân."

"Thích em đến vậy."

"Vậy tại sao Hân không đến tìm ngủ với em?"



Mặc dù Hứa Dương Ngọc Trác ngoài miệng chiếm tiện nghi, nhưng đôi tay không yên của Trương Hân đã sớm theo vạt áo mà đi vào. Lòng bàn tay của Trương Hân có một lớp chai mỏng, đó là do cầm súng và dao để lại. Vuốt ve làn da mịn màng của nàng. Hứa Dương Ngọc Trác chỉ mặc một chiếc áo dây trên người, điều này rất thuận tiện cho Trương Hân trong thời điểm hiện tại, điều chỉnh lại khẩu khí của nàng một chút, dùng đôi bàn tay to của mình bao lấy sự mềm mại kia.


Trương Hân dùng sức trong tay, Hứa Dương Ngọc Trác nhịn không được thở dốc ra.


Trương Hân cảm nhận được sự căng cứng trong lòng bàn tay, thuần thục chống eo, áp sát Hứa Dương Ngọc Trác hơn. Cô hôn ngực của nàng qua bộ đồ ngủ bằng lụa. Trương Hân như một con dã thú kiềm chế bản thân, ôn nhu biểu đạt tình yêu của mình.

Đầu ngón tay của Hứa Dương Ngọc Trác luồn vào mái tóc của Trương Hân, ôm lấy đầu cô. Cảm thấy tư thế này có chút vướng víu, Trương Hân xoay người, đem Hứa Dương Ngọc Trác đặt ở dưới thân.

Hai tay tác hợp giơ lên, Trương Hân không nhanh không chậm lột sạch Hứa Dương Ngọc Trác. Làn da trắng như tuyết như mê hoặc bản thân mình để lại dấu vết ở trên.

Vậy, bắt đầu từ cổ trước đi.


Trương Hân liếm láp cái cổ của nàng, cảm nhận được sự run rẩy dưới thân. Cô hôn từng chút một chậm rãi, sau đó đến xương quai xanh mà cô khao khát bấy lâu. Cắn một cái, nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Dương Ngọc Trác, cô thấy rất hài lòng, vươn lưỡi ra liếm láp vài lần như muốn an ủi nàng.

Sau đó, đến những đỉnh phong mềm mại, cô bắt lấy một bên ngực và đưa vào miệng, trong khi tay kia rảnh rang vuốt ve xuống đùi, cảm nhận được sự ướt át của nàng.


Hóa ra là một dòng suối. Ngón tay vờn ở trước cửa động, cuối cùng đâm thẳng vào. Hứa Dương Ngọc Trác rùng mình thở hổn hển, Trương Hân chầm chậm đưa đẩy ngón tay, cảm nhận được sự co rút bên trong nàng. Cô cảm thấy được dịch từ đang theo ngón tay mà đi ra, chảy xuống ga giường. "Thật thơm a, tỷ tỷ."

Tỷ tỷ? Hứa Dương Ngọc Trác mở mắt ra, Trương Hân đang liếm lấy ngón tay ướt át của mình, đôi mắt ngây thơ nhưng lại nguy hiểm.


Trương Hân lật người Hứa Dương Ngọc Trác lại, bôi trơn tuyến thể của mình bằng dịch tình của Hứa Dương Ngọc Trác. Vẫn còn ẩm ướt, cô cho vào bên trong. Cô thật sự được Hứa Dương Ngọc Trác bao bọc, một cảm giác rất khó tả, giống như, giống như mùa mưa ở Thượng Hải, vừa ấm vừa ẩm ướt, hiện tại vẫn đang vỗ về, lát sau liền trở thành trời mưa như trút nước.

Cô đặt tay lên eo của Hứa Dương Ngọc Trác, ngón trỏ lướt qua eo nàng. Trương Hân vẫn đang chiếm hữu lấy cơ thể của nàng, hôn lên bả vai của Hứa Dương Ngọc Trác một cách thành kính như thể cô đang cầu nguyện. Sau đó cô bắt đầu động, Như sóng vỗ vào đá ngầm, tử cung của nàng bị cô đâm đến hở, hút lấy tuyến thể của bản thân. Da đầu của Trương Hân tê dại. Hơi thở của Hứa Dương Ngọc Trác giống như thuốc kích dục, khuyến khích cậu đẩy mạnh hơn.


Sóng đánh tràn vào đá ngầm. Trương Hân giống như đang nổi trong làn nước biển ấm áp. Hứa Dương Ngọc Trác ngã quỵ, Trương Hân đã ôm lấy nàng như thế. Hai mắt Hứa Dương Ngọc Trác đỏ hoe, dấu vết để lại trên cơ thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của dã thú. Trương Hân vuốt lấy tóc của Hứa Dương Ngọc Trác, nói khi nàng sắp rơi vào giấc ngủ, 


"Tôi yêu em."





6.

Ba cô từng nói rằng tình yêu là thứ quý giá, nó không phải là một chiếc lá bị vấy bẩn. Bởi trái tim trong sáng. Trương Hân nhìn người giống như mèo con đang ngủ trên ngực mình, cô như có linh tính.

Chỉ cần trái tim trong sáng, thì tình yêu sẽ không bao giờ bị vấy bẩn. Những người cô đơn cuối cùng sẽ tìm được bến đỗ cho riêng mình.

Những ngày mưa không cuốn trôi nỗi nhớ mà cuốn trôi đi bụi trần.

Hứa Dương Ngọc Trác khi ngủ bị nắng lúc 3 giờ chiếu vào, cảm giác đau mỏi lưng khiến nàng thầm nguyền rủa Trương Hân cả trăm lần trong lòng.


Trương Hân đang ngồi ở bàn ăn và trò chuyện với cấp dưới của mình, hiếm khi Trương Hân có tâm trạng tốt như thế, trên môi lại nở một nụ cười.





7.

Kể từ đó, băng đảng Hắc Long sau này không còn được gọi là băng đảng Hắc Long nữa, mà người cầm đầu băng đảng cùng vợ của hắn đã để lại cho tiền tuyến ở Thượng Hải. Hai người họ sau đó lại đi ra nước ngoài, ai biết được, có lẽ Trương Hân đã nghe theo lời vợ mình thì sao.


___


END.

Chương trước Chương tiếp
Loading...