[Trans/Edit] River | Series

[Hân Dương].



Link: https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404759743968182371#_0

Author: 一千eachan

/一丟丟的车🚗


____



Người phụ nữ tóc vàng mặc âu phục, bên cạnh còn khoác tay một vị mỹ nhân, nàng mặc một bộ váy dài lộ lưng, phía trước xương quai xanh lộ ra phân nửa phập phồng quyến rũ. Đầu tóc được búi gọn gàng sạch sẽ khoe trọn xương bướm gợi cảm phía sau. Từ lúc cả hai xuất hiện ánh mắt của mọi người dường như chưa từng dời đi chỗ khác.


"Hai người họ quả thật là trời sinh một cặp, cậu nói xem có đúng không?"

"Đó không phải là điều đương nhiên sao!"


Bốn bàn tay, hai mươi ngón đều thon dài, mảnh mai mà tinh xảo, khác biệt lớn nhất chính là đôi bàn tay có móng và một đôi không có móng. Ngón tay linh hoạt nhấn phím đàn dương cầm, phải có bao nhiêu ăn ý mới có thể làm cho bài hát này hài hòa đến vậy, ánh mắt giữa hai người đan xen lẫn nhau, khi phát hiện ra cả hai đều nhìn trộm đối phương, khóe miệng của Trương Hân sớm nhếch lên cao.



"Có gì buồn cười như vậy?" Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân, khúc nhạc cũng đã gần kết thúc.

"Cậu quá đáng yêu đi." Trương Hân hạ ngón tay xuống ấn nút cuối cùng, lập tức đưa tay ra nhéo nhéo hai má mềm của người đối diện.


Nơi này là sòng bạc nổi tiếng nhất thành phố H, người nắm giữ cái sòng bạc này chính là Trương Hân, ở đây không phải danh môn quý tộc thì cũng phải là ông chủ bà chủ của các doanh nghiệp đầu tư, có thể thấy được nếu không có một chút địa vị trong xã hội thì sẽ không vào được.


"Ay yo! Trương Hân."


Ngay khi Trương Hân kéo Hứa Dương Ngọc Trác đi chào hỏi khắp nơi thì đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.

"Trần tổng a! Dạo gần đây thế nào..."

"Dương Dương, mình sang đây một lát, không sao chứ?"

"Cậu đi đi! Mình cũng không phải là đứa trẻ mà."


Hứa Dương Ngọc Trác ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Trương Hân vẫn khẳng định không an tâm, dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo vệ ở phía xa xem chừng Hứa Dương Ngọc Trác, nếu có gì bất trắc xảy ra... Mọi người trong lòng đều biết rõ.


Đang từ trên bàn cầm lấy một ly vang đỏ, phía sau nàng đột nhiên bị vỗ một cái.


"Này! Dương Dương."

"Ài ~ đã lâu không gặp mọi người." Là tỷ muội tốt của Hứa Dương Ngọc Trác.

"Thật tốt nha! Dương Dương cậu thật sự là gả đúng người rồi!"

"Đúng vậy, vừa có tiền vừa soái, lại còn biết chăm sóc người khác."


Tỷ muội tốt của nàng luyên thuyên tán gẫu về Trương Hân, nhưng mọi người mặc dù có ghen tị thế nào, hay có nhìn mòn mắt đi chăng nữa, thì Trương Hân vĩnh viễn là của nàng.


"Ah!!"


Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên la to lên một tiếng, ly rượu trong tay nàng không cầm chắc trực tiếp rơi xuống đất, mọi người đều nhao nhao nhìn về phía mà âm thanh phát ra, bảo vệ ở xung quanh thấy tình hình không đúng, vội vàng chạy tới xem xét.


"Chị dâu, không sao chứ!"


Thanh âm lớn như vậy thu hút mọi người, đương nhiên Trương Hân cũng không ngoại lệ. Thủy tinh vỡ vụn, sàn đá cẩm thạch trắng đến tinh khiết cùng nhuộm một màu đỏ nhạt, nhưng điều này không còn quan trọng.


"Dương Dương không sao chứ! Có làm sao không?" Cô vội vàng lập tức xông lên ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác vào trong ngực, trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, "Đám người các ngươi làm ăn cái kiểu gì đấy!!!" - "Đại ca, thật sự phi thường xin lỗi! Tất cả là do chúng tôi không chú ý đến."



Trương Hân nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ của người trong ngực, xem ra là bị dọa không ít rồi.

"Làm sao vậy, nói cho mình biết được không?"


Trương Hân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như là dỗ dành một đứa nhỏ đang chịu ủy khuất vậy.


"Ô... Có biến thái..."


Bạn bè đứng đối diện Hứa Dương Ngọc Trác chứng kiến hết thảy vội vàng đứng ra giải thích, kể lại, "Chỉ là vừa rồi đột nhiên có người bay lại ôm Dương tỷ, chắc hẳn là muốn bắt chuyện, bất quá chắc là hắn bắt chuyện sai người rồi." Nói xong thì quay đầu sang một bên cười thầm, bởi vì mọi người đều biết kết quả của việc "chọc" Trương Hân sẽ thảm như thế nào.


"Còn nhìn cái gì? Không mau đuổi theo, nếu để cho hắn chạy thoát thì các người sẽ gánh tội thay đấy."

"Được rồi, Dương Dương chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước được không?"

"Ân."


Còn chút nước mắt đọng trên mặt của nàng, Trương Hân dùng ngón tay cái lau đi, một tay ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác, mọi người cũng tự hiểu mà nhường đường cho vương tử, để cho hắn mang công chúa về.


"Đại ca, bắt được người rồi."


Trương Hân vừa mới ra khỏi phòng, người ở phía dưới nhanh chóng chạy lên báo cáo.



"Chậc, các người nhanh như vậy, thì coi như bỏ qua lần này."

"Cảm ơn đại ca, sẽ không có lần sau ạ."


Trương Hân một mình đi tới căn phòng nhỏ cách biệt với bên ngoài, nơi này cả ngày không có ánh sáng, âm u ẩm ướt, bên trong chỉ có một đống tạp vật cùng bàn bi-a đầy bụi bặm. Trương Hân ngồi trên cái bàn bi-a nhìn người đàn ông béo mỡ đang hoảng loạn ngồi trên ghế.


"Hửm? Có vẻ như tôi đã gặp ông ở đâu đó rồi."

"A... Ha ha ha, đại ca cô là nhận sai người đi! Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô." Người đàn ông đối diện nói chuyện ấp úng, trán toát mồ hôi lạnh, mắt không dám nhìn thẳng Trương Hân.

"Đồ chết tiệt!"



Trương Hân đạp vào người đàn ông, khiến anh ta sợ hãi đến mức ngã xuống đất.


"Ông có biết người ông sờ mó là ai không?" Trương Hân lại đá mạnh vào bụng của ông ta.

"Ư... Đại ca đại ca... Thật xin lỗi."



Người đàn ông quỳ gối dưới chân Trương Hân không ngừng dập đầu cầu xin sự tha thứ, Trương Hân ngồi xổm xuống thấy rõ được bộ dáng chật vật của ông ta.


"Đây chẳng phải là ông Vương hay sao? Có thể gặp được ngài ở chỗ này chứng tỏ sống cũng không tệ lắm." Trương Hân lại cho ông ta thêm hai đòn nữa.

"Ngài quả nhiên vẫn thích đi ve vãn phụ nữ ở khắp nơi... Kinh tởm."

"Trước kia tôi làm việc ở dưới trướng của ngài, ngài còn rất trọng dụng tôi đây, tôi còn đang nghĩ rằng mình gặp được quý nhân!"



Người đàn ông nằm sấp trên mặt đất ôm lấy cái bụng bị đá đến đau, ba lần đá mạnh vào dạ dày. Ông ta cuối cùng cũng chịu không nổi, bắt đầu nôn hốc, ghê tởm không nói nên lời.


"Hừm, thật không ngờ... thật không ngờ, tất cả đều chỉ vì lợi ích nhất thời của bản thân, công ty phá sản đóng cửa, ông trực tiếp bỏ lại chúng tôi tự thân chạy trốn, mối quan hệ rất rộng đúng không? Chuyện này sau đó chính ông tự nhận biết rõ ràng, chuyện đáng xấu hổ này tôi cũng không nói nhiều về nó nữa."


Nhớ năm đó công ty đóng cửa, ông chủ bỏ trốn, không bao lâu lại thành lập công ty mới, nhưng tất cả đều không phải do tự chính mình chi trả, mà là nhờ có quan hệ một chút, cứu lấy bản thân, điều này chắc chỉ có người ích kỷ mới làm được. Sau khi có được một ít tiền thì cả ngày đều hoa thiên tửu địa*. Có thể sống sót tồn tại đến bây giờ cũng không phải dễ, nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ thành bại.

*ăn chơi đàng điếm.


"Ngày mai tôi liền đi thu mua công ty của ông, tiền sẽ tôi sẽ chuyển cho ông, yên tâm chuyện tiền nong, công ty của ông cũng không đáng giá mấy vào thời điểm hiện tại."



Người đàn ông đau đớn giãy dụa trên mặt đất, giọng nói run rẩy đã gần như sụp đổ.


"Đại ca... Đừng... Cầu xin cô tha cho tôi lần này!"


Dùng hết sức lực của bản thân ôm lấy đùi của Trương Hân, Trương Hân nhìn cũng không thèm liếc mắt đến một cái, trực tiếp một cước đá văng ông ta ra.



"Tránh xa bọn tôi ra."



Ánh mắt của Trương Hân lạnh như băng, trong mắt tràn ngập khinh thường.



"Thật ghê tởm..."



Vỗ vỗ đùi chỗ vừa rồi bị bàn tay bẩn thỉu của ông ta ôm lấy, đi ra khỏi căn phòng cũng không quay đầu lại, "Xử lý cho tốt, đừng để tôi nhìn thấy ông ta nữa."


"Vâng."



Hai nam nhân dáng người cao lớn đi vào trong phòng, không lâu sau chính là một trận quỷ khóc sói gào thét, ông ta kêu đến mức thảm hại, nhưng ở trong tai Trương Hân bất quá cũng chỉ là tai này lọt qua tai kia mà thôi.



Từ tầng hầm âm u đi lên, nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác ở phòng bi-a cùng với đệ đệ chơi bi-a, nhìn bộ dáng chơi hơi vụng về của nàng, khóe miệng Trương Hân bất tri bất giác nhếch lên.


Bước chân nhẹ như mèo, lặng lẽ đi tới phía sau Hứa Dương Ngọc Trác, xem ra nàng căn bản còn chưa phát hiện ra, Viên Nhất Kỳ ở đối diện đã nhíu mày.



"Ở đây phải nâng tay cao lên một chút."


Đột nhiên một bàn tay ấm áp che lấy mình, thân thể bị lồng ngực rộng rãi đè nhẹ, là hương vị của Trương Hân, nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm, gậy nhắm vào bóng cái, tim đập chậm rãi hơn bình thường, tay phải kéo về phía sau, lực đạo thích hợp, tiếp theo chạm đến bóng cái, bóng số 8 đi một đường hoàn hảo không lệch, rơi xuống lỗ.



"A~~ Thắng rồi."



Trương Hân bảo Hứa Dương Ngọc Trác hướng về phía mình, tiếp theo đặt nàng ở trước mặt mình áp sát, ở đối diện Viên Nhất Kỳ nhìn đến choáng váng.


"Ơ, không phải... tỷ phu!"

"Hửm? Có chuyện gì?"



Trương Hân nhìn Viên Nhất Kỳ với vẻ mặt vô sự, thua trò chơi, giờ còn bị thồn một ngụm cơm chó, Viên Nhất Kỳ biết oán giận thì cũng vô dụng, đành phải bĩu môi bỏ qua.



"A... Em đi tìm Dao Dao đây."

"Đi thong thả." Mắt nhìn Viên Nhất Kỳ đi ra ngoài lại đưa mắt về người trong lòng.

"Lão bà, cậu ổn chứ?"

"Bị sờ một chút thì có thể có chuyện gì chứ, sao thế? Cậu không vui?" Hứa Dương Ngọc Trác hỏi dò Trương Hân.

"Mình đang ghen.".




'Phì' Hứa Dương Ngọc Trác bật cười, Trương Hân ghen tuông thật đáng yêu, hai tay nâng lấy mặt của Trương Hân, ngón cái cùng ngón trỏ véo nhẹ lấy khuôn mặt có thịt kia, người trước mắt nhuộm một màu vàng bắt mắt, bộ dáng hiện tại như một đại kim mao ủy khuất đang chờ chỉ nhân đến dỗ dành âu yếm.


Sờ không đủ còn hừ hừ, đại kim mao đã dính chặt vào người của Hứa Dương Ngọc Trác rồi.



"Thật ngoan thật ngoan."




Cô ôm chặt lấy người đang cao hơn mình một cái đầu, tay phải chậm rãi vuốt theo mái tóc vàng kim của cô. Trương Hân vùi mặt vào giữa tóc của Hứa Dương Ngọc Trác tận hưởng mùi hương khiến người ta có thể an tâm, hai tay lang thang trên lưng nàng, quần áo lộ lưng có thể trực tiếp chạm vào da thịt, mỗi lần đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm qua khiến nàng như có cảm giác một dòng điện, phản xạ có điều kiện của nàng làm cho Trương Hân thêm khẩn trương.




Đột nhiên Trương Hân ngồi xổm xuống ôm Hứa Dương Ngọc Trác lên bàn, hai người nhìn nhau môi tiến lại gần, không khí xung quanh trong nháy mắt ngập tràn mơ hồ, cạy mở hàm răng của đối phương, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, thâm chí còn trở nên nóng bỏn hơn.


"Ưm... Phòng."

"Được."



Trương Hân bế Hứa Dương Ngọc Trác bước ra khỏi phòng, may là không có nhiều người, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.


Trương Hân ném Hứa Dương Ngọc Trác lên giường, như một con sói đói lao tới, tiện tay xé toạc chiếc váy dài trắng tinh.


"A... đau."


Trương Hân lập tức buông tay khi nghe thấy giọng nói khó chịu từ người dưới thân, "A, mình xin lỗi..."


Dọc từ cổ đến ngực, những vết cắn đỏ hiện ra rõ ràng, nhìn vào liền có cảm giác gợi cảm gấp bội. "Tiếp tục... bên dưới... cùng."



Lớp vải cản đường cuối cùng cũng đã bị cởi ra, da thịt mềm mại hồng hảo đã ướt đẫm, hai ngón tay xâm nhập vào khu vườn mật...



"Thật thoải mái... A... Thật sướng."


Cứ như vậy, ngày mai nàng nhất định sẽ không thể xuống giường, nhưng hiện tại chỉ cần hưởng thụ khoái cảm mà người đối diện mang lại là được rồi.


"Này? Trương Hân, cậu đã làm gì ông ta?"

"Hả? Cái gì? Ai cơ?" Trương Hân nhẹ nhàng xoa lấy eo của Hứa Dương Ngọc Trác, sợ rằng nó sẽ khiến nàng ấy khó chịu.


"Cậu là đồ biến thái!"

"Ô ~~ cậu đang nói đến tên khốn kia à? Mình chỉ đang lấy một thứ mà đáng lẽ ra ông ta không nên có nó mà thôi."





__

END.

dù ai nói ngả nói nghiêng thì xy mãi mận đúng không cả nhà ^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...