[Trans/Edit] River | Series
[Hân Dương] Show
Link: ngu ngốk nên mất linku ròi ;;.;;Author:
*abo*không nên tin
_____Một màn trình diễn hoàn hảo bao gồm những gì diễn viên nhìn thấy, khán giả thấy những gì diễn viên cảm nhận được, và người xem cũng cảm nhận được.
Lại cãi nhau nữa rồi.
Trên tầng mười bảy của tòa nhà Tương Dương, từ sàn nhà lên đến trần của phòng làm việc chủ tịch được bao quanh bởi kính trong suốt, với khả năng cách âm tuyệt đối, chủ tịch và phó chủ tịch công ty đang tranh cãi rất kịch liệt.
Mặc dù chỉ có âm thanh cực kỳ mơ hồ và nhỏ bé, nhưng các nhân viên vẫn tràn đầy hứng thú, thò đầu ra khỏi phòng làm việc, mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng ánh mắt không nhìn về đồng nghiệp đang nói chuyện với mình mà lại là nhìn chằm chằm vào động thái ở bên trong cửa kính.
Bọn họ vẫn thường cảm thán, rõ ràng rất phù hợp, mười phần ăn ý như thế sao lại không thể ghép thành một đôi, mà nhất định phải trở thành đối thủ một mất một còn, cãi nhau nhìn vui mắt tới vậy à? Thật không cân nhắc đến việc kết giao thử xem sao, mỗi lần bàn luận đến điểm này, sẽ có người giậm chân, ra điều luật rõ ràng là cấm yêu đương trong công ty, nếu cấp trên phá luật, cấp dưới đều sẽ không ổn mà hỗn loạn thành một nồi cháo, đây là vấn đề về nguyên tắc.
"Không nói đến vấn đề khác, cậu có thể dậy sớm hơn có được không?" Trương Hân mất kiên nhẫn kéo lệch cái cà vạt trên cổ. Cãi nhau nóng đến chết mất.
Hứa Dương Ngọc Trác bị câu nói đụng chạm, nàng đem văn kiện ném thẳng vào người Trương Hân: "Trương Hân, có phải cậu có bệnh không?"
Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn không nghĩ tới Trương Hân sẽ đem trọng tâm của cuộc tranh cãi từ sơ đồ các phương án thiết kế, trong nháy mắt chuyển sang châm chọc thời gian nghỉ ngơi và làm việc vô cùng bình thường của nàng.
"Mình có bệnh hay không, chẳng lẽ cậu không biết?"
Trương Hân ném văn kiện lên bàn, vòng trở lại bên trong bàn làm việc, tức giận cầm ly cà phê lên, uống một ngụm cạn ly.
Hứa Dương Ngọc Trác tức giận đến bật cười, nàng lập tức khởi động chế độ quản lý biểu cảm, tránh một loại nụ cười khác sắp được biểu hiện ra. Nàng dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cắn răng gằn từng chữ nói: "Xa, khống chế, khí."
Trương Hân sửng sốt, sao lúc này lại nói từ 'an toàn', cô gần như không nghĩ tới, theo bản năng trả lời: "Được."
Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới hồi lại, nhận ra được suy nghĩ của Trương Hân đã hoàn toàn chạy đến bên kia xích đạo, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ vào cửa kính, trách cứ nói: "Cái mình nói là điều khiển từ xa, cậu là đang suy nghĩ cái gì a? Biến thái!"
Nhân viên đang ăn dưa bị Hứa Dương Ngọc Trác chỉ tay, sợ tới mức một thân đầy mồ hôi lạnh, nhao nhao giấu đầu ở sau vách ngăn, trong lòng thì thầm cầu nguyện, Dương tỷ vạn tuế, cầu không bị trừ tiền lương tiền thưởng thêm, các người cứ tiếp tục làm đối thủ của nhau đi, chúng tôi không ý kiến.
Trương Hân ngồi trở lại ghế xoay, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái điều khiển từ xa, cửa kính chớp một cái chậm rãi hạ xuống, một vở kịch hay đã kết thúc, một vở kịch hay khác sắp diễn ra.
Hứa Dương Ngọc Trác chen đến trước người Trương Hân, nhón chân nhún người ngồi lên trên bàn làm việc, nàng nâng một chân giẫm lên mặt ghế giữa hai chân Trương Hân. Cà vạt của Trương Hân được nới lỏng, trán tinh tế thấm ra mồ hôi.
"Tức giận như vậy sao, để mình ngẫm lại là tại cái gì, a ~ A Hân ca ca của chúng ta hình như sắp đến giai đoạn mẫn cảm rồi nhỉ, vậy thì chớ nên tức giận a."
Trương Hân nắm lấy cổ chân của Hứa Dương Ngọc Trác, đem áp vào bên ngoài bắp đùi mình, đứng lên một bước, tiến lên đem thân mình vào giữa hai chân của Hứa Dương Ngọc Trác, nhìn xuống đôi môi hồng nhuận của Hứa Dương Ngọc Trác.
Hứa Dương Ngọc Tác đặt tay lên vai Trương Hân, nhìn như vô tình đẩy đối phương ra vài cm.
"Dừng lại."
Đối phương vô cùng ngoan ngoãn dừng lại, người ra lệnh ở trước mặt lại tiếp tục động tác trên tay. Hứa Dương Ngọc Trác tháo chiếc cà vạt sắp rơi ra tháo xuống, gỡ cả dây chuyền bạc trên áo khoác âu phục, rồi tiếp tục xuống thắt lưng.
"Phương án đó có thông qua hay không?""Đã nói rồi, công tư rõ ràng."
Trương Hân thoạt nhìn vẫn còn đang trong trạng thái mệnh lệnh dừng lại của người kia, kỳ thực tay đã thuận theo mắt cá chân của Hứa Dương Ngọc Trác lẻn vào trong ống quần, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân trắng nõn của nàng.
"Trương tổng bây giờ là đang công tư phân minh sao?""Rất rõ ràng thưa Hứa tổng, đang làm việc."
Tranh cãi bằng miệng lưỡi không bằng "tranh cãi bằng miệng lưỡi" đi.
Trương Hân hôn lên môi của Hứa Dương Ngọc Trác, đầu lưỡi di chuyển đến chỗ sâu nhất trong khoang miệng đối phương, rất nhanh răng và môi cùng một chỗ dây dưa như muốn hòa tan vào nhau, kịch liệt dùng sức giống như uống nửa chai whisky.
Nơi làm việc từ bàn làm việc chuyển đến ghế sô pha, đáp ứng nhu cầu của Hứa Dương Ngọc Trác, chỉ để lại độc nhất một chiếc sơ mi của Trương Hân, quần áo còn lại đều thất linh bát lạc* ném lung tung dưới đất, kích tình dâng cao thậm chí có thể nghe được tiếng nhỏ của vải bị xé rách.
*七零八落 Thất linh bát lạc: thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác...
Trương Hân liếm hôn xuống phía dưới dọc theo thân thể thon gầy của Hứa Dương Ngọc Trác, thẳng đến khi sống mũi đụng phải xương sườn của Hứa Dương Ngọc Trác, cổ họng Hứa Dương Ngọc Trác phát ra tiếng hừ nhẹ, hô hấp tăng nhanh.
"Dương, bây giờ cậu quá gầy.""Vậy thì cậu cho mình ăn no đi." Hứa Dương Ngọc Trác ngửa người về phía sau, đặt đùi lên trên bờ vai Trương Hân, để cô lưu lại từng chấm đỏ trên vùng bụng Hứa Dương Ngọc Trác, hạ thân dưới của nàng như khiến người ta phát điên nhẹ nhàng hôn xuống một cái. Nàng kịch liệt run rẩy, và khi nàng liếc nhìn xuống, nàng phát hiện đôi môi Trương Hân đã cong lên một nụ cười tự mãn.
"Nhanh lên." Hứa Dương Ngọc Trác cố nén lại suy nghĩ một cước đem Trương Hân đạp ngã."Chúng ta đã bao lâu không làm." Thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn.
Tay Trương Hân ôm lấy đùi của Hứa Dương Ngọc Trác, đầu lưỡi chậm rãi đến mức khiến người cảm thấy nôn nóng đến bất an. Liếm một cái qua hạ dưới thân của nàng, sau đó lại khẽ cắn lấy âm vật của nàng. Hứa Dương Ngọc Trác rên khẽ một tiếng, một tay hướng về phía dưới nắm chặt lấy đầu Trương Hân. Da đầu kích thích nói với Trương Hân rằng không thể lại tra tấn Hứa Dương Ngọc Trác nữa, vì thế cô bắt đầu phát động tấn công, cảm nhận được đùi của Hứa Dương Ngọc Trác bắt đầu run rẩy.
"Hình như đã lâu lắm rồi... Quỷ bận rộn..."
Hứa Dương Ngọc Trác cực lực đè nén sự run rẩy trong thanh quản, thanh âm nhẹ nhàng như giọt mưa rơi trên cánh hoa hồng.
Hứa Dương Ngọc Trác lại mở chân ra một chút. Không phải ám chỉ, mà là trần trụi mời gọi.
Khác với đôi tình nhân mới yêu, chuyện tình yêu chỉ một chút động tác, đối phương có thể nhanh chóng hiểu rõ. Trương Hân đúng lúc rời đi, ngay sau đó lấy thân đè lên, tay được cho phép như cá gặp nước, vô cùng có mục đích mà di chuyển, cuối cùng biến mất tại vùng châu thổ nơi hai chân giao nhau.
Theo phản xạ, nàng hơi giật mình, co người lại.
Một bàn tay điển hình với khớp xương rõ ràng, giống như tay của một cung thủ thực thụ, đường gân mạnh mẽ. Ngón tay không tính là nhẵn nhụi, các đường chỉ tay không giống nhau, giống như khe rãnh tự nhiên ngang dọc trên núi rừng, ngón tay lại dài hơn người bình thường, đốt ngón tay cũng to nổi bật hơn người khác. Điều này chắc chắn có thể mang lại nhiều kích thích hơn cho nàng.
Hứa Dương Ngọc Trác thở dốc, rên rỉ từ giữa răng truyền ra, nàng không muốn thua nhanh như vậy, nhưng ánh mắt của nàng lại bị bịt kín bởi hơi nước, giống như hơi nước nổi lên sương mù, nó đã bán đứng nàng. Trương Hân cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Dương Ngọc Trác, dùng sức đẩy về một điểm, Hứa Dương Ngọc Trác cắn môi dưới, câu lấy cổ Trương Hân.
Sau cao trào, nàng buông tay ra, bị chính mình làm đỏ lên một mảnh.
"Cậu tháo nhẫn... khi nào?" Nàng hỏi.
Trương Hân là một fan cuồng của trang sức, nhẫn phải đeo hai cái, vòng tay phải ba vòng, vòng cổ thì xếp chồng lên nhau, bông tai phải bling bling, nếu quả thật có một lúc nào đó Trương Hân không đeo bất cứ món trang sức nào, chỉ có ba tình huống sau đây, chuẩn bị 'làm', đang 'làm', vừa mới 'làm' xong.
"Khi cậu vừa bước vào."
Trương Hân rút ngón tay đã thấm đẫm dịch yêu của nàng ra, chất lỏng trong suốt, chống ở bên cạnh người dưới thân.
Lệnh cấm yêu đương của công ty là do chủ tịch ban hành, trước khi Hứa Dương Ngọc Trác được điều tới, Trương Hân thật không hiểu đồng nghiệp kêu rên, gần như là thống hận khóc lóc kể lể. Mà ông trời rất thích làm chuyện gọi là vả mặt, chuyện ông trời thích làm chính là và mặt với tốc độ ánh sáng.
Ngày thứ 49 sau khi yêu đương với Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác có vẻ không chịu nổi được trò chơi trốn tránh này, giống như trốn thoát mật thất vậy, nàng và Trương Hân sau một phen thỏa thuận nhất trí cho rằng, trốn không bằng diễn, diễn bạn bè không bằng diễn là đối thủ đi.
Mà hôm nay cũng có chút không giống lắm, diễn thế là hơi nhiều, cô muốn đưa cho Hứa Dương Ngọc Trác một bức tượng Oscar đó.
Từ lúc Hứa Dương Ngọc Trác vừa bước vào cửa vừa nhướng mày bất thường là bắt đầu, kết thúc là lúc nàng ôm thắt lưng mình. Cái phương án kế hoạch gì đó, chính là bảy trang giấy trắng.
"Trương Hân, bây giờ cậu càng ngày càng... A!"
Trương Hân nhíu mày rời ra một chút, sau đó chậm rãi động hạ thân, lưu lại trong âm vật của nàng chậm rãi nghiền nát bên trong nơi non mềm mẫn cảm. Tê dại trong nháy mắt men lên cột sống của Hứa Dương Ngọc Trác, khoái cảm từ nhiều chỗ trong cơ thể bùng nổ. Ra vào hơn mười lần rồi mới nghiêm túc mà xâm nhập vào bên trong, trực tiếp bị trêu chọc đụng vào chỗ sâu nhất, dịch yêu cũng vì thế mà tràn ra ngoài một lượng lớn.
"Ân... càng cái gì..?"
Hứa Dương Ngọc Trác không nhanh không chậm bắt kịp được tiết tấu của cô, giữa hai chân là thắt lưng săn chắc, nàng nhịn không được dùng đùi để ma sát lấy, nàng thật thích cảm giác này, bị Trương Hân chiếm hữu, khắc chế, khoái cảm không cách nào có thể kiềm chế, nước tình dính nhớp chỗ hai người kết hợp phát ra tiếng nước, vang cả phòng làm việc.
"Ca ca càng ngày càng biết... Cùng muội muội học..."
Hứa Dương Ngọc Trác rên rỉ đứt quãng, trong đầu không nghĩ được gì, trên trán phủ đầy mồ hôi, ngón tay bấu chặt áo sơ mi của Trương Hân. Trương Hân có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim mình hết sức va chạm với lồng ngực, mạch máu ở cổ, trước tai và cổ tay có thể thấy rõ điều đó.
"Tỷ tỷ dạy thật tốt..."
Bình thường có giơ súng sau đầu cũng không nói một lời. Cơn rùng mình lướt dọc sống lưng, và các dây thần kinh gần như tê liệt vì hoạt động quá tải. Khoái cảm giữa Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác chỉ cách nhau vài hơi thở, cô vùi mình vào lồng ngực mềm mại của Hứa Dương Ngọc Trác. Hứa Dương Ngọc Trác khẽ mở miệng thở ra một luồng khí nóng, hai chiếc răng cửa trắng bóng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Nàng từ từ nới lỏng tay, thò tay vào trong nội y của Trương Hân, ôm lấy lưng của cô.
Quá gầy.
Hứa Dương Ngọc Trác, người đang ở trong vòng xoáy của dục vọng, mơ hồ nghĩ.
"Ca, ca làm tiếp được không?""Ừm..."
Hứa Dương Ngọc Trác bật cười, tên này lâu lâu lỗ tai sẽ đỏ như vậy.
"Ừm cái quỷ..."
Hai người ôm nhau trong im lặng, triền miên mập mờ, hơi thở kéo dài và mơ hồ đan xen vào nhau.
Một lúc sau, Trương Hân mới chống người dậy, hai mắt khẽ cong lên, đôi mắt đầy sao, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Sau khi máy lọc pheromone hoàn thành nhiệm vụ của nó một cách hoàn hảo, Hứa Dương Ngọc Trác thu chân đang đặt trên đùi của Trương Hân, mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế sofa, trong khi đó Trương Hân đã trở lại ngồi ở ghế chủ tịch với một vẻ mặt 'như không có gì', cầm lấy điều khiển từ xa, nâng tấm rèm lên.
Trương Hân mở trang đầu tiên, viết lên một vài chữ, và đưa lại tệp tài liệu cho Hứa Dương Ngọc Trác, còn không nhìn lấy nàng một cái.
[Ngọc bất trác bất thành khí]
"Không duyệt, làm lại.""Thần kinh, so với tôi còn tốt hơn." Hứa Dương Ngọc Trác trợn tròn mắt, giật lấy tệp tài liệu từ tay của Trương Hân, đẩy cửa rời khỏi phòng làm việc. Nếu không phải vì chân run, nàng nhất định sẽ hung hãn bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa kính lắc lư qua lại, người ở tầng 17 chuyển từ nấp sau vách ngăn sang co ro sau vách ngăn, một số người bạn thân còn không quên gửi WeChat cho đồng nghiệp bên bộ phận thiết kế.
[Kế hoạch của Dương tỷ bị giám đốc từ chối, chúc may mắn.][?][Kế hoạch?][Kế hoạch gì cơ???]
END.
*abo*không nên tin
_____Một màn trình diễn hoàn hảo bao gồm những gì diễn viên nhìn thấy, khán giả thấy những gì diễn viên cảm nhận được, và người xem cũng cảm nhận được.
Lại cãi nhau nữa rồi.
Trên tầng mười bảy của tòa nhà Tương Dương, từ sàn nhà lên đến trần của phòng làm việc chủ tịch được bao quanh bởi kính trong suốt, với khả năng cách âm tuyệt đối, chủ tịch và phó chủ tịch công ty đang tranh cãi rất kịch liệt.
Mặc dù chỉ có âm thanh cực kỳ mơ hồ và nhỏ bé, nhưng các nhân viên vẫn tràn đầy hứng thú, thò đầu ra khỏi phòng làm việc, mồm năm miệng mười thảo luận, nhưng ánh mắt không nhìn về đồng nghiệp đang nói chuyện với mình mà lại là nhìn chằm chằm vào động thái ở bên trong cửa kính.
Bọn họ vẫn thường cảm thán, rõ ràng rất phù hợp, mười phần ăn ý như thế sao lại không thể ghép thành một đôi, mà nhất định phải trở thành đối thủ một mất một còn, cãi nhau nhìn vui mắt tới vậy à? Thật không cân nhắc đến việc kết giao thử xem sao, mỗi lần bàn luận đến điểm này, sẽ có người giậm chân, ra điều luật rõ ràng là cấm yêu đương trong công ty, nếu cấp trên phá luật, cấp dưới đều sẽ không ổn mà hỗn loạn thành một nồi cháo, đây là vấn đề về nguyên tắc.
"Không nói đến vấn đề khác, cậu có thể dậy sớm hơn có được không?" Trương Hân mất kiên nhẫn kéo lệch cái cà vạt trên cổ. Cãi nhau nóng đến chết mất.
Hứa Dương Ngọc Trác bị câu nói đụng chạm, nàng đem văn kiện ném thẳng vào người Trương Hân: "Trương Hân, có phải cậu có bệnh không?"
Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn không nghĩ tới Trương Hân sẽ đem trọng tâm của cuộc tranh cãi từ sơ đồ các phương án thiết kế, trong nháy mắt chuyển sang châm chọc thời gian nghỉ ngơi và làm việc vô cùng bình thường của nàng.
"Mình có bệnh hay không, chẳng lẽ cậu không biết?"
Trương Hân ném văn kiện lên bàn, vòng trở lại bên trong bàn làm việc, tức giận cầm ly cà phê lên, uống một ngụm cạn ly.
Hứa Dương Ngọc Trác tức giận đến bật cười, nàng lập tức khởi động chế độ quản lý biểu cảm, tránh một loại nụ cười khác sắp được biểu hiện ra. Nàng dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cắn răng gằn từng chữ nói: "Xa, khống chế, khí."
Trương Hân sửng sốt, sao lúc này lại nói từ 'an toàn', cô gần như không nghĩ tới, theo bản năng trả lời: "Được."
Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới hồi lại, nhận ra được suy nghĩ của Trương Hân đã hoàn toàn chạy đến bên kia xích đạo, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ vào cửa kính, trách cứ nói: "Cái mình nói là điều khiển từ xa, cậu là đang suy nghĩ cái gì a? Biến thái!"
Nhân viên đang ăn dưa bị Hứa Dương Ngọc Trác chỉ tay, sợ tới mức một thân đầy mồ hôi lạnh, nhao nhao giấu đầu ở sau vách ngăn, trong lòng thì thầm cầu nguyện, Dương tỷ vạn tuế, cầu không bị trừ tiền lương tiền thưởng thêm, các người cứ tiếp tục làm đối thủ của nhau đi, chúng tôi không ý kiến.
Trương Hân ngồi trở lại ghế xoay, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái điều khiển từ xa, cửa kính chớp một cái chậm rãi hạ xuống, một vở kịch hay đã kết thúc, một vở kịch hay khác sắp diễn ra.
Hứa Dương Ngọc Trác chen đến trước người Trương Hân, nhón chân nhún người ngồi lên trên bàn làm việc, nàng nâng một chân giẫm lên mặt ghế giữa hai chân Trương Hân. Cà vạt của Trương Hân được nới lỏng, trán tinh tế thấm ra mồ hôi.
"Tức giận như vậy sao, để mình ngẫm lại là tại cái gì, a ~ A Hân ca ca của chúng ta hình như sắp đến giai đoạn mẫn cảm rồi nhỉ, vậy thì chớ nên tức giận a."
Trương Hân nắm lấy cổ chân của Hứa Dương Ngọc Trác, đem áp vào bên ngoài bắp đùi mình, đứng lên một bước, tiến lên đem thân mình vào giữa hai chân của Hứa Dương Ngọc Trác, nhìn xuống đôi môi hồng nhuận của Hứa Dương Ngọc Trác.
Hứa Dương Ngọc Tác đặt tay lên vai Trương Hân, nhìn như vô tình đẩy đối phương ra vài cm.
"Dừng lại."
Đối phương vô cùng ngoan ngoãn dừng lại, người ra lệnh ở trước mặt lại tiếp tục động tác trên tay. Hứa Dương Ngọc Trác tháo chiếc cà vạt sắp rơi ra tháo xuống, gỡ cả dây chuyền bạc trên áo khoác âu phục, rồi tiếp tục xuống thắt lưng.
"Phương án đó có thông qua hay không?""Đã nói rồi, công tư rõ ràng."
Trương Hân thoạt nhìn vẫn còn đang trong trạng thái mệnh lệnh dừng lại của người kia, kỳ thực tay đã thuận theo mắt cá chân của Hứa Dương Ngọc Trác lẻn vào trong ống quần, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân trắng nõn của nàng.
"Trương tổng bây giờ là đang công tư phân minh sao?""Rất rõ ràng thưa Hứa tổng, đang làm việc."
Tranh cãi bằng miệng lưỡi không bằng "tranh cãi bằng miệng lưỡi" đi.
Trương Hân hôn lên môi của Hứa Dương Ngọc Trác, đầu lưỡi di chuyển đến chỗ sâu nhất trong khoang miệng đối phương, rất nhanh răng và môi cùng một chỗ dây dưa như muốn hòa tan vào nhau, kịch liệt dùng sức giống như uống nửa chai whisky.
Nơi làm việc từ bàn làm việc chuyển đến ghế sô pha, đáp ứng nhu cầu của Hứa Dương Ngọc Trác, chỉ để lại độc nhất một chiếc sơ mi của Trương Hân, quần áo còn lại đều thất linh bát lạc* ném lung tung dưới đất, kích tình dâng cao thậm chí có thể nghe được tiếng nhỏ của vải bị xé rách.
*七零八落 Thất linh bát lạc: thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác...
Trương Hân liếm hôn xuống phía dưới dọc theo thân thể thon gầy của Hứa Dương Ngọc Trác, thẳng đến khi sống mũi đụng phải xương sườn của Hứa Dương Ngọc Trác, cổ họng Hứa Dương Ngọc Trác phát ra tiếng hừ nhẹ, hô hấp tăng nhanh.
"Dương, bây giờ cậu quá gầy.""Vậy thì cậu cho mình ăn no đi." Hứa Dương Ngọc Trác ngửa người về phía sau, đặt đùi lên trên bờ vai Trương Hân, để cô lưu lại từng chấm đỏ trên vùng bụng Hứa Dương Ngọc Trác, hạ thân dưới của nàng như khiến người ta phát điên nhẹ nhàng hôn xuống một cái. Nàng kịch liệt run rẩy, và khi nàng liếc nhìn xuống, nàng phát hiện đôi môi Trương Hân đã cong lên một nụ cười tự mãn.
"Nhanh lên." Hứa Dương Ngọc Trác cố nén lại suy nghĩ một cước đem Trương Hân đạp ngã."Chúng ta đã bao lâu không làm." Thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn.
Tay Trương Hân ôm lấy đùi của Hứa Dương Ngọc Trác, đầu lưỡi chậm rãi đến mức khiến người cảm thấy nôn nóng đến bất an. Liếm một cái qua hạ dưới thân của nàng, sau đó lại khẽ cắn lấy âm vật của nàng. Hứa Dương Ngọc Trác rên khẽ một tiếng, một tay hướng về phía dưới nắm chặt lấy đầu Trương Hân. Da đầu kích thích nói với Trương Hân rằng không thể lại tra tấn Hứa Dương Ngọc Trác nữa, vì thế cô bắt đầu phát động tấn công, cảm nhận được đùi của Hứa Dương Ngọc Trác bắt đầu run rẩy.
"Hình như đã lâu lắm rồi... Quỷ bận rộn..."
Hứa Dương Ngọc Trác cực lực đè nén sự run rẩy trong thanh quản, thanh âm nhẹ nhàng như giọt mưa rơi trên cánh hoa hồng.
Hứa Dương Ngọc Trác lại mở chân ra một chút. Không phải ám chỉ, mà là trần trụi mời gọi.
Khác với đôi tình nhân mới yêu, chuyện tình yêu chỉ một chút động tác, đối phương có thể nhanh chóng hiểu rõ. Trương Hân đúng lúc rời đi, ngay sau đó lấy thân đè lên, tay được cho phép như cá gặp nước, vô cùng có mục đích mà di chuyển, cuối cùng biến mất tại vùng châu thổ nơi hai chân giao nhau.
Theo phản xạ, nàng hơi giật mình, co người lại.
Một bàn tay điển hình với khớp xương rõ ràng, giống như tay của một cung thủ thực thụ, đường gân mạnh mẽ. Ngón tay không tính là nhẵn nhụi, các đường chỉ tay không giống nhau, giống như khe rãnh tự nhiên ngang dọc trên núi rừng, ngón tay lại dài hơn người bình thường, đốt ngón tay cũng to nổi bật hơn người khác. Điều này chắc chắn có thể mang lại nhiều kích thích hơn cho nàng.
Hứa Dương Ngọc Trác thở dốc, rên rỉ từ giữa răng truyền ra, nàng không muốn thua nhanh như vậy, nhưng ánh mắt của nàng lại bị bịt kín bởi hơi nước, giống như hơi nước nổi lên sương mù, nó đã bán đứng nàng. Trương Hân cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Dương Ngọc Trác, dùng sức đẩy về một điểm, Hứa Dương Ngọc Trác cắn môi dưới, câu lấy cổ Trương Hân.
Sau cao trào, nàng buông tay ra, bị chính mình làm đỏ lên một mảnh.
"Cậu tháo nhẫn... khi nào?" Nàng hỏi.
Trương Hân là một fan cuồng của trang sức, nhẫn phải đeo hai cái, vòng tay phải ba vòng, vòng cổ thì xếp chồng lên nhau, bông tai phải bling bling, nếu quả thật có một lúc nào đó Trương Hân không đeo bất cứ món trang sức nào, chỉ có ba tình huống sau đây, chuẩn bị 'làm', đang 'làm', vừa mới 'làm' xong.
"Khi cậu vừa bước vào."
Trương Hân rút ngón tay đã thấm đẫm dịch yêu của nàng ra, chất lỏng trong suốt, chống ở bên cạnh người dưới thân.
Lệnh cấm yêu đương của công ty là do chủ tịch ban hành, trước khi Hứa Dương Ngọc Trác được điều tới, Trương Hân thật không hiểu đồng nghiệp kêu rên, gần như là thống hận khóc lóc kể lể. Mà ông trời rất thích làm chuyện gọi là vả mặt, chuyện ông trời thích làm chính là và mặt với tốc độ ánh sáng.
Ngày thứ 49 sau khi yêu đương với Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác có vẻ không chịu nổi được trò chơi trốn tránh này, giống như trốn thoát mật thất vậy, nàng và Trương Hân sau một phen thỏa thuận nhất trí cho rằng, trốn không bằng diễn, diễn bạn bè không bằng diễn là đối thủ đi.
Mà hôm nay cũng có chút không giống lắm, diễn thế là hơi nhiều, cô muốn đưa cho Hứa Dương Ngọc Trác một bức tượng Oscar đó.
Từ lúc Hứa Dương Ngọc Trác vừa bước vào cửa vừa nhướng mày bất thường là bắt đầu, kết thúc là lúc nàng ôm thắt lưng mình. Cái phương án kế hoạch gì đó, chính là bảy trang giấy trắng.
"Trương Hân, bây giờ cậu càng ngày càng... A!"
Trương Hân nhíu mày rời ra một chút, sau đó chậm rãi động hạ thân, lưu lại trong âm vật của nàng chậm rãi nghiền nát bên trong nơi non mềm mẫn cảm. Tê dại trong nháy mắt men lên cột sống của Hứa Dương Ngọc Trác, khoái cảm từ nhiều chỗ trong cơ thể bùng nổ. Ra vào hơn mười lần rồi mới nghiêm túc mà xâm nhập vào bên trong, trực tiếp bị trêu chọc đụng vào chỗ sâu nhất, dịch yêu cũng vì thế mà tràn ra ngoài một lượng lớn.
"Ân... càng cái gì..?"
Hứa Dương Ngọc Trác không nhanh không chậm bắt kịp được tiết tấu của cô, giữa hai chân là thắt lưng săn chắc, nàng nhịn không được dùng đùi để ma sát lấy, nàng thật thích cảm giác này, bị Trương Hân chiếm hữu, khắc chế, khoái cảm không cách nào có thể kiềm chế, nước tình dính nhớp chỗ hai người kết hợp phát ra tiếng nước, vang cả phòng làm việc.
"Ca ca càng ngày càng biết... Cùng muội muội học..."
Hứa Dương Ngọc Trác rên rỉ đứt quãng, trong đầu không nghĩ được gì, trên trán phủ đầy mồ hôi, ngón tay bấu chặt áo sơ mi của Trương Hân. Trương Hân có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim mình hết sức va chạm với lồng ngực, mạch máu ở cổ, trước tai và cổ tay có thể thấy rõ điều đó.
"Tỷ tỷ dạy thật tốt..."
Bình thường có giơ súng sau đầu cũng không nói một lời. Cơn rùng mình lướt dọc sống lưng, và các dây thần kinh gần như tê liệt vì hoạt động quá tải. Khoái cảm giữa Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác chỉ cách nhau vài hơi thở, cô vùi mình vào lồng ngực mềm mại của Hứa Dương Ngọc Trác. Hứa Dương Ngọc Trác khẽ mở miệng thở ra một luồng khí nóng, hai chiếc răng cửa trắng bóng mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Nàng từ từ nới lỏng tay, thò tay vào trong nội y của Trương Hân, ôm lấy lưng của cô.
Quá gầy.
Hứa Dương Ngọc Trác, người đang ở trong vòng xoáy của dục vọng, mơ hồ nghĩ.
"Ca, ca làm tiếp được không?""Ừm..."
Hứa Dương Ngọc Trác bật cười, tên này lâu lâu lỗ tai sẽ đỏ như vậy.
"Ừm cái quỷ..."
Hai người ôm nhau trong im lặng, triền miên mập mờ, hơi thở kéo dài và mơ hồ đan xen vào nhau.
Một lúc sau, Trương Hân mới chống người dậy, hai mắt khẽ cong lên, đôi mắt đầy sao, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Sau khi máy lọc pheromone hoàn thành nhiệm vụ của nó một cách hoàn hảo, Hứa Dương Ngọc Trác thu chân đang đặt trên đùi của Trương Hân, mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế sofa, trong khi đó Trương Hân đã trở lại ngồi ở ghế chủ tịch với một vẻ mặt 'như không có gì', cầm lấy điều khiển từ xa, nâng tấm rèm lên.
Trương Hân mở trang đầu tiên, viết lên một vài chữ, và đưa lại tệp tài liệu cho Hứa Dương Ngọc Trác, còn không nhìn lấy nàng một cái.
[Ngọc bất trác bất thành khí]
"Không duyệt, làm lại.""Thần kinh, so với tôi còn tốt hơn." Hứa Dương Ngọc Trác trợn tròn mắt, giật lấy tệp tài liệu từ tay của Trương Hân, đẩy cửa rời khỏi phòng làm việc. Nếu không phải vì chân run, nàng nhất định sẽ hung hãn bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa kính lắc lư qua lại, người ở tầng 17 chuyển từ nấp sau vách ngăn sang co ro sau vách ngăn, một số người bạn thân còn không quên gửi WeChat cho đồng nghiệp bên bộ phận thiết kế.
[Kế hoạch của Dương tỷ bị giám đốc từ chối, chúc may mắn.][?][Kế hoạch?][Kế hoạch gì cơ???]
END.