[Trans/Edit] River | Series
[Hắc Miêu] Tôi sẽ không yêu bạn cùng bàn (3)
10.Lúc Viên Nhất Kỳ chạy đến nhà Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao đang đứng ở cửa phòng đeo theo cặp sách trên lưng và chuẩn bị vào phòng. Nhìn thấy bộ dạng đầy mồ hôi của Viên Nhất Kỳ, nàng không khỏi nhíu mày hỏi cô: "Sao em chạy nhanh vậy?""Vì em tới ăn a!""Vậy không cần thiết phải chạy nhanh như thế a, cũng không phải đến chậm thì không đưa đồ ăn cho em."
Khi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao ngồi vào bàn ăn, Thẩm Mộng Dao mới hiểu được sự tín nhiệm của người nấu ăn, là vì sợ không được ăn, chỉ vì thích ăn thôi cũng đủ khiến Viên Nhất Kỳ bỏ chạy.
"Những đứa trẻ ăn được sẽ cao lớn hơn." Mẹ Thẩm Mộng Dao khen ngợi cô.
Thẩm Mộng Dao ghen tị với Viên Nhất Kỳ vì cho dù cô ăn thế nào đi chăng nữa cũng không mập không phải chỉ mới một hai ngày. Mặc dù lớn tuổi hơn cô, nhưng Thẩm Mộng Dao chỉ cao hơn Viên Nhất Kỳ một chút, tỉ lệ chiều cao của đứa nhỏ này, phỏng đoán cẩn thận về sau có thể cao tới một mét bảy.
"Ăn đi Thẩm Mộng Dao!" Viên Nhất Kỳ nhét một đống thứ trong miệng, thấy Thẩm Mộng Dao chậm chạp động đũa, liền thúc giục.
Bây giờ ngươi ăn giống như đã tám đời chưa được ăn, ăn nhiều hơn ngươi một miếng thôi thì ta đều thấy rất tội lỗi rồi. Thẩm Mộng Dao nghĩ như vậy.
Lúc Thẩm Mộng Dao đang làm bài tập về nhà giữa trưa, Viên Nhất Kỳ nằm trên giường và chơi game. Tuyển thủ tài năng Viên Nhất Kỳ xưa nay luôn có thể vững vàng ở trong top 5 mà không cần làm bài tập.
Thẩm Mộng Dao lại khác. Nàng là một thiếu niên thời đại mới, hình mẫu đáng tự hào của những người bạn cùng lớp và lão sư, từ trước đến nay đều dựa vào tâm thế thông minh cùng thái độ học tập tích cực mà tham gia kỳ thi. Có một số người, không những thông minh hơn, mà quan trọng là lại còn chăm chỉ hơn mình nữa, đây chính là sự so sánh khiến người ta tức chết a.
"Thẩm Mộng Dao ~"
Chắc chắn là không phải chuyện tốt.
"Tiết thứ hai buổi chiều em trốn tiết cùng Vương Dịch chơi bóng rổ, chị đừng bắt chúng em."
Quả nhiên.
"Không được."
10.
Đại hội thể dục thể thao tới.
Nghi thức khai mạc bắt đầu bằng việc từng lớp dẫn đoàn tiến vào, mỗi lớp đều chọn ra mười mấy người biểu diễn tiết mục.
Chủ nhiệm lớp Mã lão sư sắp xếp vị trí mọi người theo chiều cao, Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ tự nhiên đứng chung một chỗ, đồng thời trong bài hát còn phải nắm tay nhau xoay vòng tròn.
Kết thúc lễ khai mạc, mỗi lớp chiếm một chỗ ngồi trong sân trường. Với tư cách là lớp trưởng, Thẩm Mộng Dao vì giọng nhỏ, nên hô khẩu hiệu đều là Trương Hân hô, Trương Hân chạy tới chạy lui tại sân tập trên khán đài, đứng cạnh lớp S bên cạnh.
Thử hỏi ai mà không mê mỹ nữ cơ chứ!!!
Những tiểu mỹ nữ từ bốn lớp của snhx đều tụ tập lại với nhau chơi trò điêu khắc cát, tiếng cười dữ tợn của Quách Sảng hù một đống người sợ hãi chạy mất.
"Sư tỷ, không phải... Học tỷ, thêm WeChat đi..." Một bạn học nam trông đặc biệt dầu mỡ xông tới, cười cười như muốn lấy lòng, "Em học lớp D7 năm 2 trung học...""Trông cậu trưởng thành quá, nếu không nói thì mình đã nghĩ cậu học cấp 3 rồi ha ha ha..." Hứa Dương Ngọc Trác đầy quái quỷ châm biếm.
Tưởng Thư Đình ở một bên cười khúc khích, điên cuồng vỗ đùi Lý Giai Ân.
Bạn học nam nhìn đám người xung quanh Hứa Dương Ngọc Trác lúng túng bĩu môi, sau đó chuyển tầm mắt sang Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đang ngồi phía sau không chút biểu cảm.
Viên Nhất Kỳ là bởi vì mặt mũi quan trọng nhất, không muốn cười đến quá mức thất thố, Thẩm Mộng Dao thì do tai nghễnh ngãng nên không nghe thấy những gì Hứa Dương Ngọc Trác vừa nói.
Thế là, bạn học nam kia đi ra ngoài, đưa điện thoại có mã vạch WeChat cho Thẩm Mộng Dao: "Thêm WeChat đi học tỷ..."
Tại sao không xin WeChat của Viên Nhất Kỳ, đừng hỏi, hỏi chính là Quải ca lôi kéo.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thành công.
Thẩm Mộng Dao nhàn nhạt nhìn cậu ta một chút, lúc chuẩn bị lấy điện thoại ra quét, Viên Nhất Kỳ nhướng mày ấn lại bàn tay đang duỗi ra của Thẩm Mộng Dao trở về, sau đó khóe miệng cong lên lạnh lùng nhìn cậu ta: "Thêm WeChat của tôi, tôi đem chị ấy giao cho cậu."
Không được, cái này, cái này ai còn dám thêm thật a.
"Không... Không cần..." Bạn học nam kia lẩm nhẩm lùi về phía sau, nhìn các học tỷ xung quanh không quá thân thiết, yên lặng đi về chỗ của mình.
Đầu tiên chính là môn nhảy cao nhảy xa, bị Mã lão sư vô lương tâm ép buộc phải tham gia khiến các bạn học ai cũng mang vẻ mặt đau khổ với ánh mắt căm thù sâu sắc.
"Ai nha, vui lên đi, không biết còn tưởng cô đang ngược đãi vận động viên đó!" Lão Mã vỗ vai các bạn học nhảy xa.
Lớp S bên cạnh ngoại trừ Đoàn Nghệ Tuyền với Lưu Tăng Diễm, bình quân đều cao lớn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta run chân rồi a!
"Tập hợp! Cổ vũ các vận động viên!!!" Cách qua nửa cái sân tập, giọng hét của Đoàn Nghệ Tuyền vẫn vang lên một cách mạnh mẽ, lấn át thanh âm của Thẩm Mộng Dao.
Trong phần thi nhảy cao, người thi đấu trước Viên Nhất Kỳ là đến từ lớp S, những tiếng hò reo cổ vũ không ngoại lệ, đều là từ lớp S.
Viên Nhất Kỳ nhảy lên tại chỗ khởi động, cau mày than thở với các bạn học khác: "Mấy cậu nhìn xem người ta...""Không sao đâu, chị tin tưởng em." Thẩm Mộng Dao vỗ bờ vai cô.
Viên Nhất Kỳ lập tức giống một con chó vẫy đuôi, hai mắt lóe lên ánh sáng, nhìn Thẩm Mộng Dao đầy mong đợi: "Em thắng sẽ có phần thưởng đúng không?"
Hồng Bội Vân phấn khích chạy tán loạn, cảm thán với Lâm Thư Tình rằng đúng là đứa trẻ có tiền đồ. Vợ chồng Hân Dương nhìn Viên Nhất Kỳ bằng ánh mắt khích lệ như đang nhìn con nhà mình.
"Có a." Thẩm Mộng Dao cười nói. "Em đi nhảy trước đi, chị không đi cùng em đâu, chị còn phải trở về quản lý kỷ luật."
Thẩm Mộng Dao giải quyết đám người ồn ào bất thường, sau đó đi bắt Vương Dịch đang trà trộn vào lớp N ở nửa phía sân trường bên kia trở về.
"Châu Thi Vũ chạy bộ cũng phải nhớ tới em nha!!""Nhớ cái đầu em nhớ, ngay bên cạnh chứ đâu." Thẩm Mộng Dao nắm lấy tay cô kéo trở về chỗ ngồi."Thẩm Mộng Dao! Thẩm Mộng Dao! Thẩm Mộng Dao!" Viên Nhất Kỳ chạy ngược hướng nắng tới, hàm răng trắng như tuyết lấp lánh, "Em hạng nhất rồi!""A, em thật giỏi, em giỏi lắm ~""Phần thưởng đâu Thẩm Mộng Dao?" Đôi mắt Viên Nhất Kỳ đầy chờ mong."Thưởng em một bộ Ngũ Tam được không?"
Viên Nhất Kỳ sa sút đi trông thấy.
"Nói đùa thôi, cho em một máy chơi game nhé?"
Cuối cùng cũng đã tới hạng mục của Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao chưa bao giờ chạy tiếp sức, nhưng không thể chịu nổi lời mời hảo tâm của Mã lão sư, đành chịu bị ép chạy tiếp sức.
Viên Nhất Kỳ kiên nhẫn an ủi Thẩm Mộng Dao đang bất an, chạy cùng Thẩm Mộng Dao ở vòng ngoài sân thi đấu.
Đoàn đội phối hợp ăn ý, giành vị trí thứ hai chung cuộc.
Tới lúc chạy 800m, Vương Dịch đã sợ đến run chân, Châu Thi Vũ ở một bên kiên nhẫn an ủi cô, bàn tay Vương Dịch cầm đường glucozo phát run lên, bắt đầu khóc.
"Vương Dịch đừng khóc! Em là 1 a!!" Viên Nhất Kỳ hét lên từ xa bằng chiếc loa nhỏ hay cầm mọi khi cổ vũ Vương Dịch.
Hơn nửa sân thi đấu đều đồng loạt quay đầu lại.
Vương Dịch đột nhiên im lặng, luôn cảm thấy một sự xấu hổ dâng lên.
Châu Thi Vũ dứt khoát che mặt trốn đi.
Đứng trên đường đua, Vương Dịch dường như đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh, thậm chí còn có thời gian vẫy tay với Châu Thi Vũ và Viên Nhất Kỳ trên khán đài.
Thẩm Mộng Dao đến phòng phát thanh để đọc bản thảo, nghìn bài đều như một, bản tuyên ngôn đại hội thể dục thể thao hoặc bản thảo cổ vũ dài bất tận.
Viên Nhất Kỳ từ trước đến nay đều luôn rất biết kiếm chuyện, lặng lẽ mà viết một bản thảo đưa cho Thẩm Mộng Dao, muốn Thẩm Mộng Dao vận dụng chức quyền mà đọc trước.
"Phần bản thảo tiếp theo đến từ Viên Nhất Kỳ lớp 10 H. Vương Dịch, vận động viên chạy đường dài giỏi nhất trường trung học sông Seine. Thân là đại mãnh 1, luôn giữ tư thế thanh lịch..."
Vương Dịch mồ hôi nhễ nhại đang chạy trên đường đua chân lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa trước mặt mọi người té dập mặt. Sau khi thầm mắng Viên Nhất Kỳ hàng trăm lần trong lòng, cuối cùng cũng có chút động lực, rất nhanh vượt qua người phía trước.
"Vương Dịch! Chạy trước đi! Mau vượt qua Lưu Thù Hiền!" Châu Thi Vũ hét lên.
Hồ Hiểu Tuệ: Bà có lịch sự không?
"Bà là lớp nào!!" Lùi lại một bước, càng nghĩ càng tức giận, tiểu Hổ ca phẫn nộ mắng.
Vương Dịch có vẻ vẫn còn sức, bản thảo dài trường thiên Viên Nhất Kỳ gửi vẫn đang được đọc lưu loát, cùng Vương Dịch chạy hết 800m.
"Cái chữ quái gì đây..." Bạn học Thẩm Mộng Dao cau mày trước micro nhìn một đống chữ kia của Viên Nhất Kỳ, không cẩn thận lầm bẩm ra tiếng.
Khiến Lưu Thù Hiền ở phía trước phát ra tiếng cười đắc ý.
Vương Dịch nhanh chóng cướp lấy thời cơ để bắt kịp.
Lớp N bên cạnh lập tức ồn ào, thêm vài người bên lớp H hùng hổ mắng: "Lớp mấy người làm sao đều chó như thế!!"
Viên Nhất Kỳ ra vẻ ngượng ngùng mà nhún nhường, dường như có chút thẹn thùng sẵng giọng nói: "Ai nha ghét ghê ~ Cũng không có rồi ~"
Thi 800m kết thúc, Vương Dịch mười phần vinh quang cán đích đầu tiên. Chủ yếu là vì Lưu Thù Hiền vô tình bật cười, hơi thở không ổn định nên không đuổi kịp.
Cuối cùng của cuối cùng, lễ trao giải đã tới.
Viên Nhất Kỳ đã ba lần đứng trên đỉnh bục, tuân thủ vị trí nhất nhì trong các cuộc đấu, nhướn mà tự hào nói: "Đương nhiên trước hết muốn cảm ơn đối thủ của tôi, dù sao có sự tham gia của họ thì tôi mới có thể đạt hạng nhất."
Âm thanh bên dưới ngừng lại ngay lập tức.
Nghênh đón Viên Nhất Kỳ lúc xuống sân khấu đầu tiên chính là bị hành hung.
Các huy chương lần lượt được trao, Vương Dịch cởi tấm huy chương vàng sáng loáng trên cổ xuống, đỏ mặt treo lên cổ Châu Thi Vũ.
Viên Nhất Kỳ khoe khoang khắp nơi không chút xấu hổ, nhưng ba cái huy chương tượng trưng cho vinh quang kia cuối cùng vẫn bị Thẩm Mộng Dao nhặt về trong tay,
"Máy chơi game, chắc chắn không?" Viên Nhất Kỳ nhẹ giọng hỏi bên tai Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao đưa tay sờ đầu cô, cười trả lời: "Đương nhiên, chị chưa từng lừa em."
Viên Nhất Kỳ có chút lo lắng lắp bắp vài lần, khó khăn nói: "Em... Em có thể không cần máy chơi game không?"
"Em muốn cái gì a?""Muốn chị làm bạn gái em được không?" Viên Nhất Kỳ trầm giọng hỏi."Cái gì?""Không có gì."
Đứa trẻ đầy nghị lực giờ phút này lại sa sút hiếm thấy.
11.
"Lấy bài tập tôi nói làm hôm qua ra, nếu không có thì ra ngoài đứng đi." Giáo viên vật lý trên bục giảng là một người đàn ông trung niên với cái đầu rất hói.
Thẩm Mộng Dao lo lắng lục tung cặp sách của nàng ra, không có. Đầu nàng nổ tung một tiếng ong ong, run rẩy chuẩn bị đứng lên.
Cổ tay bị nắm lại kéo trở về, quay đầu, Viên Nhất Kỳ đang ở bên cạnh nhìn nàng với vẻ mặt không sao hết, vung tay đập quyển bài tập trên tay xuống mặt bàn cho nàng, sau đó cầm cặp bước ra ngoài.
"Lại là em Viên Nhất Kỳ!!" Người đàn ông trung niên nước miếng văng tung tóe, cầm lấy viên phấn ném vào đầu Viên Nhất Kỳ.
Cô khéo léo quay đầu đi, viên phấn yếu ớt rơi xuống đất.
Nghe giảng của từng lớp, Viên Nhất Kỳ cúi đầu cắn tay mình, lưng dựa vào tường.
Không lâu sau, Thẩm Mộng Dao cũng chạy ra.
"Sao chị lại ra làm gì? Đưa chị chính là đưa chị, không cần áy náy." Giọng nói Viên Nhất Kỳ mang theo một ít cưng chiều.
Thẩm Mộng Dao mỉm cười nói: "Em chưa làm một trong số các bài tập, bị giáo viên vật lý đuổi ra ngoài."
... Thẩm Mộng Dao, chuyên gia chống đạo đức giả.
Đứng cùng Thẩm Mộng Dao, trên sân chơi có tiếng chim hót và tiếng còi của lớp học thể dục, ánh nắng đổ trên những đường nét khuôn mặt sắc sảo của thiếu niên.
Thẩm Mộng Dao trong lúc lơ đãng quay đầu lại, ngửi thấy mùi chanh dễ chịu trên người Viên Nhất Kỳ xen lẫn với mùi nắng ấm, những đường gân xanh nhạt trên cánh tay cô lộ ra dưới ánh nắng.
Tốt a, đôi khi bị đuổi ra ngoài với Viên Nhất Kỳ cũng không phải điều xấu.
Khi tiếng chuông báo hết giờ tan học, hành lang liên tục có người ra vào, nhưng giáo viên vật lý bên trong lại không có chút ý tứ nào là cho học sinh tan học cả.
"Cái đó... Học tỷ... Em thích chị từ rất lâu rồi, chị có thể cho em thông tin liên lạc được không?" Một tiểu học muội nhỏ nhắn xinh xắn ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ hỏi.
Viên Nhất Kỳ vẫn mang bộ dáng biếng nhác như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nửa đùa nửa thật nói: "Em hỏi chị ấy. Chị không quan trọng, muốn chị ấy đồng ý."
Thẩm Mộng Dao vô duyên vô cớ bị cue ngơ ngác đáp: "A?""A?" Tiểu học muội kia cũng sửng sốt.
Viên Nhất Kỳ cười một tiếng, lại nói: "Đùa thôi, em có bút không, chị viết cho em."
Tiểu học muội rất nhanh lấy cây bút ra đưa cô, nhưng tìm trong túi lại không mang theo tờ giấy nào.
Viên Nhất Kỳ ngược lại thuận tay nắm lấy tay cô bé, viết ID WeChat lên tay cô.
Lỗ tai tiểu học muội nhanh chóng ửng hồng, nói cảm ơn xong liền che mặt chạy đi.
"Nếu em không quan tâm tới người ta, cũng đừng có trêu chọc họ." Thẩm Mộng Dao tức giận nói."Chị ăn dấm rồi?" Viên Nhất Kỳ vẫn như cũ tỏ vẻ cà lơ phất phơ, cười đến đôi mắt cong lên."Đứa nhóc này đừng giả vờ ngầu nếu còn không cao bằng chị."
Lời này đánh trúng điểm đau của Viên Nhất Kỳ, đứa nhỏ bất mãn kêu lên: "Em chỉ là chưa lớn, về sau em sẽ cao hơn chị.""Có đúng không", Thẩm Mộng Dao khiêu khích xoa đầu cô, "Vậy chị chờ em."
Viên Nhất Kỳ lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không nóng nảy phản bác, quay đầu đi, vừa vặn đối đầu với thầy giáo dạy vật lý không biết đã đứng ở cửa bao lâu rồi.
"Chào?" Viên Nhất Kỳ lúng túng vẫy tay."Tôi bảo hai cô đứng bên ngoài để ngẫm lại, mà kết quả các cô đứng bên ngoài nói chuyện yêu đương?" Người đàn ông trung niên vặn vẹo, sắc mặt có nhiều phần dữ tợn."Lão sư chờ đã, nghe em giải thích...""Viên Nhất Kỳ, hai đứa các cô, lát nữa đi phòng giáo viên trưởng."
12.
"Hai đứa yêu nhau?" Mã lão sư uống một ngụm nước khó chịu hung hăng hỏi.Thẩm Mộng Dao trả lời trước: "Không có chuyện đó."Viên Nhất Kỳ bĩu môi bất bình.
____
TBC.