[Trans/Edit] River | Series

[Hắc Miêu] Tôi sẽ không yêu bạn cùng bàn (1)



Author: 追野

Link: https://guisu55870.lofter.com/post/31f7046e_1cb91d8d4

___

Lời editor: Vì quá dài, tới 15k chữ nên sẽ chia thành nhiều phần nhé T.T

___


1.


Viên Nhất Kỳ là một người bạn cùng bàn rất không đáng tin cậy. Thẩm Mộng Dao đã nghĩ như thế không biết bao nhiêu lần. Là một học sinh tam hảo*, nàng nghĩ rằng làm bạn cùng bàn với Viên Nhất Kỳ là vận đen tám đời của nàng.

*Học sinh 3 tốt: xuất sắc về đạo đức và thể thao, trí tuệ.





Cũng không biết có phải hay không, Thẩm Mộng Dao những năm qua làm lớp trưởng, luôn làm quá nhiều chuyện bất nhân tính dẫn đến việc lũ bạn cùng lớp có oán khí tới tận trời, khiến nàng với Viên Nhất Kỳ bao năm qua vẫn luôn ngồi cùng bàn không thay đổi.


Viên Nhất Kỳ là bạn thân lúc nhỏ của nàng. Tuy chỉ nhỏ hơn nàng một chút nhưng lại thiên phú hơn người, nhảy cả một cấp, vì thế nên tiểu tổ tông này cứ như thế mà ngồi cạnh nàng.


"Đứa nhỏ này thật là ẩm ĩ, để em ấy ngồi cạnh em có lẽ sẽ thành thật một chút." Các giáo viên dạy cả hai trước đây đã đưa ra quyết định giống nhau y đúc, không hề có ngoại lệ.


Mặc dù Viên Nhất Kỳ não có thể thông minh một chút, nhưng vẫn nhỏ hơn so với mọi người trong lớp, tư tưởng có chút ấu trĩ, đi học luôn cảm thấy cực kỳ bất an.


"Thẩm Mộng Dao." Khi đó các nàng bất quá mới học đến lớp bốn, vừa mới tiếp xúc được một ít tình cảm, hiểu được tí xíu về tình yêu trẻ con, Viên Nhất Kỳ lúc nhỏ hơn tiểu học một chút, ngây thờ mờ mịt mà chỉ biết ý tứ mơ hồ là như thế này, "Có phải chị thích em không?"





Thẩm Mộng Dao đang viết về những cơn ác mộng của vô số người thời tiểu học của nàng, nơi gà và thỏ ở chung một chuồng.


Nghe thấy lời nói của Viên Nhất Kỳ, tay nàng run lên một cái, cây bút chì rơi xuống đất, làm gãy cây chì vừa gọt.





"Em có thể mang đầu óc mình theo hay không vậy? Chị sẽ thích em? Chị thích ai cũng sẽ không thích em, biết chưa?" Thẩm Mộng Dao nghe thấy câu hỏi đó, mạch suy nghĩ vừa chạy ra đã bị chặt đứt, nhìn về phía Viên Nhất Kỳ, biểu cảm dần trở nên dữ tợn.


Viên Nhất Kỳ trẻ con có khuôn mặt mập mạp, ghé vào trên bàn chớp chớp đôi mắt nhìn nàng, rất nghiêm túc nói: "Nhưng em thích chị a."





Thẩm Mộng Dao quay đầu đi không nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm: "Đứa nhóc này có biết thích là cái gì hay không a mà nói lung tung..." Nhưng trong lòng nàng lại đang rất bối rối.

"Em đương nhiên biết..."

"Lại nói nhao nhao không yên đi, ghi tên em bây giờ."





Viên Nhất Kỳ sợ nhất bị ghi tên, từ trước đến nay cũng không ít lần bị ghi tội, nhưng Thẩm Mộng Dao hầu hết là dọa cô, cho dù ghi thì cuối cùng "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật" yên lặng đem tên Viên Nhất Kỳ kia ghi trong lòng.








2.


Viên Nhất Kỳ khi còn nhỏ thật sự rất gầy, sở thích của cô là đốt pháo và đào tổ chim, khi ấy cô chính là vua của tất cả trẻ em trong phố.


Kỳ nghỉ Tân niên là khoảng thời gian yêu thích của cô.


Cô luôn kéo Thẩm Mộng Dao đi ra ngoài chơi cùng nhau, nếu có chuyện gì xảy ra, thì cô luôn nửa đe dọa nửa cầu xin Thẩm Mộng Dao giữ bí mật.


Nhưng cho dù Thẩm Mộng Dao không nói với bố mẹ Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ luôn có đủ cách khác nhau khiến chính mình bị bắt và sau đó bị tẩn cho một trận.


Sáng sớm ở Thượng Hải luôn quá mức tốt đẹp điềm tĩnh, Thẩm Mộng Dao ngồi ở bàn ăn lẳng lặng uống nước đậu nành, cái miệng nhỏ cắn bánh quẩy trong tay, lắng nghe tiếng đuổi theo và kêu rên từ nhà bên.





"Không biết có phải A Kỳ lại đi nổ pháo con chó của nhà nào hay không." Cha Thẩm ngước mắt lên khỏi tờ báo, nói một cách thông cảm.

"Đứa nhỏ kia quái đản chết đi được, lần nào cũng đi nổ pháo con chó của cùng một nhà, làm chủ nhà kia ngày nào cũng ôm con chó bị trọc mông đến tố cáo." Mẹ Thẩm đem phần nước đậu nành còn lại cho cha Thẩm, nói.


Chiều hôm đó, Viên Nhất Kỳ, người bị đánh, tinh thần phấn chấn như thường, vẫn cầm pháo đi nổ đầu con chó đang ngủ chảy nước dãi trong sân.


Thẩm Mộng Dao giữ chặt cô lại khuyên nhủ: "Đến lúc đó em sẽ lại bị đánh đó."


"Không sao đâu," Viên Nhất Kỳ an ủi vỗ vai nàng. "Con chó lúc đó đã cắn em một cái rồi, em nhất định phải nổ cho nó trọc. Nếu không đem nó nổ trọc thì em sẽ không họ Viên, mà cùng họ với chị."


Cùng Viên Nhất Kỳ chơi còn có một cậu bé gần đó, cầm súng cao su bắn pháo sáng vào sân.


Một người không bắn chuẩn, pháo đánh vào lan can bắn ngược trở về, rơi cạnh chân Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao còn không chạy đi, pháo kia bịch một tiếng nổ, dọa Thẩm Mộng Dao sợ tới mức khóc oa lên.


Viên Nhất Kỳ từ dưới cây nhảy xuống chạy đến bên người Thẩm Mộng Dao, sốt ruột kiểm tra Thẩm Mộng Dao từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận nàng không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nắm chặt cổ áo người kia mắng: "Chuyện gì xảy ra thế này?!"


Cậu bé bị dọa sợ tới mức khóc thút thít, lắp bắp nói: "Em không cẩn thận..."





Viên Nhất Kỳ giữ chặt Thẩm Mộng Dao rời đi, thuận tay ném những cái pháo kia vào thùng rác.





"Không nổ chó nữa à?" Thẩm Mộng Dao mang theo tiếng khóc nức nở nói với cô.

"Ừm, không nổ." Viên Nhất Kỳ kéo nàng đi về phía trước.

"Vậy thì chúng ta về nhà đi, Thẩm Nhất Kỳ." Thẩm Mộng Dao cong cong khóe miệng, nắm chặt tay cô.

Viên Nhất Kỳ mặt xám đen quay đầu lại, kiêu ngạo lớn tiếng nói: "Câm miệng."


Viên Nhất Kỳ về sau, không còn đi nổ chó, cũng không còn chạm qua pháo nữa.








3.


Về sau lên trung học, Thẩm Mộng Dao có cảm giác rằng những ngày khó khăn cuối cùng cũng đã kết thúc. Rốt cuộc không cần ngồi cùng với đứa nhóc phiền phức Viên Nhất Kỳ nữa rồi!


Ngày khai giảng đó Thẩm Mộng Dao tinh thần phấn chấn đến trường, sẵn sàng chào đón 3 năm trung học mà không có Viên Nhất Kỳ kia gây rối.


Kết quả là... vừa bước vào cửa lớp, lại nhìn thấy người không muốn gặp vẫy tay với mình!


Viên Nhất Kỳ vốn dĩ đang uể oải nằm gục xuống bàn, tối hôm qua thức khuya háo hức chơi game, ngày khai giảng đầu tiên không có tí tinh thần nào. Nhưng nhìn thấy Thẩm Mộng Dao liền khác hẳn, cô lập tức hưng phấn ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia sáng, cười nhe răng nanh.


Người vô tình Thẩm Mộng Dao kia một chút cũng không muốn để ý đến cô, xoay đầu đi ngồi ở nơi cách cô xa nhất. Viên Nhất Kỳ chỉ ủy khuất bĩu môi không nói gì.


Cuối cùng khi tới lúc sắp xếp chỗ ngồi, Thẩm Mộng Dao ở dưới bục giảng dùng sức cầu nguyện, miệng lẩm bẩm cái gì đó làm ơn đừng ngồi cùng chỗ với Viên Nhất Kỳ.


Kết quả là, khi Thẩm Mộng Dao được chỉ định một chỗ ngồi và ngồi xuống, bên cạnh vẫn là nụ cười ấm áp của người kia giống như một con chó trung thành. Thời gian đã lấy đi khuôn mặt có da có thịt của Viên Nhất Kỳ và đôi mắt to tròn kia, Viên Nhất Kỳ thời trung học không mất đi vẻ trẻ con mà có thêm vài phần sức sống của tuổi trẻ.


Chao ôi, ngồi cùng bàn thì ngồi cùng bàn đi, còn có thể giết nàng không thành.


Viên Nhất Kỳ lên trung học cơ sở như cũ hay nói lảm nhảm, trước sau cũng đã đổi qua vô số bạn cùng bàn, nhưng dù đi đâu, cô đều có thể hòa nhập với mọi người xung quanh, và cuối cùng vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là trở về bên cạnh Thẩm Mộng Dao.


Những đứa trẻ mười mấy tuổi đầu luôn thập phần nổi loạn, ở trường tiểu học Thẩm Mộng Dao quản lý lớp rất dễ dàng, lên trung học, càng ngày càng có nhiều người không chịu tuân theo kỷ luật, luôn là nhóm năm nhóm ba người, khiến việc quản lý trở nên khó khăn hơn.





"Đừng ghi em a Thẩm Mộng Dao, gạch bỏ đi, nhanh lên..." Rất rõ ràng, Viên Nhất Kỳ là đại diện điển hình của sự nổi loạn và không chịu tuân theo kỷ luật.


Thẩm Mộng Dao lạnh mặt cự tuyệt, đóng vở lại.


Lúc này mấy học sinh nam cũng nổi hứng, lần lượt lại gần khiêu khích và đe dọa nói: "Đúng đó, sao không nói đi, làm gì mà ngày nào cũng ghi tên người ta..."


Viên Nhất Kỳ bên cạnh khó chịu đá vào bàn một cái, ngước mắt nhìn về phía những người kia, ngữ khí hung hăng nói: "Liên quan cái rắm gì đến các người, ghi tên các người cũng là xứng đáng, mồm mép toàn nói linh tinh, biến đi biến đi."


Nững người kia không chiếm được tiện nghi của Viên Nhất Kỳ, miệng lẩm bẩm phàn nàn vài câu rồi cực nhanh rời đi.


Tiểu hỗn đản Viên Nhất Kỳ hiếm khi có đáng tin cậy được một ít.





4.


Viên Nhất Kỳ giẫm lên đôi giày mới của Thẩm Mộng Dao một cách vô cùng vụng về, trên chiếc giày trắng như tuyết in một hình dấu giày vô cùng lớn.


Thẩm Mộng Dao nhìn cô nhàn nhạt và không nói gì.


Viên Nhất Kỳ ngạc nhiên nói: "Chị thế mà không mắng em à?"


Thẩm Mộng Dao trả lời: "Vì em là Viên Nhất Kỳ."


Dưới ánh mặt trời, mặt Viên Nhất Kỳ ửng hồng lên.








5.


Viên Nhất Kỳ năm hai trung học ấy tham gia đội bóng rổ, sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, màu da của cô đen đi một cách bất hợp lý. Mỗi buổi tối sau khi tập luyện thì cô đều trở lại lớp đón Thẩm Mộng Dao. Vào những đêm mùa đông, cùng Viên Nhất Kỳ song song đi cạnh nhau, Thẩm Mộng Dao quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai hàm răng trắng như tuyết của cô.


Trương Hân cùng lớp nàng trở thành giám thị, ngày nào cũng cầm phích nước và tờ giấy kỷ luật, đi loanh quanh trước cửa từng lớp gần khu dạy học, bị phơi nắng giống Viên Nhất Kỳ đen đến bất thường, mặt trời lên tới đỉnh vẫn còn phải làm việc, tinh thần này khiến lãnh đạo và giám thị trường hết sức cảm động, đặc biệt ban hành giải thưởng "Giám thị xuất sắc" để cổ vũ Trương Hân yêu nghề kính nghiệp, quên cái tôi vì tinh thần mọi người.


Một lần, lúc Viên Nhất Kỳ vừa tập luyện xong thì gặp Trương Hân đã đi tuần tra về, trên đời hiếm khi gặp được bạn tâm giao, hai người mặt mũi đều tối tăm giống nhau vừa gặp mặt chẳng khác nào gặp được tri kỳ của nhau, nắm tay đối phương, bắt đầu chỉ trích lãnh đạo trường chèn áp giám thị và các hành vi xấu của đội viên đội giáo viên.





Cứ như vậy, hai người họ đã gặp được người bạn cùng lớp yếu đuối Vương Dịch kia. Lúc ấy Châu Thi Vũ từ lớp bên cạnh đang ngồi xổm cạnh cô, lo lắng cố gắng cõng Vương Dịch đang thần trí mơ hồ trên lưng.


Là tiểu mỹ nữ a!


Huynh đệ Hân Kỳ tôn trọng khái niệm giúp đỡ lẫn nhau giữa các bạn cùng lớp, cùng nhau nâng Vương Dịch lên, cười hì hì bắt chuyện với Châu Thi Vũ.





"A, chị gái, chị tên là Châu Thi Vũ à? Tên với người đều ôn nhu giống nhau nha! Đừng ngại ngùng a, ăn ngay nói thật thôi."

"Đúng a tỷ tỷ chị thật xinh đẹp, chúng ta thêm cái QQ đi."





Bị Viên Nhất Kỳ với Trương Hân vác đi như một cái bao tải, Vương Dịch mơ mơ màng màng nghe thấy mấy người họ nói chuyện, Châu Thi Vũ đang cười trò chuyện cùng nhau, nhất thời trong cổ họng dâng lên một cục nghẹn, chỉ cảm thấy phổi đều đang giận đến run rẩy.


"Ô ô..." Vương Dịch đầu choáng váng, miệng phát ra vài tiếng nức nở.


Viên Nhất Kỳ nhíu mày nhìn cô một cái, hỏi: "Cậu ấy hẳn là bị cảm nắng, mà hôm nay cũng không nóng a, cậu ấy vừa mới làm gì thế?"





Châu Thi Vũ ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Em ấy vừa mới chống đẩy vài cái..."


Trương Hân từ đáy lòng thở dài: "Vậy thật đúng là hư."


Vương Dịch, người đang sống dở chết dở trên vai cô, lại phát ra từng tiếng ho máu nghẹn ngào.


Từng người một vào lúc này là người buồn nhất ở trường trung học sông Seine.


Bốn người đến phòng bác sĩ của trường, bác sĩ của trường là một người phụ nữ, đang ngồi trên ghế xem kịch, thoáng thấy có người liền khoát tay nói: "Để em ấy lên ghế cô xem thử một chút."


Sau khi híp mắt nhìn vài giây, liền dứt khoát nói: "Là say nắng, hai người giơ cánh tay của em ấy lên, đúng rồi, ấn em ấy một chút, cô cho em ấy bấm..."





"Ai nha yên tâm đi, chỉ là bấm một chút thôi, chuyện nhỏ..."


Tay bác sĩ dùng sức, Vương Dịch dở sống ở chết ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên hoang mang, tiếng hét của cô vang vọng trong phòng y tế.


"Ai nha, tốt quá rồi tốt quá rồi, mọi người nhìn xem bây giờ em ấy vui vẻ và tràn đầy năng lượng làm sao!" Viên Nhất Kỳ đầy cảm khái nói.


Trương Hân thấy lạ lạ, không khỏi cũng nhe răng trợn mắt lên, trên thân bắt đầu ẩn ẩn đau.


Bác sĩ cầm bình nước Hoắc Hương Chính Khí đưa cho cô, sau đó ngồi xuống tiếp tục theo dõi màn kịch.


Vương Dịch trợn tròn mắt ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra ngoài, cả người run rẩy như mất hồn.


Trương Hân cười hì hì nói chuyện phiếm với Châu Thi Vũ, huynh đệ Hân Kỳ ân cần nói muốn đưa nàng về lớp học, dù sao cũng đều phải đi học.


Vương Dịch: Thật thái quá, thật khổ sở, muốn về nhà, nhớ mẹ quá.


Sau khi đưa Châu Thi Vũ về lớp, ba người mới lắc lắc ung dung trở về lớp học.





"Mấy em kia, đứng ở đằng sau đi." Giáo viên toán đầu trọc lúc này đang giảng bài, nhìn thấy ba người ở cửa lớp lằng nhằng hô báo cáo, liền tức giận mắng bọn họ đứng ở phía sau.

"Vương Dịch bị say nắng, chúng em thích giúp đỡ nên đưa em ấy đến phòng y tế!" Viên Nhất Kỳ hô lên.


Thẩm Mộng Dao ngồi ở phía dưới giương mắt nhìn Viên Nhất Kỳ một chút, rồi tiếp tục viết bài tập trên giấy.





Cứ như thế, cảnh đẹp hai đen một trắng vẫn sừng sững đứng ở phía sau, bởi vì Viên Nhất Kỳ, Trương Hân, Vương Dịch từ lâu đã trở thành những tội phạm thường xuyên đến lớp muộn, lão sư toán đầu trọc trên bục hùng hổ nói: "Ba đứa này, chưa bao giờ đến đúng giờ ở lớp tôi! Đặc biệt là Viên Nhất Kỳ, lần trước em đã nói gì với tôi khi đến muộn có nhớ không? Mấy ngày nay đợt không khí lạnh đến, tất cả mọi người đều mặc áo bông, mà em đến với một quả bóng rổ và nói em bị say nắng? Lần này ngược lại thông minh hơn hả? Không nói mình bị say nắng mà lại đổi thành người khác..."


Lần này họ thật sự giúp người khác, nhưng vì đã bình thường đã nói chuyện vô nghĩa quá nhiều lần, dẫn đến việc không được tin tưởng.


Người phía dưới cười nghiêng ngả, Trương Hân suýt chút nữa đã phun ra ngụm cà phê trong miệng.





Vương Dịch: Dịch thường lạnh lùng.

Thẩm Mộng Dao: Lười nói chuyện.

Những người khác: Hai người khiến chúng tôi trông thật ngu ngốc.


Viên Nhất Kỳ đang ngồi lại chỗ của mình ở cuối lớp, ủy khuất nghiêng người tiến tới chỗ Thẩm Mộng Dao nũng nịu cầu an ủi.





Thẩm Mộng Dao quay đầu không nhìn cô, rõ ràng đầu Viên Nhất Kỳ vẫn chưa chạm vào cánh tay nàng, nhưng một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt từ cổ Thẩm Mộng Dao truyền đến tai nàng.





Hứa Dương Ngọc Trác ngồi ở ghế trước: Không nói nên lời.





___


TBC.

quýt: thật sự quá bận rồi ;;.;; để mọi người phải chờ. có lỗi quá.

Chương trước Chương tiếp
Loading...