[Trans/Edit] River | Series
[Hân Dương] Ngoại lệ
Tên: Ngoại lệ.
Author: 晰霜
Link: https://xishuang22630.lofter.com/post/312b0ed2_2b47a2d53
Author's note: ooc warning (Có thể hiểu là phi thực tế).
*****
01.
Lần đầu tôi với Hứa Dương Ngọc Trác gặp gỡ là vào năm thứ 2 trường Trung học Cơ sở, vì một lần tình cờ ngẫu nhiên mà chúng tôi được chủ nhiệm lớp sắp xếp để hợp tác biểu diễn cho ngày đầu năm mới. Nhưng trước đó tôi với Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn không hề quen biết, hơn nữa học khác lớp, cũng căn bản chưa từng tiếp xúc qua. Lần đó đột nhiên bị sắp xếp hợp tác cũng khiến chúng tôi trở tay không kịp.
"Xin, xin chào, mình là Trương Hân."
Nhìn cô gái đứng trước mặt tôi, tôi lại căng thẳng nói lắp bắp. Cậu ấy hình như bị bộ dạng của tôi chọc cười, liền đưa tay ra mỉm cười nói với tôi.
"Mình tên là Hứa Dương Ngọc Trác, cậu không cần căng thẳng như vậy, mình cũng sẽ không ăn thịt cậu."
Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời, chính nụ cười này đã khiến trái tim tôi tan chảy.
***
02.
"Hứa Dương Ngọc Trác, Hứa Dương Ngọc Trác."
Sau khi trở lại lớp học, tôi vừa lẩm bẩm gọi tên cậu ấy vừa ngây ngô cười, giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của cậu ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của tôi liền nói.
"Trời ạ, cậu động dục à Trương Hân, cười vui vẻ đến vậy."
Nghe được câu này của cậu ấy, tôi đang cao hứng lập tức đen mặt lại.
"Viên Nhất Kỳ, cậu có bệnh a!""Cậu phản ứng lớn như vậy, hẳn là bị mình nói trúng rồi đi.""Viên Nhất Kỳ, lại đây, hứa không đánh chết cậu.""Lêu lêu lêu."
Thấy cậu ấy như vậy tôi quả thật không thể chịu được, liền cầm quyển sách trên bàn lên ném về phía cậu ấy. Nghe tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo kia của cậu ta thì trong lòng tôi mới lập tức thoải mái.
***
03.
Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm lớp, tôi và Hứa Dương Ngọc Trác tiến hành hợp tác lần đầu tiên. Cậu ấy nhìn vào cây đàn violin tôi mang tới, ánh mắt đầy sự tò mò, quay đầu lại hỏi tôi.
"A Hân, mình có thể chạm vào cây đàn của cậu chứ?""À, có, có thể."
Cậu ấy vừa mới gọi tôi là gì, A Hân? Tôi nhất thời không kịp phản ứng thì lão sư đàn violin đã tới vỗ vỗ bả vai tôi.
"Trương Hân, hiếm thấy em rộng lượng một lần a. Trước đây người khác muốn nhìn cây đàn bảo bối này của em một chút cũng khó khăn mà."
"Nào có, không phải ngày nào thầy cũng nhìn sao?"
Tôi cuống quít biện hộ, nhưng lý lẽ này quả thật quá nhạt và yếu ớt, bởi vì tôi đang che giấu một vài thứ, chính là sự thiên vị của tôi đối với Hứa Dương Ngọc Trác.
***
04.
"A Hân cậu biết không? Mình vẫn luôn cảm thấy những người biết kéo đàn violin đều rất lợi hại.""Không có, đàn violin rất dễ bắt đầu học mà.""Mình không tin, trừ khi cậu dạy mình kéo.""Được a."
Tôi đi tới phía sau lưng Hứa Dương Ngọc Trác, nắm tay cậu ấy, và bắt đầu chậm rãi chơi đàn. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tới mức thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt đối phương, hô hấp ấm áp đập trên mặt, vành tai chạm vào đỏ bừng, dần dần lan tới ngập tràn khuôn mặt. Nhịp tim cũng không thể kiềm chế được tăng nhanh, tôi liền nhận ra có chút gì đó không đúng, vội vàng kết thúc chơi đàn.
"Mình vừa mới chơi chính là <Amazing Grace>, một đoạn khóa G trưởng.""Cậu kéo nhanh như thế a, mình không có học được, cậu làm lại lần nữa đi.""Phiền phức quá rồi."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác sắp biến mất, tôi lập tức bổ sung một câu.
"Nhưng mình có thể dạy cậu một đoạn ngắn đơn giản nhất.""Lần sau đi, tập luyện quan trọng, nhanh không còn nhiều thời gian."
Hứa Dương Ngọc Trác giống như cự tuyệt, là tôi làm sai chỗ nào sao? Tôi không rõ. Nhưng tôi cũng không có cách nào hỏi ra lời, chỉ có thể đem nó dằn xuống đáy lòng.
"Tiết mục hợp tác lần này của hai người đã được thống nhất rồi, là bản violin "Đêm tỏ tình". Nhưng chỉ còn 28 ngày nữa để chuẩn bị, trừ đi thời gian lên lớp thì chỉ còn 16 ngày thôi đó, hai em có làm được không?""Có thể."
Hứa Dương Ngọc Trác và tôi đồng thanh. Nghe được câu trả lời khẳng định này, lão sư đàn violin cũng yên tâm đem bản nhạc giao cho tôi. Hứa Dương Ngọc Trác được giáo viên dạy nhảy kéo đi tập nhảy. Nhìn bóng dáng kiên định của cậu ấy, tôi luôn cảm thấy lần này nếu không diễn tốt thì thật là có lỗi với cậu ấy.
***
05.
Sau khi luyện tập một mình một lúc, tôi liền về nhà, nằm trên giường, nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng tập khiến tôi không khỏi hối hận dùng gối bưng kín mặt. Tự tôi nhất thời đưa ra quyết định dạy cậu ấy chơi bài <Amazing Grace>, hiện tại thật sự thấy bản thân ngay lúc đó đầu óc có vấn đề rồi. <Amazing Grace> là một ca khúc thường diễn tại hôn lễ, tại cảnh tượng như vậy lại chơi nó, quả nhiên không thích hợp đi.
"Ding dong", điện thoại tôi có một thông báo, tôi cầm lên thì thấy tin nhắn của lão sư violin.
[Lão sư violion Lưu đã giới thiệu "🐏" cho bạn][Lão sư, đây là?][Là bạn học Hứa Dương, em ấy hôm nay muốn thêm em làm bạn bè, mà không nghĩ em đi sớm thế, nên bảo thầy thêm em][Được rồi ạ, cảm ơn, lão sư]
"Hứa Dương Ngọc Trác muốn thêm mình!" Tôi hưng phấn ở trên giường kêu to, từ từ đã, tự dưng tôi kích động làm gì cơ chứ, vẫn là phải thêm Hứa Dương Ngọc Trác trước đã.
[Bạn đã thêm "🐏" làm bạn]
Việc đầu tiên tôi làm là xem giờ, đã 11:00 đêm rồi mà cậu ấy vẫn còn thức khuya thế này.
[Mình tưởng cậu đã ngủ rồi][Mình không đi ngủ sớm như vậy, cuộc sống về đêm tốt đẹp mới chỉ vừa bắt đầu][Vẫn là phải nghỉ ngơi thật tốt a, nếu không cậu sẽ bị hói đó][Trương Hân! Sao cậu dám nguyền rủa mình][Không có không có, là mình ăn nói vụng về, nói sai rồi, đừng tức giận][Ai nói với cậu là mình đang tức giận, Trương Hân ngốc][Mình không ngốc][Cậu là đồ ngốc đồ ngốc, lêu lêu lêu][Đồ trẻ con]
Hai chúng tôi như vậy câu được câu không trò chuyện, và qua cuộc nói chuyện phiếm lần này thì tôi cũng đã hiểu thêm về cậu ấy.
***
06.
Ngày của buổi biểu diễn chính thức đến rất sớm, nhưng không may là bởi vì ngày tổng duyệt tôi đột nhiên sốt cao và phải nhập viện gấp, cho nên tiết mục của chúng tôi bỏ qua diễn tập, chỉ có thể trực tiếp bắt đầu. Tôi rất thấp thỏm cũng rất chờ mong tiết mục tiếp theo, hy vọng mọi thứ đều sẽ ổn.
Điều tôi không ngờ tới là khi tôi đang chờ đợi trước giờ biểu diễn, Hứa Dương Ngọc Trác nhảy nhót chạy tới và nhanh chóng nhét cho tôi một viên kẹo sữa hình thỏ trắng lớn.
"Ăn đi."
"Mình..."
Tôi mở miệng vừa định từ chối, nhưng lại không muốn làm trái tim Hứa Dương Ngọc Trác tổn thương, đành phải chậm rãi lột giấy gói kẹo, đem nguyên một viên đường nhét vào trong miệng. Kẹo sữa ngọt từ đầu lưỡi tràn ngập đến đáy lòng. Sau khi ăn hết kẹo, Hứa Dương Ngọc Trác cười nói với tôi:
"Ăn ngon đi, đây là một viên kẹo chứa đầy sự chúc phúc. Nó nhất định có thể phù hộ cho buổi diễn của cậu thuận lợi đó.""Ừm, cảm ơn cậu, kẹo rất ngọt."
Tôi yên lặng tự nhủ thêm trong lòng, cậu cũng vậy đó.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, tôi đứng trên sân khấu, cầm cây đàn violin, tay tràn đầy mồ hôi. Tôi thầm căng thẳng và tự nhủ, không thể khẩn trương, coi như là vì Hứa Dương Ngọc Trác, cũng không thể phụ lòng viên kẹo kia của cậu ấy được.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy và bắt đầu chơi đàn.
Những nốt nhạc muôn hình muôn vẻ tràn vào lỗ tai tôi, chúng dường như rất phù hợp với động tác nhảy của Hứa Dương Ngọc Trác. Một cái nhảy lên cao rồi lại nhảy xuống, giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống thế gian vậy, cực kỳ xinh đẹp.
Kết thúc hoạt động, chúng tôi bất ngờ đạt được hạng nhất và cũng nhận được giải thưởng. Phần thưởng của hạng 1 chính là một cái cúp pha lê, phía trên có khắc tên tôi cùng tên Hứa Dương Ngọc Trác.
Khi về nhà, tôi đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn học. Về sau mỗi lần tập đàn tôi đều có thể nhìn thấy nó, trong lòng lại sôi trào mãnh liệt.
***
07.
Sau màn trình diễn đó, chúng tôi không gặp lại nhau. Và nếu như vô tình gặp nhau trên hành lang, chúng tôi cũng không chào hỏi đối phương, tựa như hai người xa lạ.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng, khi thì tương giao, khi thì lại song song.
Nhưng thật may mắn, tình huống song song cũng không kéo dài quá lâu... Thật bất ngờ là tôi và Hứa Dương Ngọc Trác lại thi đỗ cùng một trường cấp 3.
Từ nay về sau cuộc sống của chúng tôi liền vẫn luôn tương giao, không bao giờ song song nữa.
Ngày khai giảng đầu tiên của trung học, tôi ở phòng học thấy bóng dáng Hứa Dương Ngọc Trác ngoài cửa lớp mình, nên lấy hết can đảm đi vào lớp và chào hỏi cậu ấy.
"Hi, Hứa Dương Ngọc Trác, đã lâu không gặp.""Xin chào, Trương Hân.""Thật là trùng hợp, cậu cũng đỗ vào trường cấp 3 này.""Ừm, thật trùng hợp.""Vậy từ giờ chúng ta ngồi cùng bàn nhé?" Tôi tay chân có chút luống cuống nói."Được a."
***
08.
Trung học thật sự trôi qua quá nhanh, quan hệ giữa tôi và Hứa Dương Ngọc Trác cũng càng ngày càng tốt. Nhưng tôi vẫn luôn không thể tìm ra được tình cảm của tôi với Hứa Dương Ngọc Trác là gì, là thích sao? Hay vẫn đơn giản chỉ là thưởng thức? Tôi không làm rõ được. Cho đến trận đấu bóng rổ ở trường ngày hôm đó, tôi mới thật sự nhận ra tiêu chuẩn kép của mình.
Đó là một buổi chiều, tôi đang viết bài thì ủy viên thể dục đột nhiên chạy tới cầu xin tôi.
"Bạn học Trương Hân, trận đấu sắp bắt đầu rồi nhưng đội bóng rổ nữ chúng mình còn thiếu một người, cậu giúp mình lên thử một chút được không?""Không được, mình không thể.""Trương Hân, mình tin tưởng cậu, cậu có thể mà, cậu nhìn đi, cậu lớn như vậy lại còn cao, không chơi bóng rổ thì thật là đáng tiếc.""A? Nhưng mình không chơi bóng rổ, mình kéo đàn violin.""Làm ơn, cậu thật sự thích hợp chơi bóng rổ, hơn nữa chúng mình cũng không bắt buộc cậu phải thắng, cậu chỉ cần ném rổ một cái là được.""Vẫn là quên đi, mình không làm được đâu."
Lúc ủy viên thể dục vẫn đang cưỡng cầu tôi chơi bóng rổ, Hứa Dương Ngọc Trác từ cửa sau đi tới. Giống như cậu ta thấy được vị cứu tinh nên liền nhanh chóng chạy về phía Hứa Dương Ngọc Trác. Tôi dám khẳng định, lúc cậu ta chạy 1000 mét cũng không nhanh như vậy.
"Hứa Dương Ngọc Trác đại mỹ nữ, cậu và Trương Hân có quan hệ tốt, hãy giúp mình cầu xin cậu ấy chơi bóng rổ đi mà!""Hả? Mình nghĩ cậu ấy có lẽ sẽ không muốn đâu.""Cũng là bởi vì cậu ấy không đồng ý, cho nên mình mới đến cầu cứu cậu, giúp đỡ mình chút đi."
Hứa Dương Ngọc Trác dường như không biết làm thế nào để từ chối người khác, nên đành phải nói đồng ý một tiếng. Hứa Dương Ngọc Trác tới chỗ tôi, quay đầu nhìn tôi nói.
"A Hân, cậu có chắc không muốn chơi bóng rổ không?""Không chơi.""Mình hy vọng cậu chơi.""Tại sao vậy?""Bởi vì mình mới được tuyển làm thành viên của đội cổ vũ. Vậy nên nếu cậu chơi bóng rổ, thì sự cổ vũ của mình là chỉ dành riêng cho cậu. Cho nên, cậu có chơi hay không?"
Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên đưa mặt tới gần tôi, hơi thở của cậu ấy phả lên mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm mắt cậu ấy và bất chợt thấy bên tai mình nóng hổi. Hương thơm đặc trưng của cơ thể cậu ấy xông vào khoang mũi tôi, tôi lập tức thất thần, trong đầu hỗn độn, giống như đầy bùn vậy.
"Được, mình sẽ chơi."
Ủy viên thể dục ở bên cạnh ồn ào.
"Biết ngay mà, Trương Hân chỉ nghe lời Hứa Dương Ngọc Trác, mình đoán đúng rồi!"
Tôi nghe xong, trong lòng như bị đâm trúng, cảm giác toàn thân trên dưới giống như bị nướng chín, nóng rực.
Lần gặp mặt trước kia cũng thế, hay lời thỉnh cầu chơi bóng rổ lần này cũng vậy.
Hứa Dương Ngọc Trác, vĩnh viễn là ngoại lệ của tôi.
***
09.
Thời gian trôi qua rất nhanh và ngày thi đấu cũng vậy.Tôi vẫn còn rất lo lắng, cả lớp tôi đều đã đổ rất nhiều mồ hôi thậm chí ngay cả trước khi trận đấu bắt đầu. Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy, nhẹ giọng nói với tôi.
"Không sao hết, mình không yêu cầu cậu phải thắng, chỉ cần cố hết sức mình là tốt rồi.""Ừm, mình đều nghe cậu.""Các thành viên đội bóng rổ nữ lớp 3 tới đây điền đơn đi a, lớp trưởng đang ngồi ngoài sân ghi điểm.""Mình đi đây, nhớ cổ vũ mình.""Nhất định rồi."
Trận đấu bắt đầu, tôi tấn công trước nhưng nhanh chóng bị đối thủ cản phá tốt, tôi tiến thoái lưỡng nan, đành phải được ăn cả ngã về không.
"Bang!"
Quả bóng đập vào vòng rổ, nhưng thật không may là thiếu chút nữa mới vào lưới. Tôi xoay người, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hứa Dương Ngọc Trác, trong lòng lại nghĩ đến câu nói đó.
"Coi như là vì Hứa Dương Ngọc Trác."
Trong lòng tôi bốc cháy lên ý chí chiến đấu, lại lần nữa bắt đầu tấn công, cướp bóng, lùi về phòng thủ, đi bộ, ném rổ, các động tác liền mạch lưu loát, không chút dây dưa dài dòng.
Vào!
Tôi không chểnh mảng, tiếp tục bắt đầu một đợt tấn công mới. Một bóng, hai bóng, ba bóng, điểm số của chúng tôi nhanh chóng vượt qua đối thủ. Trong nửa hiệp đấu sau tôi cũng không thư giãn chút nào, thần kinh luôn căng thẳng, và rất nhanh một cơ hội khác lại đến. Tôi nhận bóng rồi nhảy lấy đà, lại vô tình trẹo chân, ngã xuống đất rất mạnh. Tôi cảm giác cả thế giới trời đất quay cuồng, và khi tôi nghe thấy tiếng trọng tài yêu cầu trận đấu dừng lại, Hứa Dương Ngọc Trác đã chạy tới phía tôi, dìu tôi đi phòng y tế.
Tôi ngồi ở trên giường, Hứa Dương Ngọc Trác đang đắp thuốc vào chân tôi.
"Tê, đau quá."
Hứa Dương Ngọc Trác nghe tôi nói xong liền trợn mắt nhìn tôi một cái.
"Cậu còn biết đau a, ra sức chơi bóng rổ như vậy, tại sao không nghĩ xem bây giờ có đau không? Mình đã nói rồi, không nhất định phải thắng, cậu xem xem, bây giờ thì tốt rồi, chân thì bị thương, còn chân thì bị gãy."
Tôi bị Hứa Dương Ngọc Trác dỗi đến cứng họng, không nói được lời nào.
Bôi thuốc xong, tôi được Hứa Dương Ngọc Trác dìu vào lớp.
"Ơ? Sao không ra sân, trận đấu chưa kết thúc mà?""Mình biết cậu sẽ hỏi câu này, dựa trên tính tình này của cậu, có phải cậu vẫn còn muốn cậy mạnh đấu tiếp không? Hả?""Đúng...""Mình biết ngay mà!""Cậu hiểu mình như vậy a.""Đúng vậy, cậu cũng không nhìn một chút hai chúng ta là quan hệ như thế nào."
Tình yêu của mình, tôi ở trong lòng tự nhủ.
***
10.
Năm cuối cấp, nhóm học sinh cuối cấp 3 chúng tôi chuyển phòng học, thật giống như lập tức đến đảo hoang, cách xa lớp 11, lớp 10 náo nhiệt ồn ào. Sắp thi đại học, không khí xung quanh chúng tôi đều như rất cấp bách mỗi giờ mỗi phút.
Tất cả mọi người đều buổi sáng học ban đêm cũng học, giống như chỉ cần không học một giây thì sẽ lập tức bị người khác vượt qua vậy.
Lớp chúng tôi cũng thế, thậm chí còn khoa trương hơn. Nghỉ giữa giờ 10 phút mà ai cũng vẫn học, như sắp thành robot đến nơi. Không ăn cơm không uống nước, không đi vệ sinh. Kể cả người lười biếng nhất dưới tình huống như vậy cũng bị đẩy lên phía trước.
Trường học hình như cũng ý thức được việc học sinh lo lắng thế nào, cho nên đặc biệt chuẩn bị một lần đi chơi ngoại khóa vài tuần trước khi thi. Nói thật cũng không có gì vui, chỉ là đi xem hoa, cây cỏ hay gì đó, nhưng lớp chúng tôi lại thích thú một cách lạ thường.
"Trương Hân, cậu định làm gì vào ngày đi chơi ngoại khóa?"
Tôi hờ hững ngẩng đầu lên khỏi chồng giấy đề thi, quay đầu nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng.
"Dù sao cũng là một chuyến đi chơi rất hiếm hoi, vui vẻ là được.""Ừm."
Vào ngày đi chơi ngoại thành hôm đó, tất cả học sinh lớp 12 đều giống như vừa được phóng xuất ra khỏi nhà tù, đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Đặc biệt là những loài hoa cỏ không biết tên, bọn họ đều thấy hứng thú với chúng.
Nhưng tôi không hiểu lắm về niềm vui của bọn họ, ngay cả Hứa Dương Ngọc Trác cũng nói tôi có phải học hành hóa điên rồi hay không.
Tôi không chắc lắm.
"Trương Hân nhìn này!"
Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên ngồi xổm xuống, chỉ vào một bụi cỏ ven đường nói vói tôi.
"Làm sao vậy?""Mình đột nhiên nhớ tới một bài viết mình đọc trên mạng hồi trước, họ bảo loại cỏ này có thể ăn mà lại rất ngon và mọng nước nữa.""Thật sao?""Đương nhiên là giả rồi, Trương Hân ngốc."
Nghe được những lời này của cậu ấy, trong lòng tôi vừa muốn cười vừa tức giận, đành nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu ấy.
"Ngốc là bệnh truyền nhiễm a, chỉ cần vỗ đầu đối phương là có thể.""A, Trương Hân cậu bắt nạt mình.""Không có không có, Hứa Dương Ngọc Trác là thông minh nhất."
Ngay giữa lúc chúng tôi đang cười đùa, Hứa Dương Ngọc Trác nhổ một nhánh cỏ lên.
"Cậu lôi nó ra làm gì thế?""Đừng hỏi, hỏi là hữu ích."
Sau chuyến đi chơi, tôi đã nhận ra chính xác Hứa Dương Ngọc Trác đang nói về điều gì khi cậu ấy bảo rằng nó hữu ích.
Cậu ấy lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn làm bằng cỏ vào tay tôi khi tôi đang ngủ, tôi thức dậy mới phát hiện ra.
"Đây là cái gì?""Nhẫn, cụ thể hơn, thì là chiếc nhẫn cỏ.""Xấu quá đi." Tôi giả vờ ghét bỏ nói."Nào có đâu?""Hứa Dương Ngọc Trác, mình thích cậu."
Không biết là ai cho tôi dũng khí, hay là do ma xui quỷ khiến, nhưng tôi đã thú nhận tình cảm của mình với Hứa Dương Ngọc Trác.
Cậu ấy ngây ngẩn cả người, nét mặt chậm rãi từ vui vẻ biến thành bối rối. Sắc mặt của tôi cũng dần xấu đi, tôi bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
"Mình cũng thích cậu."
Sau một lúc lâu, cậu ấy kiên định nói ra câu trả lời mà tôi mong muốn.
"Thật sao?""Thật, thích cậu rất lâu rồi."
***
11.
Sau này, tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cỏ đó. Sau khi thi đại học, tôi với Hứa Dương Ngọc Trác cùng học một trường đại học, và cùng nhau thuê một căn nhà gần khuôn viên trường. Chúng tôi còn nuôi một con chó, tên là Uyên Ương. Lúc rảnh rỗi, tôi cũng sẽ nhặt cây violin đã bám bụi của mình lên, đàn cho cậu ấy nghe bài <Amazing Grace>.
Author: 晰霜
Link: https://xishuang22630.lofter.com/post/312b0ed2_2b47a2d53
Author's note: ooc warning (Có thể hiểu là phi thực tế).
*****
01.
Lần đầu tôi với Hứa Dương Ngọc Trác gặp gỡ là vào năm thứ 2 trường Trung học Cơ sở, vì một lần tình cờ ngẫu nhiên mà chúng tôi được chủ nhiệm lớp sắp xếp để hợp tác biểu diễn cho ngày đầu năm mới. Nhưng trước đó tôi với Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn không hề quen biết, hơn nữa học khác lớp, cũng căn bản chưa từng tiếp xúc qua. Lần đó đột nhiên bị sắp xếp hợp tác cũng khiến chúng tôi trở tay không kịp.
"Xin, xin chào, mình là Trương Hân."
Nhìn cô gái đứng trước mặt tôi, tôi lại căng thẳng nói lắp bắp. Cậu ấy hình như bị bộ dạng của tôi chọc cười, liền đưa tay ra mỉm cười nói với tôi.
"Mình tên là Hứa Dương Ngọc Trác, cậu không cần căng thẳng như vậy, mình cũng sẽ không ăn thịt cậu."
Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời, chính nụ cười này đã khiến trái tim tôi tan chảy.
***
02.
"Hứa Dương Ngọc Trác, Hứa Dương Ngọc Trác."
Sau khi trở lại lớp học, tôi vừa lẩm bẩm gọi tên cậu ấy vừa ngây ngô cười, giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của cậu ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của tôi liền nói.
"Trời ạ, cậu động dục à Trương Hân, cười vui vẻ đến vậy."
Nghe được câu này của cậu ấy, tôi đang cao hứng lập tức đen mặt lại.
"Viên Nhất Kỳ, cậu có bệnh a!""Cậu phản ứng lớn như vậy, hẳn là bị mình nói trúng rồi đi.""Viên Nhất Kỳ, lại đây, hứa không đánh chết cậu.""Lêu lêu lêu."
Thấy cậu ấy như vậy tôi quả thật không thể chịu được, liền cầm quyển sách trên bàn lên ném về phía cậu ấy. Nghe tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo kia của cậu ta thì trong lòng tôi mới lập tức thoải mái.
***
03.
Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm lớp, tôi và Hứa Dương Ngọc Trác tiến hành hợp tác lần đầu tiên. Cậu ấy nhìn vào cây đàn violin tôi mang tới, ánh mắt đầy sự tò mò, quay đầu lại hỏi tôi.
"A Hân, mình có thể chạm vào cây đàn của cậu chứ?""À, có, có thể."
Cậu ấy vừa mới gọi tôi là gì, A Hân? Tôi nhất thời không kịp phản ứng thì lão sư đàn violin đã tới vỗ vỗ bả vai tôi.
"Trương Hân, hiếm thấy em rộng lượng một lần a. Trước đây người khác muốn nhìn cây đàn bảo bối này của em một chút cũng khó khăn mà."
"Nào có, không phải ngày nào thầy cũng nhìn sao?"
Tôi cuống quít biện hộ, nhưng lý lẽ này quả thật quá nhạt và yếu ớt, bởi vì tôi đang che giấu một vài thứ, chính là sự thiên vị của tôi đối với Hứa Dương Ngọc Trác.
***
04.
"A Hân cậu biết không? Mình vẫn luôn cảm thấy những người biết kéo đàn violin đều rất lợi hại.""Không có, đàn violin rất dễ bắt đầu học mà.""Mình không tin, trừ khi cậu dạy mình kéo.""Được a."
Tôi đi tới phía sau lưng Hứa Dương Ngọc Trác, nắm tay cậu ấy, và bắt đầu chậm rãi chơi đàn. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tới mức thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt đối phương, hô hấp ấm áp đập trên mặt, vành tai chạm vào đỏ bừng, dần dần lan tới ngập tràn khuôn mặt. Nhịp tim cũng không thể kiềm chế được tăng nhanh, tôi liền nhận ra có chút gì đó không đúng, vội vàng kết thúc chơi đàn.
"Mình vừa mới chơi chính là <Amazing Grace>, một đoạn khóa G trưởng.""Cậu kéo nhanh như thế a, mình không có học được, cậu làm lại lần nữa đi.""Phiền phức quá rồi."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác sắp biến mất, tôi lập tức bổ sung một câu.
"Nhưng mình có thể dạy cậu một đoạn ngắn đơn giản nhất.""Lần sau đi, tập luyện quan trọng, nhanh không còn nhiều thời gian."
Hứa Dương Ngọc Trác giống như cự tuyệt, là tôi làm sai chỗ nào sao? Tôi không rõ. Nhưng tôi cũng không có cách nào hỏi ra lời, chỉ có thể đem nó dằn xuống đáy lòng.
"Tiết mục hợp tác lần này của hai người đã được thống nhất rồi, là bản violin "Đêm tỏ tình". Nhưng chỉ còn 28 ngày nữa để chuẩn bị, trừ đi thời gian lên lớp thì chỉ còn 16 ngày thôi đó, hai em có làm được không?""Có thể."
Hứa Dương Ngọc Trác và tôi đồng thanh. Nghe được câu trả lời khẳng định này, lão sư đàn violin cũng yên tâm đem bản nhạc giao cho tôi. Hứa Dương Ngọc Trác được giáo viên dạy nhảy kéo đi tập nhảy. Nhìn bóng dáng kiên định của cậu ấy, tôi luôn cảm thấy lần này nếu không diễn tốt thì thật là có lỗi với cậu ấy.
***
05.
Sau khi luyện tập một mình một lúc, tôi liền về nhà, nằm trên giường, nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng tập khiến tôi không khỏi hối hận dùng gối bưng kín mặt. Tự tôi nhất thời đưa ra quyết định dạy cậu ấy chơi bài <Amazing Grace>, hiện tại thật sự thấy bản thân ngay lúc đó đầu óc có vấn đề rồi. <Amazing Grace> là một ca khúc thường diễn tại hôn lễ, tại cảnh tượng như vậy lại chơi nó, quả nhiên không thích hợp đi.
"Ding dong", điện thoại tôi có một thông báo, tôi cầm lên thì thấy tin nhắn của lão sư violin.
[Lão sư violion Lưu đã giới thiệu "🐏" cho bạn][Lão sư, đây là?][Là bạn học Hứa Dương, em ấy hôm nay muốn thêm em làm bạn bè, mà không nghĩ em đi sớm thế, nên bảo thầy thêm em][Được rồi ạ, cảm ơn, lão sư]
"Hứa Dương Ngọc Trác muốn thêm mình!" Tôi hưng phấn ở trên giường kêu to, từ từ đã, tự dưng tôi kích động làm gì cơ chứ, vẫn là phải thêm Hứa Dương Ngọc Trác trước đã.
[Bạn đã thêm "🐏" làm bạn]
Việc đầu tiên tôi làm là xem giờ, đã 11:00 đêm rồi mà cậu ấy vẫn còn thức khuya thế này.
[Mình tưởng cậu đã ngủ rồi][Mình không đi ngủ sớm như vậy, cuộc sống về đêm tốt đẹp mới chỉ vừa bắt đầu][Vẫn là phải nghỉ ngơi thật tốt a, nếu không cậu sẽ bị hói đó][Trương Hân! Sao cậu dám nguyền rủa mình][Không có không có, là mình ăn nói vụng về, nói sai rồi, đừng tức giận][Ai nói với cậu là mình đang tức giận, Trương Hân ngốc][Mình không ngốc][Cậu là đồ ngốc đồ ngốc, lêu lêu lêu][Đồ trẻ con]
Hai chúng tôi như vậy câu được câu không trò chuyện, và qua cuộc nói chuyện phiếm lần này thì tôi cũng đã hiểu thêm về cậu ấy.
***
06.
Ngày của buổi biểu diễn chính thức đến rất sớm, nhưng không may là bởi vì ngày tổng duyệt tôi đột nhiên sốt cao và phải nhập viện gấp, cho nên tiết mục của chúng tôi bỏ qua diễn tập, chỉ có thể trực tiếp bắt đầu. Tôi rất thấp thỏm cũng rất chờ mong tiết mục tiếp theo, hy vọng mọi thứ đều sẽ ổn.
Điều tôi không ngờ tới là khi tôi đang chờ đợi trước giờ biểu diễn, Hứa Dương Ngọc Trác nhảy nhót chạy tới và nhanh chóng nhét cho tôi một viên kẹo sữa hình thỏ trắng lớn.
"Ăn đi."
"Mình..."
Tôi mở miệng vừa định từ chối, nhưng lại không muốn làm trái tim Hứa Dương Ngọc Trác tổn thương, đành phải chậm rãi lột giấy gói kẹo, đem nguyên một viên đường nhét vào trong miệng. Kẹo sữa ngọt từ đầu lưỡi tràn ngập đến đáy lòng. Sau khi ăn hết kẹo, Hứa Dương Ngọc Trác cười nói với tôi:
"Ăn ngon đi, đây là một viên kẹo chứa đầy sự chúc phúc. Nó nhất định có thể phù hộ cho buổi diễn của cậu thuận lợi đó.""Ừm, cảm ơn cậu, kẹo rất ngọt."
Tôi yên lặng tự nhủ thêm trong lòng, cậu cũng vậy đó.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, tôi đứng trên sân khấu, cầm cây đàn violin, tay tràn đầy mồ hôi. Tôi thầm căng thẳng và tự nhủ, không thể khẩn trương, coi như là vì Hứa Dương Ngọc Trác, cũng không thể phụ lòng viên kẹo kia của cậu ấy được.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy và bắt đầu chơi đàn.
Những nốt nhạc muôn hình muôn vẻ tràn vào lỗ tai tôi, chúng dường như rất phù hợp với động tác nhảy của Hứa Dương Ngọc Trác. Một cái nhảy lên cao rồi lại nhảy xuống, giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống thế gian vậy, cực kỳ xinh đẹp.
Kết thúc hoạt động, chúng tôi bất ngờ đạt được hạng nhất và cũng nhận được giải thưởng. Phần thưởng của hạng 1 chính là một cái cúp pha lê, phía trên có khắc tên tôi cùng tên Hứa Dương Ngọc Trác.
Khi về nhà, tôi đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn học. Về sau mỗi lần tập đàn tôi đều có thể nhìn thấy nó, trong lòng lại sôi trào mãnh liệt.
***
07.
Sau màn trình diễn đó, chúng tôi không gặp lại nhau. Và nếu như vô tình gặp nhau trên hành lang, chúng tôi cũng không chào hỏi đối phương, tựa như hai người xa lạ.
Chúng tôi giống như hai đường thẳng, khi thì tương giao, khi thì lại song song.
Nhưng thật may mắn, tình huống song song cũng không kéo dài quá lâu... Thật bất ngờ là tôi và Hứa Dương Ngọc Trác lại thi đỗ cùng một trường cấp 3.
Từ nay về sau cuộc sống của chúng tôi liền vẫn luôn tương giao, không bao giờ song song nữa.
Ngày khai giảng đầu tiên của trung học, tôi ở phòng học thấy bóng dáng Hứa Dương Ngọc Trác ngoài cửa lớp mình, nên lấy hết can đảm đi vào lớp và chào hỏi cậu ấy.
"Hi, Hứa Dương Ngọc Trác, đã lâu không gặp.""Xin chào, Trương Hân.""Thật là trùng hợp, cậu cũng đỗ vào trường cấp 3 này.""Ừm, thật trùng hợp.""Vậy từ giờ chúng ta ngồi cùng bàn nhé?" Tôi tay chân có chút luống cuống nói."Được a."
***
08.
Trung học thật sự trôi qua quá nhanh, quan hệ giữa tôi và Hứa Dương Ngọc Trác cũng càng ngày càng tốt. Nhưng tôi vẫn luôn không thể tìm ra được tình cảm của tôi với Hứa Dương Ngọc Trác là gì, là thích sao? Hay vẫn đơn giản chỉ là thưởng thức? Tôi không làm rõ được. Cho đến trận đấu bóng rổ ở trường ngày hôm đó, tôi mới thật sự nhận ra tiêu chuẩn kép của mình.
Đó là một buổi chiều, tôi đang viết bài thì ủy viên thể dục đột nhiên chạy tới cầu xin tôi.
"Bạn học Trương Hân, trận đấu sắp bắt đầu rồi nhưng đội bóng rổ nữ chúng mình còn thiếu một người, cậu giúp mình lên thử một chút được không?""Không được, mình không thể.""Trương Hân, mình tin tưởng cậu, cậu có thể mà, cậu nhìn đi, cậu lớn như vậy lại còn cao, không chơi bóng rổ thì thật là đáng tiếc.""A? Nhưng mình không chơi bóng rổ, mình kéo đàn violin.""Làm ơn, cậu thật sự thích hợp chơi bóng rổ, hơn nữa chúng mình cũng không bắt buộc cậu phải thắng, cậu chỉ cần ném rổ một cái là được.""Vẫn là quên đi, mình không làm được đâu."
Lúc ủy viên thể dục vẫn đang cưỡng cầu tôi chơi bóng rổ, Hứa Dương Ngọc Trác từ cửa sau đi tới. Giống như cậu ta thấy được vị cứu tinh nên liền nhanh chóng chạy về phía Hứa Dương Ngọc Trác. Tôi dám khẳng định, lúc cậu ta chạy 1000 mét cũng không nhanh như vậy.
"Hứa Dương Ngọc Trác đại mỹ nữ, cậu và Trương Hân có quan hệ tốt, hãy giúp mình cầu xin cậu ấy chơi bóng rổ đi mà!""Hả? Mình nghĩ cậu ấy có lẽ sẽ không muốn đâu.""Cũng là bởi vì cậu ấy không đồng ý, cho nên mình mới đến cầu cứu cậu, giúp đỡ mình chút đi."
Hứa Dương Ngọc Trác dường như không biết làm thế nào để từ chối người khác, nên đành phải nói đồng ý một tiếng. Hứa Dương Ngọc Trác tới chỗ tôi, quay đầu nhìn tôi nói.
"A Hân, cậu có chắc không muốn chơi bóng rổ không?""Không chơi.""Mình hy vọng cậu chơi.""Tại sao vậy?""Bởi vì mình mới được tuyển làm thành viên của đội cổ vũ. Vậy nên nếu cậu chơi bóng rổ, thì sự cổ vũ của mình là chỉ dành riêng cho cậu. Cho nên, cậu có chơi hay không?"
Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên đưa mặt tới gần tôi, hơi thở của cậu ấy phả lên mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm mắt cậu ấy và bất chợt thấy bên tai mình nóng hổi. Hương thơm đặc trưng của cơ thể cậu ấy xông vào khoang mũi tôi, tôi lập tức thất thần, trong đầu hỗn độn, giống như đầy bùn vậy.
"Được, mình sẽ chơi."
Ủy viên thể dục ở bên cạnh ồn ào.
"Biết ngay mà, Trương Hân chỉ nghe lời Hứa Dương Ngọc Trác, mình đoán đúng rồi!"
Tôi nghe xong, trong lòng như bị đâm trúng, cảm giác toàn thân trên dưới giống như bị nướng chín, nóng rực.
Lần gặp mặt trước kia cũng thế, hay lời thỉnh cầu chơi bóng rổ lần này cũng vậy.
Hứa Dương Ngọc Trác, vĩnh viễn là ngoại lệ của tôi.
***
09.
Thời gian trôi qua rất nhanh và ngày thi đấu cũng vậy.Tôi vẫn còn rất lo lắng, cả lớp tôi đều đã đổ rất nhiều mồ hôi thậm chí ngay cả trước khi trận đấu bắt đầu. Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy, nhẹ giọng nói với tôi.
"Không sao hết, mình không yêu cầu cậu phải thắng, chỉ cần cố hết sức mình là tốt rồi.""Ừm, mình đều nghe cậu.""Các thành viên đội bóng rổ nữ lớp 3 tới đây điền đơn đi a, lớp trưởng đang ngồi ngoài sân ghi điểm.""Mình đi đây, nhớ cổ vũ mình.""Nhất định rồi."
Trận đấu bắt đầu, tôi tấn công trước nhưng nhanh chóng bị đối thủ cản phá tốt, tôi tiến thoái lưỡng nan, đành phải được ăn cả ngã về không.
"Bang!"
Quả bóng đập vào vòng rổ, nhưng thật không may là thiếu chút nữa mới vào lưới. Tôi xoay người, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hứa Dương Ngọc Trác, trong lòng lại nghĩ đến câu nói đó.
"Coi như là vì Hứa Dương Ngọc Trác."
Trong lòng tôi bốc cháy lên ý chí chiến đấu, lại lần nữa bắt đầu tấn công, cướp bóng, lùi về phòng thủ, đi bộ, ném rổ, các động tác liền mạch lưu loát, không chút dây dưa dài dòng.
Vào!
Tôi không chểnh mảng, tiếp tục bắt đầu một đợt tấn công mới. Một bóng, hai bóng, ba bóng, điểm số của chúng tôi nhanh chóng vượt qua đối thủ. Trong nửa hiệp đấu sau tôi cũng không thư giãn chút nào, thần kinh luôn căng thẳng, và rất nhanh một cơ hội khác lại đến. Tôi nhận bóng rồi nhảy lấy đà, lại vô tình trẹo chân, ngã xuống đất rất mạnh. Tôi cảm giác cả thế giới trời đất quay cuồng, và khi tôi nghe thấy tiếng trọng tài yêu cầu trận đấu dừng lại, Hứa Dương Ngọc Trác đã chạy tới phía tôi, dìu tôi đi phòng y tế.
Tôi ngồi ở trên giường, Hứa Dương Ngọc Trác đang đắp thuốc vào chân tôi.
"Tê, đau quá."
Hứa Dương Ngọc Trác nghe tôi nói xong liền trợn mắt nhìn tôi một cái.
"Cậu còn biết đau a, ra sức chơi bóng rổ như vậy, tại sao không nghĩ xem bây giờ có đau không? Mình đã nói rồi, không nhất định phải thắng, cậu xem xem, bây giờ thì tốt rồi, chân thì bị thương, còn chân thì bị gãy."
Tôi bị Hứa Dương Ngọc Trác dỗi đến cứng họng, không nói được lời nào.
Bôi thuốc xong, tôi được Hứa Dương Ngọc Trác dìu vào lớp.
"Ơ? Sao không ra sân, trận đấu chưa kết thúc mà?""Mình biết cậu sẽ hỏi câu này, dựa trên tính tình này của cậu, có phải cậu vẫn còn muốn cậy mạnh đấu tiếp không? Hả?""Đúng...""Mình biết ngay mà!""Cậu hiểu mình như vậy a.""Đúng vậy, cậu cũng không nhìn một chút hai chúng ta là quan hệ như thế nào."
Tình yêu của mình, tôi ở trong lòng tự nhủ.
***
10.
Năm cuối cấp, nhóm học sinh cuối cấp 3 chúng tôi chuyển phòng học, thật giống như lập tức đến đảo hoang, cách xa lớp 11, lớp 10 náo nhiệt ồn ào. Sắp thi đại học, không khí xung quanh chúng tôi đều như rất cấp bách mỗi giờ mỗi phút.
Tất cả mọi người đều buổi sáng học ban đêm cũng học, giống như chỉ cần không học một giây thì sẽ lập tức bị người khác vượt qua vậy.
Lớp chúng tôi cũng thế, thậm chí còn khoa trương hơn. Nghỉ giữa giờ 10 phút mà ai cũng vẫn học, như sắp thành robot đến nơi. Không ăn cơm không uống nước, không đi vệ sinh. Kể cả người lười biếng nhất dưới tình huống như vậy cũng bị đẩy lên phía trước.
Trường học hình như cũng ý thức được việc học sinh lo lắng thế nào, cho nên đặc biệt chuẩn bị một lần đi chơi ngoại khóa vài tuần trước khi thi. Nói thật cũng không có gì vui, chỉ là đi xem hoa, cây cỏ hay gì đó, nhưng lớp chúng tôi lại thích thú một cách lạ thường.
"Trương Hân, cậu định làm gì vào ngày đi chơi ngoại khóa?"
Tôi hờ hững ngẩng đầu lên khỏi chồng giấy đề thi, quay đầu nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng.
"Dù sao cũng là một chuyến đi chơi rất hiếm hoi, vui vẻ là được.""Ừm."
Vào ngày đi chơi ngoại thành hôm đó, tất cả học sinh lớp 12 đều giống như vừa được phóng xuất ra khỏi nhà tù, đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Đặc biệt là những loài hoa cỏ không biết tên, bọn họ đều thấy hứng thú với chúng.
Nhưng tôi không hiểu lắm về niềm vui của bọn họ, ngay cả Hứa Dương Ngọc Trác cũng nói tôi có phải học hành hóa điên rồi hay không.
Tôi không chắc lắm.
"Trương Hân nhìn này!"
Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên ngồi xổm xuống, chỉ vào một bụi cỏ ven đường nói vói tôi.
"Làm sao vậy?""Mình đột nhiên nhớ tới một bài viết mình đọc trên mạng hồi trước, họ bảo loại cỏ này có thể ăn mà lại rất ngon và mọng nước nữa.""Thật sao?""Đương nhiên là giả rồi, Trương Hân ngốc."
Nghe được những lời này của cậu ấy, trong lòng tôi vừa muốn cười vừa tức giận, đành nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu ấy.
"Ngốc là bệnh truyền nhiễm a, chỉ cần vỗ đầu đối phương là có thể.""A, Trương Hân cậu bắt nạt mình.""Không có không có, Hứa Dương Ngọc Trác là thông minh nhất."
Ngay giữa lúc chúng tôi đang cười đùa, Hứa Dương Ngọc Trác nhổ một nhánh cỏ lên.
"Cậu lôi nó ra làm gì thế?""Đừng hỏi, hỏi là hữu ích."
Sau chuyến đi chơi, tôi đã nhận ra chính xác Hứa Dương Ngọc Trác đang nói về điều gì khi cậu ấy bảo rằng nó hữu ích.
Cậu ấy lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn làm bằng cỏ vào tay tôi khi tôi đang ngủ, tôi thức dậy mới phát hiện ra.
"Đây là cái gì?""Nhẫn, cụ thể hơn, thì là chiếc nhẫn cỏ.""Xấu quá đi." Tôi giả vờ ghét bỏ nói."Nào có đâu?""Hứa Dương Ngọc Trác, mình thích cậu."
Không biết là ai cho tôi dũng khí, hay là do ma xui quỷ khiến, nhưng tôi đã thú nhận tình cảm của mình với Hứa Dương Ngọc Trác.
Cậu ấy ngây ngẩn cả người, nét mặt chậm rãi từ vui vẻ biến thành bối rối. Sắc mặt của tôi cũng dần xấu đi, tôi bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
"Mình cũng thích cậu."
Sau một lúc lâu, cậu ấy kiên định nói ra câu trả lời mà tôi mong muốn.
"Thật sao?""Thật, thích cậu rất lâu rồi."
***
11.
Sau này, tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cỏ đó. Sau khi thi đại học, tôi với Hứa Dương Ngọc Trác cùng học một trường đại học, và cùng nhau thuê một căn nhà gần khuôn viên trường. Chúng tôi còn nuôi một con chó, tên là Uyên Ương. Lúc rảnh rỗi, tôi cũng sẽ nhặt cây violin đã bám bụi của mình lên, đàn cho cậu ấy nghe bài <Amazing Grace>.
- END -