Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
101 - Tình Sâu Vô Cùng Không Thể Ngừng
"Chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Kim Trân Ni: "Chuyện xấu."
Phác Thái Anh ôm chặt Kim Trân Ni, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói
"Em nói đi."
Lại chuyện xấu, xấu như khi đó Kim Trân Ni rời nhà trốn đi, xấu như khi hai người xa nhau, cũng xấu như cảm giác vô lực của những năm nay chỉ có thể đứng ở phía sau yên lặng quan tâm mà không thể ôm người kia vào trong lòng.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, cho Phác Thái Anh thời gian chuẩn bị tâm lý giảm xóc, lúc này Kim Trân Ni mới từng chữ nói ra
"Phác Thái Anh, năm ấy chúng ta bên nhau, bất kể ở công ty hay ở nhà dù chúng ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, chưa có ai phát hiện, nhưng chẳng biết vì sao bị Trần Thư Như biết được, Trần Thư Như viết thư nặc danh cho ba chị... Ba chị không đồng ý cho chúng ta bên nhau... sau đó chúng ta xảy ra những chuyện kia."
Cô há miệng, lại mím môi, trong một lúc cũng không biết tiếp lời thế nào, Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh vừa nghe đã hiểu rõ.
Là người đàn bà Trần Thư Như vì bản thân âm thầm cố ý đâm một dao, đâm đến cuộc sống của hai người mấy năm nay máu tươi nhễ nhại.
Cho nên, nguyên nhân đau khổ trước đây của hai người bắt đầu từ phần thư nặc danh của Trần Thư Như, làm cho hai người chịu biết bao chua xót đắng cay, đôi bên tách ra tới lui cũng mất nhiều năm.
Về những điều đã qua, tự mình trải nghiệm, Kim Trân Ni nói không nên lời, trong lòng cô hận Trần Thư Như phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của cô và Phác Thái Anh, chỉ là vết sẹo lần thứ hai vạch ra rất tàn nhẫn, lại không thể không nói vì chỉ nói ra mới có thể giảm thiểu tự trách áy náy của Phác Thái Anh.
Giống như quay lại ngày Phác Thái Anh biến mất, Kim Trân Ni biết tâm trạng Phác Thái Anh không tốt chỉ lẳng lặng ôm Phác Thái Anh không nói lời nào.
Biết được quá bất ngờ, năng lực chịu đựng của Phác Thái Anh rất mạnh cũng không thể chịu đựng nổi, lý trí gần như không khống chế được, nhưng lại không nói ra nào, hai tay siết chặt cổ áo sơ mi Kim Trân Ni, do dùng sức quá mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, áo sơ mi cũng bị vo thành một cục, trán Phác Thái Anh đang đặt ở cổ và vai Kim Trân Ni, nhắm mắt mím môi, khóe mắt căng chặt chậm rãi hiện ra vết đỏ đậm.
Im lặng một hồi lâu, Phác Thái Anh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gáy Kim Trân Ni, trán chạm trán Kim Trân Ni
"Những điều này đều là Trần Thư Như nói cho em biết?"
Kim Trân Ni nghe giọng Phác Thái Anh rất bình tĩnh lúc này mới thở dài một hơi, khẽ nói
"Là cô ta nói, cũng đã sớm nói. Lần trước sở dĩ uống say là có liên quan đến chuyện này, em cho rằng chúng ta cũng không thể hòa hảo nên không có nói cho chị biết."
Phác Thái Anh nhắm mắt lại sau đó mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng, khóe mắt rõ ràng lưu lại vết đỏ bán đứng bản thân, Kim Trân Ni nhìn thấy, cô đau lòng xoa xoa khóe mắt người kia.
"Khóc?"
Phác Thái Anh lắc đầu, một tay cầm tay Kim Trân Ni, tay kia cầm điện thoại trên bàn trà lên, gọi đi
"Thu lưới."
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Tiêu Tử Ngọc cười híp mắt nói: "Em sẽ một lưới bắt hết, một tên cũng không chừa toàn bộ diệt sạch."
Dựa vào gần, hiển nhiên Kim Trân Ni nghe thấy được hai người kia nói chuyện, nhìn thấy Phác Thái Anh cúp máy, cầm điện thoại của Phác Thái Anh đặt qua bàn trà
"Thành thật khai báo, chị giấu chiêu gì?"
Kim Trân Ni xoa xoa khóe mắt Phác Thái Anh, lại đau lòng sợ Phác Thái Anh thật sự rơi nước mắt, cũng may lau không được một giọt nước mắt nào. Bất ngờ người này ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, lãnh đạm trả lời bốn chữ
"Tiêu diệt Trần gia."
"..."
Kim Trân Ni mở to hai mắt, khóe môi Phác Thái Anh câu dẫn ra nụ cười lạnh, nói
"Ai cũng không thể ức hiếp em."
"Nếu đã làm thì phải trả giá đắc."
Trong nháy mắt Kim Trân Ni ngũ vị phức tạp.
Thật ra cô biết, chuyện xảy ra mấy năm nay cùng với chuyện ba Phác Thái Anh qua đời, thêm chuyện tranh quyền đoạt lợi, quan hệ Trần gia và Phác gia càng ngày càng ác liệt, ban đầu Phác Thái Anh muốn xử lý Trần gia, đá Trần gia ra khỏi công ty nhưng lo ngại mặt mũi vẫn chưa hề động tay.
Lần này không chút lưu tình.
Điện thoại ném ở sofa chợt vang lên, Kim Trân Ni lướt qua đầu vai Phác Thái Anh liếc mắt nhìn, điện thoại hiển thị 'Chị em tốt'.
Kim Trân Ni cầm điện thoại lên, cô dựa vào đầu vai Phác Thái Anh nghe máy, vừa đặt ở bên tai liền truyền đến giọng Kim Trí Tú kêu lên sợ hãi
"Chị của tôi ơi, lúc này chỉ mới mấy ngày tại sao cậu lại lên hotsearch!"
Càng nghĩ cái gì cái đó liền tới, một dự cảm không tốt đập vào đầu.
Kim Trí Tú lo lắng
"Cậu ở đâu, mình tới tìm cậu!"
"Trước tiên cậu không cần tới."
Kim Trân Ni đau đầu đỡ trán: "Mình ở chỗ Phác Thái Anh."
"Lão cáo già!"
"..."
Cúp máy, đặt điện thoại xuống, Kim Trân Ni ngồi dậy nhìn Phác Thái Anh, khóc không được muốn cười cũng không xong, cô thở dài một hơi
"Phác Thái Anh, rốt cuộc chúng ta cũng công khai rồi."
Không cần lướt hotsearch weibo cũng đoán được, Trần Thư Như nhất định tiết lộ quan hệ của họ rồi, hơn nữa đứng đầu bảng xếp hạng hotsearch lại là hai người họ.
Nhân lúc điện thoại chưa có bùng nổ, Kim Trân Ni cầm điện thoại Phác Thái Anh lên, dùng vân tay mở điện thoại hỏi Phác Thái Anh
"Weibo của chị có bao nhiêu người hâm mộ?"
Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dạng này của người kia, đại khái hiểu là gì rồi, lo lắng chất chứa trong lòng bị quét sạch
"Chị cũng không rõ lắm, chị không thường lên weibo, bình thường đều là Tiêu Tử Ngọc quản."
Hai người rất ít chơi weibo, đôi bên cũng không quan tâm. Lúc này Kim Trân Ni mở weibo của Phác Thái Anh ra xem, mở miệng nói
"Hai triệu rưỡi..."
Nhất thời nghẹn lời, Kim Trân Ni giương mắt nhìn Phác Thái Anh, đưa cho người kia xem
"Nhiều như vậy?"
Phác Thái Anh cũng không biết vì sao nhiều như vậy, Kim Trân Ni liếc mắt nhìn thái độ này là biết, bởi vì weibo cá nhân phải kinh doanh, thỉnh thoảng Tiêu Tử Ngọc đăng mấy tấm hình lên, ngoại trừ hoạt động công việc, ảnh chụp cá nhân cũng không ít, góc độ nhìn qua là chụp vội, có lúc làm việc có lúc họp, vừa chân thật lại trực quan, thật sự hút hồn câu dẫn ánh mắt người ta, đại mỹ nhân hàng thật giá thật ai mà không thích.
Kim Trân Ni nhìn nhìn, cô đè lại xung động muốn tiếp tục lật, cô ổn định hơi thở, lắc lắc điện thoại với Phác Thái Anh
"Công khai rồi?"
"Ừm."
Phác Thái Anh hôn hôn Kim Trân Ni
"Chúng ta quang minh chính đại."
"Không hối hận?"
"Không hối hận."
Phác Thái Anh gật đầu, chia sẻ lại hạng 1 hotsearch từ trên trời rơi xuống này, cũng không viết một chữ, chỉ chia sẻ lại kèm một biểu tượng 'Cầu vồng'.
Bởi vì Phác Thái Anh có đầu tư vào giới giải trí, quan tâm Phác Thái Anh có minh tinh cực nổi tiếng hoặc tương tự các đạo diễn nổi danh, trong đó bao gồm Quý Quỳnh, lúc này chưa đầy 30 giây, Quý Quỳnh nhấn like, nhiệt độ trên weibo thoáng cái lên tận trời, bình luận càng ngày càng ác liệt, chia ra hai cực, một đám thủy quân cũng trà trộn vào, nhưng mà hai đương sự dường như xem như không có chuyện gì xảy ra.
Những chuyện còn lại không quan tâm.
Điện thoại bị Phác Thái Anh cầm đi, trực tiếp ấn khóa máy ném qua một bên.
"Sợ?"
Cô gật đầu
"Sợ."
Phác Thái Anh dịu dàng cười
"Ni Ni đừng sợ, có chị ở đây."
Thật ra cũng không sợ, Kim Trân Ni lo lắng mới phải, cô đã dự cảm được, mấy phút sau điện thoại của cô bị thân bằng hảo hữu gọi đến, thật sự muốn nổ luôn.
Phác Thái Anh dường như cũng đã dự cảm được, tìm điện thoại của cô cùng nhau khóa máy ném qua một góc sofa, Phác Thái Anh nhìn cô
"Chờ ngày mai họp báo diễn ra xong, chúng ta về nhà em."
Kim Trân Ni ngây người
"Về nhà em?"
"Ừ."
Phác Thái Anh nghiêm túc nói
"Vợ xấu chung quy cũng phải gặp ba mẹ chồng thôi."
Kim Trân Ni đỡ trán, cũng comeout cả nước rồi, thái độ mẹ cô cũng không tệ, không ủng hộ cũng không phản đối, mà bây giờ đến bước này rồi, hối hận rút lui cũng không còn đường nữa, chỉ có thể tiến về phía trước.
"Phía Phác gia không có vấn đề, anh và chị dâu của chị chờ em gả vào."
Phác Thái Anh ấn gáy Kim Trân Ni ngẩng lên, nói bên tai Kim Trân Ni
"Chị đến nhà em cầu hôn được không?"
Kim Trân Ni nghĩ tới trong nhà, lo lắng
"Nhà em nhiều họ hàng lắm..."
Người lắm điều cũng nhiều, ví dụ như dì Kim biết cô cùng phụ nữ bên nhau vậy thì không được sống ngày bình yên.
"Giao cho chị giải quyết, chỉ cần ba mẹ em đồng ý đem em gả cho chị, tất cả không thành vấn đề."
Phác Thái Anh lãnh đạm tự nhiên nói.
Kim Trân Ni suy nghĩ một chút, trong đầu có chút loạn, chuyện lộn xộn còn một đống, chưa nghĩ ra điều hữu dụng gì, cô gật đầu
"Được, chờ sau khi họp báo ngày mai kết thúc, chúng ta sẽ về nhà một chuyến, cái này có coi như tránh đầu ngọn gió không?"
Mấy ngày nay những lời đồn đại những chuyện vô căn cứ nhất định nhiều, phải đi tránh bão thôi.
Quyết định xong cũng giải quyết xong, Kim Trân Ni lười biếng duỗi lưng, từ chân Phác Thái Anh đứng lên, lắc lắc cổ giãn gân cốt
"Được rồi, không quấy rầy chị, em đi làm việc trước."
Cổ tay lại bị Phác Thái Anh bắt lấy, Phác Thái Anh nói
"Kim Trân Ni, em chưa bù đắp đủ cho chị."
"Gì?"
Phác Thái Anh nhướng mày, chỉ chỉ môi mình, ý tứ rất rõ ràng.
Kim Trân Ni nhìn trái nhìn phải, xác nhận cửa sổ đã đóng kỹ, lúc này mới câu cằm Phác Thái Anh, chủ động dán lên đôi môi mỏng kia, Tình sâu đậm đến không thể ngừng, một phát liền cháy.
Chậm rãi xâm chiếm từng tấc một, hôn sâu, tế bào cả người sôi trào, đặc biệt đang ở trong phòng làm việc- một nơi nghiêm túc cấm dục- làm chuyện xấu,vô hình chung càng tăng thêm vài phần kích thích.
Hôn, Phác Thái Anh kéo Diệp Đồng qua, Kim Trân Ni phút chốc không đứng vững nhào vào trong lòng người kia, lần này có muốn trốn cũng không trốn được, bị Phác Thái Anh nghiêng người đè nằm xuống, Phác Thái Anh vừa hôn vừa nói
"Ni Ni, tối qua còn thiếu một lần..."
————————————————