Tơ Hồng

III



Trân Ni ngáp dài ngáp ngắn theo sau Quý Bảo ra đồng, mọi ngày nàng ngủ đến tận trưa, chiều thì ra bãi đất trống giữa làng chơi với tụi nhỏ, tự dưng hôm nay bị dựng đầu thức sớm làm nàng có chút không quen.

- Ngáp che cái miệng lại Ni, con gái con đứa.

Quý Bảo tạch lưỡi rồi buông lời trêu chọc nàng, giữa ban ngày ban mặt mà nàng ngáp một cái rõ to còn không thêm che miệng, lỡ có người thấy rồi đánh giá con gái của ông bá hộ Kim rồi sao.

- Kệ em, đi nhanh nhanh đi anh, em còn muốn về nhà nữa.

Ra khỏi nhà chưa được bao lâu đã đòi về, Quý Bảo lắc đầu rồi dắt nàng ra đồng, nơi có những mảnh ruộng cò bay gãy cánh của ông bá hộ Kim.

- Mà anh nè, mình cho người ta mướn đất vậy rồi mình lấy bao nhiêu tiền.

- Cha thu mỗi người thuê vậy là năm mươi đồng.

- Trời, mắc vậy, anh kêu cha giảm bớt lại đi, thu vậy rồi tiền đâu người ta ăn.

Trân Ni nhăn mặt, thu nhiều như vậy rồi còn dư lại có bao nhiêu để mà xài đâu.

- Rồi thu ít lại tiền đâu mà ba cha con tụi mình ăn?

Quý Bảo cười cười, tính ra nàng cũng thương người, Quý Bảo giảm thuế được, chỉ là muốn chọc nàng đôi chút.

- Ừ he, mà thôi anh nói với cha giảm xuống còn bốn lăm hay bốn mươi đồng đi.

- Rồi rồi biết rồi, nói mãi như mấy bà già.
Quý Bảo nói xong rồi chạy tót lên trước, để Trân Ni đứng lại hoang mang một lúc rồi nổi giận chạy theo sau.

Cả hai đi dọc đường ruộng, lúa đang chuẩn bị vào vụ mới nên mọi người tranh thủ cấy mấy mầm lúa, mấy đứa con nít được cha má dắt theo đang chơi đuổi bắt ở cái sân trống gần đó.

- Nhóc, lại đây cậu nói cái này.

- Cậu kêu con.

Thằng nhóc khoảng năm, sáu tuổi chạy đến trước mặt Quý Bảo với Trân Ni, mình mẩy lấm lem bùn đất do mới té sõng soài trên sân, thằng nhỏ kéo cái áo lên lau sơ cái mặt rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Quý Bảo.

- Nhóc ra đó nói với cha má, nói là cậu Quý Bảo, con ông hội đồng Kim đợt này thu thuế bốn mươi đồng, có biết chưa?

Thằng nhỏ đứng đó tập trung nghe Quý Bảo nói rồi gật gật cái đầu sau đó chạy nhanh tới chỗ cha má đang cấy lúa thông báo, cha thằng nhỏ nghe xong trợn tròn mắt nhìn Quý Bảo, từ dưới ruộng hỏi lớn một câu.

- Cậu giảm thuế thiệt hả cậu?

- Ừ, anh nói với mọi người xung quanh giùm tui một tiếng.

Quý Bảo cười cười nhìn cha thằng nhóc đang rối rít cảm ơn mình, xoay qua định hất mặt với Trân Ni thì thấy nàng đang nhìn lom lom hướng khác.

- Ni, ruộng hướng bên này, em nhìn đi đâu đó?

- Anh, có phải chị Anh không?

Trân Ni không trả lời mà còn hỏi ngược lại Quý Bảo. Lúc Quý Bảo đang nói chuyện với thằng nhóc thì Trân Ni lo để ý tới người con gái đầu đội nón lá, tay xách cái giỏ đang đi trên đường cách chỗ Trân Ni đứng không xa, mà quái lạ, sao nhìn giống chị Anh dữ vậy.

- Ừa thì đúng rồi, sáng nào em Anh cũng đi chợ ngang đường này, lâu lâu anh với em Anh cũng có chào hỏi mấy câu.

- Anh, em đi qua đây một chút, không được nói với cha là em bỏ việc biết chưa?

Nói rồi Trân Ni chạy tót đi, bỏ Quý Bảo đứng đó ú ớ nhìn theo nàng, nhỏ con mà chạy nhanh gớm, mới nãy còn đứng đây mà giờ chạy sắp tới chỗ Thái Anh rồi.

Trân Ni nhanh chóng chạy đến gần Thái Anh, hôm nay chị ta mặc cái áo bà ba màu xanh nhạt, mái tóc dài được kẹp gọn gàng ở sau, nhìn từ phía sau thôi Trân Ni cũng biết là chị ta đẹp rồi.

- Hù.

- Trời ơi hết hồn.

Trân Ni từ đâu bổ nhào lên chỗ Thái Anh hù một cái làm Thái Anh giật mình, hai mắt mở to nhìn Trân Ni.

- Quen biết gì không mà hù.

- Thì trước lạ sau quen.

Trân Ni gãi gãi đầu, từ nãy đến giờ Thái Anh cứ nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng biết ngại chứ bộ, mắc gì nhìn người ta dữ dạ.

- Tui không có rảnh mà làm quen với em.

Nói rồi Thái Anh bỏ đi, Trân Ni thấy vậy cũng chạy lon ton theo sau.

- Nhưng tui rảnh, tui muốn làm quen với chị.

Thái Anh mặc kệ nàng, chị xách cái giỏ rồi cứ đi về phía trước, Trân Ni vẫn bám theo sau, nếu nàng chỉ đi thôi thì Thái Anh không nói gì, đằng này nàng hết phá chỗ này rồi phá chỗ kia làm Thái Anh tức giận không thôi.

- Nè, mới sáng sớm sao không ở nhà phụ giúp cha má mà đi phá làng phá xóm vậy hả?

- Tui có phá làng phá xóm đâu, tui phá chị không à, mà cũng tại chị không chịu nói chuyện với tui chứ bộ.

Thái Anh tức điên lên, tay cầm cái giỏ đi chợ run run, lần đầu tiên trong đời sáng sớm chị bị người khác chọc ghẹo, không phải con trai mà còn là con gái.

- Tui cái gì mà tui, em nhỏ hơn tui đó, nói chuyện cho đàng hoàng.

- Ừ thì em.

- Tên gì quên rồi, cha má là ai?

- Tui à không, em tên Ni, cha là bá hộ Kim còn má thì mất rồi.

Trân Ni lí nhí, tự nhiên Thái Anh nạt Trân Ni làm nàng hết hồn, nói chuyện như con rùa rụt cổ.

Thái Anh thở hắc một hơi rồi bỏ đi, Trân Ni cũng định đi theo thì Thái Anh xoay người lại nhìn thẳng vào nàng.

- Em đi theo tui mà còn loi choi là tui đánh em thiệt á.

Trân Ni gật gật cái đầu, sao Thái Anh đẹp mà Thái Anh dữ quá vậy, muốn làm quen thôi cũng không được nữa.

Cả hai đi đến chợ, cái chợ nhỏ của làng bán đủ mọi thứ trên đời, sáng sớm nhộn nhịp vì tấp nập người mua kẻ bán.

- Dì bán cho con hai lạng thịt nạc.

Thái Anh đang đứng trước sạp thịt heo, bà chủ sạp nghe vậy liền cắt cho chị một miếng.

- Của cô ba đồng.

- Để tui trả cho.

Trân Ni đứng cạnh bên định móc tiền ra trả liền bị Thái Anh liếc một cái, Thái Anh lấy tiền ra trả rồi lấy miếng thịt heo bỏ vào giỏ, bà chủ sạp thấy vậy cười cười.

- Nhỏ em gái con tăng động quá he.

Thái Anh chỉ cười rồi đi sang hàng khác, Trân Ni cũng đi theo sau, lần này định trả tiền rau thì liền bị Thái Anh nhắc nhở.

- Em mà còn xớ rớ là đừng có trách sao tui đánh em giữa chợ.

Trân Ni phụng phịu, người ta trả tiền cho mà làm thấy ghê, không cho thì thôi nàng đi chỗ khác chơi, cóc thèm làm quen với Thái Anh.

Thái Anh liếc mắt thấy nàng đi chỗ khác thì cũng mặc kệ, đỡ phiền phức, tự dưng sáng sớm lòi đâu ra đứa nhóc sáp sáp theo làm Thái Anh khó chịu không thôi.
Mua xong xuôi, đang chuẩn bị đi về thì trước mặt Thái Anh bỗng nhiên xuất hiện cái bánh ú, theo sau là gương mặt Trân Ni đang dỗi hờn.

- Nè, cho chị.

- Thôi cảm ơn, tui không có ăn.

Thái Anh định đi thì bị Trân Ni bắt lấy cái tay rồi nhét cái bánh ú vào, mặt Trân Ni có chút cau có nói.

- Cho thì lấy đi, tui...em mua hai cái ăn không hết nên cho chị một cái, quà làm quen đó.

Thái Anh nghe nàng nói thì cười cười, rõ ràng là mua có một cái, tay còn lại của Trân Ni có cái nào đâu, thôi thì cũng để vào giỏ, coi như tạm chấp nhận món quà làm quen này.

- Ừ thì tui nhận, giờ cũng sắp trưa. Mau mau về nhà đi.

- Thì em về chung với chị nè.

Thái Anh không nói, lấy cái nón lá đeo trên tay từ nãy giờ đội lại vào đầu, Thái Anh nghĩ chắc Trân Ni tò mò nên mới đi theo chị hôm nay, ngày mai chắc nàng sẽ không đi cùng đâu. Mà Thái Anh đâu có ngờ, bắt đầu từ hôm nay Thái Anh chính thức bị Trân Ni dính lấy như sam đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...