Tình Yêu Trở Lại - Đại Ngu Hải Đường
Phiên ngoại 2: Băng Tuyết Kỳ Duyên
Thời gian trôi qua thật nhanh, quay qua quay lại đã đến kỉ niệm ngày tốt nghiệp của Tuyết Nhi rồi.Em còn nhớ như in ngày này một năm trước, khi em mặc áo cử nhân lên nhận tấm bằng mà bản thân đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới nhận được đó. Tuyết Nhi không còn nhớ cảm xúc lúc đó của mình là gì. Em chỉ cảm thấy công sức bản thân bỏ ra là xứng đáng. Mà quan trọng hơn, đó là ngày em và Giai Kỳ chính thức bước vào mối mối quan hệ đặc biệt hơn.Giai Kỳ học y khoa, thời gian học của cậu ấy dài hơn Tuyết Nhi tận hai năm. Nhưng Giai Kỳ là người chăm chỉ, lại thông minh nên cậu ấy đã tốt nghiệp sớm một năm, sau khoá của Tuyết Nhi và đó là ngày hôm nay.Sáng sớm Tuyết Nhi đã xin nghỉ, em tất bật chuẩn bị hoa và quà để chúc mừng Giai Kỳ tốt nghiệp. Năm ngoái Giai Kỳ đã tạo cho em một bất ngờ lớn, năm nay em phải đáp lễ cho cậu ấy thì mới xứng đáng chứ.Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra lúc 9h sáng, trên khán đài, Giai Kỳ và bạn của cậu ấy đang tất bật chuẩn bị cho bài phát biểu. Cũng đúng thôi, Giai Kỳ của em xuất sắc như vậy, làm sao lại không được phát biểu cơ chứ.Tuyết Nhi ngồi bên dưới còn run hơn nhân vật chính trên kia là Giai Kỳ, đến nỗi ngay cả Tiểu Đường và Thư Hân ngồi bên cạnh cũng phải cảm thán."Em căng thẳng cái gì chứ? Con bé sẽ làm tốt thôi." Thư Hân không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở em gái của mình."Em đâu có căng thẳng, chắc chắn cậu ấy sẽ làm tốt, em đảm bảo."Ồ! Còn ai dám nói gì bảo bối nhà em nữa. Mặc kệ cô em gái vẫn đang hướng mắt ra người ngoài kia, Thư Hân quay lại nhìn chị người yêu của mình, bắt gặp nụ cười ôn nhu và thấu hiểu của cô mới khiến tâm trạng nàng tốt lên một chút.Buổi lễ diễn ra theo đúng thứ tự, là người đã từng trải qua nên Tuyết Nhi cũng không lạ gì. Chỉ là em vẫn có chút hồi hộp, đến khi Giai Kỳ đứng lên phát biểu và nhận bằng khen thì em trở nên phấn khích.Kết thúc buổi lễ, sinh viên như ong vỡ tổ tiến về phía gia đình của mình. Họ cố gắng học hành cũng vì gia đình, bây giờ có thành tựu cũng muốn cùng gia đình chia sẻ đầu tiên.Giai Kỳ là du học sinh, thành ra buổi lễ tốt nghiệp của em không có người nhà tham dự, chỉ có Tuyết Nhi, Tiểu Đường và Thư Hân. Nhưng rất nhanh, họ sẽ trở thành người nhà của nhau.Tuyết Nhi không hề keo kiệt mà dành cho Giai Kỳ cái ôm thâm tình nhất, bó hoa trên tay hay hộp quà dưới ghế cũng bị em lãng quên sang một bên. Giai Kỳ vừa ôm chặt lấy Tuyết Nhi vừa chào hỏi hai người chị của mình. Em biết, hai người trước mặt này một lòng đối tốt với em, buổi lễ tốt nghiệp cũng là họ dành thời gian để đến đây với em, mang cho Giai Kỳ cảm giác ấm áp của một gia đình."Chúc mừng em tốt nghiệp, Hứa Giai Kỳ."Vừa là câu chúc mừng chân thành, vừa là câu nói đầy ẩn ý được phát ra từ miệng Tiểu Đường.Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Giai Kỳ, cũng là ngày mà em muốn tổ chức sự kiện gần như quan trọng nhất của cuộc đời mình.Vẫn là chỗ cũ, sau khi Tuyết Nhi tốt nghiệp bọn họ đã cùng nhau ăn mừng ở nhà hàng này, bây giờ Giai Kỳ cũng không ngoại lệ.Đứng ở tầng cao nhất, xung quanh đều là bàn trống, phía trước là bầu trời và bên dưới là toàn cảnh của thủ đô Bắc Kinh sầm uất.Tuyết Nhi bị choáng ngợp bởi hình ảnh xung quanh mình. Những điều xa hoa nhất em đều đã được chứng kiến nhưng hôm nay, chỉ với khung cảnh này, chỉ với những đoá hoa bách hợp xinh đẹp, chỉ với những quả bóng bay có tên em và Giai Kỳ.Không cần nói cũng biết, căn phòng hôm nay là dành cho hai người, và...Giai Kỳ đang ở trước mặt em, một chân cậu ấy quỳ xuống, chiếc nhẫn kim cương mà Tuyết Nhi đã từng nói rất thích được cậu ấy cầm trên tay. Ba mẹ của em cũng từ phía cửa bước vào, khuôn mặt vui vẻ mà nhìn cặp đôi trẻ kia."Khổng Tuyết Nhi! Mình chỉ mới tốt nghiệp, đến công việc cũng chưa ổn định, buổi tiệc hôm nay cũng là mượn kinh phí của chị Tiểu Đường để làm. Nhưng mà mình đã không thể chờ đợi nổi, mình muốn thoả mãn mong muốn lớn nhất của bản thân hiện giờ. Khổng Tuyết Nhi, cậu có nguyện ý cùng mình xây dựng tương lai, nguyện ý tin tưởng vào khả năng và tình yêu của mình, nguyện ý cùng mình tạo ra một gia đình thuộc về hai chúng ta. Tiểu Tuyết, lấy mình nha."Khổng Tuyết Nhi thường ngày thông minh hoạt bát, hôm nay lại lặng như tờ trước lời cầu hôn của người yêu. Em đã liên tưởng hàng ngàn lần đến việc bản thân sẽ cầu hôn Giai Kỳ như thế nào? Giai Kỳ có cầu hôn em hay không? Không ngờ là... khi Tuyết Nhi chưa kịp nghĩ xong thì viễn cảnh kia đã tới. Khung cảnh lãng mạn, người thân chứng kiến, người yêu trước mặt nói lời yêu thương.Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Tuyết Nhi không kịp phản ứng, để Thư Hân nhắc nhở thì em mới nhận ra, người yêu của mình đã quỳ ở kia một lúc lâu rồi.Tuyết Nhi đưa một bài tay mảnh khảnh của mình ra, bàn tay còn lại lau đi giọt lệ đã rơi trong vô thức. Không cần nói người kia đã hiểu ý mà lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của em, một cái ôm đầy ấm áp nhấc bổng em lên, tiếp theo là lời nói chân thành đến từ người đáng tin tưởng nhất."Cảm ơn cậu, tình yêu của mình."Ông bà Ngu bên kia cũng suýt rơi lệ vì hạnh phúc, Thư Hân thì lại quay ra liếc Tiểu Đường một cái khiến Tiểu Đường chột dạ ôm lấy eo nàng để dỗ dành.Đừng hỏi vì sao trong khung cảnh lãnh mạn thế này Thư Hân lại liếc xéo Tiểu Đường, tất cả là vì lời của Giai Kỳ, cái gì mà "mượn kinh phí của chị Tiểu Đường" xem ra Triệu Tiểu Đường còn có quỹ đen đây, nàng phải tịch thu bằng hết mới được."Hân Hân à, có gì về nhà nói có được không? Chúng ta nên chúc mừng hạnh phúc của Tuyết Nhi."Tuyết Nhi là em gái của nàng, thấy em hạnh phúc như vậy, nàng là người vui mừng nhất. Chẳng qua tính tình Thư Hân vẫn có chút lạnh nhạt, nàng không thể hiện sự vui mừng này ra ngoài mà thôi.Cả nhà cùng nhau ăn tối dưới ánh đèn dịu nhẹ của nhà hàng. Hạnh phúc, ấm áp, vui mừng. Đây có lẽ là khởi đầu thuận lợi nhất, cũng là niềm gắn kết dài lâu nhất của cả sáu người đang có mặt trong văn phòng.Kết thúc bữa tối ai lại về nhà nấy, Tuyết Nhi và Giai Kỳ đã sống cùng nhau từ một năm trước, hôm nay còn là ngày đặc biệt của họ nên không ai phản đối việc hai người đưa nhau về nhà. Tiểu Đường và Thư Hân thì cùng đến nhà ba mẹ của nàng, họ sẽ qua đêm ở nhà ba mẹ, cũng đã lâu rồi chưa trở về mà.Căn hộ của Giai Kỳ và Tuyết Nhi là một căn chung cư nhỏ ấm áp. Vì Giai Kỳ yêu cầu bọn họ nên ở một nơi thuận tiện, đợi khi nào em kiếm được tiền sẽ đưa Tuyết Nhi đến một nơi tốt hơn, Tuyết Nhi vui vẻ đồng ý.Căn hộ của họ có một phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách. Cánh cửa nhà vừa mới mở, Giai Kỳ còn chưa kịp mở đèn đã bị Tuyết Nhi đè lên cánh cửa, ra sức chiếm lấy đôi môi quyến rũ của người yêu.Giai Kỳ biết là Tuyết Nhi đã nhịn lâu lắm rồi, cậu ấy hận không thể hôn em ngấu nghiến từ nhà hàng kia. Giai Kỳ ôm lấy eo Tuyết Nhi, cuối cùng là kéo cả hai chân của người yêu vòng lên eo mình, đảo khách thành chủ đẩy nụ hôn đi sâu hơn, ướt át hơn. Bàn tay không an phận sờ nắn vòng eo nhỏ xíu của người yêu sau lớp váy."Khoan..." Tuyết Nhi thở gấp sau nụ hôn, nếu cứ tiến tới thì những câu em muốn nói đều không thể nói rồi."Hửm?!" Trong nhà chỉ có ánh sáng của ánh trăng hắt qua cửa kính, nơi mà bọn họ chưa kéo rèm. Nhưng ánh sáng nhỏ nhoi không thể ngăn Giai Kỳ ngắm nhìn gương mặt đang đỏ hồng của Tuyết Nhi, cả vệt nước ướt át sau nụ hôn trên môi em. Điều khó hiểu là tự nhiên Tuyết Nhi lại kêu dừng lại, nếu là ngày thường, không phải Khổng Tuyết Nhi mới là người dùng mọi thủ đoạn để câu dẫn sao?"Mình muốn nói chính sự!""Muốn nói cái gì?" Vừa hỏi vừa di chuyển người yêu đến bên sô pha. Giai Kỳ không bật điện, cứ để nguyên ánh sáng tự nhiên soi đường cho mình, bản thân đè chặt Tuyết Nhi xuống sô pha, giọng điệu có phần bất mãn vì người yêu dừng lại cuộc vui."Muốn nói cái gì chính là để ngày mai nói đi." Chưa kịp để Tuyết Nhi thắc mắc lên vấn đề, Giai Kỳ đã chặn đứng đôi môi mỏng đáng yêu của người thương. Lần này em thực sự xâm nhập, mặc kệ người kia có lên tiếng kháng nghị như thế nào.Tội nghiệp cho Tuyết Nhi, mọi lần đều là em dùng thủ đoạn câu dẫn Giai Kỳ thoả mãn mình. Hôm nay Hứa Giai Kỳ ăn trúng cái gì mà lại mạnh dạn như vậy, còn bạo như vậy?"A..."Chưa kịp định thần lại thì Tuyết Nhi đã cảm thấy toàn thân mát lạnh, tiếp theo là sự xâm phạm nhẹ nhàng của người yêu.Em cũng không còn nhớ mình muốn hỏi Giai Kỳ cái gì, cũng không biết vì sao Giai Kỳ lại nhiệt tình như vậy. Vì khoái cảm, sự ôn nhu, hương thơm cỏ chanh thơm mát của người yêu đã cướp đi toàn bộ lý trí của Tuyết Nhi.Rất nhanh trong phòng chỉ còn âm thanh rên rỉ, tiếng thở dốc, âm thanh va chạm xấu hổ, và ánh trăng soi sáng bọn họ.Đúng như Giai Kỳ nói, có chuyện gì thì để ngày mai tính đi, em chỉ cần hưởng thụ sự nhiệt tình này là được."Giai Kỳ... ưm... Mình yêu cậu."Trước khi đạt giới hạn, Tuyết Nhi vẫn muốn nói một câu tận đáy lòng, câu mà mỗi ngày em đều muốn nói với người yêu."Tuyết Tuyết. Mình cũng yêu cậu, cậu thuộc về mình, mãi mãi chỉ thuộc về mình."Mỗi lần Tuyết Nhi nói yêu Giai Kỳ đều khiến em không thể dừng lại. Huống chi hôm nay là ngày đặc biệt, vậy hãy để đêm nay cũng là đêm đặc biệt đi.Đêm đó Tuyết Nhi rất vui vẻ hưởng thụ, hạnh phúc tràn lan mà tiếp nhận từng lần yêu cầu của Giai Kỳ. Chỉ là sáng hôm sau, em bắt đầu hối hận. Đêm qua Hứa Giai Kỳ đúng là bị nhập mà, cậu ấy muốn em cả một đêm, kết quả là buổi sáng Tuyết Nhi không thể xuống giường, công việc cũng phải xin nghỉ.Đáng ghét, hình như bây giờ Tuyết Nhi mới nhận ra con người thật của Giai Kỳ. Hiền lành dễ xấu hổ cái gì, là sói đội lốt cừu thì có.