Tình Yêu Trở Lại - Đại Ngu Hải Đường

Chương 15



Phòng làm việc của tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất của toà nhà, đối diện là phòng chủ tịch, hai bên là hai phòng thư kí. Không khi trên tầng dành cho lãnh đạo này rất lạnh lẽo và yên tĩnh, giống y như sự cô độc của những người đang ở quá cao vậy.

Thường thì nhân viên có công việc cần báo cáo mới được lên đây, hay những khách hàng nào quan trọng sẽ được tiếp đãi ngay tại phòng tiếp khách của tầng này. Vậy mà, hôm nay Tiểu Đường đang bàn hợp đồng trong chính căn phòng của mình.

Ngồi đối diện Tiểu Đường là hai cô gái, nói xa lạ cũng không phải vì chúng ta đã được diện kiến hai người trước rồi.

Dụ Ngôn với gương mặt lạnh lùng đang đọc lại các điều khoản trong hợp đồng, Đới Manh cũng cầm một bản y chang để duyệt lại. Tiểu Đường ở phía đối diện cũng im lặng làm việc của mình. Ba người họ, tưởng rằng là phải xôn xao vì các điều khoản, vậy mà mỗi người đều chìm trong thế giới của mình để làm các việc khác nhau. Đến khi thư kí của Tiểu Đường mang cà phê vào thì không khí trong phòng mới bớt căng thẳng một chút.

"Sao? Chị hài lòng chứ?" Tiểu Đường cười như không cười mà lên tiếng. Cô nhìn gương mặt có mấy phần giống mình ở đối diện kia, là có một chút vui mừng chăng.

"Hợp tác với J&J thì sao lại không hài lòng chứ? Kí hợp đồng người mẫu độc quyền với J&J, không biết chị có phúc phận gì?" Dụ Ngôn nhấp một ngụm cà phê, Tiểu Đường đã tung, chị cũng không ngại hứng.

"Xì... Dụ Ngôn, chị càng ngày càng biết ăn nói." Tiểu Đường bật cười, cô chị gái này của cô, nhiều lúc cô không biết nên đối xử sao với chị cho phải.

Ngay lần đầu Thư Hân thấy Dụ Ngôn nàng đã có cảm giác Tiểu Đường và Dụ Ngôn có mấy phần giống nhau. Có thể không giống nhau khi họ là chị em ruột sao? Đúng vậy, Dụ Ngôn cũng là con của người đàn ông kia trong miệng Tiểu Đường. Chỉ là, Tiểu Đường hận ông ta bao nhiêu thì ngược lại, càng yêu thích và quý mến chị của mình bấy nhiêu.

Dụ Ngôn trái ngược hoàn toàn với người đàn ông bội bạc kia. Chị hơn Tiểu Đường bốn tuổi nhưng có nhiều lúc, chị chăm Tiểu Đường cũng như một đứa con nít vậy. Từ bé, ngoài tình yêu của mẹ, Tiểu Đường còn nhận được tình yêu của một người chị gái cùng cha khác mẹ. Cô cứ tưởng, mình sẽ hận Dụ Ngôn như từng đã hận người đàn ông kia. Nhưng trái lại, cô lại thích chị vô cùng, và chị cũng rất ấm áp.

Khi người phụ nữ kia không ngừng dồn ép mẹ con cô vào đường cùng, thì người chị này của cô lại luôn âm thầm giúp đỡ, che trở hai mẹ con cô. Lúc đầu, cô cảm thấy hai mẹ con này vừa đấm vừa xoa, thật giả tạo. Nhưng lâu dần, Tiểu Đường nhận ra tình yêu thương của Dụ Ngôn rất chân thật.

Còn nhớ lần đầu gặp nhau, khi chị nói chị cũng là con của người đàn ông kia. Tiểu Đường đã rất thờ ơ và còn dành cho chị ánh mắt căm ghét. Trái lại, Dụ Ngôn lại dành cho cô ánh mắt trìu mến, còn không ngừng gọi cô là "em gái nhỏ".

Bây giờ cả hai đều trưởng thành, và cũng vì Dụ Ngôn, Tiểu Đường mới bỏ qua cho người phụ nữ kia bao nhiêu năm nay.

"Triệu Tiểu Đường! Là chị học từ em thôi. Càng ngày càng thành thục, chị chờ ngày em dắt người yêu ra mắt chị đó." Chuyện chính đã xong, Dụ Ngôn kí vào hợp đồng đưa cho Tiểu Đường sau đó hai chị em lại ngồi tám chuyện giống như hồi bé vậy.

"Không phải em đã tiếp xúc qua cô ấy rồi sao?" Nhìn hai chị em nhà người ta vui vẻ như vậy, Đới Manh cũng hài lòng mà hùa theo câu chuyện. Cậu thích Dụ Ngôn đã lâu, cũng đã ở bên cạnh nhiều năm. Hiếm khi mà Dụ Ngôn được vui vẻ như vậy.

"Nhắc mới nhớ. Thư Hân nhà em a, ánh mắt em ấy nhìn chị như nhìn kẻ địch cướp người yêu mình vậy. Em có để ảnh chị là ảnh đại diện mà con bé nhìn thấy không đó?" Dụ Ngôn nhấp một ngụm cà phê rồi nhớ lại ngày đó. Nàng đã cố tỏ ra quan tâm, thân thiện để xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Thư Hân, ai ngờ lại bị lạnh lùng cự tuyệt cơ chứ.

"Không hề. Chị đừng có suy nghĩ lung tung." Tiểu Đường lắc đầu, ảnh đại diện màn hình điện thoại của cô là ảnh Thư Hân, làm sao có thể như lời Dụ Ngôn nói được.

"Không nói nữa. Khi nào có dịp hai đứa nhớ hẹn chị ăn một bữa cơm, dù sao cũng đã cầu hôn người ta, không thể không giới thiệu chị với em ấy được."

"Em biết rồi!"

"Chị đi trước."

"Em tiễn chị."

Tiểu Đường đưa Dụ Ngôn xuống đại sảnh công ty, trên đường đi hai người không ngừng trao đổi, nói một số chuyện mà người ngoài không nên nói. Đới Manh đi đằng sau cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nhìn vào không biết còn tưởng hai người là người yêu của nhau.

Đại sảnh J&J luôn tập chung rất nhiều người, đa số là khách hàng chờ đợi để giao dịch. Tiểu Đường dặn dò bộ phận tiếp tân về trường hợp của Dụ Ngôn, sau đó tiễn Dụ Ngôn đến tận cửa chính.

"Đừng lưu luyến, chị sẽ còn đến dài dài."

"Xì..."

Đùa chứ? Cô chỉ muốn nhìn Dụ Ngôn an toàn lên xe, mà vào miệng người kia lại thành lưu luyến. Cô mới không lưu luyến cô chị phúc hắc lạnh lùng đó. Chị của cô á, không biết là đã hành hạ người bên cạnh chị bao nhiêu năm rồi, cô không muốn trở thành như Đới Manh, rất đau khổ.

Tiểu Đường quay lại phòng tổng giám đốc, cô không hề nghĩ là cảnh tưởng của mình với Dụ Ngôn đã bị một người ghi hình lại, sau đó truyền khắp công ty.

Phòng kế hoạch đang chuẩn bị nghỉ trưa thì tin tức chấn động khiến cả phòng đều đổ dồn ánh mắt vào người mà họ cho là người trong cuộc kia.

"Mọi người! Nghe gì chưa? Tổng giám đốc và người mẫu Dụ Ngôn thân mật ngay trong công ty. Cười nói vui vẻ, tổng giám còn tiễn cô ấy ra tận cửa, ánh mắt lưu luyến không rời."

Trong phòng, có một kẻ nở nụ cười lạnh còn một người lại giật mình. Nếu là người khác, Thư Hân sẽ cảm thấy không liên quan gì đến mình, nàng sẽ không quan tâm. Nhưng nhân vật chính lại là Tiểu Đường, người yêu của nàng... và người khiến nàng vẫn luôn đề phòng, Dụ Ngôn.

Nàng không hề tin Tiểu Đường sẽ phản bội nàng. Nhưng nàng cũng rất sợ.

Thân Băng nhìn gương mặt đang biến sắc của Thư Hân mà cười hả hê trong lòng. Cô ta biết mà, người như Tiểu Đường thì có bao nhiêu sự lựa chọn chứ? Thư Hân chắc chắn không phải duy nhất, và cô ta... cũng sẽ trở thành tình nhân của Tiểu Đường trong nay mai thôi.

Đoạn clip tưởng chừng không có gì kia lại nhanh chóng được phát trên trang chủ của công ty. Không biết là do ai đứng sau nhưng hầu như mọi người đều biết, Tiểu Đường và Dụ Ngôn có mối quan hệ mờ ám, họ còn bình luận rất nhiều về Thư Hân, có người nói nàng bị đá, cũng có người nói nàng bị cắm sừng. Người có tiền thì ai cũng như ai thôi.

Tin tức cũng sớm đến chỗ Tiểu Đường, cô đập mạnh con chuột xuống bàn khi thấy được dòng tin đó. Được lắm, có người đã bắt đầu ra tay đây mà, nhưng trước hết, cô phải nói chuyện với chủ tịch và giải thích với con mèo nhỏ kia đã. Còn người đứng sau quay clip này, và cả nhân viên tung clip lên, cô sẽ không bỏ qua.

Khi Tiểu Đường ở phòng chủ tịch ra đã là qua giờ cơm trưa. Từ lúc biết tin đến giờ, cô chưa nhận được cuộc gọi nào của Thư Hân. Có thể là nàng chưa biết, cũng có thể là nàng biết rồi nhưng nàng cô tình im lặng. Và số hai là cái mà có khả năng xảy ra lớn hơn.

Lắc đầu, chuyện này càng kéo dài càng phá huỷ cả thanh danh của cô, của nàng và cả của Dụ Ngôn. Tiểu Đường ngay lập tức đi xuống phòng kế hoạch, cô muốn gặp Thư Hân, ngay lập tức. Trước hết trong nhà phải yên ổn thì cô mới có thể giải quyết việc bên ngoài được.

Khi Tiểu Đường xuống phòng kế hoạch, vì hết giờ cơm nên mọi người đều có mặt đông đủ trong phòng. Nhìn thấy Tiểu Đường một gương mặt lạnh đi vào phòng kế hoạch, các nhân viên ngay lập tức cúi đầu sao đó không tự chủ mà nhìn về phía Thư Hân. Có phải họ chuẩn bị có một màn kịch hay để xem hay không?

Đúng như dự đoán, Tiểu Đường tiến thẳng về phía Thư Hân, nhìn gương mặt không cảm xúc của nàng. Cô thở dài, Thư Hân đã biết, chỉ là nàng không muốn gặp cô sao?

"Hân Hân..."

"Tổng giám đốc! Bây giờ là giờ làm việc." Thư Hân lên tiếng cắt ngang lời nói của Tiểu Đường. Nàng không muốn tiếp tục trở thành đối tượng bị bàn tán. Nàng giận Tiểu Đường chứ, nhưng nàng cũng rất yêu cô. Nghĩ về kiếp trước, nếu Tiểu Đường và Dụ Ngôn đã sớm phát sinh mối quan hệ như vậy, có phải nàng đã bị lừa rồi không?

"Xin lỗi mọi người. Nói với trưởng phòng, tôi mượn Thư Hân của mọi người một buổi chiều. Cảm ơn!" Tiểu Đường nắm tay Thư Hân, nói nhỏ vào tai nàng "Đi theo chị." Sau đó cả hai cùng bước ra khỏi phòng kế hoạch.

Cả phòng còn chưa hết ngạc nhiên thì đã nghe thấy âm thanh hơi chua của Thân Băng.

"Còn làm giá, tôi đợi xem cô còn ở bên cạnh tổng giám đốc được bao nhiêu."

Haiz... nếu Tiểu Đường thực sự chia tay với Thư Hân, họ sẽ lại có hai mĩ nữ độc thân. Nhưng nếu Tiểu Đường với Dụ Ngôn là thật, hai cô gái xinh đẹp lại yêu nhau, vậy cơ hội của họ còn ở đâu. Mà với cương vị của một người đồng nghiệp, nếu phải chọn, họ sẽ chọn Thư Hân với Tiểu Đường hơn, dù sao Thư Hân cũng là đồng nghiệp của bọn họ.

Nhưng mà chuyện của tổng giám đốc, họ cũng làm gì dám xen vào, nhất là còn là chuyện tình cảm nữa chứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...