Tình yêu niên thiếu

CHƯƠNG 8: SINH CON



Dưỡng tâm điện lúc này trở nên tĩnh mịch đến nghẹt thở, không gian bao phủ bởi mùi thuốc bắc, mùi trầm hương và cả nỗi lo âu mênh mang.

Khương Thời Nghi nằm trên giường, từng cơn đau quặn thắt như sóng biển ập đến, dồn dập khiến nàng nhăn mặt, hít thở nặng nề. Mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt long lanh mờ ảo nhưng vẫn cố giữ nét dịu dàng vốn có.

Thời gian trôi qua như vô tận, nhiều canh giờ đã lặng lẽ trôi qua, nhưng đứa con chưa chịu cựa quậy ra đời. Ánh nến lung linh phản chiếu bóng hai người trong phòng, một là thái y chăm chú theo dõi từng dấu hiệu, một là Diệp Thanh Ngô đứng ngoài cửa, thân hình run lên vì lo lắng.

Thái y quỳ xuống trước Diệp Thanh Ngô, giọng vội vã nghiêm trọng:
"Bệ hạ, tình trạng của tiểu chủ rất nguy cấp. Đứa trẻ đã lâu chưa chịu sinh, khiến sức khỏe của mẫu thân và hài tử đều suy yếu. Nếu tình trạng này tiếp diễn, khó giữ được cả hai mạng sống."

Diệp Thanh Ngô cắn chặt môi, ánh mắt kiên quyết như sắt đá. Cô gầm lên không do dự đáp:
"Ta muốn ngươi phải cứu bằng được A Nghi, ta chỉ cần nàng. Ta không cần biết người dùng phương pháp gì, phải cứu được nàng ấy cho trẫm."

Thái y hoảng sợ đáp: "Thần sẽ cố gắng hết sức mình."

Bên ngoài dưỡng tâm điện, Diệp Thanh Ngô co rúm người, lòng bất lực, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn trời cao như cầu khấn thần linh:
"Xin hãy phù hộ cho A Nghi của ta tai qua nạn khỏi. Nếu qua kiếp nạn này, ta nguyện không để nàng sinh con lần nào nữa. Chỉ cần nàng được bình an."

Thời gian dường như ngưng đọng. Sự căng thẳng lan tỏa trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim.

Nhưng rồi, phép màu cũng đã xảy ra.

Một tiếng khóc chào đời vang lên, trong trẻo và trong suốt như tiếng chuông ngân giữa núi rừng.

Bà đỡ bế đứa trẻ ra khỏi điện, ánh mắt tràn ngập niềm vui và sự ngạc nhiên:
"Chúc mừng bệ hạ, là một tiểu hoàng nữ. Chúc mừng bệ hạ đã có trưởng nữ."

Diệp Thanh Ngô không để ý đến đứa bé mà chạy vào trong tẩm điện, quỳ xuống bên giường Khương Thời Nghi, giọng nghẹn ngào:
"Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã kiên cường sống sót, đã không bỏ rơi ta. Cảm ơn nàng đã sinh ra đứa con của chúng ta. Từ nay về sau, chúng ta đừng sinh nữa, ta chỉ cần nàng khoẻ mạnh là được rồi."

Khương Thời Nghi nhìn vào đôi mắt tràn đầy xúc động của Diệp Thanh Ngô, nụ cười yếu ớt nhưng đầy ấm áp nở trên môi. Nàng biết rằng, từ đây cuộc đời sẽ không còn như trước nữa, mà là một chương mới tràn ngập hi vọng.

Sau khi dưỡng thai đầy đủ, sức khỏe hồi phục, Diệp Thanh Ngô đã chính thức lập Khương Thời Nghi làm Hoàng hậu. Mọi nghi thức long trọng diễn ra dưới sự chứng kiến của các đại thần.

Hậu cung được giải tán, không còn phân biệt hơn thua, quyền lực tập trung trong tay Hoàng hậu duy nhất — cũng chính là người cô yêu thương nhất.

Tiểu hoàng nữ được phong làm Thái nữ, người kế thừa duy nhất của Diệp Thanh Ngô, mang dòng máu Càn Nguyên quý giá.

Về tên gọi cho hoàng nữ, theo truyền thống và ý nghĩa sâu sắc, Diệp Thanh Ngô chọn tên cho con gái là Diệp Thanh Linh — "Thanh" trong tên đệm của cô, biểu tượng sự trong sáng, thuần khiết; "Linh" biểu thị sự nhạy bén, thông minh và linh hoạt, mang hy vọng đứa trẻ sẽ là bảo vật trường tồn của hoàng thất.

Dưới ánh bình minh của triều đại mới, giữa những tiếng reo hò và lễ nghi long trọng, Khương Thời Nghi và Diệp Thanh Ngô đứng bên nhau, nhìn về tương lai với niềm tin vững chắc.

Họ đã cùng nhau vượt qua bóng tối, đã cùng nhau chiến đấu để giữ gìn tình yêu, bảo vệ gia đình, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau kiến tạo một thiên đường riêng — nơi tình yêu và quyền lực hòa quyện làm một.

                           END

Chương trước Chương tiếp
Loading...