Tia Nắng Ấm Cùng Bao Cơn Gió

ephemera




Tiếng chuông gió cũ treo trước thềm, tiếng leng keng vọng vào căn nhà không người. Căn nhà ấy rất cũ, người qua kẻ lại không ai dừng chân quá lâu, họ nghe mùi đất ẩm, mùi hoa khô, chút lưu luyến và níu giữ. Nhưng không ai bảo rằng ai đã bảo với họ điều đó, hoặc là ảo giác, hoặc là họ không dám.

Người đầu tiên kể lại là một đứa trẻ, là thằng nhóc bụ bẫm tên Khang. Hôm ấy nó uỷ khuất vì bị mẹ mắng, nó lách vào hàng rào gỗ xập xệ rồi ngồi bó gối trước hiên nhà, nơi mà mẹ thường dặn không được bén mảng tới. Vậy mà nó lại mệt rồi ngủ quên..

Nó kể lại rằng đôi tay ai đó mát lạnh chạm vào trán vào lưng, giọng một người phụ nữ rất nhẹ gọi tên nó đang trong cơn mê mang. Họ không đuổi nó, không đánh mắng bắt nó rời đi. Lúc tỉnh dậy, nó lại nhớ có ai bảo rằng.

"Lần sau không được đến đây nữa."

Thanh âm ấy vừa sắc lại trầm, trái ngược với giọng nói nó mơ màng nghe được ban trưa. Vừa nhai kẹo dẻo nó nói rằng, chắc chắn người này lớn tuổi hơn.

Người tiếp theo là một ông lão ngoài 80, tay chân bủn rủn, phải chống gậy mà đi. Ông kể rằng nơi này từng là tổ ấm của hai người phụ nữ, cả hai đều đắc tội với quỷ với thứ tình cảm mà trước đây người ta gọi là trái với luân thường đạo lý, sợi chỉ đỏ ràng buộc, rồi họ chết cùng nhau.

Người khác lắc đầu, bảo rằng ông ta thật dị hợm khi kể một câu chuyện kệch cỡm như vậy. Lần này là một bà cô nhiều chuyện vừa ngoài 40, bà kể rằng họ đều mắc bệnh hiếm muộn, người ta tìm thấy họ ôm nhau trong căn phòng trên gác sau hơn 3 ngày không thấy ai ra khỏi nhà. Giày dép vẫn nằm bên ngoài sân, đèn phòng khách trong ba ngày không sáng, báo trong ba ngày không lấy, chỉ có chiếc đèn nhỏ trong căn gác mái liên tục sáng đèn.

Mỗi người đều mang một câu chuyện mơ hồ, rời rạc. Chẳng ai ăn nhập với ai, dần dà mọi thứ đều là quên lãng.

...

Một kẻ không biết điều, cô ta nghe ở nơi đây có một căn nhà nhỏ, từ trước đến nay chưa từng bị niêm phong, nhưng không ai đặt chân đến.

Đồng Ánh Quỳnh - một người phụ nữ tin rằng chuyện gì cũng có thể lý giải.

Lắc đầu với những lời khuyên răn không nên bước vào căn nhà ấy, sợ rằng đã dấn thân liền không thể thoát ra. Người phụ nữ ấy như thể không tin vào những điều kiêng kị.

Bước chân vào căn nhà, chạm lên những quyển sách cổ kính phủ một lớp bụi mỏng. Cảm giác nóng râm ran dâng lên từng sau gáy, tiếng kẽo kẹt như ai đó đang dõi theo bước chân cô. Nắng gắt cũng không thể chiếu sáng hoàn toàn căn phòng khách mang một vẻ u uất và bí hiểm.

Một quá khứ mù loà, như thể ai đang kể lại bằng cách thì thầm trong gió. Một cái chết tang thương, như thể ai đang diễn lại bằng tiếng đóng cửa âm thanh nghe hệt tiếng hét chói tai. Một vệt tối uất hận, như ai đang cào lên lưng cô bằng đôi bàn tay nhớp nháp. Đôi bàn tay như vừa chạm đến một trái tim đẫm máu.

Cô ta nghe ai kêu tên mình trong một góc tối, dù Ánh Quỳnh chưa từng bảo với ai nơi đây về tên lẫn tuổi.

"Đồng Ánh Quỳnh."

"Hoặc là rất can đảm. Hoặc xem những lời đồn đại chỉ là gió thoảng mây bay."

Chất giọng người phụ nữ bị bóp méo, giống một đoạn ghi âm cũ kỹ nhét vào chiếc cát sét có hơn cả chục năm tuổi.

Đồng Ánh Quỳnh không quan tâm. Cô ta ngẩn đầu đi lên trên tầng lầu. Tiếng bước chân đi trên bậc thang cũ, từng bước lại một mảnh kí ức rời rạc, là một tội lỗi. Tất cả không phải của Đồng Ánh Quỳnh.. là của hai linh hồn đang ngự nơi đây.

Lá thư đặt ngay ngắn trên chiếc bàn phủ một lớp bụi dày, không ai lau dọn, không ai hay biết. Như thể nó vừa mới ở đây, ai vừa để lại lời nhắn, và cô cảm giác như ai đang thở khò khè bên tai cô.

xx/xx/2012.

Tôi là một kẻ họ xem là tội đồ. Họ nhìn tôi như thể tôi là một gốc rễ bị chối bỏ. Đêm ấy khi kéo chiếc vali ra khỏi căn nhà xập xệ, tôi nghe tiếng mèo kêu lạc giọng, nhìn lại căn phòng bị chính tôi phá khoá, đồ đạc mấy tiếng trước bị đập vỡ bên ngoài nhà vẫn chưa được dọn dẹp, tôi biết chắc đời mình sống không ổn chết cũng sẽ không yên. Tôi cùng em đến một nơi mới, bên má em hằn một bạt tay từ người cha đáng kính, khoé môi em rỉ máu, vậy mà em vẫn nắm lấy tay tôi mà cười như cái cách chúng tôi lần đầu gặp nhau vào năm em mười bảy.

TT.

xx/xx/2012.

Họ từng gọi em là đồ bất hiếu, gọi chị là kẻ nghiệt chủng. Chì chiết, lăng mạ ta bằng những từ ngữ ô uế nhất trên đời, cha em không thích chị, ông ấy đánh em nhiều, em đau lắm. Mẹ em lên chùa xin chỉ giáo cách "trị bệnh" cho em, đốt bùa, bắt em uống hết, mặc dù em không bệnh hoạn gì cả. Rồi mẹ khóc, họ hàng dè bỉu. Cha định gả em đi, nhưng trong đêm em không mang gì theo, chỉ chân trần mà chạy trốn. Má em còn đau, nhưng so với việc phải chung chăn chung gối với người đàn ông không phải chị. Em còn đau hơn gấp bội lần.

HY.

Có bấy nhiêu đó thôi mà sống lưng Đồng Ánh Quỳnh cảm giác có chút lành lạnh. Bức thư ngả vàng, như thể họ biết sẽ có người đọc được, họ không tránh, họ nói ra những từ ngữ mà họ từng phải nuốt vào để sống, và họ biết mình sẽ không được tha thứ, dưới cái nhìn cổ hữu và tư tưởng cực đoan của một xã hội cũ.

Cô nhìn lên một tấm hình trên kệ, mặt kính đã nứt, Quỳnh mơ màng nhìn thấy một người phụ nữ tóc bạch kim đang cười tươi, nép vào một người phụ nữ khác nhưng mặt lạnh như tiền.

Xoảng.

Bình hoa cũ rơi và vỡ vụn.

Rầm.

Cánh cửa sổ đóng sầm.

Tiếp nối là tiếng bước chân dồn dập, Ánh Quỳnh không biết được là ai đang đến, càng không biết được họ có mấy người.

"MÀY KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO EM ẤY."

Cô ta hoảng loạn làm rơi cả khung ảnh. Máy ảnh nằm lăn lóc dưới sàn, chân luống cuống lui về góc phòng, hai tay ôm lấy đầu.

-"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi.. tôi xin lỗi.."-

"MÀY ĐÃ BIẾT QUÁ NHIỀU VỀ SỰ HIỆN DIỆN CỦA TAO."

"Thứ đó" bảo rằng cô ta đã biết quá nhiều.

Nhưng nó đã gằn giọng khi cô ta chạm lên bức hình có người phụ nữ tóc bạch kim ấy, và nó phát điên vì Ánh Quỳnh chạm lấy thân thương của nó. Tiếng nó vỡ ra như dại khi gào bên tai Đồng Ánh Quỳnh.

Không ai có thể cứu, không ai biết cô ta đã trải qua gì.
_________________________________

"Biết gì không? Con nhỏ người thành phố không nghe lời bước vào căn nhà đấy đó. Phát điên rồi."

"Hả? Là sao?"

"Chính mắt tôi thấy mà! Người ta nghe tiếng nó la, kéo 3-4 thằng đàn ông lên coi. Nó co lại, làm um sùm cả buổi có nghỉ nghê được gì đâu."

"Haizz, nghĩ cũng tội, thấy nó còn trẻ. Mà ai biểu vào chỗ đấy làm gì. Từng có người chết, đâu có cúng kiếng gì mấy. Nhỏ đó cũng gan."

"Mà vụ năm đó sao? Sao chết?"

"Cha mẹ hai đứa nó phản đối, không cho quen. Tụi nó không có nương tựa được ai. Hai đứa nghĩ quẩn, mua thuốc ngủ, thuốc trừ sâu rồi ôm nhau chết ở trỏng."

"Tội vậy.."
________________________________

Chương trước Chương tiếp
Loading...