Tia Nắng Ấm Cùng Bao Cơn Gió
thư tay (!)
________________________________
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM.
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
__________________________
Giấy báo tử.
Họ tên người báo tử: Dương Hoàng Yến, sinh năm: 1941.
Quan hệ với người chết: Người hôn phối chưa thành.
Họ tên người chết: Nguyễn Khoa Tóc Tiên. Giới tính: Nữ.
Nơi thường trú/tạm trú: thôn Vĩnh Trạch, xã Phước Đông.
Đã chết vào lúc: 3 giờ 56 phút sáng, ngày xx tháng xx năm 1975.
Nơi chết: trạm y tế khẩn cấp.
Nguyên nhân chết: Hy sinh trong khi làm nhiệm vụ hành quân chiến đấu tại mặt trận B.
Ghi chú thêm (nếu có): Hiện thi hài chưa thể đưa về quê nhà do điều kiện chiến sự. Liệt sĩ được đồng đội mai táng tại đơn vị.
...
-"Mình ơi em không dám tin.. hôm đó đáng lẽ mình phải về với em mà.. em ngóng từ bến xe về hiên nhà.. em tưởng mình về lấy em. Em đâu ngờ mình đi rồi.."-
Dương Hoàng Yến ngồi kế phần mộ khắc bốn chữ "Nguyễn Khoa Tóc Tiên." một cách lem nhem.
Tựa bên phần mộ, nàng cầm bó hoa nhỏ mua vội ngoài chợ lớn để lên phần đất mềm, nhẹ giọng kể lại những ngày vắng Tiên, những khi chỉ vì nhớ quá mà rấm rứt bật khóc trong đêm, mấy lúc ốm đau phải tự chịu không dám kể dù chỉ là qua thư, và như thể tim Tóc Tiên đang đập, như thể cô vẫn ngồi đây và nghe nàng nói..
Và nàng không thể tin, người hằng đêm nàng ngồi dưới cây đèn dầu, nắn nót tròn trịa từng con chữ gửi đến lời thương tiếng yêu, giờ đã gần đất xa trời.
Trở về nhà cùng tấm lòng bị khoét sâu, nàng đơn độc đưa mắt nhìn xung quanh, nhà nào nhà nấy trước hiên đều có những đôi dép lộn xộn, chiếc balo hành quân để vội trước cửa. Nhìn lại mình ngồi co ro bên bậc thềm, lặng lẽ.
Mi mắt nàng trũng nặng, lòng ẩm ướt.
Đến khi nam chiến sĩ mà nàng ngờ nghệch một lúc mới nhận ra là đội trưởng tiểu đội của cô đứng trước mặt, nàng vội vàng lau đi nước mắt, đứng thẳng dậy.
-"Chào cô.. Yến."-
Đinh Thành Trung đưa đến một bộ quân phục rách rưới, chiếc mũ cối mẻ một góc lớn, móp méo.
-"Liệt sĩ.. hy sinh khi chiến đấu tại mặt trận B, do bom đạn khi đang chuyển quân. Đáng lẽ cô ấy sẽ sống, nhưng khi cô xung phong chạy ra kéo đồng đội bị thương vào hầm, đạn găm thẳng vào ngực. Nam chiến sĩ đó không sao.. còn cô ấy.."-
Dương Hoàng Yến run run, tay chầm chậm ôm lấy bộ đồ và chiếc mũ Thành Trung đưa tới.
-"À.. trước khi cô Tiên nhắm mắt, còn gượng dậy tôi đưa bức thư này cho cô.. nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước nhé."-
xx/xx/19xx.
Mình thương chào em. Hổm rày mình tăng được vài lạng, em thấy mình có giỏi không nè? Không bự con như trước khi đi đâu, vì xa em mình ăn không ngon ngủ không yên em à, mình nhớ em quá chừng em ơi. Quỳnh bảo chừng nào về, nó lấy út Thy ngay và luôn em ạ. Mình không thua nó được đâu, về cũng phải lấy em ngay và luôn!
Nguyễn Khoa Tóc Tiên.
Yến cầm thư trên tay, một tờ giấy nhăn nhúm, máu loang lổ làm nét chữ trở nên cực kì khó đọc. Một bức thư không kịp gửi, và cũng không thể tự mình gửi.
-"Mình ơi..."-
Nàng kêu tiếng "mình" nhẹ như thở, nàng nhớ mình, nhớ hơi ấm, nhớ đôi bàn tay, nhớ ánh mắt dịu dàng chỉ độc tôn cho mình nàng.
Khi cô đi, nàng cũng đã tự hỏi.
"Liệu nếu mình không thể về thì sao?"
Nàng không ngờ, là cô không thể về thật.
Dương Hoàng Yến hằng ngày chật vật với ba gian nhà rộng, một thân một mình ngóng người thương về dù không rõ sống chết ra sao vào những ngày không có hồi âm gửi đến. Rời xa Tiên việc gì cũng thật khó, làm gì cũng nhớ, lúc nào cũng mong.
"Trời đất!! Yến, sao em đứt tay vậy, vào đây mình coi coi. Mình nói em để đó đi em hổng nghe mình hả?"
"Yến, để đó đi mình ra xem cho, nắng quá à, mình lo em."
"Em ơi, hôm qua mình nghe em nói muốn ăn canh súp hả? Mình có nhờ út Thy đi mua rau. Mình nấu cho em ăn hen?"-
"Em hư là mình đánh đòn, hổng có thương nữa đâu à."
"Ơ mình có ghét bỏ gì em đâu? Ban chiều mình bảo em vào nhà tại mưa, mình có ghét bỏ gì em đâu. Em ngoan mà."
Nàng đọc một lần nữa lá thư đội trưởng Thành Trung vừa đưa cho mình, nàng cất, cất lại trong một chiếc rương gỗ.
-"Mình nói dối.. mình thất hứa với em.. mình nói mình về mình lấy em.."-
Nguyễn Khoa Tóc Tiên từng hứa với nàng rằng sẽ về, sẽ lấy nàng.
Nhưng cô cũng đã nói sợ rằng sẽ không thể về, sẽ không thể giữ lời.
Dương Hoàng Yến chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu chiến tranh kết thúc, nhưng hồn của Tóc Tiên vẫn trên chiến trận.
Có thể nhiều người sẽ nói chỉ cần cố gắng vượt qua, điều đó là điều bình thường trong những điều kiện và hoàn cảnh khắc khổ.
Hoàng Yến biết rất khó, nhưng nàng không nghĩ là nó khó đến vậy. Tới cả giọng cô nàng còn không quên được, trong nhà quanh đi quẩn lại đâu cũng là bóng hình cô cặm cụi làm cái này cầm cái kia.
Trong căn nhà ba gian là một thước phim cũ, mỗi lần hồi tưởng đều là những dòng phim mơ hồ, mờ đục. Ở tấm trải giường, như thể trở về khoảnh khắc Hoàng Yến bị bệnh nằm vật vờ như chờ chết, Tóc Tiên sốt sắng chạy tới chạy lui trong nhà, mặt mũi dù cố tỏ ra không có gì đâu nhưng hoàn toàn không giấu được sự lo lắng trong đáy mắt. Gian bếp như thể còn cô đứng đó lặt từng cọng rau, rửa từng thớ thịt. Mọi thứ như thể chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Vậy giờ khi không còn Tiên bên cạnh nữa, Yến sẽ như thế nào nhỉ?
Liệu Yến có còn được ăn hương vị thịt quen thuộc, được ôm trong lòng hay nâng niu đến sinh hư không? Liệu còn được hôn vào mỗi khi nàng tủi thân hay hờn giận?
Xa rồi nhưng nàng vẫn nhớ tiếng gọi "em ơi" của cô ở hiên nhà vào hè năm đó.
Lắm lúc nằm chiêm bao, nàng vẫn thấy Tiên về với bộ đồ hành quân sờn vai, cô nhìn nàng cười, và bật khóc trong mộng.
...
Cũng đã gần ba năm.. từ cái ngày Yến nhận được bộ đồ, chiếc mũ cối, và tấm chân tình Tiên để lại nơi đây.
-"Ủa bên kia làm gì sôm quá vậy chị bảy?"-
-"Ủa không biết hả? Bữa nay đưa tang cô Yến đó. Nghe nói bị bạo bệnh gì mà, thương lắm, cô Hằng ở đó là thân nhân tự nguyện đưa tang. Khóc quá trời khóc, sướt mướt."-
-"Trời. Thấy cô còn trẻ vậy mà, tội nghiệp quá vậy?"-
-"Nghe người ta kể lại, hồi trước cô có vị hứa hôn tự nguyện đánh trận, cô Yến giữ lại mấy bức thư nhỏ trong cái rương gỗ. Trước khi chết, cô thều thào xin được chôn cùng với chiếc rương gỗ. Để kiếp sau cô nhớ ai từng là người thương cô nhất trên đời."-
Ừ thì đúng vậy.
Khoảnh khắc nằm trên giường, đúng ngay chỗ Tóc Tiên từng chăm sóc mình. Nàng níu lấy tay cô Hằng, giọng yếu ớt.
"Chị Hằng.. em có cái rương gỗ, ngay dưới tủ.. khi em chết.. chị bảo người ta chôn em cùng với cái rương đó nhé.. em sợ nếu không, em sẽ quên ai là người đã từng thương em nhất trên đời.."
Có bấy nhiêu đó thôi mà lòng Dương Hoàng Yến vỡ nát. Tay nàng run, mắt nàng mờ, tất cả nàng còn biết được là tiếng cô Hằng gọi thật lớn và sốc nàng thật mạnh.
Đừng mà, đừng sốc Yến mạnh quá..
Tóc Tiên cũng sẽ đau lắm..
___________________________________
Nhiều năm sau khi chôn cất, ở một bãi đất hoang vu vắng vẻ. Nơi chỉ đơn độc hai bia mộ.
Người ta không thể nhìn rõ cả tên, chỉ có thể mơ hồ đọc ra chữ Tiên và Yến. Không biết ai đã nói lên câu chuyện, họ đồn rằng trước khi chết hai người đã tuyên thề sẽ đi cùng nhau, chỉ cần còn chờ ở một nơi, dù là cõi chết, vẫn sẽ tìm thấy người còn lại.
Khi khai quật khu đất trống cho một dự án lớn được chủ thầu xây dựng yêu cầu, họ tìm thấy một hộp gỗ.
Trải qua bao mùa mưa nắng, hộp gỗ đã bung khớp, phần gỗ cũng trở nên mốc đi, chỉ còn những bức thư xếp chồng lên nhau vẫn có vẻ là còn nguyên vẹn. Bao nhiêu bức thư cũng tan ra thành sớ khi họ chạm vào. Tuyệt nhiên chỉ có bốn chữ "Mình thương chào em" còn nguyên vẹn.
Họ bảo với nhau đó là một lời thề, lời hứa hẹn, người đi và kẻ đợi, chỉ có điều.. cuộc hẹn đã trễ một đời.
Một lá thư bị kẹt dưới một cổ quan tài lớn.
xx/xx/xxxx.
Mình ơi em nhớ mình lắm, em sắp được gặp mình rồi.
Em biết ở đó vẫn có mình đợi, như cái cách em từng đợi mình vậy. Mỗi lần nằm chiêm bao mình hay về thăm em, em khóc, rồi em thấy mình cũng khóc giống em, mình muốn lau nước mắt cho em nhưng tay mình mất rồi còn đâu. Từ khi mình đi nhà cũng không còn ai đốt lửa ấm cùng em nữa, chẳng còn ai rầy la em mấy khi em khiêng đồ nặng. Nhưng mình đừng lo nha, em sắp tới bên mình rồi đây, sớm thôi. Ở đó liệu mình vẫn còn muốn lấy em chứ?
Viết từ nơi người thương vẫn chờ.
_________________________________
nhẹ nhàng tình cảm th trời.