(Thuần Việt) (Duyên Gái) Lụa Trắng Trong Đêm
Chương 17: Cái Giá Của Một Cái Nắm Tay
Sau câu nói đó, cả phủ họ Trần như nín thở.Cậu hai không ngờ mợ Hai lại dám nói thẳng như vậy—ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trước mặt đầy tớ, người hầu, bà quản sự.Cậu ta sững người chỉ trong một khắc, rồi quát lớn:“Giỏi! Rất giỏi! Vậy từ nay, em với con hầu của em… tự lo mà sống!”Tiếng sấm nổ rền trời. Không ai dám lên tiếng.Mợ Hai không nói gì thêm. Nàng chỉ nhẹ nhàng quay sang, đưa tay nắm lấy cổ tay Nhàn đang run rẩy dưới đất.“Đi theo mợ.”—Chiều hôm đó, cả phủ bàn tán rối ren. Mợ Hai không rời phủ, nhưng bị ép dọn xuống khu nhà kho cũ phía sau vườn cam—vốn dành cho những đứa hầu bị phạt.Phòng chỉ vừa đủ hai người nằm, vách gỗ mục nát, mưa tạt qua khe hở. Nhưng mợ Hai không than một lời. Nàng chỉ ngồi lặng trên chiếc chiếu mỏng, mặc chiếc áo đơn sơ, mái tóc không còn uốn xoăn như ngày trước.Nhàn thì quỳ một góc, suốt từ lúc vào phòng. Nó vừa mừng, vừa sợ. Mừng vì được ở bên mợ. Sợ vì chính nó là lý do khiến mợ bị đẩy khỏi cuộc sống nhung lụa.“Mợ… mợ đừng vì con nữa…” – cuối cùng, nó nghẹn ngào thốt lên.Mợ Hai quay sang, giọng vẫn bình thản như suối chảy:“Mợ không vì ai cả. Mợ chỉ làm điều mình thấy đúng.”“Mợ mất hết rồi…” – Nhàn nấc lên – “Danh tiếng, phòng ốc, quyền lực… tất cả…”“Chỉ là những thứ người ta gán cho mợ. Không phải của mợ.”Rồi nàng nhìn Nhàn thật lâu, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước nữa. Mà là ấm. Rõ ràng. Kiên quyết.“Còn con, Nhàn, là điều duy nhất mợ từng chọn.”Nhàn bật khóc. Không thành tiếng, chỉ bấu lấy vạt áo mợ Hai mà nức nở như một đứa trẻ lần đầu được người lớn ôm chặt.—Tối ấy, mưa đổ ào ạt. Mái gỗ kêu cọt kẹt, nước mưa thấm vào giường chiếu. Nhưng trong gian phòng ẩm thấp ấy, hai con người—một mợ Hai từng kiêu sa, một con hầu từng khờ dại—ngồi sát bên nhau, tay trong tay.Chẳng có ai chứng kiến. Cũng chẳng cần.Vì khi thế gian quay lưng, chỉ còn ánh mắt người kia là nơi để tựa vào