[thơ.]
muộn rồi mà sao còn.
đêm trăng sáng, phố tắt đèn,muộn rồi mà sao còn,chưa say giấc?vẫn triền miên trong say mê ngây ngất,hóa ra tôi, đã ôm tương tư mất rồi...nắng vàng thả mình cùng mây trôi,nụ cười nànglàm con tim thổn thức,ngân vang từng điệu nhạctâm hồn dẫu chai sạn,cũng bừng tỏa làn gió thu nồng,vắt tay lên trán ta mơ mộng,mặc biết chỉ là ước mong...nắng hồng,ta trôngbóng nànggiữa dòng đời mênh mông....một giờ sáng, đầu quay mòng mòngnàng bỗng trở thành nỗi nhớ miên mannhư sông sâu chẳng cạngió mưa cũng chẳng màng.ầm thầm, tựa Sa Pa tĩnh lặng,gieo tên em, gieo nỗi nhớ sâu nặng,nói với tôi, với cả những áng sao nàybạn tâm giao của tôi đấy!thơ mộng như mây, thêm chút óng ánh,chút khát khao giữa bầu trời se lạnh,còn bao lâu để dừng lại, khúc độc hành....tôi lẳng lặng ngắmtrong góc phòng hiu quạnh,trần nhà quay, đầu tôi cũng như bay,lật qua lật lại, cũng gần hai giờ sángđầu óc thêm mụ mị, mơ màngtôi như một kẻ lang thangtìm đến sao như bờ vai vững chãi,để vỗ về cho tình đầu non dại,tôi khờ khạo, trót thề mãi yêu.bóng ai quyến rũ mĩ miều,tôi thừa biết, chẳng thể nào với tớinhư một gã buôncùng một món hờitôi trung thực, toàn tâm hết mực,nên chẳng bao giờ được lợi khi yêu..thơ tình, tôi học theo Xuân Diệuchẳng mượt mà,chỉ vài vần đơn điệu...cả tâm hồn góp nhặt hai ba câuvương đôi mắt, thăm thẳm nỗi u sầuchắp đầu bút, tôi viết:chuyện đơn phương, tình làm chi có hậu...?nên cứ chờ, chờ mãi làm gì đâu?lục sắc không xuất hiện sao cứ cầu,sau cơn mưa, trời quang mây tạnh....sao nghe tôi kể chuyện tình chóng vánh,cũng nghe tôi kể về nỗi nhớ thương...sao bảo rằng, chia đôi cũng lẽ thường,bởi có ai cả đờichung đường,chung lối...tất cả cũng chỉlà tôi viết mà thôi...