The Vampire Princess [NP, nữ công futa, H+] (tái bản 2022) - Slow update
Chap 57
- A... arg... C... cứ... u......- Dỏng cái tai lên mà nghe cho rõ đây, nhãi ranh: Ta là David Houston, quản ngục trưởng của hầm ngục số 2, mới hôm qua là sinh nhật tròn 415 tuổi của ta đấy.
Trong 15 phút đó, từ gian hầm phát ra rất nhiều tiếng kêu la thất thanh và khóc lóc thảm thiết của một người đàn ông, xen kẽ là giọng cười lanh lảnh vui thích của một đứa trẻ. Những tù nhân gần nơi đó ai nấy đều quay lưng lại với cảnh tượng huyết nhục bay tán loạn, thâm tâm cầu nguyện rằng sẽ có tín hiệu nào đó từ truyền tín thạch của quản ngục trưởng - thứ duy nhất có thể khiến cho hắn dừng lại mọi đòn tra tấn man rợ của mình và nhanh chóng rời đi cùng với một biểu cảm hạnh phúc trên mặt. Như thể có một thế lực nào đó đã nghe thấy và đáp lại lời cầu nguyện của chúng tù nhân, truyền tín thạch của quản ngục chợt loé sáng. Kia rồi! Vị cứu tinh kia rồi! Bọn hắn không biết đầu dây bên kia là người nào, nhưng bất kể đó là ai, xin ngàn lần đội ơn cảm tạ!- A, nee-sama ạ? Em biết rồi! Đợi chút em tới liền nè~Thân ảnh của cậu trong thoáng chốc đã biến mất đằng sau cánh cửa đá được đóng vào cái sầm.- Này... Ông còn sống chứ...?Chúng tù nhân ở xung quanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nhìn sang song sắt của 258 mà quan ngại cất tiếng hỏi.Dĩ nhiên là không có bất cứ hồi đáp nào của gã, mà chỉ có tiếng rên rỉ trong đau đớn thấu xương thôi..Mỗi lần vung tay đánh kẻ khác bầm dập đến ba má nhìn còn không ra, David luôn có một thắc mắc như này: Vì sao, khi đánh người ta, bản thân lại cảm thấy có gì đó... buồn bực? Giống như là phải trơ mắt nhìn kẻ khác nhận được đồ chơi mới còn mình thì không có gì cả. Cậu cũng muốn mà. Tại sao cậu lại làm công việc này lên người khác, nhưng lại không ai làm chuyện tương tự lên cậu?Cậu biết. Cậu muốn nó.Những đòn roi ấy, nếu như chúng giáng lên da thịt của cậu, hẳn là sẽ đau lắm. Đau đến nỗi, ở phía dưới của cậu sẽ có phản ứng. .- Bỏ chị ra coi, cái thằng nhóc nghịch ngợm này!Khi cô gái đó, người mà cậu vẫn luôn gọi bằng một chất giọng ngọt ngào là 'nee-sama', dứt khoát cầm cổ tay của cậu mà giật ra khỏi người cô. Ở nơi cổ tay hằn đỏ, và cô ngay lập tức tỏ vẻ hối hận khi trông thấy chúng:- X... Xin lỗi em, David. Chị không cố ý làm đau em...David nhìn xuống cổ tay của mình, cảm giác ẩn ẩn đau vẫn hiện hữu, nhưng chỉ trong chốc lát là lại biến mất. Cậu ngước lên, tươi cười, một nụ cười hồn nhiên của trẻ con:- Không sao đâu, Mia nee-sama! Chút này chả nhằm nhò gì đâu!Chẳng nhằm nhò gì thật. Cô không thể nào mạnh tay hơn với cậu được sao? Như là đạp cậu này? Dùng đôi chân đó và đá cậu ra xa này? Hay mắng chửi cậu bằng những tính từ thậm tệ nhất này? Quả nhiên vẫn là vì cậu chỉ như một thằng em trai nhõng nhẽo cần được nhường nhịn đối với cô mà thôi.Cậu phải làm gì thì mới có thể khiến cho người ấy nhìn cậu bằng một cặp mắt khác bây giờ? Cậu đã là người lớn. Cậu có những ham muốn của người lớn. Thậm chí còn bày đủ trò để trèo lên giường cô ấy rồi. Và điều đó càng khiến cho David ghét bỏ cơ thể của mình hơn. Lần đầu tiên cậu có cái suy nghĩ chán ghét bản thân như thế này. Lần đầu tiên, cậu muốn thoát khỏi cái vỏ bọc trẻ con mà vốn tưởng rằng nếu cứ để vậy tới chết thì cũng chẳng hề gì.Giá như cái khối thân thể chết tiệt này có thể lớn lên, dù chỉ một chút nữa thôi..
Ngay từ những ngày đầu tiên gặp cô, cậu đã quyết định sẽ trở nên thân thiết hơn với người này. Cậu không sao ngăn được chính mình bị thu hút bởi người, vì trước giờ chẳng có thứ gì khiến cho tim cậu rung động như thế này cả. Cách biệt tầng lớp thì đã sao? Xấu xí thì đã sao? Thiếu nữ này đặc biệt theo cách của riêng mình, và cậu thích điều đó.
Cậu đã nghĩ rằng thứ cảm tình mình dành cho cô ấy cũng tương tự như cách cậu yêu quý các chị của mình. Những người chị của cậu dù đối xử với cậu rất tốt, nhưng ai cũng hung hãn đến đáng sợ. Mia lại khác. Cô ấy có khiếu tấu hài bẩm sinh, dịu dàng, lúc nào cũng trông lơ đãng nhưng hành xử lại thấu đáo biết mấy.
Nhưng rồi, khi cô ấy dần trở nên gần gũi hơn với người khác. Khi cô ấy nằm gọn trong vòng tay của Josh, khi cô ấy toả ra mùi hương của Kyle, khi cô ấy nhìn Evan với một ánh mắt đầy nâng niu...
Chà, cảm giác nóng giận đang bừng bừng trong lòng vì chỉ có một mình cậu là bị phớt lờ này đã khiến cho cậu nhận ra, cô không còn đơn thuần là một người chị nữa rồi.
.
- ... Ể?
Một buổi sáng tinh mơ thức dậy, David xém nữa là bị doạ cho hồn bay phách lạc.
Chiếc giường này... hình như có nhỏ đi một ít thì phải?
Không. Không phải là cái giường nhỏ đi. Là cậu đã lớn lên.
- ... Giọng của mình?
Cũng thay đổi rồi, tuy là vẫn nghe ra được chất giọng trong trẻo của một cậu thiếu niên. Phải, là của một thiếu niên, không phải là của một cậu bé.
Liếc xuống phía dưới, bộ phận tính nam đang mạnh mẽ ngẩng đầu. Trước giờ nơi đó chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là tiểu tiện. Nhưng bây giờ đây, có một thứ chất nhờn màu trắng đục đang chậm rãi nhả ra từ trên đỉnh đầu.
Nó thành như vậy hẳn là vì giấc mơ hồi ban nãy khi ngủ. Cậu đã mơ thấy một giấc mơ ướt át.
Thật ngộ nghĩnh. Cũng bốn trăm mười mấy tuổi rồi chứ ít gì nhưng tới tận bây giờ mới được trải nghiệm qua những hiện tượng của các cậu trai mới dậy thì - Mộng tinh.
Trong mơ, cô ấy đã ôm lấy cậu bằng sự ôn nhu, cắn vào nơi sau gáy cậu bằng sự chiếm hữu, đánh lên hai cái mông nhỏ của cậu vì cậu hư hỏng, và thúc mạnh vào trong thành ruột cậu bằng cây thịt to lớn kia. Mùi hương nồng nàn của cô lấp đầy khứu giác và đẩy cậu tới đỉnh khoái lạc.
Dù chỉ là mơ mà thôi... Nó phải tuyệt vời như thế nào nếu như tất cả những thứ đó đều xảy ra ở ngoài đời thật nhỉ.
Ngỡ ngàng tột độ, và sau đó là vỡ oà sung sướng. Cậu đã lớn lên rồi, cô sẽ chấp nhận cậu, đúng chứ?
'Không.'
Cậu có thể thấy được vẻ mặt của cô đang nói lên điều đó. Ngay cả khi tầm mắt của cô đã không còn là từ phía trên nhìn xuống, ngay cả khi hai ánh mắt đã ngang hàng với nhau, cô vẫn là dùng sự bối rối của mình để từ chối tình ý của cậu.
Tàn nhẫn thật. Người con gái này hẳn phải có một trái tim tạo từ sỏi đá. Tuy miệng lúc nào cũng nói thương cậu, khen cậu đáng yêu, nhưng mặt khác lại cứ chà đạp lên trái tim cậu không hề tiếc rẻ.
Cậu điên mất thôi.
Cứ đà này, cậu sẽ phát điên lên mất.
.
.
.
- David, ngừng lại đi...! Em đang mất kiểm soát rồi...!
Mia cầm cổ tay của David mà cẩn thận gỡ chúng ra khỏi người mình. Dù rất không muốn chạm mặt với cậu, nhưng Mia vẫn quyết định xoay người lại và đối diện cậu thiếu niên.
- Cho dù em có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, thì thật xin lỗi, chị vẫn không thể nào đối với em làm những chuyện như vậy được. Vì em là—
- Là em trai. Em biết chứ, biết rất rõ. Và đó cũng chính là điều duy nhất khiến em phải hối hận cho cái cách hành xử của mình trước đây. Chính em đã khiến cho chị quen với hình tượng 'đứa em trai bé bỏng' này.
David lui về sau vài bước, cười khổ. Mia thở phào vì giãn được khoảng cách với cậu ta. Ôi mẹ ơi, cô đã chọc nhầm phải cái ổ nhện nào thế này? Không nghĩ tới bộ mặt thật của David mà cô vẫn luôn thắc mắc lại có thể tới cái mức độ này!
- Việc chị cùng bọn họ... qua đêm, đó cũng là do sơ suất của chị, và nó tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nên xin em, đừng làm cho chị phải khó xử hơn...!
- Haha... Không bao giờ xảy ra nữa? Chị chắc chứ?
Đối diện với nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai của David, Mia bất giác chột dạ.
Phải rồi, điều gì sẽ đảm bảo rằng những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa? Chính là không điều gì cả. Trong khi phần lí trí vẫn luôn không ngừng nhắc nhở chính mình phải ngay thẳng thì cái phần tham lam muốn nuốt chửng mọi thứ kia sẽ luôn tìm cách để thao túng lí trí.
Đó là một cuộc chiến nội tâm không thể tránh khỏi, khi trong khối thân thể này đang chứa một 'ân huệ' không sao mà khước từ được.
... Không. Cô chẳng thể cứ đổ lỗi cho 'bản thân kia' mãi như thế này được.
Sâu trong tâm khảm, cô biết rằng, chính mình đã dung túng cho sự phóng đãng này.
Lúc này đây Mia đã ý thức được sâu sắc hai chữ 'nghiệp quật' nó có tư vị như thế nào rồi. Nhất định về sau cô sẽ chú ý hành động của mình hơn, không để bản thân bị sắc đẹp làm mù con mắt được nữa...
Nhưng là, bỗng nhiên tầm nhìn của cô hơi mờ mờ.
Mí mắt cũng trở nên nặng trĩu.
Tay chân không thể cử động.
A... buồn ngủ quá.
David... thằng bé dường như... đang cười?
Thôi rồi lượm ơi. Chết con đ* mẹ rồi.
- ... Nee-sama, nếu như bọn kia đã có được một đêm với chị, vậy thì em cũng phải có. Như vậy mới gọi là công bằng chứ...
A/N: 11/7/2022, 22h39.
Chẹp, càng ngày tui càng lên tay. Chap này chỉ cần chỉnh lại những con số thôi, chứ giọng văn càng ngày càng chắc rồi hmu hmu giỏi lắm tôi của hai năm trước ơiiiii