Thanh Xuân Bên Cạnh Cậu

Chương 26



Mặt trời dần khuất sau dãy tòa nhà cao tầng, nhuộm cả một góc trời thành màu cam rực rỡ. Những tia sáng yếu ớt len lỏi qua từng tán cây, đổ xuống mặt đất những vệt loang lổ dài ngắn khác nhau.

Gió nhẹ thổi qua sân trường, cuốn theo vài chiếc lá khô lả tả rơi xuống con đường lát đá. Không khí mùa thu mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, không quá buốt giá nhưng cũng đủ khiến người ta khẽ rụt cổ lại trong chiếc áo khoác mỏng.

Giữa khung cảnh yên bình ấy, Bạch Nguyệt An lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc dẫn từ thư viện về ký túc xá.

Tay cô cầm theo một túi giấy nhỏ đựng hai cuốn sách vừa mượn, ngón tay hơi siết lại, như thể đang vô thức níu lấy một thứ gì đó.

Hôm nay, cô dành nguyên buổi chiều trong thư viện, chăm chú đọc sách mà không nhận ra thời gian trôi qua. Thế nhưng, dù là đọc sách hay đi bộ như bây giờ, đầu óc cô vẫn cứ lơ đãng một cách kỳ lạ.

Cô không có ý định đi nhanh, cũng không có điểm đến rõ ràng. Chỉ là theo thói quen, sau những giờ học dài, cô thường đi dạo một vòng quanh sân trường trước khi trở về phòng.

Chỉ là hôm nay, cảm giác trong lòng có chút khác biệt.

Khi đi ngang qua khu vườn nhỏ sau tòa nhà chính, bước chân Bạch Nguyệt An vô thức chậm lại.

Ánh mắt cô bất giác hướng về phía trước.

Dưới một gốc cây lớn, có hai người đang đứng cạnh nhau.

Một người, cô nhận ra ngay lập tức.

Lạc Thanh Du.

Còn người còn lại—là một cô gái có mái tóc dài, buộc hờ một nửa phía sau, gương mặt thanh tú với đôi mắt sắc sảo nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng.

Nguyệt.

Chị khóa trên mà dạo gần đây cô có nghe nhắc đến.

Bầu không khí giữa hai người ấy dường như rất tự nhiên, không có chút gượng gạo hay xa cách.

Thế nhưng, chính điều đó lại khiến cô dừng bước.

Tại sao cô lại có cảm giác xa lạ đến thế?

Bạch Nguyệt An không tiến lại gần, nhưng cũng không rời đi ngay.

Cô chỉ lặng lẽ đứng đó, cách họ không quá xa, đủ để nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Thanh Du.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của Du

Một Lạc Thanh Du trầm tính, đôi khi có chút lạnh lùng.

Một Lạc Thanh Du khi vui vẻ sẽ cười lớn, thoải mái trêu đùa với bạn bè.

Một Lạc Thanh Du đôi khi hơi bướng bỉnh, có phần trẻ con, nhưng cũng có những khoảnh khắc trầm tư mà cô chưa từng hiểu hết.

Nhưng hôm nay, cô lại nhìn thấy một Lạc Thanh Du khác.

Là một Lạc Thanh Du cười dịu dàng.

Không phải kiểu cười trêu chọc thường thấy.

Không phải kiểu cười bất cần hay phớt lờ.

Mà là một nụ cười nhẹ, mềm mại, mang theo chút ấm áp, xen lẫn một cảm giác... thư thái.

Nụ cười đó là dành cho Nguyệt.

Gió nhẹ thổi qua, làm tung bay vài sợi tóc lòa xòa trên trán Lạc Thanh Du.

Nguyệt khẽ nhíu mày, đưa tay vén lại giúp Du một cách tự nhiên.

Du không né tránh.

Chỉ khẽ mỉm cười nói cảm ơn, giọng nói không có vẻ gì là xa cách.

Cảnh tượng ấy khiến trái tim Bạch Nguyệt An khẽ rung lên.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng cô, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra từng gợn sóng nhỏ lan rộng mãi không thôi.

Cô không biết mình đứng đó bao lâu.

Chỉ biết rằng, khi nhận ra tim mình đang đập nhanh hơn một chút, cô mới giật mình quay đi.

Bước chân Bạch Nguyệt An nhanh hơn hẳn so với lúc nãy.

Nhưng dù cô có bước nhanh thế nào, hình ảnh khi nãy vẫn cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí.

Cô không thích cảm giác này chút nào.

Không thích cái cách Du cười dịu dàng với người khác.

Không thích cái cách Nguyệt chạm vào Du một cách tự nhiên như vậy.

Không thích cái cách họ đứng cạnh nhau, trông có vẻ rất thoải mái, rất thân thiết.

Không thích... cảm giác như thể bản thân là người ngoài cuộc.

Cô không hiểu tại sao mình lại có phản ứng như thế này.

Chẳng phải cô và Du chỉ là bạn sao?

Du có quen ai, thân thiết với ai, đâu liên quan gì đến cô?

Nhưng mà...

Nếu đã không liên quan, vậy tại sao tim cô lại thấy khó chịu như vậy?

Bạch Nguyệt An rảo bước thật nhanh về ký túc xá, nhưng khi đến nơi, cô không vào phòng ngay.

Cô đứng bên ngoài hành lang một lúc lâu, tựa người vào lan can, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa.

Bầu trời đã tối hẳn, những tòa nhà trong trường bắt đầu lên đèn, phản chiếu ánh sáng xuống mặt sân lát đá.

Những sinh viên khác đi ngang qua, cười nói rôm rả, nhưng cô không để tâm đến bất cứ điều gì.

Tay cô siết nhẹ quai túi giấy, những khớp ngón tay trắng bệch ra.

Bỗng nhiên, cô muốn tìm ai đó để nói chuyện.

Nhưng lướt qua danh bạ trong điện thoại, cô lại không biết nên gọi cho ai.

Gọi cho Trình Dịch ư? Nhưng cậu ấy chắc đang bận với câu lạc bộ.

Gọi cho bạn cùng phòng? Nhưng họ cũng không hiểu được cảm giác này.

Và quan trọng nhất người mà cô muốn nói chuyện nhất, chính là người khiến cô có cảm giác này.

Thế nhưng, Bạch Nguyệt An biết rõ, lúc này đây, cô không thể gọi cho Lạc Thanh Du được.

Vì chính cô cũng chưa hiểu rõ bản thân đang nghĩ gì.

Vì cô biết, chỉ cần nghe giọng Du, những cảm giác mơ hồ trong lòng sẽ càng trở nên rõ ràng hơn.

Và cô sợ rằng, mình sẽ không thể che giấu chúng được nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...