Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 76



Nỗi buồn trào dâng trong lòng Bách Hân Dư dần dần lắng xuống như thủy triều giữa những lời an ủi dịu dàng của Chu Di Hân, cô thả lỏng cơ thể, vùi mình vào lồng ngực Chu Di Hân rồi nhắm mắt lại.

Dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nàng, giọng nói của nàng đặc biệt khiến người ta yên tâm hơn bao giờ hết.

"Muốn thì cứ khóc đi." Nhìn Bách Hân Dư cứ dựa vào mình mà không có phản ứng gì, Chu Di Hân còn tưởng rằng người này lại đang che giấu cảm xúc.

"Sao thế?" Bách Hân Dư hé mở nửa con mắt, lười biếng liếc nhìn nàng, "Em muốn nhìn thấy chị khóc à?"

Chu Di Hân ôm đầu cô, tức giận vỗ đầu cô: "Em đâu có cái tật xấu đó chứ? Chỉ thấy cảm xúc của chị không có chỗ giải toả, nghẹn hoài sẽ khó chịu."

"Chị có giải toả, định kỳ sẽ đi tư vấn tâm lý, nếu không...." Bách Hân Dư cười chế giễu bản thân, "Đã sớm thành kẻ tâm thần từ lâu rồi."

Bách Hân Dư thản nhiên nói, nhưng Chu Di Hân nghe xong lại cảm thấy đau lòng.

Đang lúc không biết nên nói cái gì an ủi, liền nghe Bách Hân Dư nhàn nhạt nói: "Có thể khiến chị khóc, chắc có lẽ là chuyện kinh thiên động địa."

Mặc dù Chu Di Hân cố gắng duỗi thẳng lưng, nhưng Bách Hân Dư cao hơn nàng, dựa vào ngực nàng một lúc lâu, eo cô tự nhiên đau nhức. Vì thế miễn cưỡng dịch đầu, tựa cằm lên vai nàng.

"Chị từng khóc vì em." Bách Hân Dư nói rõ từng chữ một.

Chu Di Hân sửng sốt, kinh ngạc quay mặt lại.

Đang yên đang lành! Khóc cái gì chứ!

Nàng hỏi: "Sao lại khóc?"

"Khóc vì em không cần chị." Bách Hân Dư thấy vẻ mặt nàng vẫn còn hoang mang, giúp nàng nhớ lại: "Ngày chị muốn yêu đương hẹn hò với em, em không chịu, chị mới phát hiện chỗ này của chị đau quá."

Bách Hân Dư ôm ngực, nghĩ tới nước mắt rơi ngày hôm đó, vừa hoang mang vừa buồn cười.

"Chị ngồi trong xe không ngừng suy nghĩ, rõ ràng bản thân đã bày tỏ rất chân thành, sao lại từ chối chị chứ? Đợi đến lúc định thần lại thì đã khóc như mưa rồi."

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Chu Di Hân, Bách Hân Dư bất mãn hỏi: "Em không đau lòng cho chị sao?"

Chu Di Hân không phải không đau, nàng có chút khó hiểu: "Em không đồng ý yêu đương với chị... sẽ làm chị đau lòng thế sao?"

"Đúng vậy." Bách Hân Dư quả quyết thừa nhận.

Chu Di Hân lại lên tiếng, không cần suy nghĩ nói một câu: "Vậy sau này lỡ chúng ta chia tay thì thế nào?"

Nói xong, Chu Di Hân cũng khá kinh ngạc, nàng lập tức sửng sốt, không biết đây có phải là suy nghĩ trong tiềm thức của nàng hay không, đồng thời nhìn Bách Hân Dư với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Thân thể dựa vào Chu Di Hân khẽ run lên, Bách Hân Dư ngồi dậy, vừa ngơ ngác vừa nghiêm túc: "Tại sao lại phải chia tay?"

Bàn tay phải vốn đang nắm vai Bách Hân Dư vẫn còn lơ lửng trên không, Chu Di Hân hối hận hạ tay xuống đặt lên đùi cô, vô thức siết chặt, nàng không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời như vậy.

"Chỉ là nếu như..." Nàng ra vẻ tuỳ ý nói.

Bách Hân Dư đột nhiên ngắt lời nàng: "Chị không biết."

Giọng điệu không tốt, tựa hồ đang tức giận, Chu Di Hân không dám nhìn cô ấy.

"Lúc đã quyết ở bên em, thì chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay." Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân siết chặt tay, cau mày.

Chu Di Hân cố gắng bào chữa, bình tĩnh dang hai tay: "Em chỉ nói đùa thôi."

Bách Hân Dư vẫn không tha: "Không buồn cười."

Chu Di Hân chán nản thở dài: "Vậy không cười."

Bách Hân Dư khoanh tay không nói gì, nhất thời hai người cũng không để ý đến đối phương.

Chu Di Hân dựa vào lưng ghế càng thêm u sầu, mới vừa rồi chẳng chị một câu em đáp một câu, không biết dây thần nào bị đơ mà lại nói ra câu đó.

Nhưng mà, không nhịn được lại suy nghĩ, cuối cùng các cô sẽ vì lý do gì mà chia tay?

Im lặng hồi lâu, Chu Di Hân cảm thấy áy náy, dùng cùi chỏ chọt Bách Hân Dư: "Còn giận à?"

Bách Hân Dư mím môi, nghe xong câu này không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân.

Cô trịnh trọng gọi tên đối phương: "Chu Di Hân."

"Hả?" Chu Di Hân ý thức được, đây là lần đầu tiên Bách Hân Dư gọi đầy đủ họ tên của nàng, lần đầu gặp mặt thì gọi là cô Chu, sau đó thì Tiểu Chu, rồi Chu Chu, bây giờ đột nhiên gọi thế, cảm giác như đang muốn chỉnh đốn nàng vậy.

"Không được chia tay với chị." Bách Hân Dư cũng cảm thấy bản thân vô lý, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ muốn yên tâm mà thôi.

Dưới đôi mắt như ngọn đuốc của Bách Hân Dư, Chu Di Hân do dự hồi lâu, cuối cùng duỗi ngón út giơ lên.

"Có muốn ngoéo tay không?" Nàng hỏi.

Bách Hân Dư lập tức giơ tay ngoéo tay với nàng: "Một lời đã định."

"Đóng dấu không?" Chu Di Hân giơ ngón tay cái lên.

Bách Hân Dư gọn gàng in tay cái lên.

Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Chu Di Hân vui vẻ, nắm tay Bách Hân Dư: "Thật là, An Ca cũng ưa cái kiểu thế này."

Nhắc đến An Ca, Bách Hân Dư hỏi: "Tết này em có mang An Ca về quê ăn tết không?"

"Chưa nghĩ tới, nhưng mà mẹ em có bảo em về, nhưng em không biết đối mặt với ba mẹ thế nào. Rõ ràng có bạn gái nhưng lại ở trước mặt nói dối họ sao? Huống chi, ba mẹ em biết tình trạng hai đứa nhỏ, nếu mang An Ca về, chỉ sợ ở trước mặt con nói lời không nên nói."

Lo lắng của Chu Di Hân, Bách Hân Dư hiểu, cô nghĩ nghĩ định thương lượng với Chu Di Hân.

"Hai tuần nữa, ba mẹ chị sẽ về nước."

"A." Chu Di Hân có chút ngạc nhiên, Bách Hân Dư rất ít khi nhắc đến ba mẹ cô ấy.

"Nếu kết quả lần này của Lịch Lịch tốt, chị sẽ mang con bé về nhà ăn tết, nhưng nếu...."

"Không có chuyện không tốt." Chu Di Hân cắt ngang lời Bách Hân Dư

Bách Hân Dư cười khổ: "Nói chung là ba mẹ chị sẽ ở bên Lịch Lịch, có lẽ sẽ khó cho em gặp Lịch Lịch trong thời gian đó."

Chu Di Hân không chấp nhận nhưng vẫn tỏ ra hiểu: "Hiểu rồi, hào môn là thế mà, em cũng từng viết qua rồi." Nàng bắt đầu kiếm chuyện vui với Bách Hân Dư: "Chị nói xem, nếu ba mẹ chị biết sự tồn tại của em, có khi nào giống như truyện em viết, vứt cho em tấm séc 10 triệu, bảo em rời xa con gái họ?"

"Vậy chị sẽ vứt cho em tấm séc 20 triệu, cản em rời đi."

Chu Di Hân chậc một tiếng: "Không phải chuyện tiền bạc."

Bách Hân Dư trả lời: "Thế cũng đâu liên quan gì tới chúng ta."

Chu Di Hân mơ màng hỏi: "Chứ sao?"

"Đến dì Vương cũng nhìn ra được Lịch Lịch giống em, em thấy ba mẹ chị có nhìn ra không hả?"

Chu Di Hân ánh mắt âm trầm, nàng hiểu ý Bách Hân Dư.

"Đừng để bọn họ nhìn thấy An Ca." Thân là huyết thống, liếc mắt liền có thể nhìn ra An Ca và cô có điểm giống nhau.

"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Chu Di Hân hỏi.

Bách Hân Dư đợi nửa nhịp mới nói: "Sẽ giành An Ca với em."

Lo Chu Di Hân sẽ suy nghĩ quá nhiều, cô nói thêm: "Mặc dù chị sẽ không để ba mẹ làm chuyện như thế, nhưng ba mẹ chị chắc chắn sẽ nói cho bọn nhỏ biết, đồng thời tìm đủ mọi cách để An Ca đổi thành họ Bách."

"Có thể mà." Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư, khoé môi cong lên.

Bách Hân Dư ngạc nhiên vô cùng, không xác định hỏi: "Cái gì?"

"Có thể để An Ca sửa thành họ Bách." Chu Di Hân thật lòng nói, "Họ gì đối với em không quan trọng, còn không nếu chị đồng ý, thì để Lịch Lịch đổi họ Chu đi."

Bách Hân Dư đơ toàn tập, giọng điệu thản nhiên của Chu Di Hân khiến cô không nói nên lời.

"Chị không có ý đó......"

Cô sợ Chu Di Hân hiểu lầm rồi giận cô nữa.

Cửa phòng mở ra, y tá đưa Lịch Lịch cho phụ huynh, Chu Di Hân và Bách Hân Dư đồng thời đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh Lịch Lịch xem tình trạng của cô bé.

Bách Hân Dư nói cảm ơn y tá, nhẹ nhàng bế Lịch Lịch lên.

"Lịch Lịch, có đau không?" Chu Di Hân chạm vào bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô bé.

Bách Chỉ Lịch lắc đầu, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, giơ ngón trỏ lên ra hiệu: "Hơi hơi ạ."

Bách Hân Dư ôm Lịch Lịch đi không quá hai mươi mét, cánh tay bắt đầu run rẩy, sau đó không thở được.

Chu Di Hân nhận thấy điểm bất thường, lập tức đưa tay ra bảo cô giao con cho mình.

"Lịch Lịch lại đây, dì Chu ôm con nhé?" Nàng vẫn chưa thích ứng được với thân phận sau khi cô bé thay đổi thân phận cho nàng, Chu Di Hân xưng dì cũng thuận miệng.

"Là mẹ." Bách Chỉ Lịch nghiêm túc sửa cho đúng, rồi mở hai tay ôm lấy mẹ Chu.

Đuôi lông mày Chu Di Hân nhướng lên, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Lịch Lịch không tốn chút sức nào, nàng vẫn giữ cùng bước đi với Bách Hân Dư, vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với con gái.

"Lịch Lịch thật dũng cảm!"

Bách Chỉ Lịch kiêu ngạo gật đầu: "Đúng rồi ạ, dì y tá cũng khen con như vậy."

"Về phòng bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt. Đừng di chuyển lung tung. Ăn tối xong mẹ đút cho con nha?" Bách Hân Dư đề nghị với con mình, sau khi bị xuyên tuỷ cần nghỉ ngơi một hai ngày.

Ai mà biết được Bách Chỉ Lịch chê cô, được người mẹ khác ôm rồi thì không cần cô nữa.

"Mẹ đút cơm không được, cơm sẽ rơi ra ngoài." Cô bé vòng tay qua cổ mẹ Chu cười hỏi: "Mẹ, mẹ đút cho con ăn nha?"

Chu Di Hân lập tức đồng ý: "Được."

Bách Hân Dư, người bị con cho ra rìa, rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Cô nhìn thấy Chu Di Hân ôm con, bước đi thật xa: "Có muốn chị bế thay không?"

Chu Di Hân lắc đầu: "Chị bế đi được vài bước rồi lại đổi qua cho em nữa à, thôi đi."

Bách Hân Dư nghĩ bản thân tay chân dài, thế mà thể lực lại kém xa Chu Di Hân, cô hỏi: "Em không mệt à?"

"Không mệt, em không chỉ bế được Lịch Lịch mà còn bế được cả chị đấy nhé." Chu Di Hân thản nhiên nói, nhưng nhìn thấy bộ dáng Bách Hân Dư cực kỳ kinh ngạc, càng muốn trêu chọc cô ấy, liền nhấn mạnh trọng điểm, " Bế kiểu công chúa."

Bách Hân Dư hơi ngẩng đầu, nghe mà giật gân! Nhưng cô tin.

"Em thích tập gym, đâu phải chị không biết, gần đây hay đến bệnh viện nên mới ít đi, nhưng thể lực vẫn còn đó, nâng hơn 50kg còn được nữa là."

Đúng, Bách Hân Dư biết bản thân nặng đâu đó gần 50kg, Chu Di Hân đúng là có thể bế cô lên được.

Ở trong truyện của Chu Di Hân còn có viết đoạn bế công chúa, nhân vật nam chính bá đạo, nói chuyện mà cãi không lại là bế thỏ con lên, sau đó hôn nhiệt tình.

Bản thân không bế nổi Chu Di Hân, nhưng để nàng bế cô, coi như trải nghiệm được làm tình ngập cánh hoa hồng cùng với mật ngọt trong tiểu thuyết.

Đến phòng bệnh, Chu Di Hân đặt Lịch Lịch lên giường, quay người hỏi Bách Hân Dư: "Hôm nay chị còn đến công ty không?"

"Không đi." Bách Hân Dư mượn một chỗ bên cạnh Lịch Lịch, nằm xuống.

Chu Di Hân nheo mắt lại, có linh cảm Bách Hân Dư lại sắp làm mình làm mẩy.

Bách Hân Dư bắt đầu: "Mẹ Chu của con nói, mẹ ấy có thể bế mẹ lên, Lịch Lịch con tin không?"

Lịch Lịch vẫn còn đang trong trạng thái tự hỏi, dì Vương thì ngồi một góc ăn miếng dưa, liên tục xua tay: "Không tin, cô chủ to xác như thế, nặng lắm."

"Tôi cũng chỉ có 50kg thôi mà?" Bách Hân Dư bất mãn, đâu ra mà to xác chứ? Trời lạnh thế này sao dì Vương còn ăn dưa?

Dì Vương ăn dưa và nói bằng giọng địa phương nặng nề: "Nặng a, tôi còn nghĩ cô dưới 50kg kìa."

Bách Hân Dư không thèm nói chuyện với dì Vương nữa, nhìn chằm chằm Chu Di Hân: "Bế chị chứ?"

Chu Di Hân cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo len, xoay xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay.

Nàng hít một hơi sâu.

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân đầy khẩn trương.

"Chị thả lỏng đi." Chu Di Hân nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, muốn cười, nhưng cười thì sẽ không vui nữa.

"Được." Bách Hân Dư tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi, cô không hề căng thẳng, "Phải bế công chúa đó."

"Em sẽ thử." Nói xong, nàng một tay vòng qua đùi Bách Hân Dư, tay kia vòng qua cổ cô ấy.

Bách Hân Dư lập tức giật mình, vừa này còn dám nói hơn 50kg còn khiêng được, cô chỉ có 50kg thôi, sao lại thử chứ?

Chu Di Hân bế Bách Hân Dư lên.

Bách Hân Dư hoảng sợ ôm chặt lấy cổ Chu Di Hân.

Chu Di Hân không có đứng vững, lùi về phía sau một bước, may mắn nàng nhanh chóng ổn định lại.

Không dám thở ra, sợ thở ra xong sẽ không giữ sức được.

Cúi đầu nhìn biểu cảm của Bách Hân Dư, mặt giống như con gà bị người ta bắt nạt, non nớt, đáng thương lại bất lực.

"Ha ha ha..." Chu Di Hân nhịn không được.

Thở ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...