Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 74



Weibo chính thức của trang web truyện đã công bố danh sách các tác giả có mặt tại lễ kỷ niệm 10 năm vào chiều nay, ngoài một số tác giả mới nổi tiếng trong hai năm qua, hầu hết đều là tác giả lão làng của trang web.

Liễu Dĩ Tư ban đầu không để ý tới chuyện này, buổi chiều, cô nhìn thấy bài đăng trên weibo của Trư Tâm Ca mới chú ý đến, người chưa bao giờ lộ mặt, được đồn thổi là nhân vật hiếm lạ, thế mà phá lệ tham gia sự kiện lần này!

Trư Tâm Ca: [Đúng rồi, có tôi!]

Thân là người hâm mộ, đầu tiên là tự giác share lại bài viết.

Lá Liễu Mong Manh: [A a a!!! Khẩn trương, hưng phấn, tiên nữ Trư Đại của chúng ta rốt cuộc cũng lộ diện!]

Vui vẻ chuyển sang WeChat nhấp vào tên Chu Di Hân, gửi cái icon xin được hôn: [Tiểu Chu, phải đi Thượng Hải tham dự sự kiện sao?]

Thông cảm cho tác giả bận yêu đương, bận chăm con, còn phải gõ chữ nữa, này cũng vất vả quá rồi, Liễu Dĩ Tư kiên nhẫn chờ phản hồi, trong lúc đó thì trò chuyện với mấy fan chân chính khác ở trên Weibo của Trư Tâm Ca.

Có người trả lời dưới bình luận của cô: [Nói giống như đã gặp Trư Đại ngoài đời rồi vậy.]

Cái này là cái tự hào của cô đây nè! Nhanh chóng gõ phím: [Trư Đại là người thân của bạn thân tôi, nói coi tôi từng gặp cô ấy chưa?]

Đối phương trả lời với icon quỳ, sau đó có vài người cũng đồng loạt quỳ theo.

Tâm trạng của Liễu Dĩ Tư rất tốt, lấy tay ôm gương mặt thiếu nữ hoài xuân của mình, sau đó tuỳ ý mở Weibo của Bách Hân Dư ra, gần đây tần suất đăng bài của người mặt chết tăng lên, Trư Đại có follow cô ấy đâu, không biết nói nhảm trên đó cho ai xem chứ?

Hôm nay cũng đăng Weibo, nội dung ngắn gọn súc tích: [Vui quá hoá buồn.]

Giác quan thứ sáu mách bảo, Bách Hân Dư và Chu Di Hân có chuyện.

Sợ Chu Di Hân không thấy tin nhắn, Liễu Dĩ Tư chụp màn hình điện thoại gửi cho Chu Di Hân: [Bách lão tiên sinh nói vui quá hoá buồn kìa.]

Lần này Chu Di Hân trả lời rất nhanh: [Đúng vậy, lần này tôi tham dự sự kiện. Tôi nhìn thấy bài đăng Weibo của Bách Hân Dư rồi.]

Liễu Dĩ Tư: [Cô không có follow cô ấy mà!]

Hàn Bùi Vân: [Âm thầm follow.]

Liễu Dĩ Tư: [Thế thì Bách Hân Dư vui cái gì mà đến mức buồn vậy?]

Chu Di Hân chỉ gửi mỗi cái icon mặt cười màu vàng qua: [🙂]

Liễu Dĩ Tư cũng không có ngốc như Bách Hân Dư, biết đây không phải biểu hiện vui mừng, vì thế tiếp tục nói: [Xem ra vẫn là không hòa hợp.]

Chu Di Hân ngồi phịch xuống ghế sofa gõ chữ, không thể phủ nhận không bi thương được.

Đột nhiên lòng tốt của Liễu Dĩ Tư trỗi dậy, cho rằng bản thân là fan chân chính của Trư Đại và bạn thân của Bách Hân Dư thì không thể trốn tránh trách nhiệm: [Cô ấy có đang ở bệnh viện không? Tôi đi mở mang cho cô ấy.]

[Đến công ty rồi.] Bách Hân Dư đã đi từ năm tiếng trước, Chu Di Hân nhắm mắt lại, cảm giác được giữa hai chân đau nhức, vẫn còn có một cơn đau âm ỉ.

Bị Tiểu Cẩu Ngốc này đâm hàng ngàn nhát!

Liễu Dĩ Tư hẹn thời gian đến thăm Lịch Lịch, thật ra là cô muốn tặng cho Chu Di Hân và Bách Hân Dư một món quà lớn, chắc chắn hữu dụng.

Bách Hân Dư suốt buổi chiều nhốt mình trong phòng họp cùng mấy vị lãnh đạo công ty, không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, đến tới gần ăn cơm tối mới tan họp. Nếu như thường lệ, khi họp đến giờ này, cô sẽ mời mọi người đi ăn, nhưng bây giờ cô lại giành sắp xếp tài liệu với Tống Giai, vội vàng rời đi hơn bất cứ ai.

Khoảng thời gian Bách Hân Dư không ở công ty, hôm nay hiếm khi xuất hiện lại có biểu hiện lạ thường, lúc phó tổng giám đốc đưa hồ sơ tài liệu cho cô, quan tâm lo lắng: "Gần đây, trong nhà Bách tổng xảy ra chuyện gì sao?"

Bách Hân Dư vô thức liếc nhìn Tống Giai bên cạnh.

Tống Giai mở to hai mắt, ý không cùng người khác nói cái gì.

Bách Hân Dư bình tĩnh trả lời: "Chuyện cá nhân."

Có một cảm giác xa cách rõ ràng trong lời nói của cô ấy, không ai dám hỏi thêm, cũng không dám giữ người ở lại.

Bách Hân Dư đưa tài liệu đã tổng hợp cho Tống Giai, là người đầu tiên dứt khoát rời khỏi phòng họp, hít thở không khí trong lành ngoài hành lang, cô giật mình sờ sờ túi quần.

Tống Giai ôm trong tay một chồng tài liệu lớn đi theo, thấy vẻ mặt Bách Hân Dư không ổn hỏi: "Bách tổng, sao thế ạ?"

"Điện thoại tôi đâu?" Bách Hân Dư nghĩ nghĩ, bước nhanh hơn, "À, ở trong văn phòng."

Tống Giai gắng gượng tinh thần đi theo, bước chân luôn đều, nghĩ đâu sếp có việc quan trọng, không dám lơ ​​là một chút.

Vào văn phòng, Bách Hân Dư quả nhiên tìm được điện thoại di động trong ngăn bàn làm việc, bật màn hình lên, sắc mặt không được tốt.

Tống Giai đặt tài liệu xuống, hỏi sếp lớn còn có việc gì giao làm không, vô tình nhìn thấy trang trò chuyện WeChat trên màn hình điện thoại.

Tống Giai thêm tài khoản WeChat của Chu Di Hân nên nhận ra nickname trên wechat của nàng, xem ra sếp lớn vẫn còn đang lòng vòng trong chuyện tình cảm.

Nhắc mới nhớ, trước đó chỉ có hơn chục video gửi tới sếp lớn, đáng lẽ cô phải xem xong từ lâu, nhưng lại không hỏi xin nữa, Tống Giai nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hỏi một chút: "Bách tổng, còn cần thêm video không?"

Tâm trí Bách Hân Dư đang tập trung vào màn hình điện thoại di động có kích thước bằng lòng bàn tay, trong lúc nhất thời không hiểu Tống Giai đang nói đến cái gì, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ấy, lập tức hiểu ra, định mở miệng nói được, đột nhiên cau mày: "Thôi."

Tôang Giai hình như nghe được có chút hờn dỗi, sợ bản thân gặp chuyện bất lợi, tiếp tục hỏi: "Không hài lòng nội dung sao ạ?"

Màn hình tự động tắt, Bách Hân Dư lại ấn lên, ánh mắt chăm chú, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Không xem nhiều lắm." Cô nói.

"À." Tống Giai nghĩ trong đầu, như thế là không hài lòng.

"Không thực dụng." Bách Hân Dư xem mấy cái video, buổi sáng động tác cô làm không phải giống trong video sao? Trong video, âm thanh người kia giống như muốn lên thiên đường, thực tế thì sao? Chu Chu nhà cô đau đến mức mặt đầy nước mắt, giận đến mức tới giờ chưa thèm để ý đến cô.

Bách Hân Dư lấy hết can đảm, chủ động tỏ ra ân cần, gửi tin nhắn WeChat: [Còn đau không?]

Không thực dụng? Tống Giai bây giờ đã hiểu, xem ra là đã thực hành rồi?

"Cô Chu không hài lòng à?"

Bách Hân Dư không đợi tin nhắn trả lời, lơ đãng ừ một tiếng.

"Vậy tôi... tìm một số video thực dụng hơn nhé?" Tống Giai nói xong liền hối hận, tài nguyên có hàng ngàn, cô không thể xem từng cái một duyệt ok rồi gửi qua đó chứ?

Bách Hân Dư nhìn cô, tâm tình không tốt nói: "Thôi được rồi, đoán chắc không dùng được."

Hiếm lắm mới có cơ hội ngủ chung giường, trong hoàn cảnh không có ai làm phiền, cả tháng mong chờ không có được một lần. Cho dù sau này chờ đến được rồi, Chu Di Hân chắc chắn bởi vì sai sót lần này, nhất định sẽ không cho cô chạm vào.

Nghĩ lại được Chu Di Hân chạm vào cũng ok, nhưng vấn đề là....

Tống Giai nhìn mày sếp lúc thả lỏng lúc cau chặt, rồi sau đó nhíu mày như rơi vào bế tắc.

Trợ lý ân cần của cô hỏi: "Bách tổng, có gì cần tôi làm thì cứ giao."

Bách Hân Dư giơ tay ra hiệu cho trợ lý lại gần, chuẩn bị ra lệnh.

Trong văn phòng chỉ có hai người, Tống Giai tiến lên hai bước, không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác được sếp có một bí mật lớn muốn nói cho mình biết.

"Giúp tôi đi hiệu thuốc." Bách Hân Dư hạ giọng.

Tống Giai phối hợp, nhẹ giọng nói: "Mua cái gì?"

Bách Hân Dư dừng một chút, nói: " Que thử thai."

"Hả?" Tống Giai bất cẩn, không thể kìm nén được sự tò mò tột độ của mình.

Bách Hân Dư ngại không dám đích thân đi mua, cho nên lúc nhân lúc Tống Giai ở bên cạnh, bảo cô ấy mua cho bản thân để chuẩn bị trước.

"Cô...." Tống Giai muốn nói lại thôi, nhưng vẫn hỏi, "Cô... việc này...."

Đây có còn là thần tiên sống không màng đến cảm xúc ham muốn không? Tống Giai phát hiện bản thân không nhận ra người Bách Hân Dư này, lần trước còn hỏi cô hôn môi như thế nào, vô cùng ngây thơ.

Kết quả, mới đó đã mang thai rồi sao?

Chu Di Hân cũng là phụ nữ, không có cách nào làm cho sếp lớn mang thai được hết, suy tính thời gian, Tống Giai càng nghĩ càng thấy thật đáng sợ.

"Bách tổng yên tâm, tôi sẽ không nói với cô Chu đâu."

Bách Hân Dư không để bụng: "Muốn nói tôi sẽ tự nói."

Tống Giai cẩn trọng hỏi: "Nếu thật sự có thai... cô định giữ đứa nhỏ này lại sao?"

"Tôi còn phải cảm ơn ông trời nữa là,." Bách Hân Dư nhanh chóng đuổi người đi, nghĩ lại có chỗ nào đó sai sai, thế là gọi Tống Giai lại, "Có phải cô tưởng tôi bậy bạ với đàn ông rồi mang thai không?"

Tống Giai ngây thơ vô số tội nhìn cô, bản thân không có nói thế.

Bách Hân Dư lại nhìn điện thoại, vẫn không thấy Chu Di Hân trả lời, cho nên giọng điệu khi nói mang theo vài phần oán trách: "Đứa bé tôi mang là con cô ấy."

Tôang Giai lộ ra nụ cười nết na, không giấu được vẻ xấu hổ: "Cho nên... Cô Chu thật ra là đàn ông sao? Chu ca?"

"Cô mau đi đến hiệu thuốc đi." Mặt Bách Hân Dư vô cảm tiễn người đi.

Tống Giai giật mình, ý thức được bản thân bị sếp lớn ghét bỏ, vội vàng xoay người rời đi.

Bách Hân Dư nắm chặt điện thoại trong tay rồi trầm tư, có phải bản thân gần đây hiền lành dễ gần quá rồi không? Tống Giai đi theo cô mấy năm, mà giờ cô mới biết người này vừa nhiều chuyện vừa tò mò.

Nghĩ đến đây, Bách Hân Dư lại mở điện thoại ra xem, vẫn không có tin nhắn trả lời, Chu Di Hân không nhớ thương cô chút nào sao?

Qua 15 phút sau, Tống Giai mang về mấy que thử thai, lúc này không hỏi gì lập tức đi ra.

Bách Hân Dư mang que thử thai nhét vào trong túi, vừa mới đi ra văn phòng thì điện thoại nhận được tin nhắn mới.

Là cái người mà cô thương thương nhớ nhớ, tin nhắn WeChat đến từ Tiểu Trư, chỉ một chữ: [Đau.]

Bách Hân Dư vội vàng trả lời: [Để chị xoa cho em nha.]

[Không được chạm vào em.]

[Vậy hôn em nha.]

Chu Di Hân: [Đồ xấu xa.]

Bách Hân Dư đọc mà ngốc luôn, bản thân chọc Chu Di Hân không vui, cô muốn hôn an ủi sao lại trở thành đồ xấu xa?

[Bây giờ chị đến bệnh viện.]

Gửi hồi lâu vẫn không có hồi âm, haizz, Chu Di Hân lại không để ý đến cô.

Chu Di Hân vừa đi giúp Vương dì nấu cơm, lúc trở về liền nhìn thấy tin nhắn WeChat của Bách Hân Dư, sau đó lại có một tin nhắn khác, là tin nhắn từ hội phụ huynh.

Sau khi dỗi vài câu với Bách Hân Dư, nàng quay lại đọc tin nhắn.

[Hôm qua tôi nhìn thấy hình ảnh trong nhóm, mẹ An Ca và Bách tổng có mối quan hệ tốt với nhau lắm sao?]

Chu Di Hân nhớ ra nàng từng đưa Bách Hân Dư đến nhà trẻ đón An Ca, ở cửa đụng phải người này, là nhân viên tập đoàn Bách Thị.

Lúc đó đã hỏi nàng và Bách Hân Dư có phải là bạn bè không.

Chu Di Hân đáp: [Chỉ là bạn bè thôi.]

Bạn bè với nhau làm mấy cái hình này nọ cũng bình thường mà, nàng không lo lắng, sắp tới giờ ăn cơm, nàng đi qua bế Lịch Lịch rồi bế An Ca, dẫn từng đứa đi rửa tay.

An Ca rửa tay xong, ở bên cạnh nhìn Lịch Lịch rửa tay, còn hát nhạc thiếu nhi cho cô bé: "Rửa tay, rửa tay, giữ gìn vệ sinh rửa tay thường xuyên...."

Bách Chỉ Lịch không hát chỉ ngâm nga theo An Ca.

Chu Di Hân nhìn bọn nhỏ, cảm thấy rất thú vị, lau khô tay cho hai đứa rồi quay video.

"Dì Chu ơi." Bách Chỉ Lịch bĩu môi nghĩ nghĩ, đổi lời: "Mẹ ơi, khi nào mẹ con đến vậy?"

"Đang trên đường đến rồi." Chu Di Hân cưng chiều xoa đỉnh đầu Lịch Lịch, cô bé vừa nghe xong lập tức vui mừng, kéo An Ca đi ra ngoài cùng.

Chu Di Hân xoay người rửa tay, mở vòi nước, xòe lòng bàn tay ra, trên đó có vài sợi tóc, vừa mới rơi xuống, bị đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Tay nàng bắt đầu run lên không kiểm soát, nàng nhìn sợi tóc trên lòng bàn tay trắng nõn của mình, chìm trong suy nghĩ.

Dì Vương đi ra cũng không thấy Chu Di Hân, muốn kêu nàng tới giúp một chút, cuối cùng đi nhà vệ sinh, nhìn thấy nàng đang để nước chảy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay mình.

"Cô Chu, cô không sao chứ?" Dì Vương đi tới nhìn tay nàng, trên đó có vài sợi tóc.

"Lịch Lịch...." Chu Di Hân ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bản thân trong gương, càng bần thần hơn, nàng giơ tay ra đưa cho dì Vương xem, "Rụng tóc."

"Haizz." Dì Vương thở dài, nhìn hai đứa nhỏ ở bên ngoài đang vui đùa với nhau, thu hồi giọng nói ầm ĩ của mình, nhỏ giọng nói: "Rụng nhiều lắm! Con bé còn nhặt tóc cất ở dưới gối, không cho tôi vứt đi, nên tôi cất vào trong túi rồi."

Dì Vương ra ngoài một lúc rồi quay lại với một túi nhựa trên tay, mở ra đưa cho Chu Di Hân xem, vừa nhìn đã thấy màu đen kịt.

Chu Di Hân đột nhiên cảm thấy khó thở, nàng kêu dì Vương cất túi đi, lẩm bẩm: "Lịch Lịch cứ như vậy... Tóc của sẽ rụng hết sao?"

"Cũng hết cách rồi! Chữa bệnh quan trọng." Dì Vương đau lòng vỗ đùi, lại đi ra ngoài làm việc.

An Ca và Lịch Lịch đang chơi bộ đồ bếp mini, Chu Di Hân ngồi ở mép giường nhìn nét ngây thơ hồn nhiên của bọn nhỏ, rõ ràng hai đứa rất thương yêu nhau, nàng vừa muốn cười lại muốn khóc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...