Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 7



Bách Hân Dư vừa họp xong ở công ty đã vội vàng chạy đến đây, trên đường nhớ tới Chu Di Hân tối hôm qua muốn mua trái cây cho Lịch Lịch nhưng chưa mua, trong phòng quả thực không có đồ ăn vặt nên giữa đường ghé qua siêu thị. Không biết con gái thích ăn gì cho nên nhìn thấy trái cây với đồ ăn vặt nào cũng mua một ít, giờ xách hai túi lớn đến bệnh viện, nhìn thấy Chu Di Hân cũng ở đây, cô đứng ở cửa nghĩ, cũng vừa hay có thể chia bớt đồ.

Nhưng nàng đang khóc, mắt nàng đỏ hoe rồi còn hung dữ với cô.

Bách Hân Dư nhìn nàng, buông chiếc túi trong tay ra, cô nhớ ra mình đã mua khăn giấy, lục lọi mấy lần đều không thấy.

Mới quen biết Chu Di Hân hai ngày, nhưng lại cứ khóc trước mặt cô, thật sự làm cô hết cách.

Bách Hân Dư không tìm được khăn giấy, vội vàng cầm lấy một gói bánh bao hấp Vượng Tử, xé bao ra đưa cho Chu Di Hân.

"Gì đây?" Chu Di Hân dụi khóe mắt, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ mà Bách Hân Dư đưa.

"Đừng khóc, ăn chút đi." Bách Hân Dư thấy nàng không trả lời, nhét bánh bao vào trong tay nàng.

Người này có bị gì không vậy?

Chu Di Hân nhìn vẻ mặt Bách Hân Dư, trông không giống như đang chế giễu nàng, trên đời này thế mà có người khi nhìn thấy người khác khóc, lại bảo người ba ăn bánh bao Vượng Tử?

Bách Hân Dư cảm thấy mình làm như vậy là chính đáng, ăn vô sẽ phân tâm, sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.

"Mẹ, mẹ mua cái gì thế?" Bách Chỉ Lịch reo lên, chạy tới trước hai cái túi, kéo miệng túi nhìn.

Bách Hân Dư đổ hết đồ ăn vặt trong túi lên giường, để hai đứa nhỏ thích gì thì lấy, An Ca và Chỉ Lịch ngồi bên đống đồ ăn nhẹ, choáng váng trước bao bì đầy màu sắc.

Chu Di Hân ngừng khóc, chóp mũi đỏ bừng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ấy, "Bách Hân Dư."

Bách Hân Dư đang đặt trái cây mới mua vào phòng bếp nhỏ của phòng bệnh, cô tự mình bóc một quả chuối, lúc Chu Di Hân gọi tên cô, cô vẫn chưa ăn miếng nào.

"Muốn ăn à?" Không biết người này kêu mình làm cái gì, Bách Hân Dư giơ quả chuối trong tay lên, phát hiện ánh mắt người này dời lên quả chuối trên tay cô, không nghĩ gì nhiều, cô đưa quả chuối về phía người này.

Chu Di Hân giống như một quả bóng căng phồng, sự bất mãn đối với Bách Hân Dư gần như đạt tới giới hạn muốn nổ tung, nhưng lúc Bách Hân Dư đưa bánh bao và chuối cho nàng, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô ấy, cơn tức của nàng không biết sao lại xẹp xuống.

Cuối cùng coi như nàng cũng hiểu rõ một chút, Bách Hân Dư không phải đối xử không tốt với Bách Chỉ Lịch, chẳng qua là người này khá vô tư, không biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu.

"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô." Tức giận của Chu Di Hân biến thành bực bội, nhưng nàng nghĩ Bách Hân Dư này phải được chỉ bảo rõ ràng.

Buổi trưa Bách Hân Dư vẫn chưa ăn trưa, rất đói, nhìn thấy Chu Di Hân không muốn ăn chuối, cô tự nhiên thu tay lại, cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai, chuẩn bị cùng Chu Di Hân đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Chu Di Hân đột nhiên dừng lại, cảnh giác hít mũi hai cái.

Bách Hân Dư cắn quả chuối, khó hiểu nhìn động tác của nàng.

Bách Chỉ Lịch và Chu An Ca xé mở vài túi đồ ăn vặt, An Ca lấy một cái que màu ớt đỏ trong túi ra, mùi hăng mà Chu Di Hân ngửi thấy từ đây tỏa ra.

Nàng tịch thu túi đồ ăn vặt kia, nắm lấy cổ tay Bách Hân Dư đi ra khỏi phòng bệnh.

Bách Hân Dư bị nàng kéo có chút hoảng hốt, hôm nay cô bớt được chút thời gian đến bệnh viện, đồ ăn vặt cũng mua rồi, đứng ở góc độ của cô, cô đã làm rất tốt rồi.

Chẳng lẽ là muốn tính sổ với cô chuyện tối hôm qua sao? Đã giải thích tin nhắn đó không phải cô gửi rồi mà, chẳng lẽ giận vì cô đi uống rượu à?

Bách Hân Dư đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Chu Di Hân, cổ tay vẫn bị nàng nắm chặt, bản thân người phụ nữ này cũng không cho phép người khác chạm vào mình, ngược lại, mỗi lần người này chạm vào người khác thì luôn bắt lấy rất chính xác.

"Tối qua tôi làm việc đến nửa đêm, được bạn bè mời đi uống rượu. Bởi vì gần đây tôi chịu áp lực khá lớn, cho nên đi uống chút." Bách Hân Dư kiên nhẫn giải thích với nàng.

Chu Di Hân ngẩng đầu nhìn Bách Hân Dư, Bách Hân Dư cao hơn nàng, hít một hơi thật sâu, để đè xuống những bực tức sắp bùng phát.

"Tôi không quan tâm chuyện cô uống rượu." Nàng giơ túi đồ ăn vặt lên khua trước mắt Bách Hân Dư, thiếu điều muốn ấn vô mặt Bách Hân Dư, "Lịch Lịch đã như thế này, cô còn mua que cay cho con bé ăn sao? Cô làm mẹ như vậy coi có được không?"

"Cái này không phải mì căn thôi à?" Bách Hân Dư xác nhận dòng chữ ở một mặt của gói, nhưng lời nói của cô dừng lại khi gặp phải ánh mắt tức giận của Chu Di Hân.

"Cô ăn thử đi?" Chu Di Hân nhìn chằm chằm cô.

Bách Hân Dư thăm dò cắn một miếng, cô không ăn được cay, đầu lưỡi vừa chạm vào que cay liền quay đầu lại ho kịch liệt.

"Vậy... là cô cũng không biết ăn cay à?" Chu Di Hân cuối cùng cũng hiểu ra, Bách Hân Dư không chỉ vô tư, mà còn vô tâm nữa.

"Khi nãy ở khu đồ ăn vặt tuỳ tay lấy, tôi tưởng Lịch Lịch thích ăn mọi thứ." Bách Hân Dư cau mày, cảm giác... này thực sự không ổn.

"Bị bệnh tránh ăn cay nguyên tắc cơ bản nhất không phải sao?" Chu Di Hân nói xong liền hối hận, nhìn Bách Hân Dư có thể thấy được cô ấy cũng đang tự trách bản thân, có lẽ cô ấy thật sự muốn làm một người mẹ tốt?

"Tôi không biết mì căn là que cay, cũng không ngờ nó cay đến vậy." Bách Hân Dư chỉ nhìn Chu Di Hân một cái, sau đó cụp mắt xuống, không nói thêm nữa.

Chu Di Hân thấy tâm tình của cô ấy không tốt, tự hỏi có phải nàng nói quá nặng lời hay không, dù sao Bách Hân Dư và nàng quen biết nhau không lâu, bản thân lại là người có địa vị, bị dạy dỗ vài câu chắc không vui rồi.

"Thôi không sao, lần sau chú ý một chút là được." Chu Di Hân lấy ra miếng cay cắn một miếng, "Que cay thật ra rất ngon, nhưng tôi chỉ dám lén lút ăn loại đồ ăn vặt này. Không dám để An Ca nhìn thấy."

"Tại sao?" Bách Hân Dư khó hiểu hỏi.

"Là một người mẹ, tôi phải làm gương tốt cho con cái, miệng thì bảo không được ăn mấy thứ thực phẩm này, thế mà lại ăn ngon trước mặt con bé, cô thấy như vậy có ổn không?" Chu Di Hân mặt thì cười, thế nhưng trong lòng lại ghi nợ Bách Hân Dư, người này thế mà những cái nguyên tắc chuẩn mực đơn giản như thế cũng không hiểu.

"Không ổn lắm." Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân ăn một hơi mấy miếng que cay, không đỏ mặt cũng không thở hổn hển, "Cô không sợ cay à?"

"Sợ gì, không cay không ngon." Bách Hân Dư mua một túi nhỏ, Chu Di Hân ăn mấy cái là đã xong.

Bách Hân Dư do dự một chút, có lòng tốt nhắc nhở: "Bên trong có một cái... Tôi vừa mới cắn một miếng."

Cái miệng đang chép của Chu Di Hân dừng lại, nàng tức giận ném cái túi rỗng vào thùng rác: "Sao không nói sớm."

"Xin lỗi." Lúc Bách Hân Dư nói câu này, trên mặt lại thản nhiên, không có chút áy náy nào.

Có vẻ như từ khi quen cô, Chu Di Hân phát hiện người này không dễ dàng bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt, lần duy nhất cô ấy hơi mất bình tĩnh là khi nói về căn bệnh của Bách Chỉ Lịch, nhưng cũng chỉ kéo dài mười giây.

Những người kìm nén quá nhiều cảm xúc thường sống rất vất vả.

Chu Di Hân liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ trong phòng bệnh, hai đứa đang chơi đùa rất hăng hái, so sánh với đó, bầu không khí giữa nàng và Bách Hân Dư quá buồn bực.

Không giỏi giao tiếp, nàng bắt đầu tìm chuyện để nói: "Cô thích uống rượu lắm à?"

Bách Hân Dư tưởng rằng người này lại đến trách mình, vẫn cụp mắt xuống: "Lúc áp lực thì uống nhiều, bình thường thì cũng được."

"Vậy mấy người có tiền như cô lúc đi uống rượu, có phải là gọi 'xã giao' hay không?" Chu Di Hân từng viết mấy cuốn tiểu thuyết ân oán hào môn, theo trí tưởng tượng của nàng thì ở tầng lớp thượng lưu, kẻ có tiền đều trái ôm phải ấp.

Bách Hân Dư bị câu hỏi đột ngột của nàng làm cho bối rối: "Sao cô lại hỏi chuyện này?"

"Không phải sao?" Chu Di Hân cho là Bách Hân Dư căng thẳng, liền nhân cơ hội trêu chọc cô, "Cô đi ra ngoài chỉ uống rượu thôi à?"

"Sẽ có người đi cái gọi là xã giao mà cô nói, nhưng tôi thì không thế." Thái độ Bách Hân Dư phi thường chính trực, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Tại sao không?" Chu Di Hân lại hỏi.

"Tôi không thích." Bách Hân Dư trực tiếp trả lời.

"Cô thật nhàm chán." Chu Di Hân nhìn cô, cô mặc một bộ vest, đeo kính gọng vàng, bộ dáng rất cấm dục, "Trên mạng nói cô chưa từng yêu đương, là thật hay giả thế?"

Bách Hân Dư sửng sốt một chút: "Làm sao bọn họ biết tôi chưa từng yêu?"

Chu Di Hân nhếch môi ranh mãnh: "Nhưng tôi cảm thấy là thật."

Bách Hân Dư nhìn đôi môi cong cong của nàng, có chút đắc ý mà cô không hiểu nổi: "Tại sao?"

"Người từng yêu đương sẽ không giống như cô." Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư không lên tiếng, cảm thấy bản thân đã đoán đúng.

Hai người im lặng một lúc, Chu Di Hân im lặng một lúc, lại nhìn Bách Hân Dư.

"Cô còn muốn hỏi gì nữa?" Bách Hân Dư bị nàng nhìn, cả người mất tự nhiên.

Chu Di Hân nghe được lời này, liền không còn giấu diếm: "Tại sao không yêu đương."

Bách Hân Dư trả lời thẳng thắn: "Không có người tôi thích."

"Vậy cô thích kiểu gì?" Chu Di Hân trêu chọc hỏi, nàng quay người sang nhìn Bách Hân Dư, thuận tay đặt lên tay cô ấy.

"Tôi trước tiên hỏi cô một vấn đề được không?" Bách Hân Dư ngồi thẳng dậy, hơi nhíu mày, tư thế có chút cứng ngắc.

"Được." Chu Di Hân gật đầu.

"Sao lúc tôi chạm vào cô... cô lại phản ứng mạnh như thế?" Giống như bị điện giật, muốn nhảy ra xa nhất có thể.

Ngay cả khi cô không thích tiếp xúc thân thể với người khác, ít nhất cô sẽ vẫn lịch sự và dè dặt trước mặt người khác, kìm nén sự khó chịu, sẽ không bao giờ phản ứng mạnh như nàng.

Chu Di Hân thu lại nụ cười, hành vi của nàng đúng là... quá nhạy cảm.

"Không phải tôi đã nói với cô là tôi không thích bị người khác chạm vào sao." Nàng gượng cười.

"Nhưng mà, cô hình như thích chạm vào tôi." Bách Hân Dư nói, ánh mắt rơi xuống trên đôi tay mảnh khảnh của Chu Di Hân đang đặt trên cánh tay mình.

Chu Di Hân nhìn theo ánh mắt của cô, giây tiếp theo ngơ ngác buông tay ra.

Bách Hân Dư không thích người khác chạm vào mình, ngay cả cái ôm của Liễu Dĩ Tư cũng khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cái đụng chạm của Chu Di Hân dường như có thể chấp nhận được.

Thật khó hiểu, ai cũng biết, cô - Bách Hân Dư đây không phải là người lương thiện, đối với người khác luôn nhẫn tâm, ngay cả ba mẹ cũng phải nhường cô 3 phần.

Chỉ có lúc Chu Di Hân chỉ trích cô, cô mới không thể ghét người này, thậm chí còn cảm thấy lời nàng nói khá có lý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...