Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 67



Đây là một trong những giây phút tuyệt vọng hiếm hoi trong cuộc đời của Chu Di Hân, An Ca chuyển màn hình máy tính qua, lập tức có hai thân hình màu trắng xuất hiện trước mặt nàng ở góc nhìn xa, rồi sau đó màn ảnh dần dần cận cảnh đến hai cơ thể đang dán chặt vào nhau... rồi cánh tay kia nhấp nhô.

Máy quay dọc theo cánh tay, báo trước tình tiết sẽ chiếu sau đó, Chu Di Hân cố gắng định thần lại, đặt chậu rau diếp trong tay xuống, bước những bước lớn, gần như nhào về phía máy tính.

"Không được xem!" Nàng nhanh chóng đóng máy tính lại, ôm vào ngực rồi lùi ra xa, đối với đôi mắt ngây thơ của hai bé con vừa lo vừa thẹn.

Trước khi vào bếp phụ giúp, nàng mở phim hoạt hình cho bọn nhỏ xem, trang này cũng là một trang web video thông thường, không hiểu sao lại xuất hiện những nội dung không phù hợp với trẻ em như vậy.

Nghĩ máy tính của Bách Hân Dư bị nhiễm virus, Chu Di Hân nhìn bọn nhỏ, không biết phải giải thích cảnh tượng vừa nhìn thấy như thế nào.

Hai nhóc con chớp chớp mắt nhìn nàng, biểu cảm rất chi là hoang mang.

Chu Di Hân bị hai nhóc con nhìn chằm chằm ba giây, nànv ngập ngừng nói, cảm thấy cổ họng nóng rát: "Mẹ..."

Không biết nên nói thế nào, đành cười gượng, hỏi: "Hai đứa xem được gì rồi?"

Bách Chỉ Lịch nhớ hình như cái này An Ca có trả lời rồi, thế là nhớ lại xong có phát hiện mới: "Hai cô đó đang hôn nhau."

"Không có mặc quần áo luôn!" Chu An Ca nhớ lại đoạn đầu của video, suy nghĩ một chút, giơ tay lên nói: "Họ đang thi xem ai cởi quần áo nhanh hơn à?"

Chu Di Hân sửng sốt, dựa vào mấy phim ngắn nàng xem trước kia, cuối cùng cũng đã hiểu được ý của An Ca, không ngừng gật đầu, thiếu điều vỗ tay hoan hô cho nhóc con: "Không sai nè, hai người đó đang thi cởi quần áo."

Bách Chỉ Lịch ban đầu cũng không nghĩ nhiều, cũng không biết hai cô kia đang làm gì, nhưng bây giờ nghe dì Chu nói, cô bé nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu là thi cởi quần áo, vậy tại sao họ lại hôn nhau ạ?"

"Bởi vì..." Chu An Ca hết có thể trả lời được, đành nhìn về phía mẹ cầu cứu.

"Mẹ cũng không biết nữa.... hay là chờ dì Bách về, rồi hai đứa hỏi dì Bách đi?"

Chu Di Hân chột dạ đem máy tính cất vào phòng ngủ nhỏ, sau đó quay trở ra cùng bọn nhỏ ăn cơm, nghe hai đứa nói chuyện ở trong nhà trẻ của An Ca. Quan sát vẻ mặt của bọn nhỏ, trẻ con vẫn là trẻ con, đầu óc còn đơn giản, có khi trước khi Bách Hân Dư về nước thì bọn nhỏ đã quên mất rồi.

Ăn tối xong, Chu Di Hân càng nghĩ càng sợ hãi, liền nhốt mình trong phòng ngủ nhỏ, nghiên cứu cái kia trong laptop của Bách Hân Dư.

Bật màn hình lên, đoạn video đang tạm dừng tự động phát, cái tay đặt ở chỗ kia đã bị làm mờ, làm miệt mài không biết mệt mỏi.

Chu Di Hân khoanh tay, vẻ mặt nặng nề nhìn hồi lâu, mới chợt nhớ là mình tới để nghiền ngẫm cái laptop này chứ không phải nghiên cứu phim, ngón tay nhanh chóng nhấp vào bàn chuột cảm ứng hai lần.

Video đã tắt, âm thanh ưm a ưm a đột nhiên dừng lại, trên màn hình xuất hiện mấy hàng biểu tượng, hơn chục file video được xếp gọn gàng trong một thư mục tên là "Peppa Pig".

Chu Di Hân cảnh giác quét mắt nhìn qua video phía dưới có chữ tiếng nhật, loại trừ khả năng trước đó là laptop bị nhiễm virus, nhấp vào mở một video, xem vài giây lại đóng lại, lại mở một cái khác, xem vài giây lại đóng, liên tiếp làm thế 4 5 cái, nàng đóng laptop, vẻ mặt nghiêm trọng lấy điện thoại ra.

Bây giờ còn chưa đến 7 giờ, Bách Hân Dư khẳng định còn chưa dậy, Chu Di Hân bình tĩnh lại, chậm rãi hạ bàn tay đang nắm chặt điện thoại xuống.

Peppa Pig...

Ai lại đặt cái tên như vậy cho một folder chứa mấy bộ phim cấm? Nhìn đi, tổng tài của tập đoàn Bách Thị trông xinh đẹp, tài hoa, quyến rũ thế ai mà biết được lại đi lén lút xem phim cấm?

Trong đầu không có suy nghĩ gì được hơn nữa à? Đặt cái tên thế này không sợ bọn nhỏ sẽ mở ra xem sao?

Chu Di Hân nghĩ đi nghĩ lại, nàng không nuốt trôi cái cục tức này!

Nàng nhanh chóng gọi cho Bách Hân Dư, lần đầu không có ai bắt máy nên nàng bấm lại.

Bách Hân Dư nghe điện thoại, trong điện thoại âm thanh mơ hồ mà dính: "Alo?"

Chu Di Hân còn chưa kịp thốt ra một câu trách móc, đối phương lười biếng phát ra một âm thanh như đang duỗi người, sau đó hạ giọng hỏi với giọng điệu cực kỳ quyến rũ: "Là em yêu sao? Bảo bối à?"

"Bách Hân Dư!" Chu Di Hân đứng trong phòng ngủ nhỏ, dậm chân giận dữ: "Sao em không nhìn ra chị là người như vậy!"

Tức còn hơn chữ tức nữa, đã đến lúc nào rồi, mà Bách Hân Dư còn nghĩ mấy chuyện linh tinh đó chứ?

"Hả?" Bách Hân Dư ngây thơ vô số tội hỏi: "Không phải đã nói rồi sao, làm tình bằng ngôn từ xong còn có làm tình bằng giọng nói nữa hả? Chị chủ động, không sao hết."

Kể từ khi mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, Bách Hân Dư muốn cùng với Chu Di H trải nghiệm đủ thể loại mới mẻ.

"Không thành vấn đề cái quỷ! Ngày hôm qua đã thấy chị bất ổn, từ lúc sinh ra mới làm một lần với em, thế mà hôm qua lại nói mấy lời phóng đãng như thế."

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Chu Di Hân không bận tâm, tiếp tục nói: "Xem phim cấm cũng chả sao, em cũng xem, đều là người trưởng thành hết, có xem cùng nhau cũng không sao, nhưng mà chị...."

Thở dài một hơi, nhìn tình hình hiện tại, đối với An Ca và Lịch Lịch cũng không có ảnh hưởng gì, hai đứa vẫn còn nhỏ, nếu lỡ đâu ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này của bọn nhỏ thì sẽ phiền toái.

Bách Hân Dư ngheChu Di Hân nói tìm được folder trong laptop của mình, bản thân cô cũng không sao hết, cho nên còn vui vẻ hẹn: "Được nha, lần tới cùng nhau xem đi."

Chu Di Hân ôm trán vỗ vỗ trán để khỏi ngất đi: "Bách Hân Dư, chị nghe em nói rõ đây, cái folder Peppa Pig trong laptop của chị đã bị An Ca và Lịch Lịch nhìn thấy, cũng xem video trong đó, khó khăn lắm mới chữa cháy được với bọn nhỏ, nếu sau này các con mà hỏi, chị đi mà giải thích đi! Tức chết đi được... chị cần thiết phải suy ngẫm lại, chị...."

"Chị...." Bách Hân Dư bị giọng điệu của Chu Di Hân làm cho sợ hãi, ngoại trừ con cái, cô bắt đầu lo lắng cho hình tượng của mình, chuyện đáng khinh như thế mà Bách Hân Dư cô đây lại dám làm ra, chỉ sợ hình tượng bá đạo tổng tài trong lòng Chu Di Hân sẽ sụp đổ.

"Chị đừng về!" Chu Di Hân gay gắt nói, sợ câu nói làm cho Bách Hân Dư tổn thương, cho nên đổi lời: "Về rồi xem có đẹp như chị nghĩ không!"

Nàng cúp điện thoại, ném folder kia vào thùng rác, chuẩn bị làm việc chính, xem lại những gì mình đã viết ở chương trước, nhưng lại tức giận vì sự ngu ngốc của Bách Hân Dư, không biết nên viết gì tiếp theo.

Nàng đăng trên weibo: "Các thiên thần thân mến, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không gõ phím được, hẹn gặp vào ngày mai."

Đăng lên được nửa phút, liền nhận được tin nhắn WeChat từ Liễu Dĩ Tư: [Tiểu Hân, cô cùng Lão Bách không hòa hợp sao?]

Hờn dỗi làm tổn thương sức khỏe, Chu Di Hân thành thật trả lời: [Một chút.]

Liễu Dĩ Tư: [Tôi biết ngay mà.]

Chu Di Hân trả lời bằng vài dấu chấm hỏi.

Liễu Dĩ Tư: [Lão Bách không có kinh nghiệm, bất hoà là chuyện bình thường, nhưng mà với tôi lại khác.]

Chu Di Hân hối hận vì đã chú ý đến người này: [Không phải vì chuyện đó.]

[Không sao nè, nếu Lão Bách không được, còn có tôi nè.]

Nói đến đây thì Chu Di Hân không thèm để ý đến người này nữa, đại gia chăn heo lấy tự tin ở đâu ra thế? Không hoà hợp được với Bách Hân Dư thì không thể hoà hợp được với người này.

Sau đó mấy ngày nàng không chủ động nói chuyện với Bách Hân Dư, đối với người lớn tuổi như vậy, khi phạm sai lầm, nàng không cần phải nói nhiều, để người ta phải tự mình suy ngẫm.

Có lẽ biết bản thân đã sai, nên Bách Hân Dư cũng không gan đến làm phiền nàng.

Trị liệu kế tiếp của Lịch Lịch đã xác định, Chu Di Hân nói với Bách Hân Dư một tiếng, Bách Hân Dư trả lời ngày mai sẽ về, báo cho nàng biết số hiệu chuyến bay cũng như thời gian hạ cánh, toàn bộ cuộc trò chuyện đều đứng đắn đến xa lạ.

Suy nghĩ đến chuyện mấy ngày nay bỏ lơ người này, cũng đủ dạy một bài học rồi, Chu Di Hân chuẩn bị đút cho Bách Hân Dư miếng mật ngọt, không phải nói nàng trang điểm sẽ đẹp chết đi được sao? Sau khi chia tay với người yêu cũ, Chu Di Hân đã không còn thích trang điểm, nàng chạy đến một trung tâm thương mại, mua đống đồ trang điểm, dựa theo beauty blogger hướng dẫn trong video mà trang điểm kiểu thịnh hành hiện nay.

Sẵn tiện đi qua salon tóc duỗi thẳng tóc quanh năm bị nàng cột lại, để nó tung xoè trước ngực, đợi đến lúc Bách Hân Dư nhìn thấy sẽ ngạc nhiên không thôi.

Dù sao thì An Ca với Lịch Lịch vừa nhìn thấy đã khen đẹp, Chu Di Hân soi gương cả buổi, bản thân cũng nhận định đẹp không kém Bách Hân Dư bao nhiêu, đã không ăn diện thì thôi sao cũng được còn đã ăn diện thì phải ra hình ra dáng. Trước kia cảm thấy sống cũng chỉ như vậy thôi, ra ngoài cũng chẳng gặp ai, lười không trang điểm, nhưng bây giờ hình như... trông xứng đôi với Bách Hân Dư rồi nhỉ?

Chu Di Hân đứng ở cổng đón sân bay, hai tay đút túi áo khoác, liếc nhìn màn hình điện tử lớn phía trên đầu, chuyến bay của Bách Hân Dư vừa hạ cánh, sẽ sớm đi ra thôi.

Nàng không nói với Bách Hân Dư, nàng sẽ đến đón cô ấy, vì thế nàng luôn để mắt tới hướng dòng người, sợ Bách Hân Dư đi ra lại không thấy nàng.

Bách Hân Dư mặt vô cảm kéo vali đi ra ngoài, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn quàng cổ trước khi đi Chu Di Hân quàng lên cho cô, Chu Di Hân không có nói sẽ đến đón cô, mà cô cũng không có đề nghị, rốt cuộc....

Nghĩ mà thấy sầu, laptop có mật khẩu, sao hai nhóc con lại nhìn thấy được chứ?

Chu Di Hân nhìn thấy Bách Hân Dư từ xa xuyên qua đám người đi tới, cũng không vội gọi người lại, mà là có hứng thú nhìn Bách Hân Dư đến gần, lúc đó sẽ hù một cái.

Nhìn thế này, hình như nàng càng thích Bách Hân Dư hơn rồi, đứng ở trong đám đông, Bách Hân Dư khí chất khác thường nổi bật, liếc mắt đã thấy, người này tồn tại như một tiên nữ, mỗi bước đi đều mang theo gió.

Đây là Tiểu Cẩu của nàng, là người đẹp nhất trong đám đông.

Gửi tin nhắn cho Bách Hân Dư: [Đáp máy bay chưa?]

Bách Hân Dư cúi đầu gõ chữ: [Đáp rồi.]

Chu Di Hân: [Em không đến đón chị, có phải buồn lắm không?]

Bách Hân Dư: [Có một chút.]

Nói chính xác thì không phải là buồn mà là vô cùng lạc lõng, Bách Hân Dư thắt chặt khăn quàng cổ, hình ảnh Chu Di Hân đưa cô đến sân bay vẫn còn hiện ra trước mắt, nhưng giờ cô lại một mình trở về.

Lúc đi học, lúc đi làm, cô đã quen với việc đi lại sân bay một mình trong nhiều năm qua, nhưng chỉ một lần được Chu Di Hân tiễn đi, cô đã không thích ứng được nữa, cô thực sự muốn... ở trong đám đông kia tìm ra được hình bóng Chu Chu.

[Ngẩng đầu lên.] Nhận được tin nhắn mới của Chu Di Hân, Bách Hân Dư thả chậm bước chân, ngẩng đầu lên.

Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy nàng.

[Nhìn kỹ vào.] Nàng lại gửi một tin nhắn khác cho Bách Hân Dư, sau đó giơ tay lên vẫy mạnh khi nhìn về hướng này.

Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hôm nay còn cố tình trang điểm, cô biết ngay mà! Chu Chu nhà cô vốn đã đẹp rồi, trang điểm thế này chắc khiến người ta đỏ mắt!

Cong khoé môi lên, cất bước đi về phía ấy, nhớ lời dặn của bác sĩ, Bách Hân Dư không dám đi nhanh, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn lao về phía ấy.

Chu Di Hân mỉm cười nhìn Bách Hân Dư đi đến gần, mấy ngày không gặp, Bách Hân Dư cũng không thay đổi bao nhiêu, nhưng nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không thể giải thích được.

Còn cách mấy bước nữa, Bách Hân Dư vui vẻ nhìn Chu Di Hân, đột nhiên ánh mắt cứng đờ, nụ cười biến mất, như nghĩ tới điều gì, cô đi về một hướng khác, giống như từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy Chu Di Hân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...