Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 63



Lúc trước Bách Hân Dư đi New York, hay đi công tác ở đâu đó mấy ngày, cô chỉ nói với Lịch Lịch một tiếng là được, con gái rất hiểu chuyện, sẽ không làm cô bận tâm. Nhưng lần này thì khác, Bách Hân Dư đặt vé máy bay chuyến tối, ăn cơm tối với Lịch Lịch, trước khi đi cô còn dặn Lịch Lịch phải nghe lời dì Chu, nhưng con gái lại bắt đầu khóc không chịu để cô đi.

"Không phải đã nói rồi sao? Mẹ sẽ về sớm thôi." Bách Hân Dư cố gắng giải thích với con gái, nhưng Lịch Lịch ôm cô không cho cô đi.

Cuối cùng, Chu Di Hân phải dỗ con gái ngủ, sau đó lái xe đưa Bách Hân Dư ra sân bay.

Trên đường đi bị kẹt xe, Chu Di Hân sốt ruột chờ, nhớ lại phản ứng vừa rồi của con gái còn thêm lo lắng: "Chị không thấy hôm nay Lịch Lịch bất thường sao?"

"Buổi chiều lúc em chưa tới, bác sĩ có đến thăm khám, chuẩn bị điều trị lần ba rồi." Bách Hân Dư nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ, hình ảnh trước mắt bỗng nhoè đi, cô tháo kính xuống, nhẹ nhàng xoa đôi mắt cay cay.

"Lịch Lịch sợ sao?" Chu Di Hân không hiểu rõ lắm tính cách của Bách Chỉ Lịch, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, lúc đó con bé nói không đau, ngược lại còn bảo chị không đau chút nào, thấy chị đi, sợ chị sẽ không về theo đúng lịch hẹn." Bách Hân Dư buồn rầu nói, tay vô thức nắm chặt điện thoại, "Nếu chị không ở cạnh con bé... chắc con bé sẽ sợ lắm."

Chu Di Hân điều khiển vô lăng bằng một tay, khóe mắt nàng nhìn thấy Bách Hân Dư đặt tay lên đầu gối, nàng đưa tay còn lại ra, phủ lên bàn tay kia rồi nắm lấy: "Chị xử lý xong việc bên đó thì về ngay mà."

"Chị biết." Bách Hân Dư lấy tay lên xoa xoa đốt ngón tay đeo nhẫn của Chu Di Hân.

"Làm gì thế?" Đường đã thông thoáng, Chu Di Hân thu tay lại, tập trung lái xe.

Bách Hân Dư đỡ cái cổ đau nhức của mình, ngẩng mặt lên, cảm khái nói: "Chị muốn mua cho em một chiếc nhẫn, đeo ở đây."

"Nhưng em đâu có đồng ý gả cho chị đâu."

Rõ ràng là lại trêu đùa, nhưng lại không có hứng thú, nụ cười trên môi Bách Hân Dư dần lặng xuống, quay mặt đi nhìn sân bay đang đến càng gần, trong lòng đầy tâm sự.

Dựa theo mấy lần dỗi nhau trước đó, Bách Hân Dư sẽ dỗi lại, rồi nói mấy lời yêu thương kêu không cưới không được, nhưng mà cho đến khi đến lối đi vào trong sân bay, Bách Hân Dư vẫn đưa lưng về phía nàng, không nói lời nào.

Bách Hân Dư xuống xe, nhanh chóng đi tới cốp xe lấy hành lý.

Chu Di Hân thấy tâm trạng của cô ấy không tốt liền xuống xe: "Chị giận à?"

Nàng không nghĩ Bách Hân Dư chỉ vì một câu nói sẽ giận, nàng nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có nhiều người, thế là nâng mặt Bách Hân Dư lên vỗ nhẹ: "Đang nghĩ gì thế? Nói đi nè."

"Em có từng nghĩ tới...." Bách Hân Dư nắm lấy tay vali, hít một hơi nhưng lại không nói hoàn chỉnh câu.

Chu Di Hân nhìn cô ấy lo lắng: "Nói đi, giữa chúng ta còn có gì không thể nói nữa?"

"Chính là...." Bách Hân Dư nhìn đồng hồ, "Thôi vậy, chị phải đi rồi."

Chưa từng thấy Bách Hân Dư lại do dự như thế, ngay cả lúc tỏ tình cũng rất thẳng thắng, Chu Di Hân giữ vali của cô ấy lại: "Chị không nói đừng nghĩ đến chuyện đi."

Bách Hân Dư bó tay, đành mở miệng lựa lời nói: "Chị nghĩ, lỡ đâu đứa bé kia không cứu được Lịch Lịch thì phải làm sao đây?"

Vừa dứt lời, Bách Hân Dư lập tức hối hận, cô nhìn thấy sắc mặt Chu Di Hân tái nhợt, nếu không phải tay nàng đang chống trên vali, thì có khi nàng đã ngã xuống.

"Em coi như chị suy nghĩ lung tung đi." Bách Hân Dư tiến lên một bước, áp sát vào người Chu Di Hân, tựa cằm lên vai nàng, "Chị đi nha."

Chu Di Hân vòng tay qua eo cô, siết chặt.

"Chị sẽ quay về sớm thôi, em đừng nghĩ vớ vẩn." Bách Hân Dư hơi quay mặt, môi chạm lên má Chu Di Hân.

Thật ra vừa rồi suy nghĩ của cô không chỉ dừng lại ở việc nếu bé con này không cứu được Lịch Lịch, thì liệu tình yêu vừa mới chớm nở của hai người, sẽ có bước ngoặt nào không?

Cô không dám hỏi, thà một mình chịu đựng nỗi hoảng sợ này, cùng Chu Di Hân trân trọng từng phút giây.

Chu Di Hân mạnh miệng nói: "Rõ ràng là chị nghĩ vớ vẩn mà."

Cô đồng tình với cách nói của Chu Di Hân, Bách Hân Dư chột dạ gật đầu, thế là lấy lòng: "Chị biết chị sai rồi... mẹ nhỏ à."

"Đã bảo chị không được gọi thế, sao gọi hoài vậy!" Chu Di Hân đẩy Bách Hân Dư ra, sau đó đặt tay lên vai cô ấy, sửa lại cổ áo len, "Phải biết tự chăm sóc bản thân, không được như lần trước, đi một chuyến về lại bị bệnh, em không thèm chăm sóc chị nữa đâu."

"Được rồi." Bách Hân Dư kéo vali đi được hai bước, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Di Hân, đối phương cũng đang nhìn cô.

"Lần đầu được người yêu tiễn, cảm giác... khá tốt." Sau khi bày tỏ nội tâm xong, cô vẫy tay với Chu Di Hân.

Chu Di Hân tiến về phía trước hai bước, cởi khăn quàng cổ, choàng lên người Bách Hân Dư, buộc lại.

"Đi đi, cà kê nữa chắc nhân viên bảo an của sân bay đến đuổi em đi quá." Ôm Bách Hân Dư lần nữa, Chu Di Hân lên xe.

Bách Hân Dư đợi đến khi xe Chu Di Hân khuất tầm mắt mới đi vào trong sân bay, phải có cách nào đó làm tăng cơ hội sống sót của Lịch Lịch, chuyện sắp tới cô sẽ thay Chu Di Hân quyết định, chỉ cần Lịch Lịch khoẻ mạnh, thì không cần bận tâm quá nhiều.

Trở lại bệnh viện chỉ hơn 11 giờ, Chu Di Hân xuống xe gửi tin nhắn cho Bách Hân Dư, hỏi cô đã qua kiểm tra an ninh chưa, thấy không trả lời, chắc là tắt máy sau khi check in, lại gửi thêm một tin nhắn: [Xuống máy bay thì nhắn cho em biết nhé.]

Đi vào trong phòng bệnh, dì Vương nằm ở trên giường, Chu Di Hân đứng ở cửa đã nghe tiếng ngáy của bà.

Nàng vốn định gọi An Ca dậy đi về nhà với nàng, nhưng thấy Lịch Lịch ôm An Ca ngủ ngon lành, sợ đánh thức An Ca cũng làm cho Lịch Lịch tỉnh.

Mau sớm khỏe lại nhé....

Nàng đã thầm nguyện không biết bao nhiêu lần, ngồi xổm bên đầu giường Lịch Lịch, dựa vào bên gối cô bé, cứ nhìn gương mặt bình yên khi ngủ của cô bé.

Mặc dù trong mắt cô bé, Bách Hân Dư là mẹ ruột, nhưng nàng không để ý chút nào, chỉ cần Lịch Lịch với An Ca có thể bình an trưởng thành, nàng làm dì Chu cả đời cũng không sao hết.

Thời gian dần trôi qua, Chu Di Hân quên mất bản thân ngồi xổm bao lâu, nàng đứng lên xoa đầu gối tê, không phát ra tiếng động nào, nhưng Lịch Lịch giống như cảm nhận được, ừm nhẹ rồi mở mắt.

"Mẹ." Lịch Lịch thấy có bóng người, trong vô thức gọi.

Tim Chu Di Hân run lên, hai chân đang tê đứng không vững, lảo đảo, nhất thời không lên tiếng.

Nhờ ánh đèn ngủ mờ ảo cuối giường, Bách Chỉ Lịch nhận ra người đứng cạnh không phải mẹ mình, liền lễ phép đổi giọng gọi: "Dì Chu."

"Lịch Lịch ngoan, ngủ tiếp đi." Nàng không còn ý định đưa An Ca về nữa, phòng bệnh quá vắng vẻ nên nàng để An Ca ngủ cùng cô bé.

Bách Chỉ Lịch kéo góc chăn, ngượng ngùng nói: "Dì Chu, con muốn đi vệ sinh."

Cô bé cũng không phải muốn người lớn dẫn cô bé đi vệ sinh, chẳng qua là muốn báo với dì Chu một tiếng, trước kia ở nhà cô bé đã quen ngủ một mình, buổi tối thức giấc cũng tự đi vệ sinh, không cần người lớn lo lắng.

An Ca trở người, ngủ rất sâu, đối với tiếng động không bị ảnh hưởng.

"Nào, để dì bế con." Chu Di Hân bế Lịch Lịch từ trong ổ chăn ra, nhóc con mặc áo ngủ thỏ trắng, ôm cổ nàng, ngoan ngoãn như bé thỏ.

"Cảm ơn dì Chu ạ." Cô bé sợ đánh thức An Ca, thấp giọng hỏi: "Dì Chu, mẹ con đi rồi ạ?"

"Ừm, nhưng sẽ về sớm thôi." Chu Di Hân mặc quần cho cô bé, Lịch Lịch không giống An Ca, việc gì cũng tự làm, nàng mong đứa nhỏ này có thể dựa dẫm vào người lớn nhiều hơn nữa.

Bách Chỉ Lịch a một tiếng, buồn rầu chớp mắt, nhón chân lên xả nước bồn cầu.

"Lịch Lịch." Chu Di Hân ôm lấy cơ thể gầy gò của cô bé, "Đừng sợ, dì và mẹ sẽ luôn ở bên con."

Nhóc con vùi đầu vào lòng dì Chu không nói lời nào, hai giây sau mới phát ra tiếng khóc nức nở: "Dì Chu ơi, cái kim kia dày quá, đau lắm dì ơi... Con sợ, sợ lắm ạ...."

Vì để mẹ không lo lắng, lúc trước làm trị liệu cô bé không dám khóc không dám làm ầm ĩ, giờ mẹ không có ở bên, Bách Chỉ Lịch không có can đảm đối mặt với nó.

Mà Chu Di Hân, ngoại trừ để con gái vùi vào lòng mình thì chỉ biết an ủi, thật bất lực.

Bỗng nhiên, lại nhớ cái người vừa xa không được bao lâu – Bách Hân Dư, muốn cho cô ấy đến dỗ con gái, rồi lại an ủi một đứa đang không biết phải làm sao như nàng.

Chu Di Hân ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ một đêm, buổi sáng gọi An Ca dậy đến trường mẫu giáo, đồng ý với Lịch Lịch sau khi An Ca tan học sẽ đưa An Ca tới chơi. Mấy ngày Bách Hân Dư không có ở đây, nàng định về nhà lấy quần áo, mang An Ca đến ở cùng Lịch Lịch.

Giữa trưa nhận được tin nhắn của Bách Hân Dư, nói đã đến khách sạn, bây giờ ở New York đang là nửa đêm, bị lệch múi giờ nên không ngủ được.

Chu Di Hân vẫn đang gõ chữ, đọc xong chưa soạn tin nhắn thì Bách Hân Dư đã gọi video.

Bấm vào video, cả hai cùng nhìn vào màn hình mỉm cười nhưng không ai nói gì.

Cả đêm không gặp, dưới mắt Bách Hân Dư có quầng thâm, Chu Di Hân oán trách nói: "Bay lâu như vậy không mệt sao? Mau đi ngủ đi."

Bách Hân Dư mặc áo choàng tắm của khách sạn, dựa vào giường cầm ly rượu vang đỏ, nghe Chu Di Hân nói xong, uống hết rượu trong ly, sự dịu dàng trong mắt có thể xuyên qua màn hình, đánh vào tim Chu Di Hân.

"Không ngủ được, nhớ em."

"Nhớ em thì về sớm đi, đêm qua Lịch Lịch đã khóc, người lớn làm xuyên cốt còn sợ, con bé còn nhỏ như thế, làm sao không sợ được chứ?"

"Chị có một ý này." Bách Hân Dư hơi say, cùng Chu Di Hân thương lượng.

"Cái gì?"

Nói xong suy nghĩ một chút, ý tưởng điên rồ như vậy nhất định sẽ bị Chu Di Hân cự tuyệt, Bách Hân Dư dứt khoát không nói: "Thôi không có gì."

Chu Di Hân nghi ngờ nhìn cô, luôn có dự cảm không tốt: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn!"

"Làm gì có." Bách Hân Dư xoay người, nằm ở trên giường, một tay chống lên mặt, khóe mắt nhìn màn hình.

Quen biết được Chu Di Hân tốt thật, rất thích nghe nàng nói cô không được làm cái này không được làm cái kia, trước nay chẳng ai quản được cô, không ngờ cô lại cam tâm tình nguyện bị người này quản.

"Chị đừng có uống say." Chu Di Hân cảm nhận được trong mắt đối phương có rất nhiều sóng tình, đánh vào trái tim của nàng, khuấy động vùng biển trời.

Người đang uống rượu là Bách Hân Dư, nhưng người say rượu lại nàng.

Trái tim lạc hậu này chỉ mới nhìn Bách Hân Dư thôi đã có rung động khó kiềm nén được.

Bách Hân Dư đã tẩy trang, trong mắt Chu Di Hân trông có vẻ ngây thơ hơn một chút, rất muốn bắt nạt người này.

Giống như đêm đó Bách Hân Dư nằm trong bồn tắm, tuỳ ý để nàng bắt nạt, bất kể có làm gì thì cũng phối hợp.

"Này, chị nghĩ...." Bách Hân Dư thay đổi tư thế, dây áo choàng tắm được nới lỏng, ngực thấp thoáng lộ phân nửa, cảnh xuân lộ ra.

"Đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi." Chu Di Hân thúc giục, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào màn hình, nàng thậm chí còn không thèm đọc tin nhắn mới do biên tập gửi đến trên máy tính.

"Trước kia chưa từng nếm thử thì không thấy gì...." Đặc biệt là sau khi uống rượu, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.

Chu Di Hân chỉ nghe được nửa câu, không hiểu Bách Hân Dư muốn diễn đạt gì.

"Giờ nằm thôi... đã rất muốn làm chuyện đó...." Bách Hân Dư dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt Chu Di Hân trên màn hình điện thoại di động, nghĩ thầm nếu có thể được gặp người này sớm hơn thì tốt biết mấy, ba mấy năm qua sống thật uổng phí.

Người ta nói phụ nữ 30 như lang như hổ, Chu Di Hân cũng biết câu đó, nhưng không ngờ Bách Hân Dư lại sớm bước vào cái ngưỡng này sớm quá.

"Tiểu Bạch, chị say rồi."

"Hình như là thế thật." Bách Hân Dư cầm điện thoại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Di Hân mặt.

"Nhìn đủ chưa?" Chu Di Hân buồn cười hỏi cô.

Bách Hân Dư lắc đầu: "Để chị xem lát nữa đi."

Chu Di Hân ngồi thẳng, để Bách Hân Dư nhìn mình.

Một phút sau, Bách Hân Dư hài lòng nói: "Đủ rồi."

"Đi ngủ, mộng đẹp nhé."

"Trước khi đi ngủ nhìn em một chút, chị có thể cùng em làm tình trong mơ..." Bách Hân Dư đỏ mặt, nói chúc ngủ ngon rồi cúp video.

Chu Di Hân buông điện thoại xuống, che khuôn mặt nóng bừng của mình.

Trên mạng bình luận về Bách Hân Dư đều là vớ vẩn! Động vật máu lạnh nào?

Con vật máu lạnh nhà ai lại gợi tình đến thế?

Chương trước Chương tiếp
Loading...