Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 55



Chiếc siêu xe của Bách Hân Dư chỉ có hai chỗ ngồi, vì phải mang bọn trẻ đi chơi nên chỉ có thể chọn chiếc BMW nhỏ của Chu Di Hân để đi.

Trong xe đang phát phát thanh Peppa Pig, An Ca cười khúc khích dạy Lịch Lịch tiếng kêu chuẩn của heo.

"Xin chào mọi người, Tôi là An Ca, éc..."

"Tôi là Lịch Lịch, éc..." Bách Chỉ Lịch đã hiểu được điểm mấu chốt trong tiếng kêu của heo, kêu lên rất thật

"Mẹ, đến lượt mẹ." An Ca nhoài người lên chỗ tựa lưng của ghế lái.

Chu Di Hân lái xe, nhưng cũng đành phải hợp tác lần nữa: "Tôi là mẹ, éc..."

Nàng kêu một tiếng heo, Bách Hân Dư ngồi ở ghế phụ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, trong khi đó bọn nhỏ phía sau cô lại phá lên cười.

Nhân lúc đợi đèn đỏ, Chu Di Hân nháy mắt với Bách Hân Dư: "Tới lượt cô đấy."

"Tôi không." Bách Hân Dư tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như kêu tiếng heo.

Chu An Ca phát huy tinh thần giúp đỡ, nhiệt tình đề nghị: "Dì Bách, rất đơn giản, cháu dạy cho dì."

"Mẹ, thử mở miệng, nín thở hít vào xem." Bách Chỉ Lịch làm động tác heo kêu rất chuẩn.

Chu An Ca liền phát ra vài tiếng heo kêu: "Thật sự rất dễ dàng."

Bách Hân Dư chật vật mở miệng, đừng nói là kêu tiếng heo, ngay cả nói cũng khó khắn, Chu Di Hân làm sao có thể ở trước mặt con mà kêu tiếng heo vậy?

Vì dạy Bách Hân Dư kêu tiếng heo, An Ca và Lịch Lịch ra sức tạo tiếng heo, trong không gian xe nhỏ hẹp, vang lên tiếng heo hết đợt này đến đọt khác.

Chu Di Hân liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi lại liếc nhìn Bách Hân Dư bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ kia khiến nàng muốn bật cười, nhưng nàng lại thực sự mong chờ thanh niên nghiêm túc Bách Hân Dư phát ra tiếng heo ngốc nghếch.

"Mau thử đi, tôi đang nghe đây nè."

Bách Hân Dư hừ nhẹ một tiếng, sau đó cau mày, tựa hồ nghi ngờ thanh âm đó không phải phát ra từ cổ họng của chính mình.

Chu An Ca giơ tay hoan hô: "Chúng ta là gia đình heo."

Sau khi thuận lợi đến bãi đậu xe của trung tâm mua sắm nơi có rạp chiếu phim, Chu Di Hân nhìn thấy Bách Hân Dư ôm ngực, trên mặt tất cả những khúc mắc trong lòng đều viết ra.

"Sao, chê heo à?" Vấn đề là An Ca nói họ là một gia đình, này là chuyện đáng vui.

"Không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy làm như vậy rất kỳ quái." Bách Hân Dư mở cửa sau xe, đưa An Ca và Lịch Lịch lần lượt ra khỏi xe, đeo khẩu trang dày cho Lịch Lịch, xác nhận đủ kín, mới hận ý nhìn Chu Di Hân.

"Thật ra..." Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư mỗi bên nắm tay một đứa, mặc dù vẫn chưa phải là người mẹ hoàn hảo, nhưng mỗi ngày đang tốt lên, "Chỉ cần con thích, một tiếng heo kêu cũng có là gì đâu, chông gai đến mấy cũng có thể vượt qua."

"Dì Chu, đưa tay cho con ạ." Bách Chỉ Lịch thay đổi vị trí, tay trái nắm tay An Ca, tay phải đưa về phía Chu Di Hân.

Chu Di Hân nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lịch Lịch, nhìn đôi lông mày cong và đôi mắt giống như nàng lộ ra phía trên chiếc mặt khẩu trang lớn, trong mắt nàng hiện lên một tầng sương mù.

Nếu có thể, nàng thật sự muốn dùng cả cuộc đời còn lại để đổi lấy sức khỏe của đứa nhỏ này.

Hiếm khi dẫn Lịch Lịch đi chơi, chắc cô bé sẽ vui lắm, Chu Di Hân bình tĩnh lại, nhanh nhẹn nói với Bách Hân Dư: "Sau khi có con tôi mới biết... mặc dù đưa các con đến thế giới này là chúng ta, nhưng bọn nhỏ làm chúng ta trở thành người tốt hơn."

Trong lúc Bách Hân Dư còn đang suy nghĩ, Chu Di Hân xúc động nói tiếp: "Là các con làm chúng ta trưởng thành."

Vừa dứt lời, Bách Hân Dư đột nhiên phát ra một tiếng heo lớn.

Chu Di Hân còn tưởng rằng mình nghe nhầm, khi hai đứa nhỏ bật cười, nàng liền cười lớn trước gương mặt đỏ bừng của Bách Hân Dư.

"Trưởng thành chưa?" Bách Hân Dư nghe được tiếng cười của bọn nhỏ, cũng không còn xấu hổ nữa, đi tranh công với Chu Di Hân.

"Cô đó, gánh nặng đường xa."

Chu Di Hân quét mã QR trước máy bán vé trong rạp chiếu phim, khi nàng quay lại, đã không thấy bóng dáng của Bách Hân Dư.

Nhìn xa hơn về phía trước, thì nhìn thấy cô ấy cùng với bọn nhỏ đang đứng ở quầy bán hàng, mỗi người cầm một thùng bắp rang lớn, trên quầy còn đặt một phần, thấy cô đến gần, bọn nhỏ lập tức trốn sau lưng Bách Hân Dư.

"Không phải đã nói chỉ mua hai hộp thôi sao?" Chu Di Hân đứng yên, khoanh tay trước ngực, An Ca mặt dày không sợ bị nhìn chằm chằm, nhưng lại không nỡ để Lịch Lịch bị nhìn chằm chằm, thế là hung hăng trừng mắt nhìn Bách Hân Dư.

"Chỉ cần con thích, mua thêm hai phần cũng có sao đâu." Bách Hân Dư gửi lại cho Chu Di Hân câu trả lời, cái này khiến người ta cạn lời.

Chu Di Hân lấy phần của cô, không khỏi cằn nhằn: "Cô cứ hay thế, ăn không hết thì cô ăn đi."

Bách Chỉ Lịch ôm thùng bắp rang lớn, cách khẩu trang tham lam hít, chỉ ngửi thấy mùi caramel thoang thoảng, An Ca nói đây là bắp rang ngon nhất trên đời, nhưng mà bây giờ cô bé vẫn chưa được ăn, chỉ có thể nhìn trông mong thôi.

Cô bé nắm lấy tay mẹ và hỏi mẹ có thể tháo khẩu trang ra được không.

Bách Hân Dư đau lưng cho nên không thể ngồi xổm xuống, cho nên hơi khom người, chậm rãi giải thích với con: "Chỗ này có nhiều người đi tới đi lui, khả năng có nhiều vi khuẩn, bây giờ Lịch Lịch đang bệnh nên phải cẩn thận, nên ráng chịu chút nha?"

Bách Chỉ Lịch do dự một chút, gật đầu không nói gì, cúi đầu đi hai bước, tìm một chỗ trống trong phòng chờ ngồi xuống.

"Mẹ, Lịch Lịch không vui." Chu An Ca kiễng chân lên, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai mẹ.

Không cần An Ca nhắc nhở, Chu Di Hân liếc mắt liền có thể biết, nàng đi đến trước mặt Lịch Lịch, cô bé ngẩng đầu dùng đôi mắt ươn ướt nhìn nàng.

Chu Di Hân dịu dàng đưa ra đề nghị: "Ăn từng cái được không?"

Đôi mắt Bách Chỉ Lịch đột nhiên sáng lên, khi Chu Di Hân tháo khẩu trang xuống, cô bé vội vàng cầm lấy bắp bỏ vào trong miệng.

"Ăn ngon không?" Chu Di Hân hỏi cô bé.

"Dạ, ăn rất ngon." Bách Chỉ Lịch nhanh chóng nhai nuốt xuống, nhìn mẹ vẫy tay với mình, ngoan ngoãn đi tới.

Bách Hân Dư phủi đi vụn thức ăn dính trên khóe miệng, lại đeo khâu trang lên cho cô bé.

Bách Chỉ Lịch muốn hỏi mẹ, cô bé đeo khẩu trang không được ăn, nếu không ăn được thì tại sao lại mua cho cô bé hộp bắp rang lớn.

Cô đang định hỏi thì bị mẹ xoa đầu: "Xin lỗi con."

Bách Chỉ Lịch không hiểu tại sao mẹ lại xin lỗi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ, như sắp khóc, cô bé có chút ngơ ngác.

"Mẹ, con không ăn bắp rang nữa, con sẽ đeo khẩu trang."

Mỗi lần mẹ không vui, Bách Chỉ Lịch luôn cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện gì đó, lần này cũng giống thế.

"Ngoan." Bách Hân Dư quay mặt sang một bên, Chu Di Hân cũng đồng thời quay lưng lại.

Bách Hân Dư thấy cô quay lại, dùng tay lau mặt bừa bãi hai lần, sau đó quay người lại với nụ cười khoa trương: "Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào được không?"

"Lịch Lịch, chúng ta đi thôi." An Ca kéo Lịch Lịch đi ở đằng trước người lớn.

Chu Di Hân cúi đầu, lau đi khóe mắt, bả vai nặng trĩu, nàng nhìn dọc theo cái tay đặt trên vai thấy gương mặt Bách Hân Dư.

"Bên bệnh viện nói việc thụ tinh có thể thực hiện ngay trong tuần tới, đừng lo, sẽ tốt thôi."

Bách Hân Dư vòng tay qua vai Chu Di Hân, vỗ vai an ủi.

Sau khi qua cổng soát vé, nhân viên soát vé xé cuống vé ra rồi nhìn hai người thêm vài lần.

Chu Di Hân bước nhanh đi mấy bước, né tránh cánh tay của Bách Hân Dư, vì khóc nên giọng đổi thành giọng mũi: "Người ta đang nhìn kìa."

Bách Hân Dư buồn bực hạ tay xuống, có phải Chu Di Hân cảm thấy bản thân cô ôm rất mất mặt không?

Nhưng cô chỉ muốn an ủi nàng thôi mà, hay có thể nói bản thân cô cũng buồn nên có thể tìm được chút an ủi từ nàng bằng cách ôm nàng.

Chu Di Hân đi theo hai đứa nhỏ, phát hiện Bách Hân Dư cũng không có đi theo, quay đầu lại chỉ thấy cô ấy vẫn đứng đó với vẻ mặt bi thương, như chịu đả kích.

Nhìn thấy ánh mắt u oán kia, Chu Di Hân mới phát hiện, hoá ra Bách Hân Dư không để ý người khác sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bọn họ?

Thật ra Chu Di Hân cũng không rõ người soát vé nhìn các cô nhiều lần là có ý gì, có lẽ chuyện đã từng xảy ra đã tạo bóng ma tâm lý, cho nên đối mắt ánh mắt của người khác nàng rất nhạy cảm.

Mà sự nhạy cảm của nàng lại khiến Bách Hân Dư ấm ức.

Chu Di Hân đưa tay ra hối: "Đi thôi."

Bách Hân Dư như là một bước nhảy vọt đến trước mặt nàng, nắm chặt lấy tay nàng, cùng lúc đó than thở: "Đau eo."

"Không chết được." Cúi đầu, trong nháy mắt, hai bàn tay đan vào nhau.

Nhìn như thế này... Chu Di Hân thấy Bách Hân Dư rất bá đạo.

Vào rạp, An Ca nhất quyết muốn ngồi cùng Lịch Lịch, Chu Di Hân và Bách Hân Dư đương nhiên ngồi ở một ghế khác bên cạnh.

Bộ phim bắt đầu, Chu Di Hân muốn ăn bắp rang trên tay trái, nhưng mà tay phải của nàng bị Bách Hân Dư nắm, nàng cử động, Bách Hân Dư ngược lại càng nắm chặt hơn.

"Cô làm thế sao tôi ăn được?" Chu Di Hân nhẹ giọng phàn nàn.

Bách Hân Dư đem hộp bắp rang trên tay phải của mình đặt xuống đùi, cầm một hạt nhét vào miệng Chu Di Hân, sau đó lại bỏ vào trong miệng.

Chu Di Hân bị hành động trẻ con của cô ấy chọc cho bật cười: "Tôi muốn ăn của tôi."

"Được." Bách Hân Dư làm theo yêu cầu, duỗi tay lấy bắp rang trong hộp của Chu Di Hân rồi nhét vào miệng nàng.

Chu Di Hân nhai bắp, coi như nhận thua đành thương lượng: "Sao không chịu buông tay ra thế?"

"Do... tôi sợ thả tay ra thì cô sẽ chạy mất." Bách Hân Dư đè giọng thấp nhất có thể, bên trái bên phải đều có vách ngăn không ai để ý đến các cô.

"Nói gì thế?" Chu Di Hân sợ đến mức không cầm được bắp rang.

"Nói lời yêu thương." Bách Hân Dư thả lỏng cơ thể, tùy ý tựa đầu vào vai Chu Di Hân.

Trong bí kíp Tống Giai gửi đến cho cô xem, thì trong đó bảo phải chủ động, tính cô rất giác ngộ, hiểu rồi thì phải hành động.

"Cô thế này... khiến tôi không thoải mái." Chu Di Hân dụi mặt vào trán Bách Hân Dư, mùi hương lạnh lẽo quen thuộc khiến nàng choáng váng.

"Hả?" Bách Hân Dư ngồi thẳng dậy, quay lại, "Vậy cô có muốn dựa vào tôi không?"

"Không cần." Chu Di Hân người đầy xương, sợ sẽ cấn người này.

"Vậy ăn bắp đi." Bách Hân Dư lại đưa qua một hạt tiếp.

Chu Di Hân cũng đặt thùng bắp lên đùi giống Bách Hân Dư, sau đó bắp một nắm lớn, ăn rất vui vẻ.

"Cô không thể ngồi yên xem phim được à?"

"Tôi không thích xem phim hoạt hình." Bách Hân Dư vừa nói lại vừa dựa vào vai Chu Di Hân: "Hơn nữa, phim làm gì đẹp bằng cô?"

Làn sóng cợt nhả lại ấp đến, khiến Chu Di Hân bối rối, thiếu điều muốn nâng mặt Bách Hân Dư lên nói: Tôi làm gì đẹp bằng cô.

Không thèm để ý tới người này nữa, chăm chú nhìn màn hình.

"Chu Chu... Lịch Lịch nói muốn về nhà, tôi muốn đưa con về nhà một đêm." Cô đã hỏi ý kiến bác sĩ trước, nhưng khi nói với Chu Di Hân chuyện này, cô lại có chủ ý táo bạo khác.

Hình như cứ dính tới Chu Di Hân, là cô luôn có chủ ý táo bạo.

"Vậy cũng tốt." Chu Di Hân lơ đãng trả lời.

Sau khi mời người ta mà bị từ chối, Bách Hân Dư vẫn không cam lòng.

"Cô thật sự không muốn đến nhà tôi à? Đến tìm cảm hứng viết tiểu thuyết, quan trọng hơn là nơi này là nơi mà Lịch Lịch sống từ khi sinh ra, cô không muốn đến xem phòng của con sao? Trong nhà còn có vài cuốn album hình của con nữa, cô thật sự không muốn sao?"

Vì Lịch Lịch mà Chu Di Hân hơi lung lay.

"Này." Người ngồi phía trước quay người lại, không khách sao mà nói: "Muốn nói chuyện có thể về nhà nói được không?"

"Xin lỗi." Chu Di Hân xin lỗi, lần này nàng không thèm để ý đến Tiểu Cẩu nữa.

Chưa được bao lâu thì Bách Hân Dư lại ghé sát tai cô khẽ nói: "Có nghe thấy chưa, người ta bảo cô về nhà với tôi kìa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...