Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 51



"Sao mẹ lại không cần Lịch Lịch chứ?"

Bách Hân Dư chê cười con gái suy nghĩ quá nhiều rồi, lại nhận ra trước kia là do bản thân làm chưa tốt, cho nên mới khiến con gái thiếu cảm giác an toàn, Bách Hân Dư không cười nổi nữa, cô ngồi xổm trước mặt Lịch Lịch, cô bé rưng rưng nước mắt, sau đó đưa tay bế cô bé lên.

"Mẹ...." Bách Chỉ Lịch vùi mặt vào ngực mẹ, khóc thút thít.

"Mẹ đây, mẹ yêu con nhất, sẽ không có chuyện mẹ không cần con." Bách Hân Dư đau lòng đến khó chịu thế là bế Lịch Lịch lên, giống như lúc cô bé còn mấy tháng tuổi mà vỗ về, vừa vỗ vừa đi trong phòng.

Nhưng mới đi được vài bước, cô đưa lưng về phía Chu Di Hân, mãi không có bước tiếp theo.

Chu Di Hân nhìn thấy cánh tay cô run run, nghĩ đâu Bách Hân Dư ở bên nàng lâu, nên bị lây cái tính dễ xúc động, giờ ôm con gái mà khóc.

Nàng đi qua vỗ vai Bách Hân Dư, an ủi: "Cô ổn chứ?"

Bách Hân Dư vẫn không cử động, giọng nói như cố hết sức: "Không ổn lắm."

Chu Di Hân thấy cô có chút không ổn, liền tiến lại gần hỏi: "Sao vậy?"

"A... eo, eo của tôi." Bách Hân Dư hít một hơi khí lạnh, lớn tuổi rồi nên vô dụng, trước đây ôm chỉ thấy nặng, bây giờ mới bước được hai bước thế mà bị vặn eo.

Bách Chỉ Lịch nghe mẹ nói thế, lập tức dang hai tay để dì Chu bế, cô bé xoa cái mũi đỏ hồng vì khóc, nhìn thấy mẹ đỡ tường nên không dám mở miệng hó hé, vô thức ngừng khóc.

"Mới vậy mà bị vặn eo rồi à?" Chu Di Hân bế Lịch Lịch, rất nhẹ nhàng vòng qua trước mặt Bách Hân Dư, "Bình thường có phải cô ít rèn luyện thân thể không? Thể chất của cô không được rồi."

Bách Hân Dư một tay đỡ eo, u oán nhìn phía Chu Di Hân, "Cô đỡ tôi đi."

Chu Di Hân thả Lịch Lịch xuống, đỡ cánh tay Bách Hân Dư, người này lập tức tiến về phía nàng.

"Dì Bách, dì có muốn An Ca hôn dì không ạ?" chu An Ca lo lắng nắm lấy tay còn lại của Bách Hân Dư, "Khi mẹ bị thương, An Ca hôn xong sẽ không đau nữa."

Bách Chỉ Lịch liền giơ tay nhảy tới trước mặt mẹ: "Con cũng muốn hôn mẹ."

"Hai đứa xếp hàng trước đi." Chu Di Hân đỡ Bách Hân Dư đến bên giường, cô ấy duỗi thẳng eo, chậm rãi ngồi xuống như một bà già bảy mươi tám mươi, càng nhìn càng muốn khịa.

"Xếp cái gì... cô cũng muốn hôn tôi phải không?" Ngồi xuống ngược lại càng đau hơn, Bách Hân Dư loay hoay tìm tư thế cả buổi, cuối cùng nằm xuống giường mới thấy đỡ hơn.

Chu Di Hân lập tức vỗ lưng Bách Hân Dư một cái, trước mặt bọn nhỏ mà hay nói mấy lời này quá, vừa thẹn vừa bực: "Còn có sức ba hoa nữa à? Tôi kệ cô đó.."

Bách Hân Dư sợ Chu Di Hân sẽ kệ mình, nên nắm chặt tay Chu Di Hân trước, hơi ngẩng mặt lên làm vẻ đau, "Đau quá."

"Dì Bách, còn muốn An Ca hôn không ạ?" Chu An Ca ghé sát vào mặt Bách Hân Dư, chưa kịp để cô nói đồng ý đã hôn.

"Đến lượt con!" Bách Chỉ Lịch cũng hôn lên chỗ An Ca vừa hôn.

ChubDi Hân bị hành động đáng yêu của hai đứa nhỏ làm cho phát rồ, nếu nàng mà là Bách Hân Dư, được bọn nhỏ hôn trên mặt, chắc hạnh phúc ngất ngây.

Lúc này An Ca nhắc nhở nàng: "Mẹ, tới lượt mẹ."

"Gì hả?" Chu Di Hân khó hiểu.

Bách Chỉ Lịch lại hôn mẹ một cái, sau đó cái miệng nhỏ đầy mật ngọt nói: "Hôn mẹ con ạ."

Bọn nhỏ nhìn nàng đầy mong đợi.

Chu Di Hân cười xấu hổ, vừa rồi hình như nàng đâu có nói là hôn Bách Hân Dư đâu nhỉ? Nàng chỉ nói bọn nhỏ xếp hàng thôi mà? Nhưng sao nghe giống như xếp hàng để từng người hôn thế.

"Không được, không được." Chu Di Hân nhẹ nhàng từ chối.

Eo Bách Hân Dư đỡ hơn được chút, ỷ vào có bọn nhỏ chống lưng, không biết xấu hổ mà làm trò với Chu Di Hân: "Này, tôi đau quá, cần cái hôn của cô để dễ chịu hơn."

"Bách Hân Dư, cô...." Chu Di Hân cúi người, ghé vào tai Bách Hân Dư, nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn mỉm cười, "Có quá đáng lắm không?"

Bách Hân Dư quay mặt lại nhìn nàng không chút sợ hãi, môi vì đau mà mím thành một đường thẳng, hơi cong lên, nụ cười này đối với Chu Di Hân có vẻ khá kỳ lạ, chuyện gì cũng chưa sáng tỏ mà đã làm trò.

"Mẹ, mẹ không hôn dì Bách sao."

"Mẹ nói, dì Chu hôn mẹ mới đỡ."

Chu Di Hân hoảng hốt nhìn hai đứa nhỏ gây thơ, gì thế này? Sao hai đứa này đều đồng loạt hướng về Tiểu Bạch Cẩu thế.

Hay lắm, một đứa thì máu mủ, một đứa thì tốn công nuôi.

Lòng đau âm ỉ, nàng hôn mạnh vào mặt Bách Hân Dư.

Động tác của nàng quá lớn, vòng eo mong manh của Bách Hân Dư lại căng lên, đau đến mức la làng, "Nhẹ chút thôi."

Chu Di Hân tức giận thọc tay vào eo cô: "Hôn cũng đã hôn rồi, còn dám đòi hôn nặng hôn nhẹ nữa à?"

Bách Hân Dư chỉ chớp mắt hai cái, vùi mặt vào trong gối của Lịch Lịch, thật lâu không để ý đến nàng.

Cô ấy không để ý tới nàng, đương nhiên Chu Di Hân cũng không để ý đến cô ấy, ai mà không có chút kiêu ngạo? Đến giờ đưa An Ca về, Bách Hân Dư vẫn không có phản ứng, tưởng đâu đã ngủ rồi.

Bách Hân Dư nằm ở trên giường, hai chân vẫn thả ở bên ngoài, trên chân còn mang giày cao gót, Chu Di Hân cảm thấy tư thế rất không thoải mái, liền nắm mắt cá chân, cởi giày cho cô ấy.

Lần đầu gặp mặt, đã nhìn thấy cái mắt cá chân này, giờ phút này nó nằm trong tay nàng, Chu Di Hân đột nhiên cảm thấy hơi phiêu, giống như có lông vũ khều khều khiến nàng ngứa.

Nàng vừa mới kéo chân Bách Hân Dư, đã nghe thấy trên đỉnh đầu có giọng nói: "Hay là... sẵn tiện cô xoa eo cho tôi đi?"

Bách Hân Dư ban đầu cảm thấy không thoải mái, cô nằm trên giường không thể cử động, bảo Chu Chu hôn một cái thế mà còn bực bội với cô, nói thích nhưng lại không cho hẹn hò yêu đương, vậy thì hôn một cái có làm sao đâu? Những ấm ức mà cô chịu từ nhỏ đến lớn cũng không bằng Chu Di Hân bắt nạt khiến cô khó chịu, Bách Hân Dư cảm thấy người này xấu quá rồi, muốn không bao giờ để ý đến nàng nữa, đến khi cảm nhận được Chu Chu cởi giày cho mình, cô thật sự gồng hết nổi rồi, một người ân cần như thế, Bách Hân Dư bằng lòng đầu hàng vô điều kiện.

Trong tay Chu Di Hân còn đang cầm một chiếc giày cao gót, sửng sốt một lát: "Cô chưa ngủ sao?"

Bách Hân Dư nhìn nàng không nói gì.

Chu Di Hân chợt hiểu ra: "Vừa rồi cô vờ ngủ không thèm để ý tới tôi?"

Bách Hân Dư không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chột dạ mà nhìn đi chỗ khác, chỉ vào eo: "Chỗ này đau."

Chu Di Hân vứt giày, nhích tới gần cười cười: "Vậy tôi hôn cô cái nữa ha?"

Bách Hân Dư trầm ngâm nhìn nàng, hò hét trong lòng, lồng ngực vang vọng không ngừng: 'Được, được...'

Nhưng cô biết Chu Di Hân chỉ lừa cô thôi, cô không dám nhận, chỉ mỉm cười đúng chuẩn mực: "Sao cũng được."

Vừa dứt lời, An Ca và Lịch Lịch lần lượt hôn tiếp.

Ánh mắt Bách Hân Dư đảo đảo, ý bảo đến lượt nàng.

"Chờ tôi." Chu Di Hân để lại một câu rồi rời đi.

Bách Chỉ Lịch đọc được ánh mắt sát khí trong mắt dì Chu, liền hỏi mẹ: "Mẹ, dì Chu bảo mẹ đợi cái gì thế ạ?"

"Không biết." Bách Hân Dư có dự cảm không tốt, nhưng cũng có chút mong đợi.

Mười phút sau, Chu Di Hân vội vàng chạy vào phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh Bách Hân Dư, liền vén quần áo của cô lên.

"Làm gì?" Nửa thân trên của Bách Hân Dư lộ trên không khí, trong lòng hoảng hốt.

Chu Di Hân đổ dầu mới đi mua về lên tay, nàng không ngừng xoa lòng bàn tay cho dầu nóng lên, sau đó phủ lên eo Bách Hân Dư, xoa bóp liên tục vùng đó.

"Cô hoảng cái gì?" Chu Di Hân bình tĩnh xoa eo Bách Hân Dư, bắt chước thủ đoạn xấu hổ của cô ấy, "Cô sợ tôi sát phu à?"

Nhờ tác dụng của dầu massage, eo Bách Hân Dư nóng lên, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Không sợ, cô không nỡ đâu."

Chu Di Hân lảm nhảm: "Chỉ biết hôn, có hôn 100 lần eo cô cũng chẳng đỡ hơn."

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân ở phía sau, ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Di Hân đánh nhẹ vào eo cô một cái.

"Này, đau." Miệng thì la oai oái chứ trong lòng thì thích cái miệng khẩu thị tâm phi của người này muốn chết.

Bởi vậy có thể thấy được, Chu Chu nói không muốn hẹn hò với cô, nhưng thực tế rất muốn hẹn hò với cô phải không?

Bách Hân Dư một lần nữa, có chủ ý táo bạo.

Khi Lịch Lịch với An Ca nghe tiếng la đau, không xem phim hoạt hình nữa, đặc biệt là An Ca, như anh hùng đứng trước mặt Bách Hân Dư, dạy mẹ mình: "Mẹ, mẹ không thể bắt nạt dì Bách."

Bách Chỉ Lịch gật đầu, hùa theo: "Dì Chu, dì phải đối tốt với mẹ."

Chu Di Hân dở khóc dở cười, cạn lời, rồi lực tay cũng tăng lực lên xoa đến mức Bách Hân Dư la đau.

"Lạ thật, Lịch Lịch đứng về phía cô thì tôi hiểu, nhưng An Ca là do tôi nuôi nấng, sao lại đứng về phía cô hả?"

"Có lẽ...." Bách Hân Dư chịu đau lên tiếng, "Cùng máu mủ đi?"

Chu Di Hân ngừng tay, nghĩ nghĩ: "Làm gì có? Sao không thấy Lịch Lịch đứng về phía tôi."

"Thế là cô không biết rồi, lúc cô không có ở bệnh viện, con bé mỗi ngày đều ngóng, hỏi sao cô chưa tới, này còn chưa để đứng về phía cô hả?"

"Không đủ, cô xem đi hai đứa đều đứng ra nói thay cô, nếu trưởng thành chắc còn ghê gớm hơn nữa? Có khi nào hợp lại bắt nạt tôi không?"

Chu Di Hân nói xong thì nghe tiếng cười của Bách Hân Dư, lúc nhìn về phía cô ấy, thì trong mắt cô ấy tràn đầy dịu dàng.

"Cô xem đi, cô cũng đã nghĩ đến chuyện hai ta 20 năm sau rồi." Quan trọng là, trong cái nghĩ của nàng thế mà lại có cô.

Bản thân Chu Di Hân cũng ngơ ngác, nàng không ngờ, con người Bách Hân Dư nay không biết từ lúc nào đang dung nhập vào cuộc sống của nàng, thậm chí là tương lai.

Còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến chuyện xa xôi, đây là chuyện mà Chu Di Hân chưa dám nghĩ đến.

Nàng phát hiện, hoá ra trong vô hình, bản thân lại có khát vọng cùng người này có được tương lai.

"Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không bắt nạt cô, cho dù có bắt nạt chính tôi thì tôi vẫn không bắt nạt cô." Bách Hân Dư nhớ rõ bản thân không phải là người dịu dàng, nhưng đối mặt với Chu Di Hân, luôn nói ra những lời mà bản thân chưa từng nói.

Chu Di Hân né tránh ánh mắt Bách Hân Dư, nhìn Lịch Lịch và An Ca đang ngồi ở bàn ăn xem hoạt hình say mê, bỗng nhiên quay lại hỏi Bách Hân Dư: "Cô thật sự chưa từng yêu đương à?"

"Ừ." Câu hỏi quá đột nhiên, Bách Hân Dư có chút ngây ngốc.

"Sao câu nào cũng khiêu gợi hết vậy." Chu Di Hân nhìn chằm chằm Bách Hân Dư, ánh mắt kia đang thăm dò Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư bị nàng nhìn chằm chằm, bắt đầu loạn ngôn ngữ: "Đâu có khiêu gợi đâu."

Chu Di Hân lắc đầu: "Tôi không nghĩ thế."

Mặt Bách Hân Dư đầy dấu chấm hỏi, thay đổi chủ đề: "Cô từng yêu đương hẹn hò mấy lần?"

Lúc này Chu Di Hân có sao nói vậy: "Hai lần tuỳ tiện, một lần nghiêm túc."

"Có bao nhiêu nghiêm túc? Quen nhau bao lâu?" Bách Hân Dư đã quên mất cái eo đau của mình, đột nhiên lật người lại, eo đau khiến cô đổ mồ hôi lạnh.

"Bốn năm." Chu Di Hân nói với vẻ mặt vô cảm, bảo Bách Hân Dư nằm yên, chủ động nói tiếp, "Cô ấy ngoại tình với đồng nghiệp nam trong công ty."

"Tôi sẽ không." Bách Hân Dư vừa mới nằm xuống, buột miệng thốt ra.

Chu Di Hân nghiêm mặt nhìn cô, nút thắt trong lòng giấu nhiều năm, vẫn là lần đầu nói với người khác, sự việc đó khiến nàng đau thấu ruột gan, thế nên bây giờ, nàng vẫn theo tiềm thức mà từ chối bắt đầu mối quan hệ mới.

Nhưng vừa nói ra, trong nháy mắt giống như một chiếc hộp gỗ bị phong ấn nhiều năm, ngoài mấy hạt bụi, thì trong lòng chẳng có mấy cảm xúc.

Bách Hân Dư tưởng đâu Chu Di Hân không tin lời cô nói, thế là đưa ngón tay út: "Vậy... chúng ta ngoéo tay đi."

Chu Di Hân cúi đầu nhìn tay Bách Hân Dư, đảo mắt nở nụ cười đầy tự tin: "Cô thử một lần xem sao đi?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...