Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 44



Dưới ánh đèn sáng ngời của nhà bếp, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng chói loá, Bách Hân Dư nhìn đốt ngón tay trắng bệch do gắng sức của Chu Di Hân, cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Ánh mắt và hành động cầm dao khiến nàng trông giống như một tên sát nhân biến thái trong phim.

Bách Hân Dư có dự cảm Chu Di Hân không thích nghe những lời cô vừa nói, nhưng mà cô nhịn không được, cứ nghĩ đến chuyện gì là không nhịn được mà nói cho nàng nghe, bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Cô dịu dàng trấn an cảm xúc của Chu Di Hân: "Tiểu Chu, không muốn thì thôi, đặt dao xuống đi."

Chu Di Hân khó hiểu nhìn Bách Hân Dư, sau đó liếc nhìn con dao làm bếp trong tay mình, chớp mắt hai cái, nhanh chóng buông tay ra, ném con dao làm bếp sang một bên.

Bách Hân Dư sau đó bước tới đứng bên cạnh Chu Di Hân, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt kia, vừa đứng vững, cô lặng lẽ giơ tay, di chuyển con dao làm bếp ra xa hơn chút nữa.

Ánh mắt Chu Di Hân trở lại bình thường, nàng nhìn Bách Hân Dư, trầm giọng hỏi: "Cô lặp lại lời cô vừa nói đi."

Bách Hân Dư hoang mang, lặp lại mấy lời vừa nói kia, không thiếu chữ nào.

Chu Di Hân nghe xong im lặng nửa phút, ánh mắt dán chặt vào Bách Hân Dư.

Tim đập như trống, Bách Hân Dư cảm giác được linh hồn của mình đã bị đối phương khóa chặt.

"Tôi không muốn chắp vá." Chu Di Hân lạnh lùng nói, nàng ghét Bách Hân Dư tùy tiện, trước kia khẳng định bản thân là gái thẳng, nói lời cợt nhả tuỳ tiện, tuỳ tiện ôm, bây giờ nói không thẳng là không thẳng, thế mà cái lời nói chắp vá cũng nói ra được.

Tim Bách Hân Dư bỗng nhiên thắt lại, cơn đau đột ngột và xa lạ này khiến cô nhất thời khó thở.

Mặc dù lúc các cô mới biết nhau, Chu Di Hân có một khoảng thời gian không thích mình, đến giờ sẽ hung dữ mắng cô này nọ, nhưng trong khoảng thời gian ở bên nàng, Bách Hân Dư cảm nhận được, người này rất quan tâm lo lắng cho cô.

Cô cá chắc là Chu Chu đối với cô thiện cảm vẫn nhiều hơn phần chán ghét, nhưng vì không dám chắc 100% là thiện cảm cho nên chỉ dám dùng từ "chắp vá".

Cô chờ, cô ngóng trông, Chu Chu sẽ đồng ý thử cùng chắp vá với cô.

Bách Hân Dư biết bản thân không có nhiều kinh nghiệm, chỉ số EQ thấp, không biết cách chiều lòng người khác, nhưng mà bắt đầu từ chiều nay cô đã quyết tâm học, hơn nữa sẽ cố gắng không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nghiêm túc trong việc học, tin tưởng bản thân có thể nhanh chóng tiến bộ.

Nhưng mà nghe được câu trả lời của Chu Di Hân, Bách Hân Dư như con vịt héo rũ đầu đứng sang một bên, lòng đầy u sầu.

"Nếu chuyện tối qua khiến cô nghĩ như vậy thì tôi xin lỗi." Chu Di Hân thích Bách Hân Dư, nhưng nàng không chấp nhận cái bắt đầu tùy tiện này.

"Không phải vì tối hôm qua..." Giọng Bách Hân Dư trầm xuống, cô không biết mình bị sao vậy, cô không thể đứng đây nói chuyện bình thường với Chu Chu được nữa.

Chu An Ca đợi trong ở bàn ăn cả buổi vẫn không thấy mẹ và dì Bách tới, cô nhóc nhảy xuống ghế chạy đi tìm hai người: "Mẹ, dì Bách, hai người chậm quá, con chờ đến đói mốc meo rồi."

"A, An Ca đang hối, cô đi ra trước đi." Chu Di Hân bảo Bách Hân Dư đi ra ngoài trước.

Nàng dùng giẻ lau sạch mặt bàn bếp, sau đó bực bội chà xát nó dưới vòi nước, thực ra trong thâm tâm, nàng không muốn trực tiếp từ chối Bách Hân Dư, nhưng càng không có khả năng đồng ý ngay lập tức.

Đã nhiều năm chần chừ do dự, nàng vẫn không đủ can đảm bước ra bước kia.

Nàng không muốn chắp vá, chỉ muốn cuộc sống yên ổn, là kiểu nước chảy mây trôi cả đời.

Lời nói này, đến cuối cùng cũng không dám nói với Bách Hân Dư.

"Dì Bách, dì không ăn cơm sao ạ?" Chỗ bàn ăn vọng tới tiếng của An Ca, cô nhóc đang nói chuyện với Bách Hân Dư.

Sau đó, Chu Di Hân nghe được liên tiếp tiếng bước chân vội vã, Bách Hân Dư nói với An Ca: "Con và mẹ cùng ăn cơm đi, dì quay về với Lịch Lịch."

Hàn Bùi Vân còn chưa kịp lau khô tay, thậm chí còn không có tắt vòi nước, vội vàng đi ra ngoài, Bách Hân Dư ấn tay nắm cửa rời đi, không thèm nhìn nàng một cái.

"Chao ôi..." Chu An Ca bắt chước người lớn trong phim truyền hình và thở dài, tiếp theo là câu tiếp theo, "Người phụ nữ này..."

"Lại học vớ va vớ vẩn." Chu Di Hân búng nhẹ vào trán An Ca, bảo cô nhóc mau động đũa ăn cơm.

Chu An Ca thấy mẹ hối mình, nhưng mẹ lại ngồi đó trầm tư, liền nhắc nhở: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Tâm tư của Chu Di Hân cũng đi theo Bách Hân Dư, nàng hỏi An Ca: "Lúc dì Bách đi, có phải không vui không?"

Cô nhóc cắn đũa nghĩ nghĩ, dì Bách đột nhiên bỏ đi, bản thân cô nhóc chưa có nhìn kỹ được biểu cảm.

"Chắc không có ạ." Chu An Ca không chắc chắn nói.

Chén cơm trắng bên trái đang bốc khói, Chu Di Hân nhìn chỗ trống, cảm giác như bị ai đó khoét một góc vào trái tim mình, thở dốc.

Chu An Ca nghiêng đầu tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ không vui sao?"

Chu Di Hân không nói gì, nàng gắp cơm lên bỏ vào miệng, nhưng lại nếm được vị đắng.

Chu An Ca nhìn thấy mẹ mình cau mày, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: "Có phải là do dì Bách đi rồi nên mẹ không vui không?"

Chu Di Hân nhìn chằm chằm quỷ tinh nghịch của nàng, hiếm khi nghiêm túc phủ nhận: "Làm gì có."

"A." Chu An Ca không hiểu được cảm xúc phức tạp giữa người lớn, thế là muốn ăn cho nhanh rồi chơi game.

"Mẹ chỉ sầu là cô ấy vừa đi, chén cơm này bị lãng phí."

Chu Di Hân u sầu thật, lỡ như Bách Hân Dư bỏ đi là vì giận nàng, bỏ mặc không thèm để ý đến nàng mấy ngày thì sao đây?

Ở tầng dưới nhà Chu Di Hân, Bách Hân Dư ngồi trên chiếc xe thể thao của mình ngơ ngác, lúc định thần lại thì nước mắt đã chảy dài trên mặt.

Mối tình đầu của cô còn chưa bắt đầu đã bị từ chối.

Cô có tính là bị thất tình không?

Thiếu nữ nói thất tình là đau đớn nhất, Bách Hân Dư không nghĩ như thế, nhưng bây giờ bước qua tuổi 30 rồi, cô mới biết được cái đau này thật sự rất chí mạng.

Người bình thường có thể đau một thời gian rồi thôi, nhưng cô không phải người thường, Bách Hân Dư thề ngày tháng còn dài, cô nhất định không được từ bỏ!

Buổi tối 11 giờ, dì Vương nằm trên giường ngủ ngon lành, Bách Chỉ Lịch nghe tiếng ngáy nhỏ của bà, đếm số trong đầu, kiến quyết không đi ngủ, mẹ đã hứa sẽ về ngủ với cô bé, nhất định phải tin mẹ, chờ mẹ đến.

Khi cô bé đếm 100 lần thứ 5, Bách Chỉ Lịch nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô bé vội vàng ngồi dậy, nhìn người đi vào hô lên một tiếng "Mẹ"

Bách Chỉ Lịch vừa phát ra tiếng, dì Vương lập tức tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn bóng người trong bóng tối, sợ đến mức ngồi dậy khỏi giường, hét vào mặt bóng người đó: "Là ai!"

Người đó bật chức năng đèn pin của điện thoại lên, giơ lên ​​chỉa thẳng vào mặt mình: "Là tôi đây."

Ánh sáng trắng chói lóa chiếu lên mặt cô đáng sợ như những cảnh kinh dị trong phim ma, dì Vương lại giật mình.

Bật đèn ngủ, dì Vương cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nhìn thấy bóng dáng Bách Hân Dư, bà không nhận ra.

Chỉ trong vài giờ, Bách Hân Dư trông giống như hai người, mái tóc dài thẳng được uốn thành sóng lớn, không đeo kính, mặc áo khoác, cô cởi thắt lưng của áo khoác, để lộ váy ngắn hở ngực.

"Nào, ôm mẹ cái nào." Cô vuốt lại kiểu tóc mới tạo rồi dang rộng vòng tay về phía Lịch Lịch.

Bách Chỉ Lịch đứng bên giường, để mẹ ôm, cô nằm trên vai mẹ, dùng đầu ngón tay chọc vào mái tóc xoăn.

"Muộn như vậy sao con chưa đi ngủ?" Bách Hân Dư bế thân thể nhỏ nhắn của con gái lên, đặt cô bé nằm thẳng trên giường, đắp chăn cho con.

Bách Chỉ Lịch nhìn người mẹ có phần khó nhận ra, nhỏ giọng nói: "Đợi mẹ về rồi ngủ cùng ạ."

"Con ngủ trước đi, mẹ tắm xong sẽ lại đây với con." Bách Hân Dư dỗ Lịch Lịch nhắm mắt lại.

Bách Chỉ Lịch vẫn nhìn cô, không khỏi cười khúc khích: "Mẹ, trông mẹ rất đẹp."

Bách Hân Dư nhìn khuôn mặt rất giống Chu Di Hân của con gái, giật mình một cái, nếu Chu Chu cũng nói ra lời này thì cũng đáng để cô lăn lộn một phen.

Nhưng suy nghĩ của trẻ con và người lớn vẫn khác nhau, Bách Hân Dư quay người hỏi dì Vương, người vừa mới nằm xuống: "Thật sự đẹp sao?"

"Đẹp chứ!" Dì Vương nào dám nói xấu? Hơn nữa, với khuôn mặt và dáng người của Bách Hân Dư, thì mặc gì cũng đẹp!

Vẻ mặt Bách Hân Dư lâm vào trầm tư, sau đó một tay chống hông, một tay nhẹ nhàng đặt lên phần đùi lộ ra bên ngoài, nghiêm túc hỏi dì Vương: "Thế này có cảm giác quyến rũ không?"

Dì Vương vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, một bà cô già có trái tim không tốt sao có thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy?

"Không được sao?" Bách Hân Dư buồn rầu hỏi, thay đổi tư thế, hỏi ý kiến ​​của dì Vương, "Cái này thì thế nào?"

Bách Hân Dư nghiêng vai, kéo dây vai váy ngắn xuống, để lộ bờ vai mịn màng, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào một góc phòng.

Bách Chỉ Lịch không hề cảm thấy buồn ngủ, nhìn thấy động tác của mẹ mình càng hưng phấn hơn, cô hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ lại muốn cảm giác quyến rũ?"

Dì Vương vỗ đùi, phải thế chứ! Bà cũng muốn hỏi vậy.

Bách Hân Dư vốn là thanh niên nghiêm túc bảo thủ, sau một đêm không gặp giống như bị trúng tà, tóc thì thôi không nói, dù sao thì xu hướng của giới trẻ bà cũng không am hiểu cho lắm, nhưng mặc đồ lộ ngực với đùi thì cũng quá rồi.

Còn hỏi một bà già như bà là có quyến rũ hay không, mà hơn nửa đêm rồi còn muốn đi dụ dỗ ai đây? Nghĩ thôi cũng đủ dọa chết người.

Bách Hân Dư cảm thấy mình không còn có thể trông cậy vào dì Vương nữa, ngay cả Tống Giai cũng chẳng nhờ được gì, còn mấy cái trên mạng cô không giỏi sử dụng, cô dự định dành thời gian để tìm kiếm lời khuyên từ bạn nhậu với Liễu Dĩ Tư.

"Giữ bí mật nhé." Bách Hân Dư nói xong liền đạp giày cao gót vào phòng tắm.

Cô thản nhiên tạo dáng trước gương, nhìn thế nào cũng cảm thấy kiểu tóc này hợp với Liễu Dĩ Tư hơn bản thân mình.

Lúc đó cô gửi cho Chu Chu hai bức ảnh để nàng lựa chọn, thực ra là để hỏi thử phong cách nàng yêu thích, có vẻ như nàng thích phong cách phóng khoáng, phóng khoáng giống như Liễu Dĩ Tư.

Vừa hay, Liễu Dĩ Tư còn nói muốn đuổi theo nàng...

Nhưng không sao.

Bách Hân Dư nhìn mình trong gương, tự an ủi bản thân, Chu Chu thích kiểu gì thì cô chiều theo kiểu đó, Liễu Tư Dĩ không trưởng thành chín chắn như cô, cũng không quan tâm đến con cái, còn không có nhiều tiền bằng cô, nếu để Chu Chu lựa chọn chắc chắn sẽ chọn cô thôi.

Chu Di Hân buổi sáng đưa An Ca đi nhà trẻ, tưởng Bách Hân Dư còn giận nàng nên lái xe đến bệnh viện tìm cô ấy.

Dù cho bản thân không muốn bắt đầu từ chắp vá, nhưng tình bạn giữa bọn nhỏ vẫn còn đó, ít ra thì các cô vẫn là bạn bè.

Là cái loại bạn bè đã làm chuyện kia....

Có lẽ đợi đến khi hai người quen biết nhau lâu hơn, đợi đến khi Bách Hân Dư điều chỉnh cân nhắc lại cảm xúc của bản thân rõ ràng, Chu Di Hân sẽ nghiêm túc đưa ra lời đề nghị ở bên nhau.

Người nên chịu trách nhiệm nàng, việc này nên để nàng đề cập vẫn phù hợp hơn.

Chu Di Hân đi vào phòng bệnh, Bách Chỉ Lịch đang ngồi khoanh chân chơi câu cá, còn bóng dáng cái người ngồi quay lưng với cửa chơi cùng với cô bé rất giống Bách Hân Dư, nhưng kiểu tóc và quần áo lại khác hoàn toàn.

Kiểu tóc này quá hoang dã, trang phục cũng quá hở hang, trời bắt đầu vào đông rồi, cho dù trong phòng bên có điều hoà cũng không thể mặc như thế.

Bách Chỉ Lịch nhìn thấy dì Chu ở cửa, nhiệt tình vẫy tay: "Dì Chu!"

Bách Hân Dư nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vời, mới sáng nay thức dậy cô có linh cảm Chu Chu sẽ đến tìm cô, nhưng không biết khi nào sẽ đến, thế là đã trang điểm sẵn kiểu màu khó mà nàng thích, thay váy ngắn ngồi chờ.

Thời gian vừa đúng, dì Vương vừa ra ngoài mua bữa sáng thì Chu Chu đã tới.

Cô nắm chắc góc độ quay đầu cùng với tầm mắt, để lại cho người đối diện một góc nhìn đẹp nhất.

Bạn nhậu số 1 nói, với góc nghiêng thần thánh và ánh mắt này, liếc nhìn thôi đủ ngây dại!

Xinh đẹp vô cùng!

"Bách... Bách Hân Dư?" Chu Di Hân nhận ra được Bách Hân Dư, chống tay lên hông, hít một hơi thật sâu.

Mỗi lần bị Chu Chu gọi tên đầy đủ, cô đều có dự cảm không tốt, Bách Hân Dư mỉm cười duyên dáng, cô như thế còn chưa đủ quyến rũ sao?

Chu Di Hân gác lại việc đến tìm Bách Hân Dư làm hòa, bắt đầu mắng: "Cô lại chạy đi quán bar uống rượu phải không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...