Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 33



Chuyện Bách Hân Dư và người khác nhầm phôi thai, ở chỗ Liễu Dĩ Tư không khác gì một câu chuyện ly kỳ, từ thời niên thiếu đến trưởng thành Bách Hân Dư luôn đi đúng quỹ đạo mà cô đã hoạch định sẵn, ba mươi mấy năm qua luôn suôn sẻ, nhưng nào ngờ, loại có một ngã rẽ.

Bách Hân Dư trước giờ như bông hoa kiêu ngạo, ngoại trừ nhiệt tình với cô ra thì đối xử với người khác luôn hững hờ, cho nên Liễu Dĩ Tư vẫn luôn hiếu kỳ, người phụ nữ mà Bách Hân Dư bị buộc phải có mối quan hệ, rốt cuộc sẽ là người như thế nào đây?

Nhìn thấy Chu Di Hân đứng trước mặt cô, Liễu Dĩ Tư phấn khích không thôi, quên lắp não trước khi mở miệng.

Đầu Chu Di Hân chưa nhảy số kịp? Nghĩ kỹ lại thì này giống như là đang gọi nàng.

"Cô gọi tôi?" Chu Di Hân khó hiểu?

"Đúng thế." Liễu Dĩ Tư dùng ánh mắt tò mò quan sát nàng, sau đó rút tờ name card ra đưa, "Tôi là Liễu Dĩ Tư, phó tổng tập đoàn thực phẩm Liễu Trang."

Chu Di Hân cầm lấy name card xem.

"Ừ." Liễu Dĩ Tư đã nhìn ra được, cái người mẹ nhặt này của Bách Hân Dư trông thì vô hại thế nhưng không dễ bắt nạt chút nào.

Chu Di Hân nhìn name card: "Là Liễu Trang bán xúc xích à?"

"Dì Tư Tư nuôi heo, trong nhà có mấy chục ngàn con heo, con cũng có đến trang trại nuôi heo của nhà dì ấy rồi ạ, lớn lắm luôn." Bách Chỉ Lịch kể lại với dì Chu chi tiết nghề nghiệp của dì Tư Tư. Cô bé rất thích trang trại đó, ở đó heo còn rên rỉ như đang hát, chẳng qua là hơi hôi thối.

"Dì không có nuôi heo, là công ty nhà dì nuôi heo, còn sản xuất xúc xích." Liễu Dĩ Tư nhớ bản thân đã không biết bao lần giải thích với Lịch Lịch, mà đứa nhỏ này cố ý nói thế, đây là muốn chọc tức cô mà.

"Đại gia chăn heo?" Chu Di Hân nghe Bách Chỉ Lịch nói xong, rồi nhìn Liễu Dĩ Tư có chút buồn cười, "Sao cô lại kêu tôi là Tiểu Trư?"

"Lúc lão Bạch nói chuyện nói chuyện với cô qua WeChat tôi có thấy, tên WeChat của cô... khiến người ta có ấn tượng sâu sắc a...." Liễu Dĩ Tư cười đầy ẩn ý.

Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy Chu Di Hân, không thể nói là bản thân có thành kiến, cảm thấy nàng và Bách Hân Dư rõ ràng là đến từ hai thế giới khác nhau, vẻ ngoài của Chu Di Hân coi như cũng tạm được đi, nhưng xét về khí chất thì chẳng hợp nhau chút nào.

Hơn nữa mặc dù Bách Hân Dư chưa từng yêu đương hẹn hò, nhưng cô làm bạn thân mấy mươi năm với người này, cũng biết xu hướng giới tính người này là gái thẳng, lần trước chẳng qua giỡn giỡn mà thôi. Bách Hân Dư với Chu Di Hân mà có thể có tình yêu cuồng nhiệt lửa cháy lan đồng cỏ, chả khác nào mấy chục ngàn heo nái nhà cô biết leo cây à?

Liễu Dĩ Tư bắt đầu làm thân với người ta: "Mặt cô...."

Chu Di Hân không muốn nói nhiều: "Không được hỏi cái này."

"Chuyện con của hai người, cậu ấy có nói với tôi." Liễu Dĩ Tư thay đổi chủ đề, nhìn Chu Di Hân chớp mắt mấy cái, "Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật."

Chu Di Hân vẫn còn trong trạng thái mơ màng, Bách Chỉ Lịch hỏi Liễu Dĩ Tư: "Dì Tư Tư ơi, là chuyện gì mà phải giữ bí mật thế ạ?"

"A, thì chuyện con thật ra là...." Liễu Dĩ Tư rất thản nhiên trả lời.

Chu Di Hân vội vàng kêu cô dừng lại: "Ngừng."

Lúc này Liễu Dĩ Tư mới phản ứng, cười xấu hổ: "Bí mật."

Nụ cười vờ vịt nãy giờ của Chu Di Hân biến mất, Bách Hân Dư cũng to gan lắm, dám nói chuyện này với đứa bạn chẳng mấy tin cậy.

Liễu Dĩ Tư tự biết Chu Di Hân không tin tưởng cô, thế là hùng hồn thề: "Tôi thề với cô, tôi chưa từng nói chuyện này cho ai biết."

Cô không thích Chu Di Hân cho lắm, cứ cảm thấy người này luôn lấy thái độ của trưởng bối ra dạy dỗ cô.

Liễu Dĩ Tư không thèm để ý đến nàng nữa, cô nghĩ thầm trong đầu Bách Hân Dư, cậu mau đến đây để tôi xỉa xói cậu mấy câu đi.

Chu Di Hân thấy Liễu Dĩ Tư không nói nữa, cũng vừa ý nàng, chương mới truyện của nàng còn đang cần viết một đoạn cuối để kết thúc chương.

Mở máy tính ra, không ngừng gõ, Liễu Dĩ Tư như một cái bóng ma, không biết từ khi nào đã bay tới sau lưng nàng.

"Cô viết tiểu thuyết à?" Trong giọng nói Liễu Dĩ Tư đầy ngạc nhiên, cô ở trong công ty không có việc gì làm, sợ ba la cho nên không dám không đi làm, lúc đi làm để bớt rảnh thì đọc tiểu thuyết.

Chu Di Hân nhanh chóng khép máy tính lại, hai tay đè chặt lên đó: "Không có."

"Có gì mà ngại chứ, cô viết truyện ở trang nào thế? Tôi hay xem truyện lắm, biết đâu sẽ cho cô ý kiến thì sao?" Liễu Dĩ Tư đi đi lại lại phía sau lưng Chu Di Hân, "Sao tôi thấy tên nhân vật chính của cô quen thế, cô đăng trên trang xxx à?"

Chu Di Hân nhìn Liễu Dĩ Tư đầy cảnh giác, bản thân viết tiểu thuyết thì cũng chẳng phải là chuyện xấu không dám để ai biết, cho nên cứ thế thừa nhận.

"Cô là...." Liễu Dĩ Tư suy nghĩ cẩn thận, cô đã đọc hết truyện của mấy tác giả nổi tiếng trên trang xxx, chỉ cần Chu Di Hân có độ nổi tiếng hơn mấy tiểu phấn hồng, thì chắc chắn cô đã đọc truyện của nàng.

Chu Di Hân có chút đau đầu, bạn của Bách Hân Dư giống y chang Bách Hân Dư, khiến người ta thấy phiền: "Đừng đoán, tôi là kẻ vô danh tiểu tốt."

Lúc này, có tiếng bước chân ở hành lang đến gần, Chu An Ca lao vào phòng bệnh, trên trán có một dấu hoa nhỏ màu đỏ, cô nhóc chỉ vào trán để mẹ xem: "Mẹ ơi, cô giáo khen An Ca là bé ngoan nè, chỉ khen mỗi con thôi, mấy bạn khác không có."

Theo sau đó là Bách Hân Dư đang mang theo cặp sách của Chu An Ca, vừa đi vừa lo sợ Chu Di Hân sẽ cầm dao chờ cô, đứng từ xa liếc nhìn quan sát rồi mới dám đi vào.

Sáng nay, cô vẫn còn bực bội vì Chu Di Hân hung dữ vô cớ với cô, trên đường đến đây, cô đã quyết định sẽ không thèm để ý đến nàng nữa, mấy ngày nay được cô chiều riết rồi hư.

Lúc Bách Hân Dư đi vào, nhìn thấy Liễu Dĩ Tư đang ở bên cạnh Chu Di Hân, Bách Hân Dư không ngờ cô ấy lại ở đây, cô tiến lại gần mấy bước, đối phương cũng tiến tới ôm cô.

"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp cậu, có nhớ mình không thế?"

Bách Hân Dư nhìn qua vai Liễu Dĩ Tư, thấy Chu Di Hân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, trong lòng run lên, vội vàng né cánh tay Liễu Dĩ Tư.

Cũng không để ý đến Chu Di Hân, cô rẽ một cái đi về phía Bách Chỉ Lịch.

"Lịch Lịch, ở cả ngày với dì Chu có vui không con?"

Bách Chỉ Lịch nhìn dì Chu mỉm cười, sau đó lại nhìn mẹ: "Rất vui ạ!"

Bách Hân Dư nhẹ giọng hỏi: "Tối nay con muốn ăn gì? Bảo dì Chu nấu cho con ăn nhé?"

Liễu Dĩ Tư vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, cô không tin người phụ nữ toát ra vẻ sáng ngời mẫu mực này chính là Bách Hân Dư, cô dụi dụi mắt, không phải thật sự đang nằm mơ đó chứ?

"Không nấu."

"Được ạ."

Lời phản đối cùng với lời đồng ý của chu Di Hân và Bách Chỉ Lịch đều vang lên cùng lúc, Chu Di Hân sửng sốt, sau đó nhìn thấy khóe môi cong lên của Bách Chỉ Lịch từ từ hạ xuống.

Nói thật, cái tát ngày hôm qua khiến nàng ù tai, mặt vẫn đau, nàng thành thế này rồi mà Tiểu Bạch Cẩu còn không biết xấu hổ bảo nàng đi nấu cơm.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Lịch Lịch, nàng không nhẫn tâm được, Chu Di Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nấu!"

Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Bách Hân Dư trong mười giây.

Bách Hân Dư ngây thơ chớp mắt, sau đó nhếch khóe miệng lên, rồi tặng Chu Di Hân cái nụ cười như icon mặt vàng kia.

Chu Di Hân cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Liễu Dĩ Tư suýt chút nữa mắng: "Bách Hân Dư, cậu vẫn là cậu à? Cô ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu còn có thể cười được sao?"

Bách Hân Dư cất con dao gọt hoa quả đi, cắn một miếng táo mà Chu Di Hân gọt, thản nhiên lắc đầu: "Cô ấy đối với mình rất tốt."

Mặc dù Chu Chu nói năng hung dữ, vô cớ tức giận nhưng khi cô bị bệnh, là Chu Chu nửa đêm chạy đến chăm sóc cô, còn đút cho cô ăn. Bản thân cô trước kia chưa cố gắng tận tâm lo cho con, nhưng mà là Chu Chu để cô có cơ hội làm một người mẹ tốt lần nữa.

Không nói mấy cái khác, chỉ riêng sáng nay mang bánh bao đến cho cô ăn, đối với Bách Hân Dư mà nói thì nhiêu đó cũng đã đủ tốt.

"Không phải cậu thích kiểu M đấy chứ?" Liễu Dĩ Tư cho cô ánh mắt xem thường, "Nếu mình là cậu, mình sẽ giành đứa bé lại, dây dưa với cô ấy nhiều như thế làm gì chứ?"

Chu An Ca và Bách Chỉ Lịch đang ngồi chơi cờ cá ngựa, nghe Liễu Dĩ Tư nói thế lập tức liếc mắt nhìn.

Bách Hân Dư kéo cô ấy ra khỏi phòng bệnh, ở trên hành lang, thấp giọng nói: "Trước mặt con mà cậu nói bậy gì thế hả?"

"Trẻ con thì hiểu gì chứ?" Liễu Dĩ Tư vuốt thẳng ống tay áo bị Bách Hân Dư làm cho nhăn, cô cho rằng một đứa trẻ bốn tuổi không hiểu được lời nói của người lớn.

"Lịch Lịch và An Ca rất thông minh, nghe sẽ hiểu hết."

Liễu Dĩ Tư phát hiện mới bao lâu không gặp Bách Hân Dư, mà đã không còn nhận ra người này nữa, "Cậu từ khi nào mà biết bảo vệ con thế hả?"

Trở lại chủ đề chính, Bách Hân Dư nghiêm túc nói: "Cô ấy vất vả sinh con, nuôi nấng dạy dỗ rất tốt, tôi sẽ không tranh giành với cô ấy."

"Giỡn gì thế? Mình vừa nhìn thôi đã thấy đứa trẻ tên An Ca kia giống cậu, cậu tưởng ba mẹ cậu mù sao?" Liễu Dĩ Tư phân tích sự thật với Bách Hân Dư, "Cậu biết rõ ba mẹ cậu là người thế nào hơn mình, cậu trì hoãn không nói tình trạng của Lịch Lịch với họ, nhưng mà cũng sẽ có ngày hai người về nước đúng không? Lúc về nhìn thấy An Ca, dù cậu không muốn giành nhưng ba mẹ cậu có thể không à?"

Bách Hân Dư đã sớm nghĩ ra tới cảnh đó: "Tôi sẽ không để họ thấy An Ca."

Liễu Dĩ Tư nhìn cô rồi lắc đầu, "Cậu thật là... chưa bao giờ thấy cậu thiếu quyết đoán như vậy."

Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Bách Hân Dư, theo cách xử lý chuyện này thông thường của cô ấy, cô nên viết séc cho đối phương, dùng hết mọi thủ đoạn từ không bạo lực đến có bạo lực, để cho đối phương không được gặp đứa bé nữa.

"Tôi không có." Nếu một ngày nào đó cha mẹ cô thực sự làm tổn thương Chu Di Hân, Bách Hân Dư cảm thấy cô có thể làm bất cứ điều gì.

"Cái Tiểu Trư kia, mình khuyên cậu nên giữ khoảng cách, cô ấy không thuộc loại người như chúng ta." Liễu Dĩ Tư có lòng nhắc nhở, cô từng thấy quá nhiều người tham tiền, cố ý tiếp cận bọn họ.

"Tôi biết cô ấy là người thế nào." Bách Hân Dư có chút kích động, cô không muốn nghe Liễu Dĩ Tư nghi ngờ nhân phẩm của Chu Di Hân.

Trong lúc nói chuyện xem đồng hồ mấy lần, Chu Di Hân đi mua đồ đã lâu vẫn chưa quay lại.

Liễu Dĩ Tư hít sâu một hơi, còn muốn nói cái gì, khựng lại chút, không xác định hỏi: "Bách Hân Dư, cậu thẳng đúng không?"

Bách Hân Dư gật đầu: "Ừ."

Bách Hân Dư tính toán, cũng gần đến lúc Chu Di Hân quay lại, Liễu Dĩ Tư nói năng không cẩn thận, sợ nói sai lại khiến Chu Chu tức giận, cô tìm lý do để đuổi người này đi, lần sau tìm thời gian rồi đến thăm Lịch Lịch, hôm nay có thể về.

Liễu Dĩ Tư hoa mắt chóng mặt, Bách Hân Dư là đồ giả đúng không, cái người bạn thân mặt lạnh của cô trước giờ chưa từng bảo vệ một ai trước mặt cô hết.

Từng ấy năm, trong giới gọi người này là gì chứ?

Động vật máu lạnh đó!

Nhưng mà... bước chân Liễu Dĩ Tư khựng lại, như sét đánh ngang tai.

Bách Hân Dư thẳng cái quần!

Một người chưa từng yêu đương thì sao có thể định nghĩa được thẳng hay cong!

Tiêu đời rồi, heo nái trong nhà chắc leo hết lên cây rồi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...