Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 30



Bách Hân Dư đến gần con gái, phòng bệnh kia mở cửa vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết, mỗi khi Bách Hân Dư tiến lại gần một bước, tiếng khóc la lại càng rõ ràng hơn.

"Lịch Lịch, đi thôi con, An Ca và dì Chu còn đang chờ mẹ con mình về phòng ăn cơm." Tiếng khóc thảm thiết khiến người nghe được lạnh cả sống lưng, Bách Hân Dư không có dư tay để kéo cô bé đi, đành phải kiên nhẫn hối thúc cô bé.

Liếc nhanh về phía phòng bệnh, bên trong có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi cạnh giường, ôm nhau, tuyệt vọng gọi tên đứa con nằm trên giường bệnh, đứa bé ấy đã được phủ một tấm vải trắng trên người, hình bóng phản chiếu dưới tấm chăn trông giống như một đứa trẻ 7,8 tuổi. Bác sĩ và y tá đứng ở cuối giường bất lực nhìn họ.

Cảnh tượng này khiến Bách Hân Dư cảm thấy vô cùng không ổn, lồng ngực căng cứng, cô lại thúc giục Lịch Lịch.

Bách Chỉ Lịch ngơ ngác gật đầu, nói vâng rồi cúi đầu đi theo mẹ.

Sau khi đi qua căn phòng bệnh kia, Bách Hân Dư nhìn thấy con gái như thay đổi thành người khác, tâm trạng đột nhiên chán nản, đôi mắt to tròn vô hồn, không còn chút ánh sáng nào nữa.

"Lịch Lịch." Bách Hân Dư quỳ xuống, để túi xuống, đặt tay lên vai Lịch Lịch.

Bách Chỉ Lịch nhướng mi nhìn mẹ, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.

"Con đang nghĩ gì vậy? Nói với mẹ nghe, được không?" Bách Hân Dư không muốn suy nghĩ sâu xa về cảnh tượng vừa nhìn thấy, nhưng cô có thể thấy rằng cảnh tượng đó đã khắc sâu vào tâm trí con gái, hơn nữa tạo ảnh hưởng không hề nhỏ.

Bách Chỉ Lịch nhìn gạch lát sàn, lắc đầu: "Không có nghĩ gì ạ."

Cô bé không giỏi nói dối, Bách Hân Dư liếc mắt thôi cũng biết con gái nói một đằng nghĩ một nẻo, suy nghĩ hồi lâu, thật sự không biết nên nói với con gái như thế nào, cuối cùng, cô vươn ngón út tay phải ra: "Hứa với mẹ, không được suy nghĩ lung tung nhé."

Thứ mà Lịch Lịch sợ, cũng chính là thứ mà cô sợ nhất.

"Con không có nghĩ lung tung mà." Đôi tay nhỏ bé của Bách Chỉ Lịch nắm lấy góc quần áo không chịu buông ra, cô bé sợ đến mức như thể một giây tiếp theo sẽ có một con quái vật đầy răng nanh lao tới cắn đứt đầu cô bé.

Cô bé ôm túi đầy thức ăn và bắt đầu chạy, có lẽ nếu chạy nhanh hơn, con quái vật sẽ không thể đuổi kịp cô.

"Lịch Lịch, chạy chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã." Bách Hân Dư vội vàng đi theo.

Bách Chỉ Lịch bĩu môi phàn nàn: "Mẹ, mẹ dài dòng quá đi."

Bách Hân Dư một giây trước còn hoảng sợ, giây sau đó lại bị chọc cười bởi lời nói của con gái, làm bộ muốn đánh cô bé: "Bách Chỉ Lịch, con mới bốn tuổi mà đã chê mẹ dài dòng, đợi đến lúc trưởng thành lợi hại rồi, còn muốn đuổi mẹ ra khỏi nhà đúng không?"

"Oa... Mẹ còn đánh người nữa." Bách Chỉ Lịch hét lên, cười vui vẻ bỏ chạy.

Lúc Bách Hân Dư và Lịch Lịch trở lại phòng bệnh, Chu Di Hân đã mở đồ ăn bày ra bàn ăn, mỗi người một ly nước uống, còn ly kem tan chảy đặt ở trước mặt Bách Hân Dư.

"Đây không phải là tôi đưa cho cô sao? Nhưng sao ly này lại ít như vậy?" Bách Hân Dư so sánh ba ly còn lại, cảm thấy ly của mình không đủ.

"Dì Bách, đây là..." Chu An Ca vốn có ý định phổ biến khoa học nhưng bị mẹ cô nhóc cắt ngang.

"An Ca, ăn bánh đậu đỏ của con đi." Chu Di Hân cười nhìn Bách Hân Dư, "Tôi cho cô uống gì thì cô uống đó đi."

"Nhìn vẻ mặt của cô..." Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân đầy ẩn ý.

"Sao?" Chu Di Hân giúp cô nhét ống hút vào, đưa lên miệng.

"Sao cứ có cảm giác như cô bỏ độc vào trong đồ uống này thế?" Bách Hân Dư cầm ống hút, vô thức lè đầu lưỡi liếm môi dưới.

Chu Di Hân nhìn chằm chằm lưỡi hồng hồng của Bách Hân Dư, có chút rụt rè: "Tôi đầu độc cô thì có lợi ích gì?"

Bách Hân Dư nhấp một ngụm thứ gọi là đồ uống, nó đặc quánh và vô cùng ngọt, không có thứ đồ uống nào kinh tởm hơn nó.

"Cô còn nói không có đầu độc tôi? Rõ ràng cô có ý đồ mưu sát phu!"

*Mưu sát phu: mưu sát chồng, mình để vậy để tiện cho đoạn ở bên dưới.

Nói xong, cô nhanh chóng ném nó sang một bên, giật lấy trà hoa quả từ tay Chu Di Hân.

Chu Di Hân lo sợ có hai đứa nhỏ ở đây, chỉ gay gắt nói: "Bách Hân Dư, cô thử nói bậy nữa xem, cô có tin tôi cho cô cái bạt tai không hả?"

Bách Hân Dư tao nhã ăn gà cuốn, nghe Chu Di Hân nói xong, thái độ lồi lõm hất một bên mặt qua, "Cô nỡ sao?"

"Tôi đánh chết cô, cái đồ đại cẩu này!" Người này đúng là tự cho nàng không dám hả? Chu Di Hân liền chứng minh cho Bách Hân Dư biết thế nào là lễ độ.

Nàng vừa giơ tay lên, An Ca liền ôm nàng lắc đầu: "Mẹ, giáo viên dạy bọn con không được dùng bạo lực."

Bách Chỉ Lịch vội vàng hùa theo: "Đúng rồi, dì Chu à, có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng đánh mẹ con."

Chu Di Hân bị hai đứa bé bốn tuổi dạy dỗ, nàng vừa xấu hổ vừa khó chịu, không nói được, Lịch Lịch nói đỡ cho Bách Hân Dư về tình thân mẹ con thì coi như hiểu được, nhưng An Ca với Bách Hân Dư mới biết nhau được bao lâu chứ? Chưa gì hết khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi à?

Một đứa thì trong người máu chảy toàn thân là của nàng, đứa còn lại thì từ chuyện lớn đến chuyện bé từ đại tiện đến tiểu tiện đều một tay nàng lo, bây giờ đều mở miệng nói đỡ cho Bách Hân Dư, nàng không khỏi suy nghĩ, bản thân lúc trước hà cớ gì đi thụ tinh trong ống nghiệm cơ chứ?

"Dì Bách." Tinh thần hiếu học của Chu An Ca trỗi dậy, hướng đến dì Bách nhờ dạy bảo, "Phu là gì ạ?"

Chu Di Hân cười lạnh nhìn Bách Hân Dư: "Ai bảo cô nói bậy làm gì, để coi cô giải thích thế nào với con."

Bách Hân Dư thừa nhận miệng nhanh hơn não, dùng từ không phù hợp, nhưng mà lời đã nói ra rồi không có thói quen rút lại.

"Phu... chính là...." Bách Hân Dư cho rằng bọn nhỏ không hiểu, liền có chủ ý táo bạo.

Chu Di Hân vốn là đang đợi xem Bách Hân Dư ở trước mặt hai con là trò tấu hài, cũng đáng đời, ai bảo hay nói nhảm làm gì, đã biết rõ xu hướng tính dục của nàng rồi, còn không biết xấu hổ đi đùa giỡn kiểu đó, này cũng quá đáng lắm rồi!

Bách Chỉ Lịch thường thích đọc sách và hiểu rất nhanh: "Phu trong trượng phu phải không ạ!"

"Trượng phu chính là chồng, nhưng mà mẹ..." Chu An Ca nhìn mẹ, rồi nhìn dì Bách, hai tay che miệng.

Chu Di Hân liếc nhìn Bách Hân Dư, cái bà già này còn không biết xấu hổ, ngồi đó mà cười.

"Hai đứa con ăn uống đàng hoàng, chuyện của người lớn không được nói bậy." Nàng nghiêm túc dạy dỗ An Ca và Lịch Lịch, mặt đã đau rồi mà còn mệt mỏi cả tinh thần.

"Dì Bách nói thế..." Chu An Ca yếu ớt chỉ vào Bách Hân Dư.

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư: "Chuyện của tôi cô cũng đã biết rồi, cô còn dám đùa cái kiểu này là sao? Rốt cuộc cô có ý gì?"

Nếu đổi giới tính đi, đàn ông xưng với phụ nữ là chồng, thì còn có ý gì nữa đây?

Nói một cách nghiêm túc hơn, đó không phải chỉ là quấy rối tình dục bằng lời nói sao?

"Tiểu Chu, tôi thấy cô hơi nhạy cảm quá rồi đó." Bách Hân Dư thấy nàng nóng tính, vốn định trêu tiếp, nói chồng là cô nè, nhưng giờ phải nói qua loa cho qua chuyện.

"Tôi nhảy cảm hả?" Chu Di Hân hỏi với vẻ mặt không thể tin hỏi, đây là lỗi của nàng sao?

"Chứ sao nữa, tôi với bạn nữ thường gọi nhau là vợ chồng để thể hiện thân thiết mà." Bách Hân Dư cười nhấn mạnh từ "nữ" để chứng minh mình vô tội. Cô nghĩ, nếu thật sự gọi nhau như thế, cũng buồn nôn thật.

Nói xong, Chu Di Hân nhớ ra, thỉnh thoảng khi lướt weibo, nàng sẽ thấy một số cô gái gọi nữ minh tinh cá tính nào đó là chồng, cho dù nữ minh tinh kia đã kết hôn có con.

Hóa ra Bách Hân Dư không có vấn đề, người có vấn đề là nàng.

Chu Di Hân ngượng ngùng cúi đầu, im lặng gặm đùi gà, trước đây nàng chưa bao giờ nhạy cảm như vậy khi ở cạnh mấy gái thẳng khác, cảm giác Bách Hân Dư mang lại cho nàng luôn kỳ lạ khó tả.

Tất cả đều là vấn đề của chính nàng, nàng không khỏi nghĩ đến một điều gì đó không tồn tại.

Dù đầu óc của người ta không tốt, nhưng với thân phận và địa vị của người ta, muốn ai mà chả có được?

Nghĩ nhiều, tuyệt đối là do bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân, ánh mắt thẳng tắp, khóe miệng nhếch lên cao, sau đó cụp xuống, lại nhếch lên, tựa hồ là một màn kịch nội tâm tuyệt vời.

"Lịch Lịch, sau này cậu có thể gọi mình là chồng." Chu An Ca bắt chước theo, áp dụng với Lịch Lịch.

Bách Chỉ Lịch suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn lắm: "Mình cũng muốn An Ca gọi mình là chồng."

Chu An Ca bĩu môi xấu hổ: "Vậy ai trong chúng ta sẽ làm vợ?"

"Không đứa nào làm vợ hết." Chu Di Hân kí đầu An Ca một cái, nàng đưa tay quơ quơ về phía Lịch Lịch, không nỡ kí đầu, "Hai đứa con, gọi chồng gọi vợ ra thể thống gì nữa hả?"

Bách Hân Dư coi đó là cách xưng hô giữa gái thẳng với nhau, nhưng Chu Di Hân nghe thì khó chịu, nàng không quản được Bách Hân Dư thì phải quản hai đứa nhỏ, An Ca với Lịch Lịch xưng chồng xưng vợ với nhau, chẳng phải nàng với Bách Hân Dư là thông gia sao?

Cái mẹ gì nữa vậy trời?

"Dì Bách, nhìn mẹ kìa." Chu An Ca xoa đầu đi méc với Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư dạy cô nhóc phải rộng lượng: "Dì thấy rồi, dì không hơn thua với mẹ con nữa."

Nghe câu kia, Chu Di Hân lập tức nói: "Chu An Ca! Con về ở với dì Bách đi."

Chu An Ca sợ đến mức không dám hamburger nữa, vội vàng xua tay, "Mẹ, mẹ không thể không cần An Ca."

Chu Di Hân với An Ca bắt đầu đùa giỡn với nhau, Bách Chỉ Lịch đặt hamburger xuống, chớp chớp mắt nhìn hai mẹ con An Ca.

Bách Hân Dư nhìn hai mẹ con nói chuyện với nhau rất buồn cười, khóe mắt nhìn thấy Lịch Lịch đang hơi u sầu, cô đoán chắc con gái đang hâm mộ cách sống chung của An Ca với mẹ, cô đặt tay lên vai Lịch Lịch, đút khoai cho cô bé.

"Lịch Lịch, đợi mặt dì Chu đỡ rồi, mẹ dẫn mọi người đi xem phim được không?"

"Vâng ạ!" Bách Chỉ Lịch lập tức đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ, "Nhưng... con có thể xuất viện được sao ạ?"

"Mẹ đã hỏi chú bác sĩ rồi. Tình trạng của Lịch Lịch hiện tại rất ổn định, có thể ra ngoài một lát."

Bách Hân Dư còn chưa nói xong, Lịch Lịch đã đi vòng qua bàn, ôm lấy An Ca.

"An Ca, cậu có nghe thấy không? Mẹ sẽ dẫn bọn mình đi xem phim, bọn mình có thể ăn bỏng ngô vị caramel mà cậu đã nhắc đến!"

"Được! Bọn mình phải mua thật nhiều bỏng ngô." Chu An Ca ôm Lịch Lịch, rất vui vẻ.

"Được, để mình nói mẹ mua mười thùng!" Bách Chỉ Lịch thản nhiên nói.

"Được, mua hết." Bách Hân Dư cắn một miếng khoai tây chiên có dính sốt cà chua, dưới gầm bàn có thứ gì đó chọc vào đùi cô, cô ngẩng đầu lên, chạm vào mặt Chu Di Hân.

"Cô dám?" Chu Di Hân làm khẩu hình miệng, không nói ra tiếng.

Bách Hân Dư không để ý tới khẩu hình của nàng, đưa khoai tây chiên trong tay ra: "Hả?"

"Không cần." Chu Di Hân theo bản năng quay đầu lại một chút.

"Ăn đi." Bách Hân Dư tựa hồ rất yêu thích vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Di Hân, đáng yêu hơn chữ đáng yêu.

"Phiền chết đi được." Chu Di Hân lẩm bẩm, nghiêng người về phía trước cắn một đầu kia của khoai tây chiên.

Bách Hân Dư buông tay ra, nhìn Chu Di Hân nhai khoai tây chiên, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...