Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 25



Trên đường quay về Tân Thành ngồi trên tàu cao tốc, ba mẹ Chu Di Hân không hề nói một lời với nàng, họ vẫn còn giận nàng, giận nàng năm đó làm ra chuyện trái luân thường đạo lý, giận nàng vì đã rời bỏ gia đình nơi đã nuôi nấng nàng hai mươi mấy năm, nhất quyết sinh ra một đứa bé không có ba.

Nhưng mà dù sao thì họ cũng là con người bằng xương bằng thịt có trái tim, biết mấy năm qua nàng một mình nuôi con vất vả, giờ mất đi đứa bé chẳng khác nào nàng mất hết tất cả, bọn họ vẫn mềm lòng.

Bọn họ chưa từng gặp đứa bé kia, lúc đứa bé vẫn còn trong bụng Chu Di Hân, đã bị Bùi Nhã Thục coi là nỗi ô nhục của gia đình. Lời đàm tiếu của xã hội quá đáng sợ, bà ấy sợ một đứa trẻ không có ba khiến bọn họ chịu lời xì xào bàn tán không thể ngẩng cao đầu nhìn người.

Nhưng mấy năm sau, lúc ở trong khu dân cư hay thấy những người hàng xóm già chăm cháu, Bùi Nhã Thục với mấy bác gái lại xì xào nói những người đó số thật khổ, đến cái tuổi này lý ra nên hưởng phúc thế mà còn phải vất vả. Nhưng khi đóng cửa nhà lại, thỉnh thoảng nghe chồng nhắc đến Chu Di Hân thì trái tim đã chết của bà ấy lại nhức nhói.

Tuy không thừa nhận nhưng thực ra trong lòng bà ấy rất hâm mộ với những người già đó, ban ngày ở nhà chăm sóc cháu, buổi tối chuẩn bị bữa ăn, đợi con đi làm về ăn tối, ngày qua ngày cuộc sống đều náo nhiệt, mới có hương vị cuộc sống và tràn đầy hy vọng.

Từ ngày bà tuyên bố cắt đứt quan hệ với Chu Di Hân, thì bà đã không còn hy vọng cho quãng đời còn lại.

Chu Di Hân từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất cao, Bùi Nhã Thục biết con gái bà vì con mà đã vứt bỏ ba mẹ, sau này sẽ không về nữa, cho nên hôm đó khi thấy nàng xuất hiện ở cửa, bà cứ ngỡ như là mơ.

Lúc trước vì đứa bé kia mà không cần bọn họ, bây giờ lại vì đứa bé kia mà trở về cầu xin bọn họ.

Chính Chu Hoài là người đã thuyết phục bà, cho dù thế nào đi nữa thì đó vẫn là cháu của bọn họ, giận con gái thì giận không nên để cháu gái liên luỵ.

Sau khi Chu Di Hân rời đi, Bùi Nhã Thục đã thức suốt đêm, ngày hôm sau lại nhìn thấy nàng quỳ trước cửa nhà, có mắng có đánh thế nào cũng không chịu rời đi. Sợ bị hàng xóm nhìn thấy cho nên mới để nàmg vào, vừa vào trong nhà nàng lại tiếp tục quỳ, cho dù bọn họ có nghe hay không thì vừa khóc vừa kể lại tình hình của đứa trẻ.

Chu Hoài đồng ý với nàng, thuyết phục Bùi Nhã Thục rằng ngay cả khi họ không nhận đứa bé là cháu gái của mình, thì coi như làm ơn vậy.

Chu Di Hân liên tục gửi tin nhắn WeChat với Bách Hân Dư trên tàu cao tốc, nàng không biết làm cách nào để giải thích về thân phận của Bách Chỉ Lịch và Chu An Ca cho ba mẹ. Người nằm trong bệnh viện Bách Chỉ Lịch, mà người gọi nàng là mẹ thì lại là An Ca.

Cả nàng và Bách Hân Dư đều không muốn cho ai khác biết thân phận của hai đứa nhỏ, nhưng đến bệnh viện mà không cho ba mẹ thăm Bách Chỉ Lịch thì thực sự quá vô lý. Mà Báh Chỉ Lịch chắc chắn sẽ gọi nàng là dì Chu, lỡ bị ba mẹ nghe thấy, thì chuyện ngày càng phức tạp hơn.

Chu Di Hân đem hết lo lắng của mình nói cho Bách Hân Dư, đối phương trả lời: "Chiều nay tôi phải gặp một khách hàng quan trọng, tôi bảo Tống Giai đi qua xem Lịch Lịch, sau đó sẽ điều dì Vương đi khỏi đó, mấy hôm trước dì ấy nói An Ca giống tôi, nếu như muốn ba mẹ cô muốn biết sự thật rõ ràng thế nào thì không thể để dì ấy biết, dì ấy sẽ nói với ba mẹ tôi."

Bách Hân Dư không quan tâm huyết thống, nhưng ba mẹ cô lại rất quan tâm, một khi biết được thân phận của Bách Chỉ Lịch, cô e sợ bản thân sẽ không khống chế được tình thế.

"Giúp tôi hẹn gặp bác sĩ điều trị của Lịch Lịch, tôi đến nơi sẽ đưa họ đến đó lấy máu trước." Chu Di Hân nói chung đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nếu không qua được thì đành phải phải thú nhận.

Dù sao đi nữa, dù là Lịch Lịch hay là An Ca thì bọn họ sẽ không nhận đứa cháu gái kia.

Cho dù là thế thì nàng vẫn rất cảm kích ba mẹ đã bằng lòng đến Tân Thành để xét nghiệm máu.

Khi đến Tân Thành, Chu Di Hân gọi taxi, ba mẹ nàng ngồi ở ghế sau, nàng ngồi ở ghế phụ, trên đường đến bệnh viện, nàng nhìn thấy ba nàng lén nhìn nàng qua gương chiếu hậu mấy lần, ông ấy như muốn nói chuyện với nàng nhưng lại bị mẹ nàng kéo lại.

Cục diện bế tắc mấy năm qua, cần có người chủ động phá vỡ nó, nàng ở quê nhà đã buông bỏ lòng tự trọng, lúc này cũng không ngại buông thêm chút nữa: "Ba, mẹ, con có mua nhà ở Tân Thành, tối nay ba mẹ đến đó ở được không?"

Chu Hoài đang định mở miệng thì Bùi Nhã Thục đã lên tiếng trước: "Không cần, chúng tôi ở trong khách sạn, sáng sớm ngày mai sẽ rời đi."

Chu Di Hân bất đắc dĩ nói: "Mẹ, hà cớ gì phải như thế chứ?"

"Tôi nói rồi, tôi không còn là mẹ của cô nữa." Vẻ mặt Bùi Nhã Thục ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chu Hoài kéo tay áo Bùi Nhã Thục bảo bà ấy đừng nói những lời khó nghe như vậy nữa, nhưng bà lại chán ghét ném ông ra.

"Ông cũng đừng nghĩ đến chuyện nói tốt cho nó, lúc trước vì một đứa con gái mà làm cho gia đình đảo lộn, rồi cắt đứt quan hệ với gia đình vì một đứa bé, thứ con gái như thế này cần có để làm gì?"

Chu Hoài buồn bã nhìn Hàn Bùi Vân, ông ấy cũng không tàn nhẫn như Bùi Nhã Thục, khéo léo thuyết phục bà: "Tiểu Chu nói đã không còn liên lạc với cô gái kia, mấy năm qua một mình con bé nuôi con, cũng chịu khổ nhiều rồi."

"Khổ sao?" Bùi Nhã Thục cười nhạo, "Đáng đời nó."

Chu Di Hân nghe phía sau mỉa mai, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, biên tập viên nói tiểu thuyết cuối cùng của nàng đã bị một công ty điện ảnh nhìn trúng, bản quyền dự kiến ​​sẽ được bán với giá bảy chữ số.

Bảy con số, rất nhiều tiền, nhưng Chu Di Hân lại không vui chút nào.

Nàng đáp lại biên tập viên bằng icon vỗ tay, quay lại danh sách trò chuyện, bị bức chân dung trên cỏ của Bách Hân Dư mê hoặc, nhìn hồi lâu, khoé mắt cay cay, nàng đưa tay lên lau nước mắt.

Gửi cho cô ấy một tin nhắn: "Dì Vương đã đi rồi à?"

Bách Hân Dư đợi hồi lâu mới trả lời: "Đi rồi, cho dì ấy nghỉ, ngày mai và ngày mốt dì ấy đều không có mặt ở đó."

Chu Di Hân cầm chặt điện thoại, âm thầm rơi nước mắt, lúc này nàng đã trút bỏ lớp vỏ cứng rắn mà mấy ngày nay nàng vờ mạnh mẽ trước mặt ba mẹ, mỏng manh đến mức chỉ cần chạm vào là có thể vỡ tan.

"Tôi sợ." Nàng biết Bách Hân Dư đang bận, thà rằng cô ấy không nhìn thấy lời nói của nàng còn hơn.

Nàng sợ ba mẹ sẽ nói những lời cay nghiệt khi biết thân phận của hai đứa con, nàng thực sự không thể chịu đựng được nữa, nàng càng sợ phải chờ đợi kết quả tuỷ xương, nàng đã gạt bỏ đi hết cái tôi của bản thân, cố gắng hết sức tranh lấy hy vọng nhưng sợ sẽ trở thành tuyệt vọng.

Bách Hân Dư chỉ trả lời lại nàng hai chữ: "Đừng sợ."

Chu Di Hân cho rằng Bách Hân Dư xem xong ít nhất có thể nói nhiều lời an ủi nàng, nhưng xem ra người này quá bận rồi, trò chuyện với người này câu được câu không lại cảm thấy khổ sở tủi thân hơn, Chu Di Hân nuốt nước mắt, đổi tên Bách Hân Dư thành Tiểu Cẩu ngốc.

Bởi vì Bách Hân Dư đã báo trước cho bác sĩ nên Chu Di Hân cùng ba mẹ nhanh chóng lấy mẫu máu, chờ kết quả cũng phải mất ba ngày, thấy bọn họ không đề cập đến con gái, Chu Di Hân dự định đưa bọn họ đến khách sạn để nhận phòng.

Chu Hoài ngập ngừng gọi nàng: "Tiểu Chu... Ba muốn gặp đứa bé kia."

Chu Di Hân liếc mắt nhìn mẹ, nếu mẹ nàng không muốn đi xem thì nàng mới yên tâm.

Nhưng, Bùi Nhã Thục không nói gì, dù lời nói của bà có tàn nhẫn đến đâu, bà vẫn có chút ấm áp đối với đứa cháu gái mà bà chưa từng gặp mặt này.

Chu Di Hân trong lòng trầm xuống, nàng đồng ý: "Được rồi ạ."

Nàng đưa bố mẹ đến khu nội trú, Chu Hoài vừa đến tầng năm, lập tức nhận ra khu vực này yên tĩnh hơn nhiều so với khoa nội trú thông thường.

Chu Hoài hỏi nàng: "Mấy năm nay con làm việc gì?"

Chu Di Hân dẫn đường ở phía trước: "Viết tiểu thuyết trên mạng."

"Không có tiền đồ." Bùi Nhã Thục vừa nghe liền biết rằng đây không phải là một công việc nghiêm túc.

Chu Di Hân không phản bác mà đứng trước phòng của Bách Chỉ Lịch, gõ cửa.

Dì Vương đã rời đi, người mở cửa chính là Tống Giai, nhìn thấy Chu Di Hân, lập tức khách khí cười: "Cô Chu, cô đến rồi."

Bùi Nhã Thục nhìn Tống Giai đầy cảnh giác, Chu Hoài âm thầm nháy mắt với bà rồi lắc đầu.

Cả hai cùng nhìn Bách Chỉ Lịch đang ngồi trên giường bệnh được truyền dịch, vừa rồi còn lạnh lùng thì giờ đây nhìn thấy đứa nhỏ này, lập tức dâng lên một cảm giác ấm áp.

Bùi Nhã Thục nhìn chằm chằm vào cô bé này, hình ảnh Chu Di Hân hai mấy năm trước đan xen vào.

Bức tường thành vững chắc được xây dựng mấy năm qua dường như đang lung lay ngay khi bà nhìn thấy cô bé.

Chu Hoài không nói gì, dường như biết tâm tình của bà, ông vòng tay qua vai bà, vỗ nhẹ.

Cả ba vừa vào cửa, Bách Chỉ Lịch buông iPad trong tay xuống, có chút lo lắng nhìn hai ông bà xa lạ, cuối cùng có chút hoang mang nhìn Chu Di Hân, thấp giọng gọi cô: "Mẹ."

Chu Di Hân lập tức ngây người, nếu không phải nhìn thấy khẩu hình của Bách Chỉ Lịch, nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Tống Giai ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Bách tổng bảo tôi dạy Lịch Lịch gọi thế."

Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Lịch Lịch gọi nàng là mẹ dưới tình huống thế này, nhưng tâm trạng lúc này của Chu Di Hân giống như lần đầu An Ca cất tiếng gọi mẹ.

"Lịch Lịch, bây giờ nên gọi gì nhỉ?" Tống Giai tiến lên trước nhìn ba mẹ Chu Di Hân vừa hỏi Bách Chỉ Lịch.

"Ông nội, bà nội." Bách Chỉ Lịch nhẹ giọng gọi.

Chu Hoài sửng sốt một chút, sau đó ôm Bùi Nhã Thục ngồi ở mép giường, đưa đôi tay run rẩy đặt lên đầu Bách Chỉ Lịch, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Phải gọi là ông ngoại bà ngoại." Bùi Nhã Thục thở dài, nhưng trong đó là chưa sự nhẹ nhõm.

Bách Chỉ Lịch chớp mắt, ông ngoại và bà ngoại của cô bé thường xuyên ở nước ngoài, đã lâu rồi cô bé không gặp ông bà.

Đối với ông bà cô bé vừa mới gặp mặt, cô không thể nào gọi ra miệng được.

"Thôi được rồi, được rồi." Chu Hoài thấy đứa bé sợ người lạ, cũng không làm khó đứa bé.

Chu Di Hân thấy bầu không khí hài hòa, không có chút sơ suất, cũng là lúc đưa ba mẹ nàng đi càng sớm càng tốt: "Ba, mẹ, con đưa hai người về khách sạn được không?"

"Chờ một chút," Bùi Nhã Thục đã nhìn đứa bé này đủ rồi, nhìn Tống Giai, lại nhìn Chu Di Hân, "Khu này rất xa hoa, cô không phải không có công việc nghiêm túc sao? Sao có thể ở được phòng như thế này."

Chu Hoài nhìn theo, vừa vào cửa liền muốn hỏi vấn đề này.

Chu Di Hân bình tĩnh nói: "Con không thiếu tiền, mấy năm nay đều chuyển tiền vào trong tài khoản ba mẹ, cộng lại cũng mấy triệu."

"Tiền cô chuyển vào một đồng tôi cũng không dùng." Bùi Nhã Thục lạnh lùng nói, nhưng trong mắt bà lại có sự ấm áp khi quay lại nhìn Bách Chỉ Lịch.

"Vậy cô và cô ta là quan hệ thế nào?" Vừa vào cửa liền nghe thấy cô ấy gọi Chu Di Hân là cô Chu, Bùi Nhã Thục nhìn ra bọn họ không quen nhau, nhưng vẫn tò mò hỏi.

Chu Di Hân và Tống Giai nhìn nhau, Tống Giai không biết nên trả lời vấn đề của mẹ Chu Di Hân thế nào, Bách Hân Dư không có dặn cái này.

"Tôi là trợ lý của bạn cô ấy." Tống Giai cảm thấy cái này có thể nói thật.

Bùi Nhã Thục khó hiểu hỏi: "Bạn?"

Chu Di Hân không hiểu mẹ nàng hỏi thế là sao, nàng nhìn sang ba nàng, đang nói chuyện với Bách Chỉ Lịch: "Cháu tên là gì thế?"

Bách Chỉ Lịch nghiêm túc nói: "Bách Chỉ Lịch."

Chu Di Hân còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mẹ nàng đột nhiên lên tiếng: "Cháu nói tên cháu là gì?"

Bách Chỉ Lịch sợ hãi, co người ôm chăn: "Bách... Bách Chỉ Lịch."

Trong thang máy của tòa nhà bệnh viện, Bách Hân Dư vừa nói chuyện xong với khách hàng, cô vô cùng lo lắng khi nhìn thấy mấy chữ Chu Di Hân gửi cho cô, cái đồ khóc nhè kia hai ngày nay đã chịu biết bao khổ cực đây? Bình thường thì mạnh miệng lắm, hôm nay cô ấy nói cô ấy sợ, chắc hẳn đã rơi mà trạng thái mất bình tĩnh.

Buổi nói chuyện vốn dĩ kéo dài hai tiếng giờ đã rút gọn thành nửa tiếng, sau khi đọc được tin nhắn kia của Chu Di Hân thì cô không có cách nào tiếp tục nói chuyện được nữa.

Sau khi hỏi Toosng Giai, Chu Di Hân và ba mẹ nàng đều đang ở trong phòng bệnh, bản thân đã dặn dò kỹ lưỡng vậy chắc sẽ không sao.

Còn cô sẽ lấy tư cách một người bạn để xuất hiện.

Mở cửa phòng bệnh, Tống Giai nhìn thấy cô, lập tức chuyển sang chế độ làm việc: "Bách tổng."

Bách Chỉ Lịch vốn đang sợ người bà vừa mới nhận thức, nhìn thấy mẹ đến, cô bé nhanh chóng dang hai tay ra như cầu cứu: "Mẹ."

Bách Hân Dư vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên rơi vào Chu Di Hân, nghe thấy Lịch Lịch gọi cô là mẹ, cô sửng sốt.

Là cô suy nghĩ chưa đủ thấu đáo, kế hoạch này thất bại, chỉ đành có thể nói cho ba mẹ nàng biết về thân phận của hai đứa nhỏ.

Ánh mắt Bùi Nhã Thục lập tức khóa chặt vào người Bách Hân Dư ngay khi nghe được Tống Giai gọi cô ấy là Bách tổng, lại nghe đứa nhỏ giống Chu Di Hân khi nhỏ gọi cô ấy là mẹ, tim bà đau nhói.

Bà khó khăn bước từng bước đến trước mặt Chu Di Hân, dùng hết sức tát vào mặt nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...