Sự cố ngoài ý muốn - [Bách Chu] [Cover]

Chương 21



Bách Hân Dư khá thích đồ ngọt, nhìn thấy Chu Di Hân gửi tin nhắn đến, không thèm ăn nữa, hai tay cầm lấy điện thoại gõ chữ: "Tôi đã làm gì?"

Nói bản thân cô vô tâm thì thôi đi, này là thật không có gì để bàn, nhưng mà trọng trạng thái bản thân đang háo hức chờ nàng trả lời lại, thì tự dưng lại bị ném cho một câu đồ vô liêm sỉ, Bách Hân Dư cảm thấy kỳ quái, cô có lòng tốt cho Chu Di Hân xem cảnh hai đứa nhỏ ở chung với nhau, không khen thì thôi đi, còn nói thế này là sao?

Chu Di Hân gửi cho cô một cái icon cười mỉm chi, này thể hiện là hiện tại nàng không muốn để ý tới người này.

Bách Hân Dư nhanh chóng gõ gõ: "Tôi vô liêm sỉ chỗ nào?"

Ở bên kia, Chu Di Hân đang không vui, lập tức trả lời: "Ai hai ta với cô hả?"

Người này muốn trở mặt là lập tức trở mặt, lúc trước ai là người nói là người một nhà đây... trong lòng Bách Hân Dư buồn rầu, ngẫm nghĩ lại, cô nên hiểu cho tâm trạng Chu Di Hân lúc này, nàng nhất định đã chịu ấm ức ở nhà, chờ người này nguôi ngoai, buổi tối lại nói chuyện tiếp.

"Cô và tôi là hai ta." Bách Hân Dư thiện ý gửi thêm một cái hình mặt cười giống y chang Chu Di Hân.

Đúng là tâm trạng Chu Di Hân như ở trong thung lũng, nhìn thấy Bách Hân Dư mặt dày muốn đặt hai người lại cùng nhau, ngực lại ngứa ngứa, xoa đôi mắt đổ, vừa khóc vừa cong môi cười.

Cái tên Bách Hân Dư thật đáng ghét, người ta muốn khóc cũng không để người ta tập trung khóc nữa.

Ba mẹ của nàng bất chấp mà đẩy nàng ra ngoài, mà Bách Hân Dư là người nàng quen biết chưa được bao lâu, thế mà lại muốn kéo hai người về chung với nhau.

Nếu không phải từ sau khi có An Ca, nàng đã quyết định đời này chỉ sống với con, có lẽ Chu Di Hân sẽ có khả năng rung động với Bách Hân Dư.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Bách Hân Dư dỗ Lịch Lịch xong, chuẩn bị đưa An Ca về nhà sớm, vì đón cô nhóc mà còn vài hồ sơ của công ty cô vẫn chưa kịp xem, đều nằm yên trong mail, đợi khuya sẽ tiếp tục làm việc.

Cái bánh kem kia, đủ cho mười mấy người ăn, Bách Hân Dư chỉ cho bọn nhỏ ăn một ít, còn phải ăn cơm nữa.

Chỉ đáng thương cho dì Vương, ăn cơm xong rồi ăn qua tới dưa lưới, còn phải nạp thêm cái bánh kem lớn, An Ca nói không thể lãng phí đồ ăn. Bách Hân Dư thế mà lại nói dì Vương có thể ăn hết, dỗ con nhỏ mà không quên kéo người khác xuống nước cùng.

Dì Vương thu dọn chén dĩa, đặt đồ vào trong bồn rồi quay về lau bàn, Bách Hân Dư bảo An Ca tự đeo ba lô.

Năm ấy bà vừa đến nhà họ Bách làm bảo mẫu, trên mặt Bách Hân Dư vẫn còn chút non nớt của thiếu nữ, đường nét trên mặt vẫn chưa rõ như bây giờ, cố gắng nhớ lại, hình như Bách Hân Dư khi đó khá giống Chu An Ca.

Nhìn An Ca xong lại nhìn Bách Chỉ Lịch, đứa bé này nắm đó được Bách Hân Dư ôm về nhà họ Bách, bà từng thì thầm to nhỏ với mấy bảo mẫu khác trong nhà, Bách Hân Dư không có người yêu, bụng cũng không lớn, sao tự dưng lại lòi ra đứa con?

Sau đó thì mới biết là công nghệ mới gì đó, nghiên cứu ra được cái mô phỏng sinh đẻ, dì Vương đi học cũng không được mấy năm, đương nhiên không hiểu được nó ra sao. Có đôi khi bà thấy Bách Chỉ Lịch lớn lên không giống Bách Hân Dư, nhưng bà chỉ là người giúp việc, nào dám đi hỏi thẳng chủ nhà.

Lần trước, bà cảm thấy Bách Chỉ Lịch hơi giống Chu Di Hân, lần này lại thấy Chu An Ca giống Bách Hân Dư, chẳng lẽ... hai người này ôm sai con à?

"Lịch Lịch, ngày mai mẹ lại đến thăm con." Bách Hân Dư dẫn theo An Ca đi về nhà, lúc đi qua dì Vương, bị bà ấy gọi lại.

"Cô chủ, tôi nghĩ mãi...." Dì Vương lau khô tay, ra hiệu Bách Hân Dư đi ra ngoài với bà, "Vẫn muốn nói chuyện này với cô."

"An Ca, con ở lại chơi một lát với Lịch Lịch nhé." Lòng Bách Hân Dư nặng nề, tưởng đâu bác sĩ có nói tình hình bệnh của Lịch Lịch không mấy khả quan với dì Vương.

Dì Vương cố tình dẫn Bách Hân Dư đến một góc hành lang khuất, giọng nói đè nén: "Cô chủ, cô có thấy, đứa nhỏ An Ca kia... có chút giống cô không?"

Bách Hân Dư cau mày, bình tĩnh nói: "Có à? Sao tôi còn thấy Lịch Lịch giống Chu Di Hân đó."

"Đúng rồi!" Dì Vương ra sức gật đầu, "Tôi cũng thấy thế!"

"Trẻ nhỏ còn chưa phát triển hết, nhìn ai cũng thấy giống, bà bảo tôi ra đây chỉ muốn nói thế thôi sao?" Về thân thế của con chỉ cần cô và Chu Di Hân không nói, những suy đoán của người khác cũng chỉ là suy đoán, Bách Hân Dư đã đồng ý giấu chuyện này rồi với Chu Di Hân rồi.

"Nói vậy cũng đúng...." Dì Vương gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.

"Ba mẹ tôi chưa liên hệ với dì phải không, tôi chỉ nói Lịch Lịch bị bệnh, nhưng chưa nói bệnh gì, dì cứ giúp tôi che giấu trước đi." Bách Hân Dư không muốn ba mẹ cô về lúc này, lúc cô còn nhỏ thì bận công việc không quan tâm đ ến cô, bây giờ không bận thì lại quay sang quan tâm đến cô, hơn nữa dáng vẻ An Ca giống cô như thế, ba mẹ cô mà nhìn thấy không lẽ nào không suy nghĩ đủ thứ.

Dì Vương tiếp tục đồng ý, tưởng đâu Bách Hân Dư hiếu thảo, không muốn để người lớn trong nhà nhọc lòng.

"Không cần nhắc lại chuyện An Ca giống tôi, cũng không được nhắc chuyện Lịch Lịch giống Chu Di Hân, để người khác nghe được không biết sẽ suy diễn đến mức nào nữa."

Dì Vương ngượng ngùng gật đầu, đúng là bà có hơi lỗ mãng: "Vâng vâng."

"Dì Vương chăm sóc Lịch Lịch vất vả, tháng sau sẽ tăng lương cho dì." Bách Hân Dư rất biết cách thao túng tâm lý người khác, vừa nói xong câu này, dì Vương vui ra mặt.

Không để ý chuyện mấy đứa nhỏ giống ai nữa, được tăng lương mới là chuyện cần để ý.

Nhà họ Bách nằm ở nơi có tiếng là khu dành cho người giàu, một căn biệt thự ba tầng trước sau đều có sân vương, Bách Chỉ Lịch từng kể với Chu An Ca là nhà cô bé rất lớn, đợi đến lúc Chu An Ca tận mắt nhìn thấy mới biết, cái lớn này giống y chang nhà trẻ của cô nhóc.

Trong bãi đậu xe có 4 chiếc xe, ngoại trừ chiếc Porsche với chiếc Ferrari kia, Chu An Ca nhìn 2 chiếc xe mà cô nhóc không biết là hiệu gì mà ngơ ngác.

"Thích chiếc nào?" Bách Hân Dư ở phía sau cô nhóc, khom lưng ghé vào bên tai cô nhóc hỏi.

Chu An Ca nghiêng đầu qua nhìn Bách Hân Dư, cười e ngại, ngón tay chỉ vào chiếc xe việt dã to lớn, cô nhóc chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ.

Bách Hân Dư nhìn An Ca đầy hứng thú, đứa nhỏ này có chút giống cô: "Con có biết, trong lòng con cất chứa một tiểu dã thú không?"

Chu An Ca che ngực cô nhóc, tích cực xua tay: "Không được không được, dã thú sẽ ăn thịt người."

Bách Hân Dư biết Chu An Ca nghe không hiểu cô nói ý gì, chỉ cười khẽ khảy mũi cô nhóc, đứa nhỏ này được Chu Di Hân chăm sóc dạy bảo rất tốt, giống cô nhưng cũng không giống cô, bản thân cô từ nhỏ đến lớn đều chịu rất nhiều áp lực.

Dã thú trong lòng cô gần như đã sắp biến mất, thế nhưng khi gặp được Chu Di Hân, hình như nó sắp hồi sinh, bắt đầu cựa quậy.

"Dì Bách ơi, mấy cái này đều là của dì sao ạ?" Chu An Ca đi trên con đường nhỏ trải đá cuội trong sân vườn, tò mò nhìn khắp nơi.

Bách Hân Dư đi ở phía sau cô nhóc, cầm ba lô giúp cô nhóc: "Đúng thế."

"Dì Bách." Chu An Ca tung tăng xoay người lại, trong mắt đều là sùng bái, "Dì lợi hại quá đi!"

Lần đầu tiên được khen thẳng thế, Bách Hân Dư không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy buồn cười, từ lợi hại trong mắt đứa trẻ cũng quá đơn giản rồi.

Vào cửa, Chu An Ca thay dép ở nhà của Bách Chỉ Lịch, Bách Hân Dư dẫn cô nhóc đi lên lầu: "Buổi tối, dì còn có việc phải làm, mẹ con nói con có thể ngủ một mình phải không?"

Chu An Ca nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Vậy dì Bách có thể kể chuyện cho cháu nghe được không?"

Mấy mẩu truyện cổ tích kia, Bách Hân Dư không kể ra được, dù sao trong nhà vẫn có người giúp việc, để họ thay cô làm vậy: "Dì bảo dì Lý kể cho con nhé."

Chu An Ca mặc dù không vui lắm, nhưng vẫn chịu: "Vâng ạ."

Trước tiên là bảo người giúp việc dọn dẹp lại phòng cho khách, Bách Hân Dư tìm riêng một người đến lo cho cô nhóc, còn bản thân thì đi vào phòng làm việc, trong lúc chờ máy tính khởi động, cô dùng chút thời gian gọi điện thoại an ủi Chu Di Hân.

Điện thoại không bắt máy, cô gửi tin nhắn WeChat: "Tôi đưa An Ca về nhà rồi."

Không chờ được tin nhắn trả lời của Chu Di Hân, Bách Hân Dư có chút mất mát, bắt đầu làm việc, một lát sau điện thoại rung lên, tinh thần Bách Hân Dư cũng rung lên, nhìn thấy màn hình hiển thị tên là ai, thì lại bực tức.

Người gọi điện thoại là Liễu Dĩ Tư, Bách Hân Dư vừa nhấn nút nghe điện thoại, thì tiếng ồn bên kia làm cô đinh tai nhức óc, đưa điện thoại ra xa chút: "Chuyện gì?"

"Hẹn cậu đi uống rượu, bọn mình có gọi thêm mấy cậu ấm đến, chỗ cũ, mau đến đi."

"Không đi, còn có việc phải làm."

Liễu Dĩ Tư cảm thấy cuộc sống của Bách Hân Dư ngày càng nhàm chán: "Cậu ngày nào cũng bận, có biết bản thân bao lớn rồi không hả? Không lo ăn chơi đàn đúm mấy năm, đợi đến khi già chơi không nổi đâu nha!"

Bách Hân Dư nói với giọng điệu chả sao hết: "Vậy cậu chơi đi, mình còn phải lo cho con."

"Gì chứ? Mình nói cho cậu nghe nhé Bách tổng, mấy chuyện này giao cho người giúp việc trong nhà không phải được rồi sao? Cậu là ai chứ, thế mà giờ này còn định sắm vai chủ gia đình chăm lo cho con cái nữa à?"

"Không cần kỳ thị chủ gia đình." Bách Hân Dư lạnh nhạt nói.

"Cái đồ hũ nút, mình nghỉ chơi với cậu!" Liễu Dĩ Tư tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nói đủ lời tàn nhẫn mà Bách Hân Dư vẫn không chịu tới.

Điện thoại lại rung lên, có cuộc gọi mới, là Chu Di Hân gọi đến, Bách Hân Dư không cần suy nghĩ đã cúp điện thoại của Liễu Dĩ Tư, ấn nghe cuộc gọi tiếp theo.

"Là tôi." Cô vội vàng trả lời.

Chu Di Hân dừng lại chút, chậm rãi cười nói: "Gọi điện thoại cho cô, không phải là cô thì là ai hả?"

Bách Hân Dư sửng sốt, cũng cười theo.

"An Ca đâu rồi?" Chu Di Hân hỏi.

"Đang ở phòng cho khách, tôi có việc phải xử lý, để người giúp việc chăm con."

Chu Di Hân biết Bách Hân Dư trăm công ngàn việc, có thể đưa đón An Ca đã làm rất tốt rồi, tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy cô bận đi, tôi cũng không sao, cúp máy đây."

Bách Hân Dư vội vàng trả lời: "Chờ đã!"

Chu Di Hân nghe thấy giọng gấp gáp của cô ấy, có chút không hiểu được, buồn cười hỏi: "Cô lại muốn làm gì nữa đây?"

Bách Hân Dư cảm thấy bản thân hôm nay có rất nhiều lời muốn nói với Chu Di Hân, thế nhưng khi nghe giọng nói của nàng, lại không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời vớ được câu nào nói câu đó: "Sao lại nói tôi vô liêm sỉ?"

Chu Di Hân a một tiếng dài, trêu ghẹo Bách Hân Dư: "Bách tổng cũng ghim lâu ghê."

"Cô...." Bách Hân Dư nghe ra được giọng nói của Chu Di Hân có chút khác lạ, ngày thường giọng sẽ rất trong trẻo, lúc này nghe thì giống như bị giấy nhám mài giũa, nghe khá trầm khàn.

"Nói nhanh lên, hôm nay tôi mệt lắm, muốn đi ngủ sớm."

Bách Hân Dư có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Cô lại khóc à?"

Đầu bên kia điện thoại không có tiếng động, Bách Hân Dư biết đây coi như là cam chịu.

"Giọng khàn hết cả rồi, khóc lâu lắm sao?" Bách Hân Dư hay mở họp, nếu như nói nhiều quá cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, cô tìm trong ngăn kéo ra kẹo ngậm thảo dược, thế nhưng chỉ cầm trong tay chứ không thể đưa cho Chu Di Hân ở nơi xa, buồn rầu đặt nó lại chỗ cũ.

Trong điện thoại mơ hồ nghe thấy tiếng sụt sịt, Bách Hân Dư nghe không rõ hỏi tiếp: "Ba mẹ cô.... Không làm khó dễ cô chứ?"

Chu Di Hân vẫn im lặng, Bách Hân Dư không dám nói tiếp nữa, sợ bản thân lại chọc đối phương không vui.

Hôm nay, Chu Di Hân cho rằng nước mắt nàng tích tụ mấy năm qua đã chảy ra hết, tưởng đâu bản thân sẽ khóc ngất đi, không chống đỡ nỗi, muốn quay đâu chạy khỏi nơi khốn khổ này về lại Tân Thành. Nhưng mà, nghĩ đến Bách Chỉ Lịch còn đang chờ đợi hy vọng mong manh, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể bỏ cuộc.

Con người mà, lúc một mình chống đỡ khổ cực thì cảm thấy vẫn còn ổn, thế nhưng khi được một người an ủi, nhớ đến tâm cảnh lúc đó, nước mắt lưng tròng

"Ghét cô, ghét cô thật đó..." Chu Di Hân nhẹ giọng oán trách, đôi mắt sưng lên vì khóc kia lại cay cay, đau vô cùng.

Bị đối phương ghét, Bách Hân Dư không những không bực bội mà còn ôn nhu dặn dò: "Cô phải nhớ ngậm kẹo thông cổ họng, chỗ phía ba mẹ nếu không được thì thôi cũng không quan trọng, vốn dĩ xác xuất không cao, chúng ta lại nghĩ cách khác."

Nước mắt Chu Di Hân lại tuôn ra không kiểm soát, từng dòng từng dòng nước mắt tuôn ra.

Bách Hân Dư nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của nàng, ngón tay vô thức gõ trên mặt bàn, cô không biết bản thân nói sai câu nào lại khiến nàng đau lòng nữa rồi.

"Được rồi, là tôi đáng ghét, cô đừng khóc nữa, để tôi bảo An Ca nói chuyện với cô nhé? Đừng khóc nữa mà." Người duy nhất có thể khiến nàng bình tĩnh, chắc chỉ có An Ca.

Người lớn ở trước mặt trẻ nhỏ đã quen giả vờ mạnh mẽ, không dám lộ ra phần yếu đuối của bản thân.

Chu Di Hân nấc vài tiếng, nghẹn ngào đáp: "Được."

Bách Hân Dư vừa mở cửa, thấy An Ca đang đi lang thang trên hành lang, đi theo sau còn có dì Lý, nhóc con nhìn thấy cô, lập tức chạy đến nắm góc áo cô: "Dì Bách, tắm cho con đi."

"Để dì Lý tắm cho con nhé." Bách Hân Dư nhìn dì Lý ở phía sau.

Dì Lý không do dự mà vươn tay về phía cô nhóc.

"Mẹ có nói, không thể ở trước mặt cô dì chú bác xa lạ mà cởi quần áo, tắm rửa động chạm cơ thể, càng không thể." Lời nói của Chu An Ca đầy lý lẽ.

Dạy dỗ trẻ nhỏ luôn cảnh giác, Bách Hân Dư rất tán đồng với cách dạy này, nhưng mà sao đến cả dì cũng không thể a?

Cô hỏi Chu Di Hân ở bên kia đầu điện thoại, "Chú bác thi tôi hiểu, nhưng tại sao lại không thể cởi đồ trước dì hả?"

Chu Di Hân điềm tĩnh, không trả lời vấn đề của đối phương, thái độ nghiêm nghị: "An Ca muốn cô tắm cho con bé thì cô mau tắm cho con bé đi."

Bách Hân Dư hơi khó xử: "Nhưng tôi cũng là dì mà?"

Chu Di Hân hung dữ dỗi cô: "Cô không phải là mẹ ruột con bé à? Bảo cô tắm là vì con tin tưởng cô đấy, mau đi."

Bách Hân Dư ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết làm... trước kia đều là mấy dì tắm cho Lịch Lịch."

Hàn Bùi Vân kiềm chế cơn tức: "Gọi video, cô tắm tôi quan sát, có chỗ nào không đúng thì tôi dạy cô."

Chuyện gì cũng đẩy cho người khác làm, có ai làm mẹ thế không chứ?

Chu Di Hân cúp điện thoại, dù cho hôm nay tâm trạng không tốt, nàng cũng phải dạy dỗ người này cho ra hồn!

Bách Hân Dư dẫn An Ca đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của cô, phòng tắm ở đây lớn hơn phòng tắm trong phòng khách, bồn tắm hình trong, đủ để hai người lớn nằm trong đó, cũng đủ không gian làm này làm nọ.

Nhấn vào WeChat nhấp vào gọi video, Chu Di Hân tắt camera ở phía nàng, Bách Hân Dư chỉ nghe được giọng của nàng thôi, không nhìn được mặt.

Đặt điện thoại trên bồn rửa mặt, chỉnh góc camera hướng ngay bồn tắm.

"Phòng tắm nhà cô lớn vậy à?" Lúc xem được hình ảnh, Chu Di Hân kinh ngạc cảm thán, phòng tắm này bằng cả phòng ngủ của nàng.

Bách Hân Dư nhìn màn hình đen thui, có chút mất mát: "Đây là phòng tắm trong phòng ngủ của tôi, mỗi phòng cho khách đều có phòng tắm, nhưng mà nhỏ hơn."

"Đúng là giai cấp tư bản vạn ác...." Trong lòng Chu Di Hân đầy oán hận, thấy được An Ca ở phía sau Bách Hân Dư khó khăn cởi quần áo, nàng cất cao giọng, "Cô đừng lo nhìn điện thoại, lại giúp An Ca đi."

Bách Hân Dư xoay người, An Ca đang cởi từng cúc áo, cô vội vàng ngồi quỳ xuống, cởi quần áo trên người An Ca, chỉ còn lại mỗi quần lót, cô do dự quay đầu nhìn màn hình điện thoại.

"Cởi đi, nhìn tôi làm gì, một đứa nhỏ 4 tuổi thôi, trong đầu cô nghĩ cái gì hả?" Lúc này, Chu Di Hân đang giám sát từng cử chỉ hành động của Bách Hân Dư, người này cởi quần áo xong rồi mới nhớ chưa xả nước vào bồn tắm, phục người này luôn rồi.

"Mẹ ơi, hôm nay dì Bách mua cho con một cái bánh kem lớn, cực kỳ cực kỳ lớn." Chu An Ca mặc áo tắm dài, ghé vào điện thoại nói chuyện với mẹ, "Còn có này nữa nè, dì Bách nói muốn tặng cho mẹ một chiếc xe đẹp, con liền nói, dì ấy thích mẹ đó."

Bách Hân Dư đang ngồi bên bồn tắm xả nước, nghe An Ca nói thế, rất muốn quay đầu nhìn điện thoại một cái, nhưng mà nhớ đến Chu Di Hân không mở camera, lúc này không thể nhìn thấy đối phương, cho nên yên lặng cúi thấp đầu.

Trước kia, An Ca ở nhà nói lung tung này nọ thì thôi đi, giờ còn ở trước mặt Bách Hân Dư nói bậy bạ, Chu Di Hân vừa tức vừa bực: "An Ca, con mà nói bậy là mẹ không thích con."

"Con đâu có nói bậy đâu!" Chu An Ca chỉ vào Bách Hân Dư, "Chính dì Bách cũng thừa nhận dì ấy thích mẹ mà."

Nước đã đầy, độ ấm của nước vừa đủ, Bách Hân Dư đứng dậy bế An Ca, mắt không nhìn điện thoại, tuỳ ý giải thích: "Tôi thật sự... rất muốn làm bạn với cô, nên An Ca nói không sai."

Chu Di Hân không để ý mấy chỉ a một tiếng, nghe không ra được cảm xúc.

Bách Hân Dư đem Chu An Ca không còn mảnh vải đặt vào trong bồn tắm, chỉ là cái động tác này làm tay áo vest của cô ướt dẫm.

Chu Di Hân không kiên nhẫn mà la cô: "Cô cứ thế này mà tắm cho con à? Quần áo sẽ ướt bây giờ, mặc quần áo cứng nhắc thế này không cảm thấy bất tiện à? Mau cởi ra đi.".

Chu An Ca ngồi trong bồn tắm chơi nước, còn phụ hoạ theo mẹ: "Mẹ nói đúng lắm."

Động tác Bách Hân Dư cứng đờ cởi bỏ áo vest, lúc ngón tay chạm vào cúc áo sơ mi trên cùng, từ từ cởi, cô chưa từng tắm cho con bao giờ, cho nên không hiểu lắm, tại sao tắm cho con nhỏ mà bản thân cũng cần phải cởi quần áo.

Hơn nữa vẫn còn đang gọi video với người ta.... Lần trước bất cẩn bị nàng nhìn thấy, nhưng giờ ở trước mặt người ta làm thế này, cởi cho nàng xem.... Thật sự là....

Lúc cởi đến cúc áo thứ ba, lộ ra áo ngực đen bên trong, Bách Hân Dư thông cảm cho Chu Di Hân vì tâm trạng nàng hôm nay không tốt, cho nên không phản bác lại, nàng nói gì cũng đúng hết, cởi thì cởi.

"Bách... Bách Hân Dư." Chu Di Hân nhìn cả buổi vẫn chưa hiểu Bách Hân Dư muốn làm gì, đợi đến khi lộ cái áo ngực, nàng lắp bắp kêu cô ấy dừng lại.

Bách Hân Dư tưởng đâu Chu Di Hân đang hối cô, cô đã cố gắng áp xuống sự thẹn thùng mà làm chuyện này, yếu ớt nói: "Tôi... tôi sẽ cởi, không cần gấp."

Giọng Chu Di Hân càng yếu ớt hơn: "Tôi... tôi không gấp."

Chương trước Chương tiếp
Loading...